Charles không ngờ Trương Văn Trọng nói chuyện trực tiếp đến thế, không khỏi ngây người. Trong ấn tượng của anh ta, người hoa vô luận nói chuyện hay làm việc đều cố gắng uyển chuyển, có đôi khi nói rất lâu mà vẫn chưa hiểu được đối phương muốn nói gì. Dù là những người hoa kiều cũng khó có thể thay đổi được tính cách này. Anh ta đột nhiên cảm thấy, người hoa tên Trương Văn Trọng ở bên kia, hoàn toàn khác hẳn những người hoa mà anh ta đã từng tiếp xúc.
Vương tử Charles điện hạ cũng không vội trả lời vấn đề của Trương Văn Trọng, mà đưa mắt nhìn Eric bên cạnh. Anh ta nghĩ những câu nói tiếp đó không nên nói trước mặt vị tước sĩ này thì hay hơn, miễn làm tổn thương tâm ý của ông ấy. Mặc kệ người ông ấy đề cử có bản lĩnh thực sự hay không, phần tâm ý này đã rất có ý nghĩa. Cho nên vương tử Charles xoay người đi về phía vườn hoa, hơn nữa còn khoát tay cho Eric đang định đi theo, ý bảo ông chờ ở đây, không cần đi theo.
Sau khi cách Eric một khoảng, xác định ông sẽ không nghe được mình nói chuyện với Trương Văn Trọng, vương tử Charles mới nói: "Trương tiên sinh, sự thẳng thắn của anh làm tôi kinh ngạc. Bất quá, tôi rất thích nói chuyện với người thẳng thắn. Lời của anh không sai, tôi đích xác là hoài nghi trình độ y thuật của anh. Tôi cũng không cho rằng trình độ y thuật của anh, lại cao siêu hơn cả các ngự y của vương thất chúng tôi. Cần hiểu rằng, ngự y trong vương thất chúng tôi toàn bộ đều là những nhân vật nổi danh trong giới y học. Còn về phần Trương tiên sinh... Xin thứ cho tôi nói thẳng, tôi cho đến giờ vẫn chưa từng nghe nói về anh. Dù hiện giờ ngự y của chúng tôi gặp phải một chút phiền phức, nhưng tôi tin rằng, bọn họ nhất định có thể phá giải được vấn đề khó khăn này, trị khỏi tật chân cho mẹ tôi."
Nói đến đây, vương tử Charles dừng lại một chút, sắp xếp những lời muốn nói rồi mới mở miệng: "Eric tước sĩ nói với tôi, trước đây không lâu anh đã từng chữa cho một bệnh nhân có chứng bệnh phi thường giống mẹ tôi. Cho nên..."
Không đợi vương tử Charles nói hết, Trương Văn Trọng đã đi trước một bước, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng anh ta: "Cho nên, anh định dùng tiền mời tôi đến nước Anh, xem tôi như một lựa chọn dự bị. Nếu như những ngự y hay cơ cấu chữa bệnh của nước Anh có thể trị được bệnh của mẹ anh, vậy thì không liên quan gì đến tôi, xem như mời tôi sang nước Anh du lịch một vòng, sau đó đưa tôi về nước. Nhưng nếu ngự y của các vị không chữa được, có thể để người dự bị là tôi đi thử thời vận xem có thể cứu chữa được không. Charles tiên sinh, nếu như tôi đoán không lầm, trong lòng anh đang nghĩ như vậy đúng không?"
Mặc dù bị Trương Văn Trọng nói toạc ra ý nghĩ trong lòng, nhưng vương tử Charles cũng không cảm thấy xấu hổ. Theo hắn thấy, rất nhiều chuyện có thể nói rõ ràng, hiệu quả so với cứ che che đậy đậy còn tốt hơn nhiều. Cho nên sau khi Trương Văn Trọng nói xong những lời này, hắn lập tức trả lời: "Không sai, chính là như vậy. Trương tiên sinh là một người thẳng thắn. Tôi cũng không vòng vo nữa. Trong mắt tôi, anh đích xác chỉ là một lựa chọn dự bị. Bất quá, Trương tiên sinh, nếu anh đồng ý đến nước Anh một chuyến, ngoài lộ phí đi lại ra, mọi chuyện ăn ở và chi phí du lịch tôi đều lo hết, còn có thể theo thời gian anh đến mà đưa anh một đến ba vạn bảng anh làm thì lao chẩn bệnh."
"Rất xin lỗi, Charles tiên sinh." Trương Văn Trọng quả quyết cự tuyệt nói: "Nếu như anh thực tâm thực ý mời tôi đi trị bệnh cho mẹ anh, là một thầy thuốc, tôi sẽ không cự tuyệt. Nhưng nếu như chỉ là để tôi đến nước Anh làm một người dự bị, tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi. Bởi vì bên cạnh tôi còn có người bệnh, mặc dù thân phận bọn họ không tôn quý như nữ hoàng Anh, nhưng tính mệnh và sức khỏe của họ cũng không đệ tiện hơn nữ hoàng Anh chút nào. Tôi không thể vì đến nước Anh làm một kẻ dự bị mà bỏ rơi bọn họ không để ý."
"Đã như vậy, tôi đây cũng chỉ có thể biểu thị tiếc nuối. Nói thực tôi đối với đông y rất có hứng thú. Khi nghe Eric giới thiệu về anh, thực muốn lĩnh giáo một chút tri thức đông y của anh." Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lời nói của vương tử Charles cũng không nghe ra chút cảm giác tiếc nuối nào. Những lời này của hắn cũng chỉ là lời nói khách sáo mà thôi.
"Charles tiên sinh, nếu như ngự y của các vị cuối cùng thúc thủ vô sách trước tật chân của mẹ anh, đừng ngại tìm tới tôi. Bất quá, đến lúc đó, tôi hy vọng anh có thể biểu hiện một chút thành ý, chứ không phải như hiện tại. Hiện giờ tôi còn có việc, cứ như vậy đi. Tạm biệt, Charles tiên sinh." Sau khi nói xong, Trương Văn Trọng cúp điện thoại, đút vào trong người, sau đó cầm chén trà đi lên tầng hai.
Cùng lúc đó, ở cung Buckingham ở Anh cách cả ngàn dặm, vương tử Charles đưa điện thoại trong tay mình trả lại cho Eric.
Nhận lại điện thoại, Eric lo lắng dò hỏi: "Thế nào, vương tử điện hạ, Trương tiên sinh có nói khi nào sẽ tới chữa bệnh cho nữ hoàng bệ hạ không?"
"Không."
"Không đến? Vì sao?" Eric kinh ngạc há hốc mồm, không thể tin được lời của vương tử Charles. Mặc dù ông tiếp xúc với Trương Văn Trọng không nhiều, nhưng ông biết, Trương Văn Trọng là một người rất có y đức. Theo lý mà nói, anh ta hẳn sẽ không cự tuyệt chữa bệnh cho người ta mới đúng. Sao hiện tại lại cự tuyệt đến nước Anh chữa bệnh cho nữ hoàng bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì?
Vương tử Charles tự nhiên sẽ không nói những gì hắn vừa nói với Trương Văn Trọng cho Eric. Anh ta chỉ nói: "Không đến thì không đến, làm sao mà vì sao nhiều thế? Eric tước sĩ, hiện tại ông hẳn là nên lo làm thế nào trị bệnh cho nữ hoàng bệ hạ, mà không phải là thầy thuốc Trung Quốc tên là Trương Văn Trọng này có thể đến Anh hay không. Càng huống chi, trình độ y thuật của ngự y của vương thất chúng ta cùng các giáo sư chuyên gia của học viện y học hoàng gia, chẳng lẽ còn kém một thầy thuốc vô danh đến từ Trung Quốc hay sao?"
Mặc dù vương tử Charles cũng không nói rõ nguyên nhân, nhưng Eric cũng không ngốc, ông từ lời nói của vương tử Charles có thể nghe ra nguyên nhân. Thầm nghĩ: "Hẳn là ngạo khí của vương tử điện hạ, lúc nãy đã đắc tội với Trương tiên sinh, làm anh ta không muốn đến đây chữa bệnh cho nữ hoàng."
Eric suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này liên quan đến sức khỏe, thậm chí là tính mệnh của nữ hoàng bệ hạ chứ không phải chuyện đùa. Cho nên cân nhắc từ ngữ, rồi khuyên nhủ: "Vương tử điện hạ, chúng ta tốt nhất là nên mời Trương tiên sinh tới. Bởi vì chỉ có anh ta mới có thể trị được tật chân của nữ hoàng bệ hạ."
Vương tử Charles khoát tay, ý bảo Eric dừng lại, không cần nói nữa: "Được rồi, Eric tước sĩ, chuyện này dừng ở đây đi. Nếu như ngự y của vương thất chúng ta cùng toàn bộ thầy thuốc kiệt xuất nhất của châu Âu, thực sự thúc thủ vô sách trước tật bệnh của nữ hoàng bệ hạ, ta sẽ đi mời vị Trương tiên sinh này tới đây." Hắn đưa tay nhìn đồng hồ, nói: "Mười phút nữa, sẽ có một buổi hội chẩn của ngự y của vương thất chúng ta và các chuyên gia y học của học viện y học hoàng gia, tôi hy vọng ông cũng có thể tham gia!"
"Ai, được rồi, cứ làm theo ý vương tử điện hạ đi." Eric thở dài một tiếng rồi mới trả lời. Ông biết, vương tử Charles mặc dù nhìn có vẻ thân sĩ hòa thuận, nhưng tính cách của anh ta lại bảo lưu chính ngạo mạn và cố chấp truyền thốc của người Anh. Dùng cách nói của người Trung Quốc, tính cách của hắn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cho nên, hiện tại có khuyên hắn cũng vô ích. Chỉ có thể đợi vài ngày nữa, để hắn biết ngự y của vương thất và toàn bộ thầy thuốc của châu Âu, cũng thúc thủ vô sách trước tật bệnh của nữ hoàng, hắn mời có thể nghe khuyên giải của mình. Còn may là miệt phiến chung này ký sinh trong cơ thể người, trong khoảng thời gian ngắn không gây nguy hiểm đến tính mệnh. Bằng không, Eric hắn dù gì cũng phải buộc vương tử Charles nhanh chóng mời Trương Văn Trọng đến Anh cho bằng được.
Ngay lúc vương tử Charles và Eric vất vả vì tật chân của nữ hoàng bệ hạ, thì Trương Văn Trọng lại bưng chén trà lên phòng hội nghị trên tầng hai. Lúc này, Tô Hiểu Mai, Lâm Tử Mạn và Trần Nhàn cũng những nữ thầy thuốc khác, đều đã thay trang phục múa, chỉ chờ hắn đến là bắt đầu biểu diễn. Về phần các thầy thuốc khác trong phòng y tế, đã sớm chạy lên. Bình thường những nữ đồng nghiệp này mặc quần áo thường, họ đã thấy đẹp mắt. Lúc này ai cũng thay trang phục múa, thậm chí còn có trang điểm. Có vẻ vô cùng diễm lệ, bọn họ có thể không kích động sao được.
Phòng hội nghị vốn rộng rãi, lúc này đã bị vây trong ba tầng, ngoài ba tầng rồi.
Vì trong phòng hội nghị cần một khoảng không gian rộng để mấy người Tô Hiểu Mai biểu diễn. Cho nên ngoài mấy người tích cực nhất, những người khác không tiến vào trong, chỉ có thể đứng ở cửa sổ để nhìn. Nhưng dù là vậy, nhiệt tình của họ cũng không giảm bớt, bọn họ sôi nổi nghị luận.
"Oa, mau nhìn, Tô Hiểu Mai và Lâm Tử Mạn thực là xinh đẹp a!"
"Trần Nhàn cũng không kém nha, anh xem trang phục của cô ấy, quả thực là nữ vương."
"Nữ vương? Anh thực là tà ác, hay là có khuynh hướng muốn bị ngược đãi?"
"Ai, mọi người mau nhìn, ngoài ba đóa kim hoa của phòng y tế chúng ta, những nữ thầy thuốc khác cũng rất đẹp nha! Ngày thường trông các cô ấy cũng không nổi bật, không ngờ hơi trang điểm một chút, mặc thêm trang phục, cư nhiên lại xinh đẹp như thế."
"Tôi cảm thấy, vấn đề riêng tư của tôi có thể giải quyết trong phòng y tế của chúng ta rồi! Tục ngữ nói rất đúng, nước không chảy sang ruộng người ngoài mà."
Được các nam đồng nghiệp ca ngợi, làm cho các nữ thầy thuốc mặc trang phục múa đắc ý không thôi, đều kiêu ngạo ưỡn ngực lên, nhất thời lại tạo ra một trận hoan hô.
Ngay lúc này, Trương Văn Trọng chậm rãi cầm chén trà đi vào trong phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT