Câu trả lời của Trương Văn Trọng, cũng nằm ngoài dự tính của Viễn Đằng Khuê. Trong bất tri giác, lão hoài nghi đây có phải là do lỗ tai của mình nghe nhầm hay không. Lão nghẹn họng trân trối: “Ngươi.., ngươi nói cái gì?”

Đệ tử của lão kêu là Cửu Bảo Giai Nhân, tưởng lão nghe không hiểu hàm ý của Trương Văn Trọng, liền vội vàng dùng Nhật ngữ phiên dịch: “Sư phụ, hắn nói thúi lắm.”

Viễn Đằng Khuê bị những lời này làm cho giận tím mặt. Lão nghiêng đầu nhìn sang Cửu Bảo Giai Nhân, theo trong khẽ răng, phun ra một ngụm nộ khí: ‘Ta biết hắn đang nói cái gì, không cần ngươi phải giải thích cho ta.”

“Dạ.” Cửu Bảo Giai Nhân vội vàng cúi đầu kiểm điểm. Thế nhưng trong lòng của hắn lại âm thầm bất mãn.

“Xem ra ngươi đối với sư môn của mình rất có lòng tin ah! Cư nhiên dám chống lại ý nguyện của âm Dương đạo chúng ta.” Viễn Đằng Khuê cười lạnh, nói: “Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt. Vậy cũng đừng trách ta khồng nể tinh đạo nghĩa Tu Chân Giới, dùng phương thức mạnh mẽ, đoạt đi văn kiện dị bảo ở trong tay người!”

Bất quá Trương Văn Trọng không muốn khai chiến cùng thầy trò Viễn Đằng Khuê ở đây. Vì nơi này là tiếu khu dân cư, nhân khấu đông đúc. Lấy tu vi của chính mình và Viễn Đăng Khuê ở trong lúc khai chiến, tất sẽ ngộ thương đến nhiều người vô tội. Huống chi, Trần Chí vừa mới dẫn theo một đội đặc công xông vào bắt mấy tên bịp bợm, cũng đã khiến cho không ít quần chúng vây tới xem náo nhiệt. Giờ khắc này ở bên ngoài vẫn còn một nhóm người chưa chịu rời đi.

Cho nên, Trương Văn Trọng binh tĩnh nói: “Muốn đánh nhau thì ta sẽ phụng bồi! Bất quá không gian nơi này vướng víu chân tay, nếu ngươi có đảm lược, hãy mau đi theo ta.”

Dứt lời, hắn thả người nhảy ra ngoài cửa sô lao nhanh về phía rừng cây cách đó không xa. Viễn Đằng Khuê không chút do dự, một tay túm Cửu Bảo Giai Nhân, hướng theo phía Trương Văn Trọng mà chạy đi.

Tốc độ của Trương Văn Trọng cùng Viễn Đằng Khuê rất nhanh. Chỉ một sát na, đều đã tới rừng cây phía sau hậu sơn. Cùng những ngọn núi danh lam thắng cảnh bất đồng, núi tại huyện Ẩn Ngạc vô cùng treo leo hiểm trở, thế nên cũng ít người lui tới, mười phần thích hợp làm chiến trường cho Trương Văn Trọng cùng Viễn Đằng Khuê khai chiến.

Vừa dừng chân, Viễn Đằng Khuê không muốn nói nhiều lời vô nghĩa cùng Trương Văn Trọng, liền giơ tay phải lên, một chuôi Huyền Mộc Chiết Phiến tức thì đã xuất hiện ở trong tay của lão. Cái chuôi Huyền Mộc Chiết Phiến này..., quả thực không phải đạo cụ dùng để trang trí, mà nó là một kiện bát phấm linh khí hàng thật giá thật! Mỗi một vị Âm Dương sư có danh vọng ở trong Ảm Dương Đạo, đều sẽ có một kiện pháp bảo uy lực vô cùng cao minh.

“Ba.” Một tiếng, Viễn Đằng Khuê dùng tư thế cực kì tiêu sái, đem chuôi Huyền Mộc Chiết Phiến này xòe ra. Tiếp theo lão nói bằng giọng điệu rất khoe khoang: “Mở to mắt ra mà nhìn, Huyền Mộc Chiết Phiến này chính là bát phẩm linh khí đó! Ngoại trừ nó ra, trên người ta vẫn còn một kiện tứ phẩm linh khí và cửu phẩm bảo khí. Ngươi mặc dù xuất thân từ danh môn đại phái, tu vi coi như không sai, nhưng thiết nghĩ, hẳn là chưa từng được thấy qua pháp bảo linh khí, đúng không hả?”

Lần này Cửu Bảo Giai Nhân phối hợp rất hoàn hảo, hắn tiếp lời sư phụ nói: “Chỉ sợ pháp bảo của hắn còn không bằng.., kiện lục phẩm bảo khí của con đâu sư phụ ạ!”

Hai thầy trò kẻ xướng người họa, bộ dạng phi thường đắc chí. Bởi Viễn Đằng Khuê hiếu rõ trong thời buổi xã hội hiện đại linh khí vô cùng thưa thớt, muốn nắm giữ một kiện pháp bảo cao cấp, quả thực chính là điều si tâm vọng tưởng.

Đáng tiếc, lần này Viễn Đằng Khuê đoán sai rồi.

Ờ trong tay Trương Văn Trọng, không chỉ có vài kiện pháp bảo linh khí, mà còn có thêm một kiện pháp bảo tiên khí chân chính nữa.

Giờ phút này, nhìn kiện bát phẩm linh khí Huyền Mộc Chiết Phiết của Viễn Đằng Khuê. Trương Văn Trọng cũng không nói thêm gì, hắn chỉ lắc đầu cười nhạt. Theo sau điều khiển cho Bàn Long Ngọc Xích to ra, nằm gọn trong lòng bàn tay phải của mình.

“Đó..., là....” Viễn Đằng Khuê trợn mắt nhìn Bàn Long Ngọc Xích ở trong tay Trương Văn Trọng. Thiếu chút nữa đôi con ngươi đã vọt ra khỏi tròng mắt. Có được tu vi Nguyên Anh đỉnh kỳ, Viễn Đằng Khuê vừa nhìn đã phát hiện ra điểm dị thường của Bàn Long Ngọc Xích.

Bất quá, Cửu Bảo Giai Nhân chi mới đạt tu vi Kết Đan sơ kỳ, cho nên không có phát hiện ra điểm dị thường của Bàn Long Ngọc Xích, ở trong mắt hắn, pháp bảo tạo hình chiếc thước kẻ này tuy rất độc đáo, nhưng linh khí phát ra lại vô cùng mong manh. Nhiều lắm cũng chỉ là pháp bảo hạ cấp mà thôi, so ra vẫn còn kém với pháp bảo của mình. Nhất thời hắn nở nụ cười lạnh, trào phúng nói: “Pháp bảo hạ cấp như vậy cũng không biết xấu hổ mang ra khoe khoang? Ngươi muốn dọa chết chúng ta sao? Ha ha ha.”

Lời hắn còn chưa dứt, thì Viễn Đằng Khuê đã hung hăng giáng cho hắn một cái tát. Nhất thời trên gương mặt anh tuấn kia, rõ ràng hiện lên năm đạo vết ngón tay đỏ ửng như máu.

Cửu Bảo Giai Nhân liền tỉnh mộng, xoa nắn gò má bỏng rát của chính mình, mờ mịt nhìn về phía Viễn Đằng Khuê, khó hiểu dò hỏi: “Sư phụ.., vì sao thầy đánh con?”

Viễn Đằng Khuê hung tợn nói: “Ngu xuẩn! Chiếc thước ngọc kia, nếu ta nhìn không nhầm, thì đó chính là một kiện pháp bảo tiên khí.”

“Tiên..., khí...?” Lúc này Cửu Bảo Giai Nhân đã hoàn toàn bị chấn kinh rồi, hắn trợn trừng hai mắt nhìn vào kiện Bàn Long Ngọc Xích ở trong tay Trương Văn Trọng, không dám tin nói: “Sư phụ, thầy nói thật ư? Chiếc thước ngọc kia là pháp bảo tiên khí sao? Điều này không có khả năng? Thoạt nhìn niên kỉ hắn còn rất trẻ, môn phái của hắn cũng dám tin tưởng, mà giao tiên khí cho hắn bảo quản ư?” Bởi vì quá mức khiếp sợ, mà ngữ khí của Cửu Bào Giai Nhân trở nên lắp bắp.

Giờ khắc này, bên trong đôi con ngươi của Viễn Đằng Khuê cũng tràn ngập thần sắc tham lam, hô hấp có điểm dồn dập: “Kiện tiên khí này, hẳn chính là dị bảo chôn giấu ở thôn Long Hóa đi! Vốn nó thuộc quyền sở hữu của Âm Dương Đạo chúng ta, bất kể như thế nào, ta cũng phải mang nó trở về môn phái.”

Viễn Đằng Khuê hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, khi mình thành công đem kiện tiên khí này về môn phái, sẽ được hưởng thụ công lao to lớn đến nhường nào! Chưa cần nói vị trí sẽ bay cao, đồng thời còn có quyền tiếp xúc với càng nhiều bí pháp Âm Dương Đạo! Nói không chừng, chỉ vài chục năm nữa là minh sẽ đột pháp bình cảnh Nguyên Anh đỉnh kỳ, rảo bước tấn thăng lên cảnh giới Hóa Thần kỳ!

Mặc dù Trương Văn Trọng nắm giữ tiên khí trong tay, thế nhưng Viễn Đằng Khuê lại không lo lắng cái gì. Tại hắn xem ra, lấy tu vi Kim Đan đỉnh kỳ của Trương Văn Trọng, muốn triệt đế phát huy ra uy lực của pháp bảo tiên khí, đó là tuyệt đối không có khả năng. Nhiều lắm cũng chỉ phát huy được hai ba thành uy lực mà thôi. Nói vậy, lấy tu vi Nguyên Anh đỉnh kỳ của chính mình, hơn nữa còn trang bị hai kiện pháp bảo linh khí, muốn chiến thắng quả thực là một chuyện dễ dàng.

Vì muốn khẩn cấp chiếm đoạt Bàn Long Ngọc Xích ở trong tay Trương Văn Trọng, cho nên Viễn Đằng Khuê không có tâm tư nhiều lời vô nghĩa cùng Cửu Bào Giai Nhân. Lão vội vàng giương Huyền Mộc Chiết Phiến lên, một luồng cuồng phong sắc bén lập tức quét về phía Trương Văn Trọng, kèm theo đó còn có vài điểm hỏa diễm màu xanh lam lập lòe.

Thân ảnh của Trương Văn Trọng nhoáng lên, tức tốc thoái lui về phía sau.

Viễn Đằng Khuê cười lạnh: “Tên ngu xuẩn, tưởng rút lui là thoát sao? Âm Dương Thuật- Hỏa Điệp Loạn Vũ!”

Cùng lúc đó, thế công kích của trận cuồng phong không hề giảm đi. Mà nó còn kéo theo vô số lớp đất đá bụi ở dưới mặt đất, dưới sự điều khiển linh lực của Viễn Đằng Khuê, nhanh như điện chớp cuốn về phía Trương Văn Trọng.

Vì nóng lòng tốc chiến tốc thắng. Cho nên vừa xuất thủ, Viễn Đằng Khuê đã sử dụng chiêu số mạnh nhất, muốn đánh gục Trương Văn Trọng ngay ở chiêu đầu tiên!

Cuồng phong xen theo đất đá cùng hỏa diễm, uy lực rất cường hãn! Cho dù Tu Chân giả có tu vi Nguyên Anh kỳ, sau khi trúng chiêu này, không chết tất cũng sẽ bị tổn thương trầm trọng.

Mà trong nháy mắt, Trương Ván Trọng cũng đã bị cuồng phong bao phủ.

Thấy tình cành này, Viễn Đằng Khuê hứng trí cười phá lên: “Ha ha ha! Tiên khí sắp rơi vào tay ta rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play