Nhìn thấy Lancelot bị chín đóa Tử Kim Liên Hoa rực rỡ trong nháy mắt đánh tan thành tro bụi, Gwen Nawelle trong lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo, trong nháy mắt lan tỏa toàn thân khiến cho cô cảm nhận được sâu sắc thế nào gọi là cả người đều phát lạnh. Tuy nói rằng Lancelot là do cô sử dụng Vong Linh Thuật Pháp triệu hồi mà sống lại, không thực sự là Lancelot, chỉ là một Tử Vong Kỵ Sĩ có trí nhớ của Lancelot mà thôi, nhưng thực lực của nó dầu gì cũng bằng khoảng ba thành so với thời kỳ đỉnh phong của Lancelot. Ở trên cái thế giới linh khí yếu ớt như thế này cũng coi như là có thể mặc sức tung hoành rồi, nhưng vừa rồi nó đã bị chín đóa Tử Kim Liên Hoa trông có vẻ mềm mại kia đánh cho tan nát.

Gwen Nawelle không nhịn được thầm nghĩ nếu như chín đóa Tử Kim Liên Hoa quyến rũ kia không phải là hướng về phía Lancelot đánh tới, mà là hướng về phía mình thì kết quả của mình sẽ như thế nào?

"Kết quả chỉ sợ cũng không khác là mấy so với Lancelot.”

Kết quả suy đoán làm cho Gwen Nawelle cảm nhận được một nỗi tuyệt vọng. Cô có cảm giác rằng coi như là có huy động toàn bộ ma lực trong cơ thể mình, cũng tuyệt đối sẽ không có khả năng ngăn được sự oanh kích của chín đạo sấm sét được hóa thành từ chín đóa Tử Kim Liên Hoa này.

"Đây đến tột cùng là ma pháp gì mà uy lực lại đáng sợ như thế? Ta trước giờ chưa từng được nghe nói qua có loại lôi hệ ma pháp nào có thể ẩn dưới dạng những đóa liên hoa như thế. Và hơn nữa, người này rốt cuộc là ai?" Trong cơn tuyệt vọng, Gwen Nawelle không ngừng suy đoán lai lịch của Trương Văn Trọng.

Vào lúc đó một âm thanh thanh thúy "Đích đích" đột nhiên vang lên. Lúc mới đầu Gwen Nawelle còn kinh ngạc không biết là tiếng động gì, nhưng rất nhanh cô ta phát hiện ra đây đích thực là âm thanh do hai hàm răng của mình đang va vào nhau mà tạo thành.

"Ta sao lại bị dọa sợ thành như vậy? Thật là quá mất mặt rồi, không, không thể như vậy, ta phải can đảm lên mới được!" Gwen Nawelle cắn chặt hàm răng lại ngăn không cho chúng va vào nhau, đồng thời tay phải run rẩy giơ cây thánh giá màu đen trong tay lên, chuẩn bị đọc câu chú ngữ quyết định liều mạng một lần cùng với Trương Văn Trọng, cho dù không tránh khỏi cái chết cũng phải cùng với hắn đồng quy vu tận.

Nhưng trong miệng vừa niệm lên câu chú ngữ thì một cỗ hàn ý lạnh lẽo xuất hiện nơi cổ, làm cho cô ta không dám tiếp tục niệm chú. Nghiêng đầu liếc nhìn thanh Tam Xích Kiếm đang đặt trên cổ, Gwen Nawelle trên người đầy mồ hôi lạnh, lúc này cũng chẳng quan tâm đến cái gì là tôn nghiêm, cái gì là danh dự nữa, "phác thông" một tiếng quỳ xuống trước mặt Trương Văn Trọng, cầu khẩn: "Đừng giết tôi, van cầu ngài, xin đừng giết tôi” Giờ phút đối diện với sự tử vong, cô ta hoàn toàn nghĩ được thông suốt. Chỉ cần không chết, như vậy hết thảy vẫn còn hi vọng, nhưng nếu là đã chết vậy thì vĩnh viễn cũng không có cơ hội được trở mình rồi.

Trương Văn Trọng căn bản là không để ý tới sự van nài của Gwen Nawelle, chỉ lạnh lùng hỏi: "Văn vật của Nhật Bản hiện tại được cất giấu ở phòng nào?" Vốn là một người thông thạo Anh ngữ, nhưng lúc ra những lời này, hắn cố tình để lộ ra một vài lỗi phát âm.

Gwen Nawelle trong đôi mắt hiện lên một đạo quang mang kì dị, nhưng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, tựa hồ đã đoán ra điều gì. Trương Văn Trọng mặc dù nhìn thấy được điều này, nhưng cũng không có nói gì, ngược lại vẻ mặt còn giả bộ như không hề biết.

Sau khi do dự một lát, Gwen Nawelle mạnh mẽ nói: "Tôi, tôi không biết" Trương Văn Trọng lạnh lùng cười cười, cũng không nói lời vô nghĩa, thanh Tam Xích Kiếm đặt trên cổ cô ta trực tiếp rạch một đường, một dòng máu nhất thời từ miệng vết thương chảy ra. Cảm nhận sự đau đớn, cô ta kêu thảm một tiếng, luôn miệng van xin: "Đừng giết tôi, van xin ngài đừng giết tôi. Tôi biết, tôi biết Nhật Bản văn vật được cất giấu ở đâu” Trương Văn Trọng quát lên: "Còn không mau nói!”

"Nếu như tôi nói... ngài có thể tha cho tôi một mạng được không?" Gwen Nawelle ngẩng đầu lên nhìn Trương Văn Trọng, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt cực kì yếu đuối khổ sở làm cho ai nhìn cũng thấy đau lòng. Vẻ mặt xinh đẹp mê hoặc chúng sanh này của cô ta đã làm cho rất nhiều nam nhân phải tước vũ khí đầu hàng, nhưng đáng tiếc người trước mặt cô ta đây lại là một người có năng lực tự chủ vô cùng mạnh mẽ, đối với nữ sắc có sức kháng cự cực cao.

Trương Văn Trọng cười lạnh nói: "Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta, nếu như ngươi không nói, như vậy ta cứ tuần tự tìm từng phòng một, mặc dù hơi phí thời gian nhưng cuối cùng ta vẫn có thể tự mình tìm được” Dứt lời, hắn vung thanh Tam Xích Kiếm trong tay lên.

"Tôi nói tôi nói” Gwen Nawelle sắc mặt trắng bệch, không dám chậm trễ, vội vàng đem nơi cất giấu Nhật Bản văn vật nói cho Trương Văn Trọng biết, chỉ hi vọng người này thấy mình thành thật trả lời thì có thể đại phát từ bi, tha cho mình một con đường sống.

Thế nhưng cuối cùng cô ta đã phải thất vọng rồi, Trương Văn Trọng sau khi có được câu trả lời đã lập tức vung thanh Tam Xích Kiếm lên, chặt đầu của cô ta xuống.

Đầu của Gwen Nawelle vừa rơi xuống đất thì từ trên thân thể của cô ta bùng cháy lên một ngọn lửa, trong nháy mắt đem cô ta thiêu rụi thành tro tàn. Ngọn lửa từ trong cơ thể bùng phát này chính là Tam Muội Chân Hỏa!. Không bàn tới việc nữ tu sĩ hắc bào này đến cùng có phải là Gwen Nawelle hay không, mà chỉ cần biết thông qua những đạo thuật mà cô ta sử dụng đã chứng minh cô ta là một Vong linh pháp sư. Mà muốn đối phó với một Vong linh pháp sư thì chỉ chặt đầu của cô ta xuống thì còn chưa xong, còn phải sử dụng một tiên gia thuật pháp nho nhỏ là Tam Muội Chân Hỏa mới có thể đem cô ta hoàn toàn tiêu diệt.

Lúc Tam Muội Chân Hỏa sắp tắt đi, Trương Văn Trọng từ trong túi quần lấy một tấm phù chú ném vào trong ngọn lửa. Trong nháy mắt tấm phù chú đã bị đốt cháy hơn phân nửa, chỉ còn lại một chút tro tàn bay tán loạn trên mặt đất.

Làm xong hết thảy, Trương Văn Trọng cúi người nhặt lên cây thánh giá màu đen. Cả thân thể Gwen Nawelle đều bị thiêu thành tro, chỉ có cây thánh giá màu đen này là còn hoàn hảo không bị tổn hao gì. Bởi vậy có thể thấy được đây tuyệt đối là một bảo bối hiếm có.

Vuốt ve cây thánh giá, cảm giác được một tầng linh khí ôn hòa mà nó phóng thích ra, Trương Văn Trọng bừng tỉnh đại ngộ lẩm bẩm: "Thì ra là Hắc Diệu Thạch Tinh. Khó trách có thể dưới sự thiêu đốt của Tam Muội Chân Hỏa mà vẫn bảo tồn được nguyên vẹn. Ân, một tiên linh tài liệu hiếm có như vậy dùng để luyện chế pháp bảo thì thật hoàn hảo."

Đem cất cái tiên linh tài liệu này vào túi quần, Trương Văn Trọng nhún người, từ lầu hai của nhà triển lãm nhảy xuống.

Quả nhiên theo như lời nói của Trương Văn Trọng, sau khi Gwen Nawelle chết đi, ba Thạch Tượng Quỷ và bốn Thanh Đồng Khôi Lỗi lập tức sụp đổ ầm ầm, biến thành bảy bức tượng đá phế tích nằm rải rác trên mặt đất. Nãy giờ Tô Hiểu Mai vẫn dẫn bọn họ chạy lòng vòng trên hội trường, hiện tại mặc dù đuối sức đứng thở hổn hển, nhưng tinh thần hưng phấn vượt lên cả sự mỏi mệt của thân thể. Thấy Trương Văn Trọng nhảy xuống, cô vội vàng nghênh đón, hỏi: "Lão sư, chúng ta làm gì bây giờ?"

Nhìn Tô Hiểu Mai, Trương Văn Trọng gật đầu, hiển nhiên là đối với biểu hiện vừa rồi của cô là rất hài lòng. Lúc này nghe cô hỏi thăm, mỉm cười trả lời: "Còn có thể làm cái gì? Đương nhiên là đi khuân đồ rồi. Tiểu Muội, làm sao, chẳng lẽ em đánh còn chưa đã nghiền sao?"

Trương Văn Trọng vốn chỉ là hỏi đùa một câu. Thật không ngờ Tô Hiểu Mai thật sự là gật đầu, cười hì hì: "Đúng nha lão sư. Mới vừa rồi trong lúc em dẫn bọn chúng chạy lòng vòng, nhớ lại những kiến thức lý luận được học lúc trước, em có tìm ra được mấy phương thức kỹ xảo có hiệu quả rất thiết thực. Vốn là em còn muốn mượn bọn chúng tôi luyện thêm một chút những kỹ năng đó, đáng tiếc bọn chúng lúc này lại toàn bộ biến thành đá vụn."

Thấy vẻ mặt tiếc nuối của Tô Hiểu Mai, Trương Văn Trọng cũng hiểu cô ta đây là đang nói thật chứ không phải đùa giỡn.

"Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu?" Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài nói: "Được rồi Tiểu Muội, em cũng đừng nghĩ tới chuyện này nữa, bây giờ làm việc chánh sự của chúng ta là quan trọng hơn” Dứt lời hắn xoay người hướng về căn phòng đang cất giữ Trung Hoa văn vật đi tới. Tô Hiểu Mai le lưỡi, vội vàng đi theo sau hắn.

Trương Văn Trọng ngày hôm qua nói là đi dạo một vòng trong viện bảo tàng Anh, trên thực tế là phân tán chân nguyên của mình ra khắp viện bảo tàng, đem bố trí đường đi nước bước trong viện bảo tàng tìm hiểu rõ ràng. Nhất là những nơi mà cất giấu Trung Hoa văn vật đều đã được hắn tìm ra. Lúc này, hắn rất nhanh đã dẫn Tô Hiểu Mai tới những căn phòng được bố trí phòng hộ nghiêm mật này.

Mặc dù những căn phòng bí mật này đều được bố trí phòng vệ bằng công nghệ hiện đại tiên tiến nhất thế giới, nhưng những thứ này đối với Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Mai là những tu chân giả mà nói thì không gây uy hiếp gì quá lớn, thậm chí so ra còn kém hơn cả Gwen Nawelle, Lancelot cùng với Thạch Tượng Quỷ và Thanh Đồng Khôi Lỗi nữa. Dưới tác dụng của đạo thuật, những công nghệ phòng hộ tiên tiến này rất nhanh bị vô hiệu hóa.

Tuy nhiên, sau khi vô hiệu hóa hết những bố trí phòng hộ này, Trương Văn Trọng cũng không vội vã thông báo cho đám người Tôn Nguy vào vận chuyển Trung Hoa văn vật, mà việc trước tiên hắn làm là đem Hỗn Độn Lô lấy ra ngoài, biến trở lại nguyên bản của nó, sau đó đem chân nguyên quán chú vào trong Hỗn Độn Lô.

Dưới tác dụng của chân nguyên, một luồng sương mù ngũ sắc từ trong Hỗn Độn Lô phóng thích ra, đem toàn bộ Trung Hoa văn vật bao trùm lấy. Ước chừng qua khoảng một khắc sau, luồng ngũ sắc sương mù nàu mới bay trở lại vào trong Hỗn Độn Lô.

"Lão sư, thầy đang làm cái gì thế?” Tô Hiểu Mai đứng một bên không hiểu gì cả, tò mò dò hỏi.

"Lát nữa em sẽ biết” Trương Văn Trọng cười cười, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi. Sau đó hắn rút điện thoại ra báo cho Tôn Nguy để hắn mang người vào vận chuyển Trung Hoa văn vật.

Từ trong sương mù dày đặc, mấy chục chiếc container lái vào viện bảo tàng Anh. Đồng thời, mấy chục nhân viên đã sớm tiềm phục chung quanh đó chờ đợi, nghe được lệnh tức thì từ nơi ẩn nấp nhanh chóng tiến vào viện bảo tàng Anh. Mang tâm tình kích động khó nhịn được, bọn họ bắt đầu tiến hành vận chuyển hơn hai vạn ba ngàn Trung Hoa văn vật được cất giữ gọn gàng trong viện bảo tàng đến mười cỗ xe vận tải kia.

Vào lúc đó, bên bờ sông Thames ở Luân Đôn, quảng trường quốc hội, trong đại giáo đường Westminster, đại giáo chủ Thánh Công Hội Canterbury Paredes vốn đang say giấc nồng, đột nhiên bị một trận huyên náo đánh thức.

"Xảy ra chuyện gì?" Đại giáo chủ Canterbury Paredes trầm giọng hỏi. "Đại giáo chủ các hạ, có người xông vào viện bảo tàng Anh, giết chết tinh linh trong tranh Gwen Nawelle rồi." Thanh âm người trả lời lộ ra vẻ kinh hoảng.

Nhất thời cơn buồn ngủ của đại giáo chủ Canterbury Paredes toàn bộ tiêu tán. Khiếp sợ kêu lên: "Cái gì? Tinh linh ngàn năm trong tranh đã chết rồi? Chuyện này đến tột cùng là ai làm ra?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play