Thời điểm Allan Smith vừa nói dứt lời này, Vưu Tinh Tinh mang theo túi lớn túi nhỏ, đẩy cửa phòng bệnh đi vào. Sau đó, đem mấy lốc sữa tươi tuyệt trùng để lên trên ngăn tủ cạnh giường bệnh, nàng quay sang hỏi: “Trọng ca, Allan hắn bị làm sao vậy? Bệnh trạng có tiến triển trở ngại gì không a ?”
Allan Smith sắc mặt biến hóa, vội vàng nhìn Trương Văn Trọng với vẻ cầu khấn. Hắn không hy vọng Vưu Tinh Tinh biết được bí mật này của mình.
Trương Văn Trọng thấy ánh mắt cầu khấn của Allan Smith, cho nên hắn cũng không có nói với Vưu Tinh Tinh sự thật vấn đề, chỉ nói là: “Yên tâm đi, không có trở ngại gì đâu.”
“Không có trở ngại là tốt rồi !” Vưu Tinh Tinh lập tức nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ bộ ngực có chút nghĩ mà sợ nói: “Vừa rồi, chứng kiến hắn đột nhiên mở mắt trừng trừng, em còn tưởng bệnh tình của hắn xuất hiện chuyển biến xấu hoặc đột ngột phát bệnh, làm em thật hoảng sợ nhảy dựng cả lên a!”
Allan Smith nghe được những lời này của nàng, con mắt vốn đang ảm đạm lập tức sáng hẳn cả lên. Nhìn qua Vưu Tinh Tinh kích động hỏi: “Vưu Tinh Tinh, cô đang lo lắng cho tôi sao?”
Vưu Tinh Tinh hồi đáp: “Đúng vậy, Allan, thật sự hiện tại ta rất lo lắng cho ngươi. Nhưng ngươi chớ nên hiểu lầm, loại lo lắng này của ta, là loại lo lắng giữa bạn bè thân thiết với nhau. Bất kể bạn bè thân của ta, người nào bị bệnh nặng như vậy, ta đều vì họ mà lo lắng.”
Allan Smith sâu kín thở dài một hơi, trả lời: “Có thể được cô xem là bạn bè thân thiết, tôi xem như cũng đã thỏa mãn rồi. Hiện tại, tôi như vầy, đã không dám hy vọng xa vời được cùng cô phát triển quan hệ trai gái yêu nhau nữa rồi.” (DG: Ài, chàng trai tội nghiệp !) Truyện Tiên Y Truyện Tiên Y
Vưu Tinh Tinh đầu tiên sững sờ, sau đó mừng rỡ nói: “Thật tốt quá, Allan. Ngươi cuối cùng đã suy nghĩ thông suốt. Ta đã sớm nói rồi, với điều kiện của ngươi, muốn tìm một người bạn gái thật là dễ dàng, làm gì phải một mực truy cầu ta chứ. A, đúng rồi, ngươi chưa có đối tượng thích hợp phải không? Có muốn hay không để ta giới thiệu cho ngươi vài hảo tỷ muội của ta nha?”.
Allan Smith cố gắng gượng cười nói: “Không cần, tôi hiện thời không nghĩ đến chuyện đó nữa.”
Với tính cách còn vô tư hoạt bát của Vưu Tinh Tinh, đương nhiên không có phát giác được nụ cười của Allan Smith có chút gượng gạo. Tưởng đâu hắn ngại ngùng, nên càng quyết tâm muốn làm bà mối làm mai các vị hảo tỷ muội của mình cho hắn. (DG: Ở đây cũng không trách Vưu Tinh Tinh được, bởi vì chẳng ai nói cho nàng biết tình hình sức khỏe thực sự của Allan Smith.)
Thậm chí Trương Văn Trọng cũng có một chút nhìn không được, cười khổ vỗ vỗ bờ vai của nàng, nói: “Được rồi, Vưu Tinh Tinh, đừng nói nữa. Chúng ta cần phải trở về rồi, hôm nay chính là sinh nhật tỷ tỷ ngươi a!” Truyện Tiên Y
“A, đúng rồi !” Vưu Tinh Tinh cuối cùng cũng đã ngừng “tiếp thị bạn gái”, quay sang Allan Smith đang nằm trên giường bệnh nói: “Allan, thật xin lỗi, chúng ta phải đi rồi. Bất quá ngươi không cần lo lắng, ta sẽ mời một người y tá tốt nhất, phụ trách chăm sóc ngươi suốt hai mươi bốn tiếng. Ngày mai, ta lại sẽ đến thăm ngươi.”
Allan Smith nói ra: “Uh, cảm ơn cô. À, đúng rồi, Vưu Tinh Tinh, cô thay tôi nói với tỷ tỷ cô một lời xin lỗi. Hôm nay là sinh nhật của tỷ ấy, vốn là một ngày vui, nhưng mà tôi lại ở giữa thời gian diễn ra yến hội sinh nhật của tỷ ấy mà phát bệnh phải vào bệnh viện. Theo tôi được biết, chuyện như vậy ở Trung Quốc là mang điềm xấu phải không ?”
Vưu Tinh Tinh phốc suy một tiếng, bật cười khanh khách nói ra: “Đều là quan niệm lỗi thời bao nhiêu năm trước rồi a. Hiện tại, không còn ai tin tưởng những lời như vậy nữa. Hơn nữa, đột nhiên sinh bệnh đâu có ai muốn chứ, ngươi như thế nào mà có lỗi cho được. Ngươi đừng suy nghĩ lung tung nữa, an tâm nằm dưỡng bệnh đi nha.”
“Ừ” Allan Smith nhẹ gật đầu. Tại trước khi rời khỏi, Trương Văn Trọng nói: “Allan, thân thể của ngươi hiện tại, còn cần thời gian một hai ngày mới có thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất mà có thể tiếp nhận điều trị. Ta đề nghị ngươi ở đây trong đoạn thời gian này, nên liên lạc cùng với gia đình, đem tình huống hiện tại của ngươi nói cho họ biết rõ ràng đi.”
Allan Smith hiểu được ý tứ trong những lời này của Trương Văn Trọng, nên gật đầu trả lời: “Vâng, tôi biết rồi, Trương tiên sinh. Tôi sẽ nhanh chóng cùng người nhà liên lạc.”
Chiếc xe thương vụ màu đen vẫn y nguyên dừng tại bãi đỗ xe trong bệnh viện, người tài xế lái xe cũng đang ngồi chờ đợi ở cửa lớn bệnh viện. Lúc này trông thấy Trương Văn Trọng cùng Vưu Tinh Tinh đồng thời trong bệnh viện đi ra, vội vàng đứng dậy nghênh đón từ xa, dẫn bọn họ đến bãi đỗ xe, leo lên chiếc xe thương vụ. Hướng về biệt thự Vưu gia trong khu biệt thự cao cấp Hồng Thành Cao Đương chạy tới.
Khi Trương Văn Trọng cùng Vưu Tinh Tinh quay trở về biệt thự Vưu gia, yến hội sinh nhật của Vưu Giai Giai đã gần đến lúc bế mạc kết thúc. Truyện Tiên Y
Tuy Vưu Giai Giai rất muốn cùng Trương Văn Trọng ở cùng một chỗ trong chốc lát, nhưng khổ nổi lại một mực không có cơ hội tốt. Cho nên đến khi yến hội kết thúc. Nàng cũng vẫn không thể cùng Trương Văn Trọng ở cùng một chỗ.
Mặc dù đối với việc này có chút thất vọng, nhưng khi nàng cúi đầu xuống, mắt nhìn thấy cái vòng cổ kim cương sáng chói “tinh tú Ngân Hà” kia, tâm tình thất vọng lại lập tức biến thành vui vẻ hẳn lên. Trương Văn Trọng tặng món quà sinh nhật này cho nàng, nàng trước đó như thế nào cũng không ngờ tới được. Nàng vốn cho rằng, cái tên Đầu-gỗ-siêu-cấp-ngu-ngốc Trương Văn Trọng này, chỉ tùy tiện tặng nàng một món quà sinh nhật bình thường nhỏ xinh mà nữ hài tử yêu thích gì đó. Nhưng thật không ngờ, Trương Văn Trọng lại tặng cho nàng một trân bảo thế gian hiếm thấy.
Sau khi đưa Trương Văn Trọng ra đến cửa biệt thự, Vưu Giai Giai có chút lưu luyến nói: “Trọng ca, hiện tại cũng đã không còn sớm nữa, hay là để cho em đưa anh về nha ?” Truyện Tiên Y
Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười, đưa tay chỉ chỉ biệt thự phía sau nàng. Hiện tại trong biệt thư, cha mẹ của nàng cùng với thúc bá huynh muội của nàng đều đã có mặt đông đủ, chỉ ngoại trừ không có Vưu Lương, do phải lái xe đi đón Vưu Thiên Hải. Chắc bọn họ những người này định sau khi yến hội chấm dứt tại đây, lại tiếp tục tổ chức một loại gia yến của người nhà chúc mừng sinh nhật cho Vưu Giai Giai.
“Bọn họ vẫn chờ ngươi chúc mừng sinh nhật kìa. Nếu để cho những người này biết ta để cho diễn viên chính đưa mình về nhà, không biết chừng lập tức xông lên mà tính sổ ta a?” Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: “Được rồi, Vưu Giai Giai, ngươi cũng không cần để ý nhiều quá. Ta có thể tự đón xe về nhà mà.” Truyện Tiên Y
“Ờ, đành phải vậy thôi.” Sau khi trải qua một lúc do dự, Vưu Giai Giai miễn cưỡng ỉu xìu nghe theo đề nghị của Trương Văn Trọng. Bất quá, tại lúc Trương Văn Trọng xoay người muốn rời đi, nàng lại vội vàng níu tay áo Trương Văn Trọng lại, kiều nhan ửng đỏ nói: “Trọng ca, anh đã tặng em một món quá sinh nhật mà em vô cùng yêu thích. Em cũng có một cái đáp lễ muốn dành cho anh.” (DG: A a a…chuyện ác sắp xảy ra.)
“Đáp lễ gì ?” Trương Văn Trọng hơi sững sờ hỏi.
Ngay lúc hắn còn đang ngây người, Vưu Giai Giai đột nhiên kiễng chân, đem cặp môi thơm đỏ mọng, kiều diễm, ôn nhuận tiến tới trước mặt hắn, dán chặt vào trên bờ môi của hắn.
Một cảm giác thật ngọt ngào, ấm áp, mềm mại lập tức hiện lên trong đầu óc Trương Văn Trọng.
Hai người gắn bó dán chặt môi vào nhau cũng không dài, ngắn ngủi chỉ ba bốn giây rồi liền rời ra.
Sau khi hai bờ môi rời nhau ra, Vưu Giai Giai kiều nhan đỏ bừng như gấc chín. Tâm hồn thiếu nữ xao động kịch liệt, trái tim như hươu con nhảy loạn cả lên. Bất quá, nàng cũng không có biểu hiện thái độ vô cùng xấu hổ như một cô gái nhỏ, mà là có chút tự nhiên hào hứng nói: “Trọng ca, nụ hôn này, chính là quà đáp lễ của em dành độc nhất cho anh đó. Trời đã tối, anh đi đường cẩn thận nha.” Dứt lời, nàng xoay người, tung tăng đi đến thân nhân của mình. Truyện Tiên Y
Lúc này, những khách nhân tham gia yến hội sinh nhật đã rời đi gần hết. Cho nên cũng không có ai phát hiện một màn Vưu Giai Giai kiễng chân hôn môi Trương Văn Trọng này. Bất quả, đứng ở trước cửa biệt thự chờ Vưu Giai Giai, tiểu la lị Vưu Tinh Tinh lại may mắn thấy hết một màn đặc sắc này. Nàng mỉm cười tinh quái hướng Vưu Giai Giai giơ ngón cái lên, trêu chọc nói: “Tỷ tỷ, hôm nay muội biết như thế nào là cường hôn rồi ! Lại là nữ chủ động cường hôn nam nữa chứ. Tỷ tỷ thật quá dũng cảm làm em bái phục sát đất a !”
Vưu Giai Giai khuôn mặt đỏ bừng như sắp chảy được ra nước, liếc xéo tiểu la lị này một cái, giương nanh múa vuốt nói: “Nha đầu kia, yên miệng cho ta. Cảm thấy ngứa ngái mình mẩy, cần tỷ tỷ đây “đấm bóp” cho à ?”
“Muốn em câm miệng cũng có thể a, trừ phi ….” Vưu Tinh Tinh cười hắc hắc, chỉ vào “tinh tú Ngân Hà” nói: “Trừ phi tỷ tỷ chịu đem nó cho em mượn hai ngày a.”. “Đừng có mơ !” Vưu Giai Giai quả quyết cự tuyệt.
Vưu Tinh Tinh cười tinh quái nói: “Ài, như vậy thì thôi vậy. Em chỉ sợ mình không cẩn thận, trong lúc vô ý lại nói bậy cái gì đó. Chẳng hạn, như trước mặt gia gia, cùng mọi người trong nhà, lại vô ý nói ra cái gì “kiễng chân” rồi cái gì “cường hôn” gì gì đó quá a !.”
“Hay cho nha đầu ngươi, cũng dám uy hiếp ta à !”
“Em uy hiếp tỷ đó, rồi làm sao nè ? Hihi..”
“Xem ta như thế nào mà thu thập ngươi đây !”
“A, ha ha ha.”
Hai tỷ muội Vưu Giai Giai cùng Vưu Tinh Tinh, ở trước của biệt thự vui cười đùa giỡn náo động cả lên. Vưu Giai Giai vốn trong lòng đang vô cùng xấu hổ khẩn trương, cũng bởi vì một phen trêu đùa của muội muội mình mà hết mắc cỡ ngượng ngùng. Sau khi đã bĩnh tĩnh tâm tình, Vưu Giai Giai lại một lần nữa nhìn về địa phương Trương Văn Trọng vừa đứng, cười nhẹ ngọt ngào nhìn theo thân ảnh của hắn từ từ biến mất phương xa.
Thấy một màn như vậy, Vưu Tinh Tinh nhịn không được cười nói: “Tỷ tỷ, người ta đã đi xa rồi, sao tỷ còn mãi nhìn hoài vậy a ? Chưa gì đã cảm thấy nhớ nhung ai đó rồi sao ? Xem ra, tương lai tỷ phu của muội chắc chắn là người nào đó họ Trương rồi, phải không tỷ tỷ ?”
“Được rồi, được rồi, mau vào trong thôi. Mọi người đang chờ chúng ta lâu rồi kìa.” Vưu Giai Giai vội vàng nói lãng sang chuyện khác, cùng Vưu Tinh Tinh đi vào trong biệt thự.
Lúc này, Trương Văn Trọng đã đi ra khỏi khu biệt thự Hồng Thành Cao Đương, đứng ở ven đường đón xe taxi. Vừa rồi Vưu Giai Giai đột nhiên hôn đến, làm cho tinh thần của hắn có chút nhộn nhạo. Cảm giác như vậy, lúc trước khi Lâm Tử Mạn hôn hắn, cũng từng xuất hiện qua.
Vừa lúc đó, Đàm Thanh cưỡi xe máy, xuất hiện ở trước mặt hắn, nói ra: “Trương ca, đón xe hả? Em đưa anh về cho.”
Trương Văn Trọng vội vàng thu liễm tâm thần, trả lời: “Không cần phải vậy, như vậy làm phiền ngươi quá. Ta có thể tự đón xe về được rồi. Hiện giờ, trời cũng không còn sớm, ngươi hay là tranh thủ thời gian về nhà đi!” (DG: Nghe giang hồ đồn rằng, ai từ chối hai mỹ nữ muốn đưa về trong cùng một ngày, sẽ bị trời đánh đó, anh Trọng à. ^^) Truyện Tiên Y
Đàm Thanh dứt khoát nói: “Lên xe đi, Trọng ca. Không cần nhăn nhó mất tự nhiên như con gái vậy a !”
“Xem ra, vì để tránh cho ta trở thành loại người ái nam ái nữ, đành chỉ có thể nhờ ngươi cho ta quá giang về nhà rồi !” Trương Văn Trọng mỉm cười, nói đùa một câu. Sau đó ngồi lên vị trí sau lưng Đàm Thanh. (DG: Anh Trọng còn sợ bị trời đánh đó các bạn. ) Truyện Tiên Y
Đàm Thanh vẫn như trước phóng xe nhanh như bão táp mưa sa. Sau một phen nhanh như điện chớp, nàng đã chở Trương Văn Trọng về đến Hoa Hàng cư xá. Hơn nữa là đưa đến tận dưới lầu phòng trọ của hắn.
Đến nơi, Trương Văn Trọng bước xuống xe, mỉm cười quay sang Đàm Thanh nói: “Ta nghĩ, sau này ngươi nên lái xe chầm chậm thôi.”
“Lái xe chầm chậm thôi ?” Đàm Thanh chợt sững sờ, sau đó, bỗng nhiên phát hiện vừa rồi chính mình cùng Trương Văn Trọng, khó khăn lắm mới có cơ hội hai người ở cùng một chổ. Vậy mà mình lại phóng xe như bão tố đưa hắn trở về nhà. Truyện Tiên Y
Đàm Thanh bừng tĩnh đại ngộ, lập tức là ảo não không thôi, trong lòng thầm hạ quyết tâm: “Đúng vậy, sau này ta hẳn là nên lái xe chậm một chút, bắt chước giống như phim ảnh trong TV kia, một đường chậm rì rì ngắm phong cảnh a !”
“Trương ca, anh nói rất đúng, từ nay về sau em sẽ lái xe chậm một chút.” Nàng nhẹ gật đầu, vẻ mặt thành thật nói.
“Thời gian cũng không còn sớm, ngươi cũng nên lái xe cẩn thận. Bữa khác gặp lại !” Trương Văn Trọng hướng nàng khoát tay áo chào tạm biệt nói, sau đó xoay người muốn rời đi.
“Trương ca !” Đàm Thanh đột nhiên mở miệng gọi Trương Văn Trọng lại. Đợi sau khi hắn xoay người lại, mới nghiêm túc chăm chú nhìn sâu vào trong mắt hắn nói: “Em sẽ không bao giờ bỏ cuộc !” . Dứt lời, nàng vội xoay người lên xe máy, nhanh như chớp phóng đi. (DG: Ài, mới hứa lái xe chậm lại xong…). Chỉ để lại một mình tên đầu gỗ Trương Văn Trọng đứng ngây ngốc ở dưới lầu, không hiểu trăng sao gì vò đầu bứt tóc nói: “Không bao giờ bỏ cuộc ? Không bao giờ bỏ cuộc cái gì a ?”. (DG: Thần công đầu-gỗ của anh Trọng thật là vô đối thủ. )
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT