Từ phòng hội nghị trên tầng hai có thể nhìn thấy phía ngoài phòng y tế. Cho nên khi ba chiếc Audi màu đen dừng lại, thì đám người Phan Văn Đào sớm đã nhìn thấy. Hắn mỉm cười, cùng Lý Quân, Hồ Cường cùng nhau đi xuống nghênh đón vị khách quý tới từ nước Anh, Charles vương tử. Đương nhiên, trước khi ra đón Charles vương tử, bọn họ không quên qua phòng khám của Trương Văn Trọng báo cho hắn. Dù sao hôm nay, Trương Văn Trọng hắn mới là diễn viên chính, những người còn lại, bất quá cũng chỉ là làm nền cho hắn mà thôi.

Ngay khi ba chiếc xe Audi vừa dừng lại, mấy người Phan Văn Đào cũng đi tới cửa phòng khám của Trương Văn Trọng. Phan Văn Đào đang chuẩn bị mở miệng báo chuyện này, thì đột nhiên có một sinh viên hai tay ôm bụng, vẻ mặt thống khổ, chen vào trong phòng khám của Trương Văn Trọng, ngồi lên chiếc ghế để sẵn trước bàn làm việc, hữu khí vô lực nói: "Bác sĩ Trương, phiền thầy kiểm tra hộ em một chút. Em cũng không nhớ ngày hôm qua đã ăn những gì, nhưng sáng nay thức dậy, em thấy bụng mình rất đau, lại không ngừng phải vào nhà vệ sinh. Tính ra, từ sáng đến giờ chắc cũng đã mấy chục lần rồi. Thầy mau xem hộ em, cả người em hiện giờ đều rất mệt mỏi."

Trương Văn Trọng có ý để Tô Hiểu Mai khám cho người này. Gần đây những người bệnh đến tìm hắn, đều là Tô Hiểu Mai khám. Còn hắn chỉ đứng sau quan sát, dưới tình huống Tô Hiểu Mai lầm lẫn mới tiến hành chỉnh sửa kịp thời, hơn nữa còn chỉ ra chỗ lầm lẫn của cô, cũng cẩn thận giải thích nguyên do.

Cũng vì phương thức dạy học kết hợp lâm sàng này, khiến Tô Hiểu Mai vốn có y thuật không tệ, mấy ngày này lại có sự nhảy vọt về chất.

Ngay khi Tô Hiểu Mai đang khám bệnh cho cậu sinh viên kia, Trương Văn Trọng ngẩng đầu nhìn lên mấy người Phan Văn Đào dò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Người đó đến rồi." Phan Văn Đào cẩn thận hồi đáp. Vì có người ngoài ở đây, đồng thời cũng không rõ thái độ của Trương Văn Trọng, cho nên hắn cũng không nói thẳng tên của Charles vương tử ra.

"À." Trương Văn Trọng thuận miệng đáp lời. Nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, quả nhiên thấy ba chiếc Audi đậu trước cửa phòng y tế. Hắn quay lại, nói với mấy người Phan Văn Đào: "Ở xa tới là khách, phiền mấy người thay tôi tiếp đón hắn trước. Nhớ nói với hắn hộ tôi, tôi vừa có bệnh nhân, làm phiền hắn đợi một chút. Đợi tôi xử lý xong bệnh tả của em ấy rồi sẽ đi gặp hắn."

Lúc này không chỉ có ba người Lý Quân, Hồ Cường và thư ký của Phan Văn Đào, ngay cả ba người Phan Văn Đào, Tô Hiểu Mai, Tôn Nguy cũng đồng dạng bị những lời này của Trương Văn Trọng làm cho chấn động.

Trên thế giới này, người dám để người thừa kế thứ nhất của vương vị Anh quốc Charles vương tử phải chờ đợi, chỉ sợ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mặc dù thân phận của Trương Văn Trọng lúc này chỉ là một phó viện trưởng một phòng y tế, mặc dù hắn trong giới y học trong ngoài nước tạm thời không có thanh danh, nhưng những người đang ở đây, ngoài sinh viên không biết gì đến khám bệnh, ngoài những người đối với trình độ y thuật của Trương Văn Trọng không hiểu nhiều lắm như Lý Quân, thư ký của Phan Văn Đào ra, những người còn lại, hơn cả nỗi khiếp sợ, còn có một loại cảm giác thỏa mãn. Dù sao hiện tại là Charles vương tử đến cầu Trương Văn Trọng, chỉ cần không phải yêu cầu quá phận, sợ rằng Charles vương tử đều sẽ đáp ứng, lại càng không nói đến, chỉ là để hắn chờ ở ngoài một lát.

Trong mắt đám người Phan Văn Đào, Lý Quân xem ra, Trương Văn Trọng làm như vậy, không thể nghi ngờ là đang ra uy. Song Eric, Tô Hiểu Mai và Tôn Nguy lại biết, đó vốn là tính cách của Trương Văn Trọng. Chỉ cần có người bệnh, như vậy chuyện lớn đến đâu cũng chờ xứ lý cho người bệnh trước rồi tính. Đừng nói hiện tại chỉ có Charles vương tử đến, cho dù là nữ hoàng Elizabeth và tổng thống Obama cùng đến, cũng phải ở ngoài chờ Trương Văn Trọng xử lý xong cho em sinh viên này đã. Đây cũng không phải là ra uy hay sĩ diện, cũng không phải phân chia sang hèn, mà chỉ là một thói quen luôn lấy người bệnh làm đầu mà thôi. Đương nhiên, đây cũng có thể xem là một loại y đức.

Phan Văn Đào vốn muốn khuyên giải, nhưng lại thấy Tôn Nguy nhìn hắn khẽ lắc đầu, hắn lập tức thay đổi chủ ý, vừa cười vừa nói: "Được rồi, nếu Trương tiên sinh đã nói vậy, vậy chúng tôi tạm thời thay mặt anh tiếp khách trước, đợi đến khi anh chữa bệnh cho người này xong, sẽ sang bên kia nói chuyện sau."

Dứt lời, hắn hướng về phía Trương Văn Trọng gật đầu cáo từ, rồi xoay người đi nghênh đón Charles vương tử từ xa đến. Là một nhân viên chính phủ, nhất là một thị trưởng, hắn cũng không dám lãnh đạm với Charles vương tử, vạn nhất vì điều này mà gây ra tranh cãi ngoại giao gì đó, vậy hắn cũng không thể gánh vác được.

Còn Eric sau khi do dự một hồi, cuối cùng theo đám người Phan Văn Đào ra ngoài, nghênh đón Charles vương tử. Mặc dù hắn rất muốn lưu lại nhờ Trương Văn Trọng giải đáp một số vấn đề chẩn trị đông y vọng văn vấn thiết thông qua căn cứ bệnh trạng trên người em sinh viên này, nhưng hắn dù sao cũng là người Anh, lại là một vị tước sĩ. Lúc đối diện với thành viên vương thất, nhất là Charles vương tử, càng không thể thất lễ.

Trong chớp mắt công phu, trong phòng khám chỉ còn lại bốn người Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Mai, Tôn Nguy và cậu sinh viên đến khám bệnh. Tôn Nguy còn tốt, dù sao cũng sống ở kinh thành từ bé, từng gặp qua không ít đại nhân vật, càng huống chi với trách nhiệm của hắn, lúc này phản ứng của hắn rất bình tĩnh, cũng không vì sự xuất hiện của Charles vương tử mà rối loạn tâm thần. So với hắn, biểu hiện của Tô Hiểu Mai kém hơn hiều, tâm thần bất ổn. Việc này cũng không thể trách cô, dù sao từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gặp đại nhân vật nào, bây giờ đột nhiên nghe nói Charles vương tử tới, nếu trong lòng không khẩn trương bối rồi, vậy mới là quái sự.

Trương Văn Trọng nhìn Tô Hiểu Mai, nói: "Làm một thầy thuốc, trong lúc chữa bệnh cho bệnh nhân, em chỉ được để tồn tại của bệnh nhân trong lòng. Trước khi chẩn trị xong cho bệnh nhân, cũng không thể nghĩ đến việc khác."

"Vâng!" Tô Hiểu Mai biến sắc, cung kính đáp, vội thu liễm tâm thần, cẩn thận khám bệnh cho bạn sinh viên này.

Đợi đến khi Tô Hiểu Mai chẩn trị xong bệnh cho bạn sinh viên này, Trương Văn Trọng mới đứng dậy, mỉm cười với Tô Hiểu Mai và Tôn Nguy, nói: "Đi thôi, chúng ta đi gặp vị vương tử nước Anh này."

Bây giờ, Charles vương tử ngồi trong đại sảnh phòng y tế, chờ đợi được mười lăm phút rồi.

Trong phòng, Phan Văn Đào ngồi cạnh hắn, đang dùng tiếng Anh lưu loát trao đổi với hắn. Những người còn lại, phần lớn là đứng hai bên bọn họ. Bây giờ là chiều, hơn hữa còn đang trong ngày nghỉ, cho nên không có nhiều người ra vào bệnh viện, ngẫu nhiên có một hai người, cũng chỉ lướt qua bọn họ với ánh mắt kinh ngạc, cũng chưa có ai nhận ra Charles vương tử. Ngay cả như thế, cận vệ của Charles vương tử, còn cả nhân viên cảnh vệ đến từ cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu, cũng không hề thư giãn, tùy thời đều dùng ánh mắt nhạy cảm quét quanh bốn phía.

Cùng lúc Trương Văn Trọng đứng dậy, chuẩn bị cùng Tô Hiểu Mai, Tôn Nguy đi gặp Charles vương tử, một nhân viên cảnh vệ đến từ cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu, đột nhiên nhận ra một đạo ánh sáng biến hóa dị thưởng. Hắn cũng không quát to, chỉ hướng về đồng bạn của mình làm một thủ thế, sau đó dùng tốc độ cực nhanh, di chuyển về phía ánh sáng truyền tới, mấy người đã nhanh chóng đưa mục tiêu từ sau một lùm cây tươi tốt trước cửa phòng y tế ra.

Đó là một nữ phóng viên tay cầm máy ảnh, thần sắc hoảng sợ. Nhìn cô ước chừng khoảng hai tư, hai lăm tuổi, bộ dạng thanh tú, tóc buộc đuôi ngựa, mặc một thân trang phục tác nghiệp màu đen. Ngay khi bị nhân viên cảnh vệ bắt được, biểu hiện của cô cũng rất lãnh tĩnh, mặc dù vẻ mặt sợ hãi và hoảng sợ, nhưng vẫn đàng hoàng đi theo những nhân viên cảnh vệ, đi vào trong đại sảnh phòng y tế. Bởi vì cô nhận ra hai người Charles vương tử và thị trưởng Phan Văn Đào, biết việc này sợ rằng có quan hệ rất lớn, nếu như cô thành thật khai báo, có lẽ sẽ không có vấn đề gì. Còn nếu giãy dụa phản kháng, nói không chừng sẽ bị hiểu lầm là phần tử khủng bố cũng nên.

Lần này, phụ trách bảo vệ Charles vương tử là do Bạch Quang Minh phụ trách, mà Bạch Quang Minh vóc người mập mạp đứng trong đại sảnh. Nữ phóng viên trốn sau lùm cây bị nhân viên cảnh vệ đưa tới trước mặt hắn.

"Thủ trưởng, bắt được một phóng viên, đây là máy ảnh của cô ta." Nhân viên cảnh vệ đưa chiếc máy ảnh lấy từ trong tay cô phóng viên đưa cho Bạch Quang Minh.

"Cô là phóng viên? Cô làm việc ở báo nào?" Bạch Quang Minh lật qua lật lại kiểm tra chiếc máy ảnh. Tên nhân viên cảnh vệ còn lại mắt nhìn chằm chằm phía sau nữ phóng viên, đề phòng cô ta có cử động gì dị thường.

"Tôi là phóng viên của Ung Thành nhật báo, tên là Cốc Vũ, trong người tôi có chứng minh thư và thẻ nhà báo." Nữ phóng viên hồi đáp, trong thanh âm lộ ra chút run rẩy nhè nhẹ.

Sau khi xác định đây là một chiếc máy ảnh bình thường, Bạch Quang Minh thu lại thẻ nhớ của máy ảnh, sau đó trả lại máy ảnh cho nữ phóng viên, nói: "Việc lần này không thể đăng lên báo, cũng không được truyền ra ngoài, thế này đi, tôi phái người đưa cô về."

Trương Văn Trọng ở phía sau đi tới, thấy việc vừa xảy ra, hắn đột nhiên động lòng. Ngay lúc hắn muốn mượn cơ hội chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth để thúc đẩy trung y, lại gặp một phóng viên không mời mà đến chụp trộm. Đây có phải biểu thị, mình lần này chấn hưng đông y, cuối cùng trùng chấn lại, có thể đạt được?

Bất kể nói thế nào, đây cũng là một điềm tốt!

Nghĩ tới đây, Trương Văn Trọng mở miệng nói: "Bạch tiên sinh, phiền anh đưa trả lại thẻ nhớ cho cô ta. Tôi quyết định để cô ấy đăng tải toàn bộ thông tin lần chữa bệnh này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play