“Ở trong mắt bác sĩ, bệnh nhân không phân biệt nam nữ. Cô bạn của bọn em đã bị mất máu nhiều quá rồi, nhất định phải được nhanh chóng trị liệu, khẩn trương đưa nàng vào đi! Nhanh lên, đừng có lãng phí thời gian!” Trương Văn Trọng sắc mặt nghiêm chính, dùng ngữ khí quên mình phục vụ nói.
Trong nháy mắt 5 nữ sinh bị khí thế uy nghiêm của Trương Văn Trọng làm cho kinh sợ, đồng thời chứng kiến tình huống của Triệu Lâm Di tựa hồ thật sự bất ổn. Vì thế cũng không dám tự tiện định đoạt, vội vàng dìu Triệu Lâm Di tiến nhập vào phòng khám bệnh. Cũng làm theo Trương Văn Trọng phân phó, đặt Triệu Lâm Di nằm xuống chiếc giường chẩn bệnh ở phía bên cạnh góc tường.
Ngay khi 5 nữ sinh chân tay luống cuống đặt Triệu Lâm Di lên giường, thì Trương Văn Trọng quay đầu nhìn Lâm Tử Mạn nói: “Cô có thể giúp tôi một việc khẩn cấp được không?”
“Nói đi, cần tôi làm những việc gì?” Lâm Tử Mạn ở phía sau cũng đã khôi phục lại bình tĩnh.
Trương Văn Trọng khôn định khách khí với nàng, lập tức phân phó: “Tiêm cho bệnh nhân này 5mg Acid Estradiol. Ngoài ra truyền dịch đường gluco 250ml vào tĩnh mạch, tránh tình trạng mất nước. Bệnh nhân cũng mất máu khá nhiều, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, chúng ta phải truyền thêm máu cho bệnh nhân ngay mới được.”
Lâm Tử Mạn gật đầu đáp: “Được, tôi liền đi chuẩn bị, sẽ quay lại liền.” Nói xong nàng xay người chạy lên phòng tiêm trên tầng hai. Lúc này, bốn hộ sĩ đảm nhiệm trực ban trong trường đã tan ca, nên cũng chỉ còn nàng và Trương Văn Trọng ở lại.
Lúc này 5 cô nữ sinh trong lòng hoảng hốt, tình trạng của Triệu Lâm Di thật sự đã khiến cho các nàng bị kinh sợ. Sau khi đặt Triệu Lâm Di nằm xuống giường bệnh, các nàng nhất tề nhìn về phía Trương Văn Trọng, nhốn nháo nói: “Bác sĩ, bạn Triệu Lâm Di có nguy hiểm đến tính mạng hay không?”
“Bác sĩ, anh nhất định phải cứu chữa cho bạn ấy nha!”
Trương Văn Trọng ra hiệu bảo các nàng tránh đường, sau đó mới nói: “Nếu các bạn có thể giữ trật tự một chút, thì tôi sẽ mau chóng chữa khỏi bệnh cho cô giá kia. Nhưng nếu các bạn còn nhốn nháo lên như vậy, ta cũng không dám cam đoan rằng, có thể sẽ xảy ra chuyên gì ngoài ý muốn không nữa!”
5 nữ sinh vội vàng ngậm miệng lại, sợ mình lên tiếng sẽ ảnh hưởng đến quá trình bác sĩ chữa bệnh cho Triệu Lâm Di.
Trương Văn Trọng nắm lấy cổ tay của Triệu Lâm Di, tiến hành bắt mạch. Căn cứ theo mạch tượng, Trương Văn Trọng lập tức đoán ra hiện tượng băng huyết là do trung khí* hạ thấp, hẳn là nên dùng phương pháp Cố bổn bồi nguyên để trị liệu. (*: trong Đông Y trung khí là ám chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng.)
Khi tìm được nguyên nhân gây nên bệnh trang, Trương Văn Trọng nhanh chóng xuất trang bị châm cứu. Từ bên trong hộp lấy ra vài kim châm lau qua cồn khử trùng. Sau đó hắn vén lớp áo trên bụng của Triệu Lâm Di nhấc lên một đoạn, lộ ra khoản da thịt trắng nõn.
“Bác sĩ định làm cái gì vậy?”
Hành động này của Trương Văn Trọng khiến cho 5 nữ sinh ở bên cạnh nâng cao cảnh giác. Nhất là cô nữ sinh tóc ngắn đứng trước mặt kia, nàng ỷ lại vào chất giọng độc đáo của mình mà lớn tiếng hét lên.
Trương Văn Trọng quét mắt nhìn đám nữ sinh một cái, bình tĩnh đáp: “Nếu không vén áo của bệnh nhân lên, tôi làm sao châm cứu được cho người ta đây?” Nói xong, tay phải của hắn cầm một cây kim châm, đâm thẳng xuống huyệt Khí Hải cách rốn của Triệu Lâm Di 1,5 tấc.
Thấy Trương Văn Trọng không phải muốn dâm loạn Triệu Lâm Di, mà là dùng phương pháo châm cứu để trị bệnh băng huyết. Nhất thời 5 cô nữ sinh nhẹ nhõm thở phào một hơi, đồng thời các nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng vì đã nghi oan cho Trương Văn Trọng.
Ngay tại thi Trương Văn Trọng đâm kim vào huyệt Khí Hải của Triệu Lâm Di, thì Lâm Tử Mạn cũng cầm bộ dụng cụ truyền dịch, từ trên tầng hai chạy xuống phòng khám bệnh.
“Cô biết truyền dịch không?” Trương Văn Trọng đang điều chỉnh kim đâm cho Triệu Lâm Di, cũng không có ngẩng đầu lên mà hỏi.
“Biết!” Lâm Tử Mạn hồi đáp.
Sau khi nàng vào phòng ý tế của đại học Ung Thành làm việc, học được một thức chính là truyền dịch. Bởi vì trong phòng y tế chỉ có bốn người làm y tá, cho nên mỗi một y sinh tới, đều phải học qua tiêm chích truyền dịch, Lâm Tử Mạn cũng không ngoại lệ.
Trương Văn Trọng hài lòng nói: “Như vậy là tốt rồi, đầu tiên tiêm vào bắp tay cho bệnh nhân … sau đó truyền dịch qua tĩnh mạch.”
“Được!” Lâm Tử Mạn đáp.
Thế nhưng ngay tại lúc Lâm Tử Mạn chuẩn bị dựa theo phân phó của Trương Văn Trọng tiến hành sơ cứu, thì một đạo thanh âm bén nhọn từ bên ngoài truyền vào trong phòng bệnh: “Di nhi… Di nhi… Con ở đâu?”
“Là cha mẹ của Triệu Lâm Di đến kìa!” Cô nữ sinh tóc ngắn nghe thấy thanh âm của người phụ nữ trung niên, nhất thời kinh hô lên một tiếng. nàng vội vàng chạy đến bên cạnh cửa sổ, kiễng chân lên hướng ra bên ngoài nói: “Bác trai, bác gái, bạn Triệu Lâm Di ở chỗ này, hai người lên đây nhanh một chút đi.”
Rất nhanh, một đôi vợ chồng trung niên liền xuất hiện ở trong phòng khám.
Người đàn ông trung niên mặc một bộ trang phục nhãn hiệu Armani, đeo mắt kính gọng vàng, lộ ra thần sắc nho nhã. Còn người phụ nữ trung niên thì vận bộ váy dài mùa hè, hiển lộ rõ khí chất nhu hoà thiện tính. Đôi vợ chồng này chính là cha mẹ của Triệu Lâm Di, Triệu Trác Khải chủ tịch tập đoàng Hồng Sâm cùng phu nhân của hắn là Trần Uyển Dung.
Mới vừa đi vào phòng khám, Trần Uyển Dung liền nhìn thấy con gái của mình đang nằm ở trên giường bệnh, áo sống bị vén lên, phơi bày ra vùng bụng trắng nõn. Bởi vì giờ phút này Trương Văn Trọng đang xoay lưng ra ngoài cho nên Trần Uyển Dung cũng không nhìn thấy rõ động tác. Chỉ trông thấy Trương Văn Trọng đang mò mẫm ở trên bụng của con gái mình.
Bởi vì sốt ruột nên Trần Uyển Dung nghĩ rằng Trương Văn Trọng đang dâm loạn con gái của mình, nhất thời khẩn trương cao độ, nhanh chóng bước vọt tói bên cạnh Trương Văn Trọng, vươn tay ra ngăn cản, đồng thời kêu lớn: “Anh đang làm gì con gái tôi thế?”
Bàn tay của Trần Uyển Dung vừa chạm vào người Trương Văn Trọng, liền cảm giác được một cỗ nhức nhối truyền đến, cái loại cảm giác này thật giống như bị điện giật vậy. Trong lúc thất thanh kêu lên, Trần Uyển Dung vội vàng buông lỏng tay ra, kinh hồn táng đởm nhìn lại Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng hơi chuyển lưng sang một bên, để cho Triệu Trác Khải cùng Trần Uyển Dung có thể trông thấy rõ động tác của mình, tránh việc hiểu lầm không cần thiết, đồng thời hắn giải thích: “Tôi vừa tiến hành châm cứu cho con gái của ông bà. Lúc này phải rút kim ra. Sau đó đến lượt Lâm y sinh truyền dịch. Bệnh tình con gái của ông bà mặc dù nghiêm trọng, nhưng may mắn đã cứu chữa kịp thời, ông bà cũng không cần phải lo lắng.”
Sau khi chứng kiến Trương Văn Trọng thật sự là vừa mới tiến hành châm cứu cho con gái mình, Trần Uyển Dung mới buông lỏng tâm tư đang treo cao xuống. Nhưng thấy Lâm Tử Mạn định chích kim truyền dịch thì nàng trở nên khẩn trương hơn, vội vàng ngăn cản nói: “Chờ một chút…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT