Đến lúc này Vưu Tinh mới đi tới trước người Trương Văn Trọng và Vưu Giai xem bức ảnh trong tay Vưu Giai. Hai người trong ảnh nhu tình mật ý, quả giống một đôi kim đồng ngọc nữ, điều này khiến cô thốt lên lời khen từ đáy lòng: "Ảnh chụp thật đẹp, Trương ca, Giai Giai tỷ, anh chị thực đúng là trời sinh một đôi."
Trương Văn Trọng và Vưu Giai nhìn nhau cười.
Trên mặt Vưu Tinh đột nhiên hiện lên một nụ cười giảo hoạt, cô nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng và Vưu Giai, cũng không vội nói chuyện.
Dưới ánh mắt này của Vưu Tinh, biểu hiện của Trương Văn Trọng coi như vẫn còn tốt. Nhưng vị nữ hào kiệt trong giới thượng lưu như Vưu Giai lại có phần không chịu được, gương mặt xinh đẹp ửng hồng khiến người khác hít thở không thông, mị lực của cô trong nháy mắt thể hiện. Cô phong tình vạn chủng trừng mắt nhìn Vưu Tinh, có phần tức giận nói: "Tinh nha đầu, em nhìn chằm chằm chị và Trọng ca, đến cùng là có ý gì?"
Cùng chơi với Vưu Giai từ nhỏ đến giờ, Vưu Tinh biết rõ tính cách của chị mình, biết Vưu Giai không thực sự tức giận, càng huống chi Trương Văn Trọng còn ở đây, dù là Vưu Giai thực sự tức giận, cũng tuyệt đối không thể hiện trước mặt Trương Văn Trọng. Vưu Tinh không hề sợ hãi, cũng không để ý đến Vưu Giai đang giả bộ giận dữ, cô nhìn chị, lắc đầu lè lưỡi, sau đó cười hì hì chớp mắt với Trương Văn Trọng: "Trương ca, cảm giác ôm chị em thế nào? Có phải rất mềm mại, rất ấm áp, rất thoải mái? Thực là đáng tiếc, còn thiếu một chút nữ thôi, anh chị đã có một màn hôn nhau nồng nhiệt rồi. Bất quá anh cũng không phải quá thương tâm, sau này có có cơ hội hôn nhau mà. Giai Giai tỷ, em nói có đúng không? A, đúng rồi, em có phải nên gọi Trương ca là anh rể rồi không?"
Trương Văn Trọng còn chưa kịp trả lời, Vưu Giai đỏ bừng mặt đã véo tai Vưu Tinh, ra vẻ tức giận mắng: "Giỏi cho Tinh nha đầu, gan càng ngày càng lớn rồi nhỉ? Còn dám trêu ghẹo chị? Có tin chị véo lỗ tai em xuống? Hừ, có phải mấy năm nay không cho em nếm mùi em lại quên nghề của chị rồi hả?"
Vưu Tinh biết Vưu Giai cũng không thực sự tức giận, cho nên cũng không sợ hãi, tinh nghịch giả bộ xin khoan dung, thở hổn hển nói: "Giai Giai tỷ, em sai rồi, em thực sự sai rồi, em cái gì cũng sai rồi, chị đại nhân đại lượng tha cho em đi."
Vưu Giai vẻ mặt đỏ bừng nói: "Con gái như vậy, nói chuyện thế nào không giữ miệng? Đừng quên Trọng ca còn đang ở đây."
"Chính vì Trương ca còn ở nơi này, chị càng nên buông tay mới đúng." Du học ở Anh đã lâu đã rèn cho Vưu Tinh một da mặt thực dày, không chút đỏ mặt ngượng ngùng, ngược lại còn đùa vui: "Giai Giai tỷ, chẳng lẽ chị không sợ Trương ca thấy chị mạnh mẽ như vậy, sẽ sinh lòng sợ hãi sao?"
Nhìn hai chị em vui đùa, Trương Văn Trọng không nhịn được nở nụ cười, nói: "Yên tâm đi, anh sẽ không sinh lòng sợ hãi đâu, vì người Vưu Giai xử lý không phải là anh. Vưu Giai, anh thấy, em nên dùng thêm chút sức đi, nếu không Vưu Tinh sẽ không thỏa hiệp chịu thua đâu."
Vưu Giai quả nhiên làm theo lời Trương Văn Trọng, tay dùng sức vặn mạnh, đáng thương cho Vưu Tinh nhất thời bi thảm kêu lên: "A, Trương ca, uổng cho em còn lo lắng cho anh, anh cư nhiên còn muốn hại em. Ô… Ô… Em hận anh."
Sau đó, Alan đi tới bên cạnh Trương Văn Trọng.
Thanh niên người Anh này, hiện giờ đã hoàn toàn xem Trương Văn Trọng là thần tượng của mình. Cho nên hắn mặc dù tương đối quen thuộc với Trương Văn Trọng, cũng vẫn vô cùng kích động. Đầu tiên hắn lại thành khẩn cảm ơn Trương Văn Trọng trước đó không lâu ở Trung Quốc đã chữa bệnh cho hắn, sau đó mới có chút hiếu kỳ khó hiểu dò hỏi: "Trương tiên sinh, anh không phải là được Charles vương tử đặc biệt mời đến từ Trung Quốc để chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth sao? Sao anh không ở trong cung Buckingham mà lại tới viện bảo tàng Anh vậy?"
"Đúng a, đúng a." Vưu Tinh lúc này hưng phấn nói: "Trương ca, anh chắc còn chưa biết, anh hiện tại trên inte, nhất là inte trong nước, anh đã chính thức trở thành đại hồng nhân rồi. Có thể nói, độ nổi tiếng hiện giờ của anh, so với nhiều ngôi sao còn lớn hơn đó. Ai, Trương ca, em hỏi nhỏ một câu, nữ hoàng Anh rốt cuộc là bị bệnh gì vậy? Nghe nói toàn bộ các chuyên gia y học của Anh quốc, thậm chí là của châu Âu đối với quái bệnh của bà cũng thúc thủ vô sách. Anh có nắm chắc trị khỏi được không?" So với Vưu Tinh không biết gì về y học, Alan vốn là nghiên cứu sinh của học viện y học hoàng gia, đối với bệnh tình của nữ hoàng Elizabeth có chút lý giải. Bất quá, hắn đối với y thuật của Trương Văn Trọng sùng bái đến mù quáng. Cho nên sau khi nghe Vưu Tinh hỏi, hắn không do dự nói: "Trương tiên sinh nhất định có thể chữa khỏi cho nữ hoàng! Trên thế giới này, không có bệnh gì làm khó được Trương tiên sinh hết!"
Trương Văn Trọng cười cười, hồi đáp: "Ngay sáng nay, anh đã trị khỏi bệnh cho nữ hoàng rồi.
Phỏng chừng không lâu nữa, vương thất Anh quốc sẽ mở họp báo công bố tin tức này."
Vưu Tinh trợn tròn hai mắt, há hốc miệng, không nén được khiếp sợ trong lòng, nhất thời thất thanh: "Cái gì? Đã chữa khỏi? Trời ạ. Trương ca, anh quả thực là quá lợi hại rồi! Anh hẳn là mới đến Anh hôm qua. Trong vòng một ngày ngắn ngủi, a, không đúng, không tới một ngày, anh đã chữa khỏi bệnh cho nữ hoàng? Trời ạ. Anh lợi hại như vậy, làm sao các chuyên gia y học Âu Mĩ chịu được?"
Tiếng hét chói tai của Vưu Tinh nhất thời thu hút ánh mắt của nhiều người. Vì không muốn mọi người chú ý dẫn đến phiền toái không cần thiết, Trương Văn Trọng chỉ đành cười khổ: "Nơi này không thích hợp để nói chuyện này, chúng ta rời khỏi đây đã."
Còn may vừa rồi hắn nhìn như nhàn tản dạo chơi, nhưng đã đem chân nguyên tản ra khắp viện bảo tàng, bố cục bên trong đã nắm được toàn bộ.
Vưu Giai, Vưu Tinh và Alan lúc này mới chú ý đến những ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh. Cảm thấy nơi này đích xác không phải chỗ để nói chuyện, vì vậy đều gật đầu, cùng Trương Văn Trọng bước nhanh ra khỏi viện bảo tàng Anh.
Đứng trên quảng trường Russell người qua lại tấp nập, hắn lấy điện thoại ra xem giờ, vừa cười vừa nói: "Sắp đến trưa rồi, hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó dùng bữa. Có chuyện gì chúng ta vừa ăn vừa nói."
Thân là chủ nhà, Alan lập tức nói: "Tôi biết ở gần đây có một nhà hàng rất không tệ, các món chế biến thuần chất London, hơn nữa giá tiền cũng vừa phải, tuyệt đối không như các nơi khác lừa gạt hay chặt chém du khách. Mặc dù món ăn Trung Quốc đích xác là thiên hạ vô song, nhưng mọi người đã đến Anh tốt xấu gì cũng nên nếm thử vài món ăn địa phương chứ?"
Nói đến đây, hắn vỗ ngực, hào sảng nói: "Tuy tôi không phải người London, nhưng cũng coi như là chủ nhà, bữa trưa nay để tôi mời đi!"
Song Vưu Tinh lại không định để cho Alan có cơ hội mời khách, đồng dạng cũng không nhận phần ân tình này, giơ tay vỗ vào lưng hắn, nhất thời khiến hắn phải cắn răng chịu đau, những lời nói giới thiệu về thức ăn Anh quốc vừa ra đến miệng lại bị nuốt vào. Hắn kinh ngạc và mờ mịt nhìn Vưu Tinh, nhưng Vưu Tinh lại không khách khí quát lớn: "Sao anh suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn vậy? Chẳng lẽ anh quên chúng ta còn có chuyện sao?"
"Chúng ta còn có chuyện cần làm? Chuyện gì?" Alan vò đầu, vẻ mặt càng thêm mờ mịt.
"Trí nhớ của anh thế nào lại kém vậy?" Vưu Tinh trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, bất mãn hừ lạnh nói.
Một giây sau, cô lại quay về phía Trương Văn Trọng cười tươi: "Trương ca, em và Alan có chút việc cần làm, không làm phiền hai người đi ăn nữa." Dứt lời, cô lại vỗ lưng Alan, bất mãn lẩm bẩm: "Anh còn ngây ngốc ở đó làm gì? Còn không mau theo em? Sao đầu anh không linh hoạt chút nào vậy?"
Kéo Alan vẫn còn mờ mịt rời đi, Vưu Tinh vẫn không quên chớp mắt với chị mình. Ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Đợi đến khi Vưu Tinh và Alan lẫn vào dòng người, Trương Văn Trọng mới lắc đầi, nói: "Vưu Tinh nha đầu này, cư nhiên cố ý kéo Alan đi, muốn cho chúng ta có thời gian riêng tư với nhau."
Nghe được lời của Trương Văn Trọng, vẻ mặt Vưu Giai vừa trở lại bình thường lại ửng hồng, đồng thời cô cũng không nhịn được, nhìn trộm Trương Văn Trọng, muốn xem lời của hắn tột cùng là có ý gì.
Trương Văn Trọng lúc này thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Vưu Giai, đồng thời dùng một tư thế tao nhã, duỗi tay phải về phía Vưu Giai, mỉm cười ôn nhu nói: "Vưu Giai tiểu thư, không biết tôi có được vinh hạnh mời cô đi ăn trưa không?"
"Đương nhiên." Vưu Giai duỗi tay ra, nhẹ nhàng đặt lên tay Trương Văn Trọng, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc.
Hai người nắm tay nhau chầm chậm bước đi. Đột nhiên, di động của Vưu Giai lại vang lên, cô nhìn vào màn hình, lại là vị trợ lý kia gọi tới. Sau khi bắt máy, Vưu Giai dùng ngữ khí bình thản, không có chút nghi ngờ nào nói: "Tôi hơi bận, không tới được. Việc đàm phán với người Anh giao toàn bộ cho cô phụ trách. Tôi tin rằng năng lực của cô sẽ không làm tôi thất vọng."
Trợ lý của Vưu Giai đi theo cô đã lâu, biết một khi cô dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện, thì không thể thay đổi. Mặc dù rất hiếu kỳ rốt cuộc là có chuyện gì có thể khiến Vưu Giai cư nhiên có biểu hiện khác thường không để ý đến chính sự, đồng thời cũng rất muốn khuyên bảo Vưu Giai đứng ra chủ trì đại cục, nhưng cuối cùng cũng không nói, chỉ dùng thái độ chấp hành mệnh lệnh nói: "Vưu tổng, xin cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm cô thất vọng!"
Ngay sau khi tỏ rõ thái độ, vị trợ lý này không ngờ lại loáng thoáng nghe thấy một giọng nam từ trong điện thoại truyền ra: "Sao vậy? Có việc gì trọng yếu sao? Nếu em bận việc, anh có thể tìm một quán ăn nào đó là được."
Vị trợ lý này nhất thời kinh ngạc đến há hốc miệng. Hắn tuyệt đối không ngờ, Vưu tổng cho tới giờ đối với nam nhân vẫn không chú ý, mắt cao hơn trán, thậm chí trong tập đoàn có có người bí mật gọi là 'băng sơn mỹ nhân khó có thể với tới', giờ phút này cư nhiên lại ở cùng với một nam nhân.
Vị trợ lý này không nhịn được đoán: "Chẳng lẽ Vưu tổng không chịu tới chủ trì đại cục, cũng là vì nam nhân sao?"
Sau đó lại lắc đầu bật cười, nghĩ thầm: "Ta thực là suy nghĩ nhiều rồi, Vưu tổng công tư phân minh thế nào lại vì một nam nhân mà không màng chính sự? Có lẽ, hiện giờ cô có việc trọng yếu hơn cần giải quyết rồi."
Song, ngay khi vị trợ lý này cúp máy, lại nghe thấy từ bên kia vọng ra lời nói cuối cùng, là Vưu Giai nói: "Đối với em, lúc này chuyện quan trọng nhất, chính là cùng anh đi ăn cơm, những chuyện khác không hề quan trọng."
Là một trợ lý từng trải, tự nhiên có thể nghe ra trong những lời này tràn đầy nhu tình mật ý, điều này khiến hắn không khỏi giật mình. Trong đầu hắn, thậm chí còn hiện ra hình ảnh Vưu Giai kiều mỵ xấu hổ ngượng ngùng. Hình ảnh như vậy, so với ngày thường ở công ty băng lãnh như cự nhân ngoài ngàn dặm hoàn toàn khác biệt.
Sau khi cúp máy, vị trợ lý này sửng sốt một hồi, mới kinh hô: "Trời ạ, Vưu tổng, cư nhiên vì một nam nhân mà bỏ qua chính sự! Điều này thực khó tin. Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là mãnh tướng từ nơi nào, cư nhiên có thể hàng phục được đệ nhất băng sơn mỹ nhân của tập đoàn Vưu thị chúng ta? Thần tượng! Thực sự là thần tượng!"
Như Vưu Giai nói, ngay lúc này, trong lòng cô, cùng Trương Văn Trọng dạo phố, ăn cơm, ngắm cảnh London, mới là việc trọng yếu nhất. Về phần hợp tác đàm phán với công ty Anh quốc, đã sớm bị cô vứt ra khỏi đầu rồi. Trong mắt cô, cho dù lần hợp tác này không thành công, tương lai vẫn còn cơ hội và lựa chọn khác. Nhưng, nam nhân xuất sắc như Trương Văn Trọng, cũng chỉ có một. Ít nhất, từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện đến nay, cũng chỉ gặp một người như Trương Văn Trọng. Cho nên cô nhớ kỹ lời Vưu lão gia dạy: "Nắm chắc cơ hội, đừng buông tay."
Sau khi chậm rãi bước đi trên đường, Trương Văn Trọng và Vưu Giai tùy ý đi vào một quán ăn nhỏ ven đường. Bà chủ của quán ăn này giống như võ sĩ sumo Nhật Bản, mang theo hai phần thức ăn thoạt nhìn cực kỳ bình thường, nhưng so ra, mùi vị lại cực kỳ phù hợp, kích thích dạ dày. Ngồi ăn trong tiếng nhạc du dương, Trương Văn Trọng và Vưu Giai vừa nhẹ giọng nói chuyện, vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Còn có thể nhìn về phía bà chủ mập mạp và ông chủ ốm nhom.
Tỉ lệ vóc người của hai vợ chồng này mặc dù không cân xứng nghiêm trọng, nhưng tình cảm lại vô cùng tốt. Mơ hồ, Vưu Giai hâm mộ tình cảm của hai vợ chồng họ, đồng thời cũng kỳ vọng mình và Trương Văn Trọng cũng có thể như bọn họ, cùng sống đến già.
Bữa cơm trưa này, mặc dù ăn rất đơn giản, nhưng vô luận là Trương Văn Trọng hay Vưu Giai đều thấy cực kỳ ngọt ngào. Phần hương vị này, cũng không phải trên đầu lưỡi, mà là ở trong lòng.
Lúc chuẩn bị ra khỏi quán ăn, ông chủ gầy còm của quán ăn đi tới cạnh Trương Văn Trọng, lặng lẽ đưa một bông hồng kiều diễm cho hắn, ý bảo hắn tặng cho Vưu Giai. Trương Văn Trọng không cự tuyệt chuyện tốt ông chủ chuẩn bị cho hắn, trong lời bài hát vang lên, hắn cầm bông hoa lên, đưa đến trước mặt Vưu Giai.
Vưu Giai vẻ mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt không giấu được kinh hỉ và hạnh phúc, run rẩy đưa tay nhận lấy bông hồng trong tay Trương Văn Trọng, sau đó cô giang rộng hai tay, nhào vào lòng Trương Văn Trọng, kiễng chân, ngẩng đầu lên, đưa đôi môi mọng đỏ kiều diễm ướt át đến chạm vào đôi môi của Trương Văn Trọng.
Giờ khắc này, Vưu Giai bị kinh hỉ và hạnh phúc làm mụ cả đầu, hoàn toàn mặc kệ mình đang ở trong quán ăn, cũng không nhìn vợ chồng chủ quán bên cạnh, lại càng không để ý đến những thực khách ở các bàn khác. Ngay lúc này, trong mắt cô, toàn bộ thế giới chỉ còn có một mình Trương Văn Trọng.
Vào lúc này, hắn hoàn toàn thuộc về cô.
Giờ phút này, hắn chính là thế giới của cô.
Hai người hôn nhau nồng nhiệt. Khi hai môi rời nhau, Vưu Giai có chút thở gấp, khuôn mặt ửng hồng, cùng bộ ngực không ngừng phập phồng, làm người ta không khỏi thấy chút hoa mắt.
"Ba ba ba…"
Một tràng pháo tay vang lên, theo đó còn những tiếng huýt sáo. Là ông bà chủ và những người thực khách vỗ tay, cũng hưng phấn hét lên với bọn họ: "Hắc hắc, đôi tình lữ đến từ phương đông, chúc các ngươi hạnh phúc."
Trong tiếng vỗ tay và chúc phúc, Trương Văn Trọng nắm tay Vưu Giai, đi ra khỏi quán ăn nhỏ ở Anh quốc đậm tình người này.
