Trường đấu giá hội.

Trong nham động là một mảnh tối đen, may mắn Trương Văn Trọng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Tuy nhiên Vưu Văn lại không có được bổn sự như hắn. Dưới sự nhắc nhở của Ngô Phẫn, Vưu Văn mò mẫn ở hai bên tường, bám theo Ngô Phẫn cùng Trương Văn Trọng đi xuống thông đạo.

“Lão đầu trọc sao trong này không mắc bóng đèn chiếu sáng thế? Cái hang động này tối thui chẳng nhìn thấy đường đi ah!” Vưu Văn trong lòng có chút run sợ, nghi hoặc dò hỏi.

Ngô Phẫn trả lời: “Người đến nơi này, đa số đều không muốn bại lộ thân phận. Bóng tối, không phải là thứ che dấu thân phận tốt nhất sao?”

Trong tiếng cười nói, ba người đi sâu vào trong nham động. Nơi này vẫn là một mảnh tối đen, chỉ có phía xa xa ở ngoài trăm mét, mới thấy lấp lóe một tia sáng.

Bên trong nham động có một bãi đá do thiên nhiên hĩnh thành, trải qua một phen cải tạo xong, bãi đá này đã trở thành đài triển lãm vật phẩm. Mà bốn phương tám hướng, thì sắp đặt những ngọn đèn pha, phóng xuất ánh sáng mạnh mẽ, đem cả đài triển lãm vật phẩm chiếu sáng như bàn ngày, làm cho người ta ngồi ở khoảng cách thật xa, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng tinh hình thực tế.

Ngoại trừ đèn pha, xung quanh đài triển lãm vật phẩm còn được lắp đặt từng chiếc màn hình cỡ lớn. Để cho người ở xa tới đâu, hay bất luận ngồi tại phương vị nào, đều có thể quan sát vật phẩm rõ ràng.

Cách bãi đá khoảng hai ba mươi mét, được người ta kiến thiết rất nhiều huyệt động nhỏ. Huyệt động này dành cho người tới tham gia hội đấu giá sử dụng. Dưới sự dẫn dắt của Ngô Phẫn, Trương Văn Trọng cùng Vưu Văn đi vào một cái huyệt động, góc nhìn khuất bóng nhất.

“Thật xin lỗi, huyệt động có góc độ quan sát tốt đều bị người khác chiếm mất rồi. Dù chỉ là một cái huyệt động hẻo lánh, nhưng tôi đã phải tốn rất nhiều công phu miệng lưỡi mới xin được đó!” Tuy rằng miệng nói xin lỗi, nhưng trên thực tế ngữ khí của Ngô Phẫn lại có điểm tranh công khoe khoang.

Sau khi vào trong huyệt động, Ngô Phẫn vươn tay ấn một cái nút ở bên trái cửa nhất thời từng đạo âm thanh “ong ong” vang lên, một bức tường kính từ trên đỉnh huyệt động chậm rãi hạ xuống. Tiếp đó, không gian xung quanh bừng sáng lên.

Trong huyệt động trang hoàng phi thường xa xỉ, nếu không nhìn hoàn cảnh quanh mình, sẽ dễ dàng khiến cho người ta lầm tưởng đây là một gian phòng tổng thống của một khách sạn năm sao nào đó chứ không phải là huyệt động thạch nham ở tận sâu dưới lòng đất.

Ngô Phẫn mở tủ lạnh lấy hai lon bia, ném cho Trương Văn Trọng cùng Vưu Văn, theo sau cũng cầm cho mình một lon, bật nắp, ngửa đầu uống một ngụm lớn, mới cười dài nói: “Cửa kính này không chỉ ngăn cản tầm nhìn từ bên ngoài vào, đồng thời còn đờ được cả đạn pháo oanh kích, so sánh với kính chống đạn còn tốt hơn nhiều lần!”

Bời vì xung quanh sáng chưng, nên cảm giác sợ hãi ở trong lòng Vưu Văn cũng tan biến sạch. Lúc này hắn một bên uống bia, một bên tò mò đánh giá căn huyệt động trang trí hết sức xa xỉ này, tấm tắc cảm thán nói: “Lão đầu trọc, anh vừa mở khách sạn năm sao, lại có thể nghĩ ra cách trang trí huyệt động thạch nham như thế này. Quả nhiên là rất không tồi, nếu ngày sau đình chỉ hoạt động đấu giá, anh tiếp tục sửa sang lại một chút, biến nó thành một cái khách sạn rộng rãi có đầy đủ phong vị. Nói vậy, nhất định sẽ hấp dẫn nhiều người bỏ tiền ra tới đây tiêu phí ah!”

Ngô Phẫn cười ha ha nói: “Vưu lão đệ, cậu không hồ danh là người nhà họ Vưu, lúc nào cũng có ý tưởng kinh doanh tuyệt vời. Bất quá tôi không hề có ý định mở rộng nơi này để kinh doanh khách sạn. Ờ trong mắt tôi, chỉ cần hảo hảo phục vụ những vị thần tiên sống của Hà Phi Quan, vô luận là tiền hay quyền đều không tiếc than. Nói không chừng, tương lai lại có thể sống lâu trăm tuổi cũng nên.”

“Thần kì vậy sao?” Vưu Văn kinh hô, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng bảy tám phần, chần chừ một lát sau, liền nói: “Uy lão đầu trọc, nếu có cơ hội, anh tìm cách giới thiệu cho tôi nhận thức mấy vị thần tiên sống Hà Phi Quan nhé?”

“Ok!” Ngô Phẫn không chút do dự, gật đầu ưng thuận. Theo sau hắn cầm chiếc điều khiển từ xa, hướng về phía khung cửa kính ở miệng huyệt, nhấn vài cái, nhất thời trên cánh cửa kính liền xuất hiện hình ảnh, được truyền tải trực tiếp từ đài triển lãm vật phẩm.

Uống thêm hai ngụm bia, Vưu Văn có điểm khẳn trương dò hỏi: “Lão đầu trọc hội đấu giá lần này còn phải đợi bao lâu thời gian nữa, thì mới bắt đầu thế?”

Ngô Phẫn bĩnh tĩnh trả lời: “Tầm khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa. Dầu sao cũng phải đợi kì nhân dị sĩ, danh gia vọng tộc đến đủ thì mới có thể bắt đầu. Phải rồi, nếu cậu cảm thấy vô vị, bên cạnh có máy tính đó, lên mạng chơi chút cho đỡ nhàm chán đi.”

Sự tinh đúng như lời nói của Ngô Phẫn, khoảng nửa giờ đồng hồ sau. Dưới tiếng sáo thanh nhã, một vị lão nhân đầu chít khăn choàng lông cừu, râu tóc bạc trắng, bộ dạng tiên phong đạo cốt, liền chậm rãi bước lên đài triển lãm.

Vươn tay chỉ vào người này Ngô Phẫn khoe khoang nói: “Vị này chính là Thanh Tùng đạo trường của Hà Phi Quan, tôi đã từng tận mắt chứng kiến lão thi triển bản lĩnh phi kiếm đả thương người.”

Vưu Văn hai mắt bừng sáng lên, liên tục gật đầu, nói: “Ặc ặc, quả nhiên không hồ danh là thần tiên sống, mỗi cái giơ chân nhấc tay, đều lộ ra tiên khí bất phàm.”

Trương Văn Trọng không khỏi dở khóc dở cười, vị Thanh Tùng đạo trưởng đứng ở trên thạch đài kia, quả thực là có được túi da tiên phong đạo cốt. Bất quá, nếu luận về bản lĩnh thật sự, cũng chỉ là Dường Khí trung kỳ mà thôi. Xem hắn đến từng này tuổi, cả đời chỉ sợ không có cách nào vượt qua nối binh cảnh Dường Khí kỳ. Ngẫm lại cũng đúng, nếu tu vi của hắn thật sự cường hãn, như thế nào bị phái tới nơi này đảm đương công tác chủ trì đấu giá hội đây?

Thanh Tùng đạo trưởng ở trên thạch đài nói ngắn gọn vài lời vô nghĩa xong, liền tuyên bố hội đấu giá chính thức bắt đầu. Lão phất tay ra hiệu cho thị nữ đứng bên cạnh mở chiếc mâm vàng ra, ở trong mâm là một thanh kiếm cổ. Thanh Tùng đạo trưởng ôm quyền khom người vái chào bốn phía xung quanh, cao giọng nói: “Chuôi tiểu kiếm này là cửu phẩm pháp bảo do Hà Phi Quan chúng ta luyện chế, trên thân kiếm có kèm theo Khinh Linh Trận cùng Phong Nhận Trận. Hai trận pháp này khiến cho tốc độ và tính sắc bén của nó càng gia tăng diện rộng. Chuôi phi kiếm này, vô luận chư vị sử dụng hay là mang đi tặng bạn bè, đều là một sự lựa chọn không sai. Vật phẩm trao đổi, chủng loại không hạn chế.”

Trương Văn Trọng híp mắt nhìn chằm chằm lên thạch đài, không phải hắn nảy sinh hứng thú...đối với chuôi cửu phẩm pháp bảo này, mà là muốn nhận thức quy tắc trong hội đấu giá. Thông qua một phen giảng giải của Ngô Phẫn, cuối cùng hắn cũng hiểu được bảy tám phần mười quy củ đấu giá nơi đây.

Trong hội đấu giá, nếu có đồ vật gì muốn đấu giá, có thể dùng điều khiển từ xa thông báo cho nhân viên công tác đặc biệt ở bên ngoài, tiến đến mang vật phẩm đưa lên thạch đài, giao cho Thanh Tùng đạo trường phụ trách chủ trì hội đấu giá. Quá trình trao đổi, có thể hạn định một loại vật phẩm nào đó tỷ như, chỉ đồi đan dược, hay chỉ đổi pháp bảo, phù chú, hoặc linh tài địa bảo. Đương nhiên cũng có thể đổi không hạn định như chuồi Tùng Văn Phi Kiếm kia.

Trong trường đấu giá, mặc dù có rất nhiều tân quý, nhưng tóm lại, vẫn phải tuân thủ theo quy tắc của hội đề ra. Nếu vật phẩm của đối phương không họp ý minh, đồng dạng có thể cự tuyệt, hoặc kêu đối phương xuất ra vật phẩm trị giá ngang bằng.

Sau khi Trương Văn Trọng hiểu rõ quy tắc đấu giá, thì trên thạch đài đã có thêm ba kiện vật phẩm nữa. Ngoại trừ cái chuôi Tùng Văn Phi Kiếm của Hà Phi Quan trưng bày ra, còn có một bộ Lục Giáp Thần Bình Phù một chiếc Lưu Ly Hộ Thân Kính và thanh Xích Viêm Dị Xà toàn thân đều khảm ngọc. Bốn kiện vật phẩm này, tuy có thể gọi là bảo bối, nhưng Trương Văn Trọng quả thật không có hứng thú.

Trương Văn Trọng nhịn không được, ở trong lòng thầm nghĩ: “Nhìn tinh hĩnh này, chẳng biết đến tột cùng có người nào đấu giá dược liệu ta cần hay không. Nếu không, ta xuất một viên Tụ Khí Đan ra đấu giá thử, định hạn vài món dược liệu ta cần, để xem hội đấu giá lần này, có thu hoạch được thứ gì tốt không?”

Ngay khi Trương Văn Trọng cầm điều khiển từ xa chuẩn bị ấn nút thông tri cho nhân viên công tác ở bên ngoài. Đúng lúc này, Thanh Tùng đạo trưởng ở trên thạch đài, cũng xuất ra một chiếc hộp gỗ đàn hương, vừa mở nắp, một đoạn rễ cây không khác gì rễ cây binh thường hiển lộ ra trước mắt mọi người.”

Thanh Tùng đạo trưởng giơ chiếc hộp đàn hương lên, cao giọng nói: “Có công hiệu tụ khí ngưng thần, điều hòa âm dương. Đây chính là Địa cấp tam phẩm linh tài Đàn Long Căn, có thể dùng để luyện chế nhiều loại đan dược cùng pháp bảo. Chư vị bằng hữu, ngàn vạn lần đừng bỏ qua cơ hội hiếm có này, mau chóng đấu giá đi.”

“Phốc!” Nhất thời, Trương Văn Trọng nhịn không được, ngụm trà vừa uống vào trong miệng, liền phun hết cả ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play