Tyson tuy rằng là một cao thủ đã luyện ngoại công đạt tới thiên cấp cảnh ‎giới, thế nhưng trong cơ thể dù sao cũng không tồn tại nội kình, cho nên hắn ‎không thể nhận ra trong cơ thể của nữ hoàng Elizabeth vẫn còn tồn tại sáu con ‎dị biến Miệt Phiến Chung trưởng thành và một con dị biến mẫu chung cũng là ‎một chuyện bình thường.‎

Nhưng còn Richard thì khác, hắn không phải là một người bình thường ‎mà là một dị năng giả. Ngay từ lúc bé, dị năng của hắn đã thức tỉnh, sau đó đã ‎được giáo sĩ của thánh công hội phát hiện mà đưa vào trong công hội ra sức ‎bồi dưỡng. Hiện tại hắn đã trở thành giáo chủ một phương, đã có danh hiệu tứ ‎cấp dị năng giả, dị năng sở trường là ‘chân thực chi nhãn’, một môn thần thuật ‎hắn học được từ Thánh Công Hội.‎

Lúc trước, khi kiểm tra bệnh tình nữ hoàng Elizabeth, hắn thi triển qua ‎‎‘chân thực chi nhãn’ không phải chỉ một lần, thế nhưng chung quy vẫn không ‎thể phát hiện ra bên trong phủ tạng của nữ hoàng đang ẩn chứa những nguy ‎cơ gì. Nếu như những lời này của Trương Văn Trọng nói ra trước khi xảy ra ‎biến cố trên thì hắn hẳn là sẽ không tin tưởng. Thế nhưng hiện tại, sau khi ‎chính mắt hắn đã thấy tràng cảnh Miệt Phiến Chung biến dị tấn công Tyson, ‎hắn đã không còn chút hoài nghi nào với lời nói của Trương Văn Trọng. Ngược ‎lại, hắn lại bắt đầu hiếu kì, Trương Văn Trọng làm sao có thể biết được những ‎điều này?‎

Nhìn biểu tình nghi hoặc trên khuôn mặt của Richard cùng Tyson, ‎Trương Văn Trọng điềm nhiên cười đáp: “Chung độc, đặc biệt là những loại ‎biến dị, muốn dùng công nghệ hiện đại kiểm tra căn bản là không có khả năng ‎phát hiện, bởi vì chúng có một loại năng lực tiềm phục có thể tránh khỏi sự ‎kiểm tra đó.‎

Tôi sở dĩ nhận thấy sự tồn tại của chúng là do dựa vào một phương pháp ‎chẩn bệnh trong đông y. Thông qua phương thức nhìn hình thể, ngửi mùi vị, ‎xem mạch đập mà thấy biến hóa của khí huyết Âm Dương trong cơ thể nữ ‎hoàng, khí cơ lục phủ ngũ tạng thăng giáng xuất nhập… sau đó dùng phương ‎thức tổng hợp tứ chẩn, trong các triệu chứng tìm được, bỏ đi những triệu ‎chứng gây nhiễu, chỉ giữ lại những triệu chứng có giá trị, cuối cùng mới rút ra ‎kết luận như vậy.”‎

Richard cùng Tyson kinh ngạc há hốc miệng, ngây ngốc nhìn Trương ‎Văn Trọng, sau vài giây hai người mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, đồng thanh ‎thốt lên: “Thượng đế của ta, đông y… đông y thực sự thần kỳ đến thế sao?”‎

Tuy rằng Richard cùng Tyson đều có chút hoài nghi đối với lời giải thích ‎của Trương Văn Trọng, thế nhưng nhìn lại tình huống hiện tại, chỉ có sự giải ‎thích này mới thực sự là hợp lý nhất.‎

Dù sao trong mắt bọn họ, Trương Văn Trọng chỉ là một người bình ‎thường, dị năng giả không phải mà tu chân giả cũng không phải. Chỉ với tu vi ‎vỏn vẹn Địa cấp sơ kỳ của hắn mà có thể nhìn ra bệnh tình của nữ hoàng ‎Elizabeth nói không chừng đích thực là dựa vào phương pháp chẩn đoán ‎bệnh thần kỳ của trung y kia.‎

Richard cùng Tyson không hẹn mà đồng thời hiện lên một suy nghĩ trong ‎đầu: “Xem ra đợi sau khi chuyện này kết thúc, ta cũng phải bỏ ra một chút tâm ‎tư thời gian nghiên cứu về đông y rồi. Ngành y học có nguồn gốc từ Đông ‎Phương xa xôi này đã trải qua mấy nghìn năm truyền thừa cho đến nay đã ‎thành một ngành y học vô cùng phong phú, thật sự là rất thần kỳ, thật sự là rất ‎đáng để nghiên cứu.”‎

Mà lúc này, Charles vương tử nãy giờ vẫn còn đứng trong góc phòng, đã ‎đi tới bên người Trương Văn Trọng, vẻ mặt lo lắng dò hỏi: “Trương tiên sinh, ‎bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo? Mẹ của tôi, bà ấy... bà ấy đã không còn ‎việc gì nữa chứ?”‎

Richard cùng Tyson lúc này cũng trở nên vô cùng khẩn trương, vội vàng ‎nhìn về phía Trương Văn Trọng, bọn họ cũng không hy vọng một phen khổ ‎cực hảo tâm chữa bệnh cho nữ hoàng lại đổi lấy kết cục làm cho bệnh tình ‎của người trở nên trầm trọng hơn.‎

Trương Văn Trọng nhìn về phía nữ hoàng Elizabeth vẫn còn đang trong ‎trạng thái hôn mê, đáp lại: “Theo như tình huống trước mắt thì bệnh tình của ‎nữ hoàng xem như là ổn định, mẫu chung và Miệt Phiến Chung trưởng thành ‎biến dị kí sinh trong cơ thể người vẫn chưa có cử chỉ kích động gì. Cho nên ‎chúng ta vẫn cứ dựa theo phương án trị liệu lúc trước của tôi, tiếp tục sắc ‎phương thuốc Đông y tôi đã kê hôm trước. Qua ngày mai tôi sẽ lại đến kiểm tra ‎tình huống bệnh tình của nữ hoàng mà lại đưa ra phương pháp trị liệu mới.”‎

Vương tử Charles vội vã gật đầu đáp: “Được, được, vậy cứ theo lời của ‎Trương tiên sinh mà làm.”‎

Richard và Tyson lúc này đều lựa chọn im lặng. Hai người họ đã sớm ‎không còn cỗ nhuệ khí lúc đầu, mặc kệ là có thừa nhận hay không, bọn họ lúc ‎này đối với y thuật của Trương Văn Trọng cũng đều triệt để tâm phục rồi. Tuy ‎rằng còn chưa được tận mắt chứng kiến hắn thi triển y thuật cứu chữa cho nữ ‎hoàng, thế nhưng chỉ bằng việc hắn có thể chuẩn đoán chính xác bệnh tình ‎của nữ hoàng Elizabeth, Richard và Tyson cũng đã biết y thuật của hắn không ‎giống với người thường, so với hai người bọn họ thật sự là cao minh hơn rất ‎nhiều. Nhãn thần cả hai người không hẹn cùng đồng thời hướng về đối ‎phương, ý tứ trong mắt thật rõ ràng: “Chúng ta ngày mai lại tiếp tục đến đây, ‎không vì mục đích gì khác, mà chỉ để được kiến thức một ít y thuật thần kỳ của ‎vị bác sĩ trung y này mà thôi.” Lúc này Trương Văn Trọng trong lòng bọn họ đã ‎được thăng cấp vùn vụt, từ một ‘tiểu tử Đông y’ đã bay lên địa vị một ‘bác sĩ ‎đông y thần kỳ’.‎

Lúc này Trương Văn Trọng dặn dò nhân viên y tế của hoàng thất vài câu, ‎đang xoay người chuẩn bị rời đi. Mới vừa bước tới cánh cửa phòng mổ, đang ‎chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài thì mữ hoàng Elizabeth còn đang hôn mê nằm ‎trên bàn mổ đột nhiên kêu rên thảm thiết, thanh âm thập phần thê lương, tựa ‎hồ như đang bị ác quỷ ở trong chín tầng địa ngục hành hạ mà phát sinh. Tiếng ‎kêu thảm thiết bất chợt vang lên của nữ hoàng đã làm cho bốn hộ sĩ đang lau ‎chùi những vết máu trên bàn mổ ở bên cạnh bị hù dọa không nhẹ. Cả bốn đều ‎thét lên một tiếng chói tai, cuống cuồng bước lui về sau một cách nhanh ‎chóng, những công cụ trên tay cũng bị bọn họ quăng hết xuống đất. Hai người ‎trong số đó bởi vì kinh sợ quá độ mà hai chân luống cuống vấp vào nhau, ‎‎‘phác thông’ một tiếng té ngã trên đất.‎

Richard và Tyson lại càng bị dọa sợ, kêu lên: “Ức, nữ hoàng đã xảy ra ‎chuyện gì?”‎

Cơ hồ theo tiềm thức, Richard vung tay lên, thi triển thần thuật về phía nữ ‎hoàng Elizabeth đang rên rỉ, định khu trừ tà vật của công hiệu. Nhưng ngay khi ‎hắn vừa đưa tay lên, lại đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ép xuống.‎

Richard vừa ngẩng đầu nhìn lên thì cánh tay phải bị giữ chặt. Không phải ‎ai khác mà là Trương Văn Trọng. ‎

‎"Vì sao ngăn cản tôi?" Richard khó hiểu được hỏi.‎

Đôi mắt Trương Văn Trọng nhìn chằm chằm vào nữ hoàng đang không ‎ngừng kêu rên, cũng không liếc mắt nhìn qua Richard, chỉ trầm giọng đáp: ‎‎“Đừng sử dụng thần thuật! Ngài không nhớ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao? ‎Những con ký sinh trùng biến dị Miệt Phiến Chung này có năng lực thôn phệ ‎linh khí!”‎

Richard giật mình hoảng sợ, mới sực nhớ lại tình huống phẫu thuật vừa ‎nãy, khi đó quả thật con ký sinh trùng nọ đã thôn phệ sợi tơ vàng ẩn chứa linh ‎khí của hắn. Lúc này toàn thân hắn nhất thời toát mồ hôi lạnh. Miệt Phiến ‎Chung biến dị nọ sau khi thôn phệ linh khí, thực lực của nó quả là đã được đề ‎thăng. Nếu như vừa rồi không có Trương Văn Trọng ngăn cản hắn, để hắn tùy ‎ý hướng nữ hoàng thi triển thần thuật thì sẽ bị những con trùng đó thừa dịp ‎thôn phệ. Tới lúc đó thì còn sản sinh ra biến cố như thế nào nữa thì Richard ‎hắn cũng khó mà tưởng tượng nổi.‎

‎“Bây giờ chúng ta… chúng ta phải làm gì mới tốt?” Richard hướng về ‎Trương Văn Trọng hỏi. Ban đầu thì hắn biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng về sau ‎thanh âm không tự chủ được đã run rẩy hẳn lên. Bất quá chính hắn cũng ‎không nhận ra điều này.‎

Trương Văn Trọng cũng không vội vàng trả lời hắn, mà bước nhanh tới ‎trước bàn mổ, xem xét nữ hoàng lúc này đang nằm trên bàn mổ hai mắt nhắm ‎nghiền, toàn thân không ngừng run rẩy, miệng liên tục phát ra những tiếng rên ‎thảm thiết.‎

Giờ khắc này, khuôn mặt nữ hoàng Elizabeth triệt để vặn vẹo cực kì kinh ‎khủng, phảng phất già đi mấy chục tuổi, so với một lão bà không khác là bao. ‎Biểu tình của nữ hoàng lúc này đã chứng tỏ bà đang lâm vào một tình trạng ‎giày vò cực kỳ đau đớn là không còn nghi ngờ gì nữa.‎

‎“Trương tiên sinh, mẹ tôi bà ấy… bà ấy đến tột cùng làm sao vậy?” ‎Charles vương tử tuy trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn cố nén lại, run run đi tới ‎trước bàn mổ, nhìn thấy tình trạng của nữ hoàng, hắn đầu tiên là kinh hô một ‎tiếng ‘lạy chúa’ sau đó mới cất giọng nghẹn ngào, lo lắng hướng Trương Văn ‎Trọng dò hỏi.‎

‎“Tình huống có chút không ổn.”" Trương Văn Trọng cau mày, trầm giọng ‎đáp lại: “Con biến dị mẫu chung đang ký sinh trên tim của nữ hoàng đã nhận ra ‎một con chung trưởng thành và toàn bộ ấu trùng của nó đã chết. Theo như ‎tình huống bây giờ, chỉ sợ nó sẽ trong thời gian ngắn hút hết máu của mẹ anh, ‎làm cho bà vì hao hết máu mà tử vong. Sau đó nó sẽ cùng với sáu con Miệt ‎Phiến Chung còn lại ly thể mà ra, tìm kiếm chủ nhân mới để ký sinh. Mà một ‎khi chúng nó tìm được chủ nhân ký sinh mới, tốc độ phát triển sinh sôi nảy nở ‎của chúng sẽ cực kì nhanh, đến khi chủ nhân mới đó tử vong thì chúng lại ly ‎thể mà tìm kiếm một cơ thể khác. Cứ như vậy mà sinh sôi nảy nở ra gấp nhiều ‎lần so với ban đầu.”‎

‎“A?”‎

‎“Lạy Chúa, thật là đáng sợ!”‎

‎“Cầu xin thượng đế che chở cho con, con không hy vọng mình sẽ trở ‎thành chủ nhân cho những tà vật đó ký sinh đâu!”‎

Nhất thời trong phòng giải phẫu vô khuẩn vang lên những tiếng kinh hô ‎liên tiếp. Sau khi nhìn thấy thảm trạng của nữ hoàng Elizabeth, không một ai là ‎không nảy sinh lòng sợ hãi đối với những con ký sinh trùng biến dị Miệt Phiến ‎Chung nho nhỏ này. Lúc này nghe được lời nói của Trương Văn Trọng lại ‎càng hoảng sợ, một số người đã kinh hoàng chen lấn nhau mở cửa mà chạy, ‎đồng thời cũng có người vì quá sợ hãi mà ngất luôn tại chỗ.‎

Charles vương tử mặc dù không sợ hãi đến mức tháo chạy, cũng không ‎bị dọa đến suýt ngất, nhưng sắc mặt của hắn đã trắng bệch, hai chân cũng ‎không kiềm chế nổi mà run rẩy. Nhưng dù là thế, hắn vẫn cố lấy dũng khí dò ‎hỏi: “Vậy… chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?”‎

Trương Văn Trọng phân phó nói: “Charles tiên sinh, phiền ngài gọi học ‎trò của tôi là Tô Hiểu Mai đến đây, nhớ dặn dò cô ấy đem theo bộ cửu châm ‎của tôi qua đây luôn”‎

‎“Vâng, tôi đi ngay.” Charles vương tử vội vàng gật đầu, xoay người chạy ‎về phía phòng Tô Hiểu Mai.‎

Đứng trước bàn mổ, Trương Văn Trọng hít sâu một hơi, rút hộp ngân ‎châm tùy thân ra, rút một chiếc châm ra.‎"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play