Đi tới một góc hẻo lánh không người trong tiểu khu, Trương Văn Trọng ngừng chân lại, xoay người nhìn Trần Chí.

Trần Chí không dám chậm trễ, nhanh bước tới trước người Trương Văn Trọng, cung kính hướng hắn hành lễ, cẩn thận dò hỏi: “Tông chủ, ngài đơn độc gọi tôi đi ra, có chuyện gì quan trọng cần dặn dò tôi đi làm sao?”

Từ đầu tới cuối, Trần Chí đều cúi thấp đầu không dám nhìn Trương Văn Trọng. Ngày trước lão tổ tông Trần Thục Ân của Trần gia dẫn võ giả Trần gia đến Ung Thành, hắn cũng là một trong số đó. Nếu như nói lúc đó Trương Văn Trọng cho hắn cảm giác, là một tòa núi cao nguy nga khó có thể vượt qua. Như vậy hiện tại Trương Văn Trọng cho hắn cảm giác, chính là bầu trời vô biên vô hạn. Cảm giác như vậy, làm hắn có áp lực phi thường khó chịu, thậm chí cả tần suất hô hấp cũng biến thành mất trật tự.

Sở dĩ Trần Chí có cảm giác như vậy, kỳ thực do Trương Ván Trọng cố ý đem linh lực phát ra, sở dĩ hắn muốn làm như vậy, chính là muốn Trần Chí phát sinh lòng kính nể hắn từ tận sâu trong nội tâm.

Mắt nhìn phản ứng lúc này của Trần Chí, Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, hỏi: “Đem toàn bộ người nhà Trần gia, mặc kệ có phải là võ giả hay không, đều triệu tập đến huyện Ẩn Ngạc, ít nhất phải cần bao lâu thời gian?”

Trần Chí không rõ vì sao Trương Ván Trọng muốn hỏi vấn đề như vậy, nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vã tính toán trong lòng. Mấy phút đồng hồ sau, hắn mới hồi đáp: “Hồi bẩm tông chủ, Trần gia chúng tôi tuy rằng đại bộ phận đệ tử đều ở huyện Ân Ngạc hoặc mấy huyện bên cạnh, nhưng cũng có một ít đệ tử ở tỉnh ngoài hoặc ở ngoại quốc. Nếu như phải đồng loạt triệu tập bọn họ trở về, chí ít cũng cần thời gian ba ngày mới được.”

Trương Văn Trọng nói: “Thời gian ba ngày sao...? Được, ta cho các vị ba ngày thời gian. Khi anh trở lại, đem mệnh lệnh này của tôi chuyển cho Trần Thục Ân, nói cho bà ấy, tôi cần đệ tử Trần gia, vô luận có phải võ giả hay không, cũng không luận nam nữ già trẻ, đều trong vòng ba ngày xuất hiện tại huyện Ân Ngạc!”

Tuy rằng đối với mệnh lệnh này của Trương Văn Trọng rất khó hiểu, nhưng Trần Chí cũng không dám đưa ra dị nghị, cũng không dám hỏi Trương Văn Trọng rốt cục đang muốn làm gì, chì có thể chắp tay đáp: “Tuân mệnh!”

“Được rồi, anh đi đi.” Trương Văn Trọng khoát khoát tay, từ đầu tới cuối cũng không giải thích qua vì sao mình lại hạ mệnh lệnh như vậy.

Kỳ thực Trương Văn Trọng muốn người của Trần gia tề tụ huyện Ẩn Ngạc, cũng không phải có ý định làm khó Trần gia. Mục đích hắn làm như vậy, là muốn từ trong người nhà họ Trần, chọn ra mấy người có tư chất tu chân thật tốt, bồi dưỡng bọn họ trở thành người tu chân.

Lần này việc Viễn Đằng Khuê và Cửu Bảo Giai Nhân đột nhiên xuất hiện tại huyện Ẩn Ngạc, không thể nghi ngờ đã cho Trương Văn Trọng một hồi chuông cảnh tỉnh, vạn nhất có người tu chân hoặc môn phái tu chân mắt thấy đấu không lại hắn, bỏ chạy đến huyện Ẩn Ngạc làm khó gia đình hắn, mà bản thân hắn lại đang ở Ung Thành, chẳng phải sẽ ngoài tầm tay với sao?

Tuy rằng Trần gia có phái nhiều võ giả ở huyện Ẩn Ngạc hay những huyện gần bên để âm thầm bảo hộ người nhà của hắn, nhưng người của Trần gia dù sao cũng chỉ là võ giả mà không phải người tu chân. Với thực lực của bọn họ, đối phó người thường hay võ giả còn được, nếu như muốn chống lại người tu chân, thì xem như sẽ dữ nhiều lành ít. Cho nên để có thể bảo hộ thật tốt cho người nhà, trên đường Trương Văn Trọng quay về nhà cũng đã làm ra quyết định: Muốn từ bên trong những người của Trần gia, chọn ra mấy người có tư chất truyền thụ tâm pháp tu chân, cùng sử dụng phần lớn đan dược giúp bọn họ rất nhanh đề thăng tu vi, tốt nhất có thể bồi dưỡng Trần gia thành một gia tộc tu chân!

Nếu như có một tu chân gia tộc ở trong huyện Ẩn Ngạc bảo hộ người nhà của mình, hơn nữa mình luyện chế thêm pháp bảo hộ thân cho người nhà, dù có người tu chân muốn đến gây phiền phức, cũng có thể miễn cưỡng đánh được một trận, ít nhất cũng có thể kiên trì kéo dài chờ đến khi mình từ Ung Thành chạy về kịp lúc!

Trương Văn Trọng cũng không lo lắng người của Trần gia sau khi có tâm pháp tu chân sẽ phản bội hắn, đó là vì ngoài việc hắn tự tin đối với thực lực của chính mình, đồng thời cũng bởi vì hắn có biện pháp làm cho người của Trần gia tận sâu trong nội tâm phải thuần phục mình, dù chết không sờn.

Trần Chí hướng Trương Văn Trọng cung kính hành lễ, sau đó mới rời đi. Nhìn thân ảnh hắn biến mất ở cửa lớn tiểu khu, lúc này Trương Văn Trọng mới xoay người về nhà.

Mới vừa đi được hai bước, điện thoại di động của hắn chợt vang lên. Lấy ra điện thoại nhìn màn hình biểu hiện, người gọi tới cũng không phải ai khác, chính là cha của hắn Trương Trạch Thụy.

Vừa chuyển máy nghe, thanh âm Trương Trạch Thụy từ bên trong điện thoại truyền ra, có vẻ có chút khẩn cấp: “Văn Trọng, cha nghe nói đêm qua phát sinh chuyện đó, con làm thật không tệ, cha vì con mà cảm thấy quang vinh!” Từ giọng nói và vẻ hưng phấn của hắn là có thể nghe ra được, tâm tình lúc này của hắn hẳn là không tệ.

Sau khi nói vài câu về chuyện đêm qua, Trương Văn Trọng đem chuyện hắn thu dưỡng tiểu Liên Nam làm con gái, cũng nói cho Trương Trạch Thụy. Sau khi nghe xong chuyện thân thế của tiểu Liên Nam. Trương Trạch Thụy thổn thức không ngớt, nói: “Con bé thật đáng thương cảm, Văn Trọng con yên tâm, cha nhất định sẽ đối đãi với nó như cháu gái ruột, tuyệt đối sẽ không bạc đãi nó. Ai, được rồi, con biết nó thích thứ gì không? Chờ khi cha trở về, cũng tiện mua quà làm lễ vật cho nó.”

Trương Văn Trọng đáp: “Chỉ cần của cha mua, nó hẳn sẽ rất thích.” Sau đó lại hỏi: “Cha, chừng nào cha có thể về nhà?”

“Cuối tuần, ai...” Trương Trạch Thụy đột nhiên nở nụ cười, nói: “Nếu như con Không hỏi lúc nào cha về, suýt chút cha đã quên mất, Triệu thị trưởng của Vân Thai thị muốn mời cha ăn bữa cơm, để cảm tạ chuyện con đã làm đêm qua, vốn cha muốn thay con cự tuyệt, nhưng Triệu thị trưởng nhiệt tình mời, thịnh tình không thể chối từ, cuối cùng đành thay con đáp ứng, thời gian ở cuối tuần này. Chờ sau khi con đến dùng cơm xong, cuối tuần này chúng ta cùng quay về huyện Ẩn Ngạc đi.”

Trương Văn Trọng đáp: “Dạ, cứ làm theo lời cha an bài.”

Trương Trạch Thụy còn nói thêm: “Được rồi, trong mấy ngày gần đây khi con đến Vân Thai thị, nhớ mang theo tiểu Liên Nam cho cha xem. Cha còn chưa gặp qua đứa cháu gái này, dù sao cũng phải dẫn nó đến công viên trò chơi ở Vân Thai thị đùa một chút phải không? Mặt khác, đã sắp đến năm mới, cũng phải mua quà cho nó chứ? Bằng không một ông nội như cha, cũng thật là mất thân phận.

Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười nói: “Được rồi, đến lúc đó con sẽ đem tiểu Liên Nam đi theo.

“Ngàn vạn lần đừng có quên.” Trương Trạch Thụy vẫn lo lắng, lại căn dặn thêm vài câu, sau khi được Trương Văn Trọng luôn mãi bảo chứng, mới cảm thấy mỹ mãn cắt đứt điện thoại.

Về đến nhà, trương Văn Trọng lại cùng Vương Hân Di lại ngồi chơi đùa cùng tiểu Liên Nam.

Hai giờ sáng, mọi người đều đã ngủ say, Trương Văn Trọng lại mở mắt, từ trên giường nhảy dựng lên. Hắn giương lên tay phải, một đạo quang mang sáng rực từ trong tay hắn phóng ra, lập tức một bình sứ thanh hoa từ bên trong Càn Khôn Hồ được hắn triệu hoán đi ra.

Bên trong bình sứ thanh hoa, cũng không phải là đan dược, mà là Mê Hồn Dịch do Giai Ấm trong ngũ độc yêu luyện chế ra.

Mê Hồn Dịch chính là một loại mê dược không sắc không vị, một ngày tiệp xúc cùng không khí, có thể trong nháy mắt tràn ngập khuếch tán, làm những người trong vòng phương viên mấy thước đều có thể ngửi được nó, toàn bộ sẽ rơi vào trạng thái ngủ say. Dù có sám sét nổ vang bên tai, cũng tuyệt đối vẫn ngủ say bất tỉnh.

Lúc này Trương Văn Trọng dự định ở bên trong nhà cấu trúc ra một pháp trận có uy lực vô cùng cao minh, đồng thời luyện chế cho người nhà vài món hộ thân pháp bảo thượng phẩm. Nếu như còn có thòi gian, cũng thuận lợi đem Lưu Kim Phi Toa luyện chế một chút.

Lúc đi vào phòng khách, Trương Văn Trọng mở nắp bình sứ thanh hoa, để Mê Hồn Dịch phát huy trong nháy mắt. Sau đó đợi thêm vài phút, đánh giá công hiệu của Mê Hồn Dịch đã hoàn toàn phát tác, hắn mới lấy ra Hỗn Độn Lô, đặt ngay giữa trung tâm phòng khách. Sau đó lại đem mười kiện linh tài liệu thượng phầm cần dùng cùng với Minh Xà đã hoàn toàn tiến hóa triệu hoán ra từ bên trong Càn Khôn Hồ.

Minh Xà đã có thể làm cho thân hình biến ảo tự nhiên, đã đem thân hình thu nhỏ lại như một con rắn bình thường, phe phẩy cánh bay lượn ngay trước người Trương Văn Trọng, tuy rằng tu vi của nó mạnh hơn hắn, nhưng vẫn cung kính hành lễ nói: “Minh Xà tham kiến chủ nhân! Chẳng hay chủ nhân triệu hồi Minh Xà ra có chuyện gì cần phân phó?”

Trương Văn Trọng chỉ Hỗn Độn Lô, nói: “Minh Xà, phóng xuất ra Đại Tảo hung hỏa của ngươi giúp ta luyện chế tài liệu cấu trúc pháp trận cùng luyện chế pháp bảo.”

“Tuân mệnh!” Minh Xà đáp, định phun ra Đại Tảo hung hỏa.

“Chờ một chút.” Trương Văn Trọng còn nói thêm: “Khống chế hỏa diễm do ngươi phóng ra, chỉ có thể tác dụng trên Hỗn Độn Lô, ngàn vạn lần không thể tổn thương tới những vật dụng khác chung quanh.”

Minh Xà lòng tin mười phần nói: “ Yên tâm đi chủ nhân, hiện tại tôi đã có thể khống chế hỏa diễm như thường.”

Trương Văn Trọng gật đầu nói: “Tốt, vậy thì bắt đầu đi.”

“Dạ.” Minh Xà đáp, thân rắn lập tức tuôn ra hỏa diễm, hóa thành một hỏa xà thiêu đốt hừng hực, quán lên Hỗn Độn Lo. Chỉ thoáng qua, đã thiêu đốt Hỗn Độn Lô xanh đỏ giao nhau.

Trương Văn Trọng híp mắt lại, cảm thụ độ biến hóa của độ nóng lẫn hỏa hầu của Hỗn Độn Lô, đợi khi nó đạt được trình độ thích hợp nhất, tay phải giương lên, mười kiện linh tài liệu thượng phẩm triệu hồi ra từ trong Càn Khôn Hồ giống như ong vỡ tổ lọt vào bên trong Hỗn Độn Lô, trong nháy mắt đã bị nhiệt độ cao thiêu thành một lò linh dịch.

Hai tay Trương Văn Trọng kháp pháp ấn, thúc đầy linh lực, dẫn động linh dịch bên trong Hỗn Độn Lô đi ra. Sau đó hai tay của hắn bắt đầu kháp ấn, nhìn thần tình cùng tư thái của hắn, giống như đang vẩy mực vẽ tranh.

Dùng linh dịch vẽ tranh, ở trên đời này đại khái cũng chỉ có một người xa xỉ như Trương Văn Trọng đi thôi?

Sau một phen vẽ tranh, một Bích Không Minh Nguyệt Trận do linh dịch cấu trúc thành xuất hiện bên trong nhà, tản mát ra ánh sáng lóng lánh như ánh trăng.

Quang mang chợt lóe rồi mất, gian phòng rất nhanh liền khôi phục lại bóng tối.

Bích Không Minh Nguyệt trận, lúc đó đại thành!

Cảm thụ được linh lực nhàn nhạt phát ra từ trong pháp trận, Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, lẳm bẩm: “Có pháp trận có thể thu nạp thiên địa linh khi để sử dụng thủ hộ ở đây, dù là người tu chân Hóa Thần kỳ đến đây xông trận không tốn công phu mấy ngày cũng đừng mơ tưởng công phá! Mà trong khoảng thời gian đó, cũng đủ cho ta từ Ung Thành quay về cứu viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play