Trong thời gian đó, Trương Văn Trọng đã bị những bệnh nhân lũ lượt kéo tới vây quanh làm cho cái phòng y tế không lớn lắm này bị mọi người chen chúc đến chật như nêm cối, rất nhiều người không thể chen vào trong, chỉ có thể là vây quanh bốn phía bên ngoài phòng y tế, đợi những bệnh nhân đang đứng ở trong rời đi thì bọn họ mới có thể chen chúc mà vào.

Về phần những bác sĩ, hộ sĩ vừa rồi còn đứng xung quanh Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai thì giống như là một chiếc thuyền đơn độc ở trong cuồng phong bạo vũ, trong nháy mắt bị chen chúc xô đẩy ra ngoài, trong đó có hai vị bác sĩ là bị biển người chật chội trực tiếp đẩy ra khỏi phòng y tế.

Dưới tình huống như vậy cũng chỉ có Tô Hiểu Mai có tu vi Dưỡng Khí trung kỳ mới có thể ngăn cản biển người đang chen chúc lấn tới, một tấc cũng không rời đứng bên cạnh Trương Văn Trọng.

Mắt thấy tràng diện có dấu hiệu sắp mất kiểm soát, chân mày Trương Văn Trọng cau lại, mạnh mẽ sử dụng một hơi chân nguyên đề thanh lớn tiếng quát lên: "Đừng có xô đẩy nữa!"

Một tiếng quát chói tai ẩn chứa chân nguyên này giống như một đạo sấm sét đột nhiên đánh xuống bên tai làm cho tim mọi người như muốn nhảy ra ngoài. Tiếng quát mãnh liệt này ngoại trừ được đề cao âm thanh thì còn ẩn chứa hiệu quả thôi miên của Chúc Do Thuật, cho nên mọi người theo bản năng ngừng chen lấn, đồng loạt nhìn về phía Trương Văn Trọng.

Trương Văn Trọng hắng giọng nói: "Hôm nay tôi sẽ ở chỗ này xem bệnh cho mọi người, tôi hi vọng mọi người có thể tuân thủ trật tự xếp hàng, chứ nếu cứ chen đẩy hỗn loạn như thế này thì bất kể là người bị chen lấn hay là người chen lấn người khác cũng đều không có tốt gì."

Nhờ có hiệu quả của Chúc Do Thuật mà những bệnh nhân này toàn bộ đều nghe theo sự phân phó của Trương Văn Trọng, bắt đầu trật tự theo thứ tự mà xếp hàng. Tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn xảy ra một ít tranh chấp về việc ai trước ai sau, thấy vậy Trương Văn Trọng nhanh chóng kêu gọi mấy vị bác sĩ trẻ tuổi lại giúp duy trì trật tự, miễn cho cái trật tự thật vất vả mới đi vào khuôn khổ này lại một lần nữa biến thành hỗn loạn.

Hồ Cường lúc này mới từ trong phòng viện trưởng trên tầng hai chạy ra. Khi hắn nhìn thấy đội ngũ bệnh nhân nhìn không thấy được tận cùng kéo dài từ trong phòng y tế đi ra thì lập tức cảm thấy cả da đầu tê dại, thậm chí ngay cả tiếng nói cũng mang theo một ít âm thanh run rẩy: "Trương viện phó, bệnh nhân nhiều như vậy sợ là trong ngày hôm nay anh cũng sẽ không khám được hết a? Hơn nữa nhìn tình hình này thì hẳn là vẫn còn có những bệnh nhân đang trên đường tới nữa a."

Trương Văn Trọng rất rõ ràng bệnh nhân nhiều như vậy thì đừng nói là một ngày, coi như là một tháng đi nữa nếu chỉ dựa vào một mình hắn cũng không thể khám cho hết. Huống chi sau này khẳng định là sẽ còn có không ít bệnh nhân từ khắp nơi trên đất nước thậm chí là cả thế giới nhận được tin tức mà chạy tới. Đồng thời Trương Văn Trọng cũng hiểu, dưới tình huống như thế chỉ dựa vào lực lượng một mình hắn thì xa xa không đủ, còn phải đào tạo ra nhiều bác sĩ trình độ cao một chút mới được.

Trương Văn Trọng ngẩng đầu nhìn lên cái đồng hồ treo trên tường lúc này đang chỉ bốn giờ chiều. Ở nơi này vào thời điểm cuối mùa thu, chỉ cần là đến sáu giờ chiều thì sắc trời đã biến thành một màu tối đen. Hắn suy nghĩ một chút rồi phân phó: "Trần Nhàn, cô cùng Tử Mạn hãy nhanh chóng đi chuẩn bị một trăm số hiệu chia cho một trăm bệnh nhân đang xếp hàng ở đội ngũ phía trước đi. Lúc này thời gian đã không còn sớm, ta và Tiểu Muội sẽ cùng khám bệnh, đại khái cũng chỉ có thể khám xong cho một trăm bệnh nhân mà thôi. Về phần những bệnh nhân xếp hàng sau một trăm người này thì trừ phi là bệnh tình trầm trọng nguy cấp, nếu không thì hãy lựa lời khuyên bọn họ rời đi, nếu cứ nhất quyết đứng xếp hàng thì cũng chỉ là tự chuốc lấy khổ mà thôi. Các người nói cho bọn hắn biết vào ngày mai và ngày mốt ta cũng sẽ ở bệnh viện Ung Thành chữa bệnh từ thiện, sau này trừ phi là bệnh bộc phát trầm trọng nếu không thì hoặc là cứ mỗi tuần tới bệnh viện Ung Thành tìm ta khám hoặc là đi khám ở những bác sĩ khác, đừng có tùy tiện chạy đến đại học Ung Thành mà làm nhiễu loạn trật tự bình thường của nhà trường.”

"Được." Trần Nhàn và Lâm Tử Mạn cùng đáp lời, vội vàng dựa theo phân phó của hắn đem một trăm số hiệu phát ra, đồng thời đem lời của hắn thuật lại cho các bệnh nhân biết.

Phần lớn bệnh nhân đối với điều này cũng có thể hiểu được, tất cả bọn họ đều biết nhiều bệnh nhân chen chúc khám bệnh như vậy thì cho dù bác sĩ Trương có ba đầu sáu tay, biết được phân thân thuật chăng nữa thì cũng tuyệt đối là không thể nào khám xong toàn bộ trong ngày hôm nay, chỉ cần sau này có cơ hội thì có thể tìm hắn khám bệnh là được.

Các bệnh nhân chen chúc mà đến bắt đầu lục tục rời đi, trong lúc rời đi bọn họ ngược lại đều rất cảm khái nói:

"Thật là không ngờ, bác sĩ Trương không chỉ có y thuật vô cùng tài giỏi mà ngay cả y đức cũng thật là tốt. Chân chính là vì bệnh nhân chúng ta mà lo nghĩ."

"Đúng vậy, mặc dù hôm nay đã không còn số nhưng mà ngày mai ngày mốt vẫn còn có cơ hội."

Cho dù vận khí của ta có thật sự là tệ hại, đến ngày mốt vẫn không đến lượt thì sau này mỗi tuần cũng vẫn có cơ hội. Các ngươi nhìn xem, bác sĩ Trương trên tay vẫn còn cầm hành lý, điều này đã nói rõ cái gì? Nói rõ bác sĩ chỉ vừa mới trở về thôi mà đã "mã bất đình đề"(ý như chưa kịp nghỉ ngơi) tranh thủ xem bệnh cho những bệnh nhân chúng ta đấy.”

"Ta trước kia đã từng ở trong các bệnh viện lớn tìm kiếm một vài vị chuyên gia, danh y đến xem bệnh. Những tên đó không chỉ là thu phí đăng kí cắt cổ mà còn chưa chắc sẽ vui lòng khám bệnh cho ngươi.”

“Ta cũng đã nhiều lần gặp tình huống như vậy: thu phí đăng kí cắt cổ, đứng xếp hàng chờ hơn nửa ngày, cuối cùng đến lượt ta thì những vị chuyên gia, danh y đó lại nói ‘hôm nay đã khám đủ bệnh nhân, mai lại tiếp tục khám’, như thế không phải là gạt người sao. Bọn hắn nếu như không khám được hết bệnh nhân thì cũng đừng phát ra nhiều số như vậy, làm cho ta nguyên một ngày lãng phí trong bệnh viện mà lại còn không thể khám được bệnh. Nhìn dáng vẻ này của bác sĩ Trương, mới vừa tức thì trở về, ngay cả nước còn chưa kịp uống một ngụm đã phải khám bệnh cho cả trăm bệnh nhân. Ài, nếu như trên thế giới này có được nhiều bác sĩ giống một chút như bác sĩ Trương thì thật là tốt."

"Đúng vậy, nếu như trên thế giới có thể có nhiều bác sĩ giống như bác sĩ Trương, vừa có y thuật cao siêu vừa có cả một y đức cao thượng như vậy thì những bệnh nhân chúng ta quả thật là có phúc."

Viện trưởng viện y học đại học Ung Thành Ngô Thủ Chí vừa nghe được tin tức Trương Văn Trọng trở về thì vội vàng từ viện y học chạy tới phòng y tế, đúng lúc gặp được những bệnh nhân này rời đi. Khi ông ta nghe thấy lời nói của bọn họ thì không khỏi cảm khái nói với mấy vị giáo sư chuyên môn từ viện y học cùng đi với ông: "Người dân nước ta thật là những người thiện lương nhất trên cái thế giới này, chỉ cần người khác đối xử tốt với bọn họ là bọn họ sẽ báo đáp lại gấp mười lần, thậm chí là gấp trăm lần. Mấy năm nay bên tai ta luôn nghe được tiếng phàn nàn, nói rằng bệnh nhân bây giờ so với trước kia muốn hầu hạ còn khó khăn hơn, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy tình cảnh như thế này ta chỉ muốn nói với bọn họ: lúc mà các người phàn nàn bệnh nhân khó hầu hạ, đã từng suy nghĩ qua các người có hay không đã thật sự dùng chân tâm thật ý của mình để mà quan tâm tới những bệnh nhân?"

"Đúng vậy." Một vị giáo sư lớn tuổi tóc đã bạc trắng ở phía sau Ngô Thủ Chí gật đầu cảm khái: "Nhớ năm đó lúc ta còn trẻ, quan hệ giữa thầy thuốc và bệnh nhân là hòa hợp cỡ nào. Khi đó những thầy thuốc chúng ta cũng đều là chân tâm thật ý vì bệnh nhân mà lo nghĩ, cho tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ qua viêc sẽ được hồi báo gì... Còn đối với bệnh nhân thì tất cả lo nghĩ của bác sĩ họ đều biết và ghi nhớ trong lòng để có thể hồi báo lại gấp trăm lần. Có lúc thì họ thường xuyên đem tặng cho chúng tôi một ít rau quả cây nhà lá vườn, còn có đôi khi là biếu mấy quả trứng gà dù rằng trong thời kì đó trứng gà là một loại nguyên liệu khan hiếm.”

"Dân chúng trong lòng ai tốt ai xấu họ đều biết rất rõ. Ài, lại nói viện y học trong nước chúng ta, qua nhiều năm như vậy mà vẫn không có quan tâm nhiều đến đạo đức nghề nghiệp, vô luận là trong các cuộc khảo thí giáo lý hay là khảo hạch tư cách tốt nghiệp thì đạo đức nghề nghiệp đều chiếm tỷ lệ rất thấp, đây cũng một trong những nguyên nhân làm cho đạo đức y tế nhanh chóng bị suy đồi đi."

Ngô Thủ Chí cùng mấy vị lão nhân giáo sư chuyên môn vừa nói vừa đi vào trong phòng y tế.

Ở trong phòng y tế lúc này Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai vô cùng bận rộn, trước mỗi bàn khám bệnh của hai người hiện giờ là một hàng dài bệnh nhân chờ khám. Tuy nói những bệnh nhân đều là tìm đến Trương Văn Trọng để xem bệnh nhưng sau khi biết được Trương Văn Trọng vừa mới tức thì trở về thành phố Ung Thành đã phải khám bệnh cho bọn họ thì đã cực kì cảm động, cho nên tuân theo sự phân phó của Trương Văn Trọng, chia làm hai nhóm, một hàng để cho Trương Văn Trọng khám còn một hàng thì Tô Hiểu Mai khám.

Sau khi thấy Tô Hiểu Mai khám và chữa bệnh nhanh chóng mà rất chính xác cho mấy bệnh nhân xếp phía trước thì những bệnh nhân còn lại tất cả cũng đã có lòng tin đối với y thuật của vị nữ bác sĩ thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi này, cam tâm tình nguyện để cho cô khám bệnh. Ngô Thủ Chí vừa đi vào trong phòng y tế cũng không có thời gian hàn huyên cùng Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai, mà trực tiếp hỏi: "Trương viện phó có việc gì cần chúng tôi hỗ trợ cho không?"

"À, Ngô viện trưởng đã tới rồi." Trương Văn Trọng ngẩng đầu lên liếc nhìn Ngô Thủ Chí, gật đầu nói: "Đúng là có chút chuyện cần Ngô viện trưởng hỗ trợ cho."

Ngô Thủ Chí vội vàng nói: "Đừng có khách sáo như thế. Có cần chúng tôi làm gì xin cứ việc phân phó là được."

Trương Văn Trọng hồi đáp: "Như vậy tôi sẽ không khách sáo. Làm phiền Ngô viện trưởng tìm giúp chúng tôi một vài cái ghế băng mang tới đây."

"Ghế băng?" Ngô Thủ Chí sửng sốt hỏi.

"Đúng vậy, ghế băng." Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Ngài nhìn xem, những bệnh nhân còn đang đứng chờ phía trước đây, phía trước thì còn đỡ, phía sau sợ rằng sẽ phải chờ trong một hai canh giờ nữa. Ghế băng trong phòng y tế chúng ta là có hạn, không cách nào cung cấp cho nhiều bệnh nhân như thế, cho nên kính xin Ngô viện trưởng thay chúng ta tìm một vài cái ghế băng tới đây để cho mọi người đều có chỗ để mà ngồi đợi."

"Không thành vấn đề." Ngô Thủ Chí gật mạnh đầu, sau đó cảm khái nói: "Từ những điều này có thể thấy được Trương viện phó quả thật làm tất cả đều là suy nghĩ cho bệnh nhân a." Ông lập tức lấy điện thoại từ trong túi quần ra, gọi một cuộc, một lát đã có người đưa tới gần trăm cái ghế băng giúp cho các bệnh nhân còn đang xếp hàng chờ khám bệnh đều có chỗ ngồi, không cần phải vất vả đứng nữa.

Trương Văn Trọng không chỉ nhờ Ngô Thủ Chí mang ghế băng đến cho các bệnh nhân ngồi, mà còn phân phó cho Lâm Tử Mạn và đám người Trần Nhần bưng trà lên cho những bệnh nhân đang chờ ở đó nữa.

Những việc này mặc dù chỉ là những việc nhỏ bé vụn vặt nhưng đã làm cho các bệnh nhân cảm nhận được sự ân cần, trong đó có mấy bác gái lớn tuổi lại càng không nhịn được lau nước mắt, trong miệng nói thầm: "Người tốt, thật sự là người tốt, các vị toàn bộ đều là người tốt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play