Trước khi đợi bữa ăn, ông chủ nhiệt tình giới thiệu qua cho bọn họ một vài cảnh đẹp của London. Bây giờ, sau khi ra khỏi quán ăn, hai người đi tới ga tàu điện ngầm gần đó, đi tới bờ nam sông Thames. Nơi đó có tòa nhà từng là tòa nhà cao nhất London.
Đứng trên đó, Trương Văn Trọng và Vưu Giai ngắm nhìn toàn cảnh London. Mất đến nửa giờ, bọn họ mới lần nữa trở lại mặt đất. Sau đó, hai người lại đi thuyền trên dòng sông Thames được người Anh gọi là 'dòng sông mẹ' thưởng thức cảnh đẹp hai bên bờ. Trong lúc này, theo Trương Văn Trọng phân phó, Tô Hiểu Mai sau khi hấp thu toàn bộ sáu viên Linh Khí hoàn, đã gọi điện cho Trương Văn Trọng hỏi hắn tiếp theo muốn làm gì. Nghe nói Trương Văn Trọng hiện đang cùng Vưu Giai dạo du thuyền trên sông Thames, cô lập tức không dây dưa với Trương Văn Trọng, chủ động cúp máy. Chỉ là rất lâu vẫn không thể bỏ điện thoại xuống, cũng đứng cạnh cửa sổ, nhìn mấy đám mây trắng lững lờ trôi trên trời.
Ngoài Tô Hiểu Mai ra, Vưu Tinh cũng từng gọi điện cho Vưu Giai, nói cô đã đến trường, không cần lo lắng. Đồng thời cũng nhỏ giọng nhắc nhở Vưu Giai, lúc làm việc ngàn vạn lần phải sử dụng biện pháp an toàn, tránh xảy ra tình trạng ngoài ý muốn. Những lời này, khiến Vưu Giai đỏ mặt không thôi, đồng thời cũng tự mắng bản thân mình.
Lúc Trương Văn Trọng và Vưu Giai xuống thuyền, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Một bầu trời đầy sao như những viên kim cương xinh đẹp. Mặc dù trời đã tối, nhưng hai người cũng không vì vậy mà về khách sạn hay cung Buckingham, mà dùng bữa ở một quán ăn nhỏ bên bờ sông Thames, sau đó nắm tay nhau, chậm rãi tản bộ dọc bờ sông Thames.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, Vưu Giai cúi đầu nhìn nam nhân bên cạnh đang nằm dài trên bãi cỏ, nhỏ giọng đầy thâm tình nói: "Em yêu anh."
Trương Văn Trọng thu hồi ánh mắt nhìn sông Thames, nhìn vào đôi mắt của Vưu Giai, dùng ngữ khí nhàn nhạt nhưng cực kỳ chân thành nói: "Anh cũng vậy."
Vưu Giai cảm thấy cả người nóng lên. Đột nhiên cô xoay người đè lên người Trương Văn Trọng. Không đợi Trương Văn Trọng phản ứng, đã áp đôi môi nóng bỏng lên môi hắn. Cái lưỡi thơm tho kia lại càng không kiêng nể chui vào trong miệng Trương Văn Trọng, cùng đầu lưỡi của hắn quấn lấy nhau. Cùng lúc đó, hai tay Vưu Giai, cũng bắt đầu sờ soạng trên người Trương Văn Trọng, mà Trương Văn Trọng cũng không cam lòng yếu thế, hai tay bắt đầu theo áo cô, luồn vào bên trong, nắm lấy bộ ngực thập phần đàn hồi.
Hai tiếng hít thở trầm trọng, vang lên bên bờ sông Thames yên tĩnh.
Màn đêm buông xuống bị một đám mây che phủ. Bên bờ sông Thames, thanh âm mềm mại của một cô gái, nhưng rất nhanh sẽ trở thành phụ nữ, nhẹ nhàng vang lên:
"Nhẹ một chút, em đau."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT