Trước mùa thu Sở Tiểu Tinh đã hoàn thành tốt dự án quảng cáo của công ty Long Kình Vũ, một tháng xuôi nam ngược bắc rất vất vả, cuối cùng cũng đã hoàn thành bản chế tác quảng cáo.

“Sở tiểu thư, chúng tôi thuộc bộ phận kế hoạch tới kiểm tra tiến độ làm dự án, quảng cáo làm rất tốt, có thể đến công ty chúng tôi nhận tiền, hy vọng dự án sau cũng sẽ được hợp tác với quý công ty!” Phòng kế hoạch bộ phận thiết kế tập đoàn tài chính Long Thị, Quách tiểu thư sáng sớm gọi điện thoại cho Sở Tiểu Tinh, cô là đặc phái viên do Long Kình Vũ đề cử, dự án quảng cáo từ đầu tới cuối đều là cô chuyên môn phụ trách cùng Sở Tiểu Tinh bàn bạc, thật ra cô nghe lệnh Long Kình Vũ, anh phái cô hỗ trợ Sở Tiểu Tinh hoàn thành công tác, quá trình diễn biến công việc đều phải báo cáo cho anh.

Quách tiểu thư nghĩ đến Sở Tiểu Tinh là thông gia của Long gia, cho nên phó tổng tài đối với cô ấy tương đối đặc biệt, mà cô cũng không dám có chút chậm trễ, đối đãi với Sở Tiểu Tinh so với thương nhân bình thường khác rất có lễ.

“Cám ơn, xin hỏi khi nào tôi có thể tới?” Sở Tiểu Tinh ở trước bàn làm việc nắm microphone. Trong lòng mơ hồ cảm thấy rất vui vẻ.

“Mười giờ có thể đến chứ?”

“Có thể .”

Sở Tiểu Tinh buông microphone, cô nhìn lên đồng hồ cũng đã mau chóng gần mười giờ, cô uống chút nước, chuẩn bị túi xách, dặn dò kĩ tiểu Phương, xong mới đi ra cửa .

Cô lái xe tới trước tập đoàn tài chính Long Thị, lúc mười giờ đúng đã đến nơi, cô luôn luôn giữ thời gian sao cho vừa đúng, cũng không muộn.

Mà trong tháng này cô chạy tới tòa nhà tập đoàn tài chính Long Thị không dưới mười lần, chỉ để cùng Quách tiểu thư thảo luận, đưa văn kiện cho phòng kế hoạch thẩm duyệt. . . . . . Tòa nhà này đối với cô không hề xa lạ như trước, nhưng cô từ đầu tới cuối chưa gặp qua Long Kình Vũ.

Theo Quách tiểu thư nói, bọn họ thẩm duyệt dự án quảng cáo của cô quảng cáo, cuối cùng vẫn phải đưa tới cho Long Kình Tự kiểm tra và ký nhận,điều này chứng tỏ anh đã xem qua dự án quảng cáo của cô.

Anh có cảm giác như thế nào? Có thật sự vừa lòng hay không?

Nàng rất muốn biết, tuy rằng nàng cũng không phải muốn nhìn thấy anh, nhưng cô quả thật muốn biết anh có cảm tưởng thế nào, hơn nữa nghĩ muốn nói cám ơn với anh, cô thực cảm ơn anh đã cho cô cơ hội này.

Hôm nay cô sẽ gặp được anh sao? Cô không biết, tưởng tượng đến anh, tâm tình của nàng tự nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.

Cô đáp thang máy lên lầu, đúng hẹn đi tới văn phòng bộ phận thiết kế, Quách tiểu thư vừa thấy cô đi vào, từ trên bàn cầm một cái túi đưa cho cô. “Đây là của Long tiên sinh nhắn tôi giao cho cô.”

Sở Tiểu Tinh mở ra xem, bên trong chứa một số hình ảnh hoa lan, còn có một phần tài liệu máy tính, không có lưu không chỉ tự phiến ngữ.

“Long. . . . . . Tiên sinh có dặn dò thêm điều gì khác không?” Sở Tiểu Tinh gọi tiếng “Long tiên sinh” làm cho cô cảm thấy không tự nhiên, cô chưa từng gọi anh như vậy bao giờ, càng chưa từng gặp mặt gọi tên của anh.

“Anh ấy mời cô nếu có rảnh cùng hắn liên lạc, số điện thoại của anh ấy cùng địa chỉ lan viên đều ở phía trên của túi giấy.” Quách tiểu thư theo lời dặn dò của Long Kình Vũ chuyển đạt lại cho Sở Tiểu Tinh.

“Đi thôi, tôi dẫn cô tới bộ phận kế toán.” Quách tiểu thư nói xong, dẫn Sở Tiểu Tinh tới bộ phận kế toán lấy chi phiếu thanh toán.

Sở Tiểu Tinh nghĩ thầm, khi nào sẽ liên lạc với Long Kình Vũ, có thích hợp sao? Có lẽ nên ở ngay trong công ty của anh. . . . . . Cô muốn hỏi Quách tiểu thư anh có ở nhà hay không? Vì việc gì mà cho tới bây giờ cô vẫn chưa gặp được anh? Nhưng cô trước sau cũng không mở miệng hỏi.

Tới phòng kế toán rồi, nhân viên phòng kế toán cầm chi phiếu đưa cho cô, yêu cầu cô kí tên trên biên lai thanh toán.

Sở Tiểu Tinh ký theo, quay lại nhìn Quách tiểu thư nói: “Cám ơn, tôi đi trước.”

Nhân viên kế toán đột nhiên nhìn trên bàn thấy có lời nhắn, ngẩng mặt nói: “Sở tiểu thư, Long tiên sinh có nói lại, nếu cô tới, mời cô đến văn phòng anh ấy ngồi.”

Anh đang ở công ty? Trong lòng Sở Tiểu Tinh sự khẩn trương nhanh chóng lan ra toàn cơ thể.

“Anh ấy. . . . . . văn phòng ở chỗ nào?”

“Ngay tại văn phòng tổng tài a!” Nhân viên kế toán cười cười nói.

Sở Tiểu Tinh nghĩ thầm, nhất định là anh rể không có mặt cho nên muốn Long Kình Vũ đại diện mình, cô càm thấy hơi lạ, nhưng không có tỏ vẻ gì, đi theo Quách tiểu thư cùng nhau rời khỏi phòng kế toán.

“Cô có biết văn phòng tổng tài không?” Quách tiểu thư hảo ý hỏi cô.

“Tôi biết.” Trong lòng Sở Tiểu Tinh một hồi thấy khó khăn, cô đã đi qua một lần, cũng không nghĩ muốn tới lần nữa.

“Tôi về văn phòng trước, dự án quảng cáo quý tiếp theo tới khi bắt đầu làm hãy liên lạc với tôi!” Quách tiểu thư nói.

“Tôi sẽ liên lạc.” Sở Tiểu Tinh lễ phép nói.

Đi lên trên, cô nhìn về phía văn phòng tổng tài, hiện tại chỉ cần cô đi tới phía trước, là có thể gặp Long Kình Vũ nói lời cảm tạ, nhưng, sự thật muốn gặp anh cùng với trong lòng nhớ tới anh là hai việc khác nhau.

Giờ phút này bước đi của cô trở nên khó khắn, trong lòng cảm thấy loạn, trên trán đổ mồ hôi, tâm tư phức tạp quấn lấy cô.

Cô cũng không phải nhớ lại lúc bọn họ đã thân mật, hoặc là anh từng tại văn phòng nói năng lỗ mãng mắng nhiếc cô, hoặc là cặp mắt đùa cợt kia của anh giống như muốn nhìn thấu cô. . . . . . Cô nhớ tới trong lúc ở quán rượu nhỏ, nhớ tới bộ dáng hài hước thoải mái của anh.

Cô không quên tiếng cười ngày đó, đã lâu lắm rồi cô chưa cười thoải mái như vậy. . . . . . Từ ngày đó tâm tình của cô cũng chưa từng bị phá hư, cô buông thả nỗi lòng thực thấp.

Cô luôn luôn vừa thấy anh đã muốn chạy, có thể cô lần nữa cùng anh hợp tác làm rất nhiều, nhưng bình thường sẽ không có khả năng làm chuyện đó.

Vì cái gì?

Cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cô tránh suy nghĩ, sợ đụng chạm vào vấn đề trung tâm. . . . . . Cô sợ sẽ phụ lòng Quản Chí Viễn.

Cô nhắm chặt hai mắt, vẫn là chống lại suy nghĩ.

Không phải chỉ gặp anh nói lời cám ơn sao? Đây là quy tắc cơ bản cần có đối với khách, cô phải đi gặp anh nói lời cám ơn, nói về việc lập trang web của anh, sau đó rời đi.

Cô bình tĩnh lại, nhìn văn phòng tổng tài đi đến,thư kí ngoài cửa thấy cô, còn nhận ra cô, rất thân thiết chào hỏi. “Sở tiểu thư, cô đã đến rồi, mau vào đi.”

Chắc rằng Long Kình Vũ đã dặn dò đặc biệt, nhân viên thư kí đi tới trước cửa phòng thay cô mở cửa.

Sở Tiểu Tinh nín thở rồi đi vào.

“Tiểu Tinh, em đã đến rồi, thì mau vào uống cà phê.” Long Tuấn Lỗi nhìn thấy cô em vợ đến, lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, phái thư kí pha cà phê và mang thêm bánh bích quy.

“Anh rể. . . . . ..” Sở Tiểu Tinh rất kinh ngạc, “Long tiên sinh” tìm cô không phải Long Kình Vũ, mà là anh rể Long Tuấn Lỗi.

Long Kình Vũ đâu? Anh giao cho cô một túi chứa ảnh, còn tưởng rằng anh phải cùng cô thảo luận.

Nàng cảm thấy vô cùng bất an, rong lòng cũng không vì vậy mà an tâm lại, mà là bị nhuốm một tầng nhạt nhẽo, nói không nên lời .

Cô lập tức không chế cảm giác này, không muốn làm cho nó lan tỏa trong tư tưởng, nhưng là cô khống chế không được, nó giống như đã bùng nổ thì sẽ khuếch tán không ngừng.

“Ngồi xuống, đừng khách khí, em tới công ty lần nào hầu như anh đều đang họp, không có biện pháp mời em tới đây, biết hôm nay em sẽ đến, cho nên liền dặn dò phòng kế toán, mời em vào uống cà phê.” Long Tuấn Lỗi ngồi vào sofa tiếp khách, thân thiết chiêu đãi cô em vợ.

Sở Tiểu Tinh đi đến sofa ngồi xuống, trong lòng còn đang lơ lửng bên ngoài.

Nhân viên thư kí rất nhanh bưng tới hai chén cà phê, cùng một đĩa bánh tinh xảo.

“Anh xem bản chế tác quảng cáo của em, đã khảo sát qua hiệu quả tốt lắm, sự kết hợp hoàn hảo, biểu hiện rõ ràng, từ ngữ của bản quảng cáo cũng tốt, làm rất tốt.” Long Tuấn Lỗi khen.

“Cám ơn anh, cám ơn anh đã đề cử em, kỳ thật dự án quảng cáo lần này là em cùng bảy công nhân trong công nhân, nhờ các ý tưởng của mọi người mới cùng nhau làm được, không phải một người em.” Sở Tiểu Tinh cố gắng tập trung nghe anh nói chuyện.

“Tóm lại làm tốt lắm, uống cà phê đi, đừng khách khí.” Long Tuấn Lỗi cười nói.

Sở Tiểu Tinh không thêm đường, trong cà phê đổ chút sữa, nhanh chóng, sữa tràn đầy ở trên bàn.

“Oa! Xấu hổ quá.” Cô nhanh chóng lấy khăn tay lau.

“Không sao, em đừng lau như thế, đừng vội, anh gọi ngươi giới thiệu mấy khách hàng, bọn họ đều là bạn tốt của anh.” Long Tuấn Lỗi đứng dậy gọi thư kí tiến vào lau sạch, anh hướng tới bàn công tác cầm danh sách mở ra, trở lại sofa đưa cho Tiểu Tinh.

Thư kí lấy khăn lau rất nhanh, dọn cái bàn sạch sẽ, rồi ra ngoài.

Sở Tiểu Tinh không dám nóng vội nữa, cô uống cà phê, nhìn thấy anh rể đưa cho nàng danh sách liền hỏi:

“Những cái tên này dường như em đã nhìn thấy trên danh sách khách mời dự đám cưới của anh và chị em!”

“Đúng vậy, bọn họ đều là bằng hữu tốt trên thương trường của anh, anh đã đề cập với bọn họ công ty quảng cáo của em, bọn họ đều rất thích, có ý mời em thay bọn họ làm bản quảng cáo.” Long Tuấn Lỗi nhiệt tình nói, kỳ thật sau lưng đẩy tay là đúa em Long Kình Vũ của anh, là Kình Vũ yêu cầu giới thiệu khách hàng này cho Tiểu inh, bởi vì Tiểu Tinh rất thích bàn luận công việc.

Kình Vũ cũng đã trưởng thành cần phải cưới vợ, khó khắn lắm mới xuất hiện người trong mộng, là anh trai trách nhiệm tất nhiên phải âm thầm giúp đỡ.

“Cám ơn anh, anh thật tốt.” Sở Tiểu Tinh nhận lấy danh sách.

“Kình Vũ không sai.” Long Tuấn Lỗi thừa cơ đẩy mạnh cơ hội cho lão đệ. “Nghe nói nó gặp được em, nói chuyện với em về dự án, hai người còn cùng nhau ăn cơm.”

“Vâng, rất may mắn như vậy.” Sở Tiểu Tinh nghĩ thầm rằng, anh rể đều biết, chị cô nhất định cũng đã nghe nói, tất cả mọi người biết bọn họ gặp nhau ở quán rượu, còn biết. . . . . . Những việc khác sao?

Long Kình Vũ hẳn là không lấy chuyện của bọn họ nói ra ngoài sao

Nha!Tâm tình của cô đột nhiên thực tệ, cô tại sao lại có thể đem mình cuành anh ta gọi lại thành “Bọn họ”, xóa bỏ xóa bỏ.

“Kình vũ so với anh giỏi hơn, đáng tiếc nó đều đem thời gian đặt trên hoa lan, công ty không có việc gì liền chạy tới hoa lan viên, chỉ có chăm sóc hoa cả ngày, cũng không giao lưu tìm bạn gái, anh đối với nó thực không có biện pháp.”

“Anh ấy chưa từng có bạn gái sao?” Không giống a!

“Nó đương nhiên có kết giao một hai lần, bất quá cũng không lâu dài, người ta cũng chưa có biện pháp làm quen với việc nó yêu hoa lan còn hơn yêu họ.”

“A!” Trong đầu cô mơ hồ hiện lên trong lời nói của Long Kình Vũ, anh đã từng nói qua……. “Ta. . . . . . Muốn trở thành người đàn ông của em, như vậy có thể chứ? Hoa lan nhỏ Mê người.”

Anh yêu cô như hoa? Anh còn gọi qua cô là “Tiểu hoa lan”, điều đó thể hiện cái gì? Anh yêu nàng giống như hoa lan sao?

Mặt cô nóng lên, tâm tư lại buông thả. . . . . . Nha! Nên xuống địa ngục, cô dùng sức cắn môi của mình, ra lệnh chính mình ngừng nghĩ về kí ức này.

Cô như thế nào có thể giữ lời anh trong lòng lại nhớ rõ như vậy? Cô liều mạng nghĩ muốn quên đi, giờ phút này mới biết vì sao cô tới bây giờ cũng chưa từng quên chúng.

“Làm sao vậy Tiểu Tinh?” Long Tuấn Lỗi phát hiện mặt cô rất hồng.

“Không có việc gì, em không sao.”

“Đúng rồi, em muốn tìm Kình Vũ sao? Anh vừa gọi hỏi cậy ấy đang ở công ty, văn phòng nó đối diện phòng anh, anh gọi cậy ấy tới đây ngồi.”

“Không không, anh rể, em phải đi.” Sở Tiểu Tinh mau chóng uống hết cà phê, vội vã cầm túi xách lên.

“Ngồi chơi một chút nữa!” Long Tuấn Lỗi đã lấy di động ra gọi cho Long Kình Vũ.

“Kình Vũ, Tiểu tinh đang trong văn phòng anh, hôm nay cậu có tới công ty không? . . . . . . Không có. . . . . . Ở hoa lan viên, được rồi! Cái gì. . . . . . Hảo hảo. . . . . . Không thành vấn đề.”

Sở Tiểu Tinh nghe không ra Long Kình Vũ và anh rể mình đang nói gì, cô chỉ nghe ra anh ấy tựa hồ ở hoa lan viên. . . . . . May mắn, cô không cần gặp anh, may mắn a!

Cô thở dài.

“Tiểu tinh, Kình Vũ hắn nói Quách tiểu thư có cấp cho em vài thứ, em đã nhận được chưa ?” Long Tuấn Lỗi cất di động hỏi.

“Đã nhận, là tư liệu cần thiết để lập trang web.” Cô giải thích là đúng những thứ đó, tránh cho anh rể không liên tưởng sai .

“Vậy là tốt rồi, cậu ấy nói mấy ngày nay không tới công ty, nếu em có rảnh thì đi hoa lan viên một chuyến, lấy ảnh chụp mới của cậu ấy.” Long Tuấn Lỗi kỳ thật là Long Kình Vũ phái tới giúp đỡ,lúc nãy vừa mới trong điện thoại kỳ kỳ thực nói “. . . . . . Làm cho cô ấy nhanh chóng liên lạc với em, nếu không cô ấy sẽ có cơ hội đào thoát.”

Sở Tiểu Tinh kiền chế cảm xúc trong lòng nói thầm: “Vâng. . . . . . Em sẽ tới.”

“Không, anh nói không đủ rõ ràng, nó nói càng nhanh càng tốt, anh thấy buổi chiều hôm nay tốt lắm.” Long Tuấn Lỗi chữa lại lời nói, rõ ràng không làm thì thôi đã làm phải làm tới cùng, thay cô quyết định thời gian.

“Buổi chiều. . . . . . Em xem công việc thế nào đã.” Cô lấy ra bản ghi chép trong túi giấy, xem xét buổi chiều có chuyện gì? Tay run rẩy thế nhưng đã đem bản ghi việc mở ra….

Trang kia. . . . . . Đó là những chữ rất ngắn gọn của Long Kình Vũ, cô vì cái gì không đem tờ giấy xé đi?

Trong lòng cô từng trận nóng lên, yên giở đến nhật kí của mình, buổi chiều hôm nay cô không có việc gì, cô muốn gặp anh sao?

Hay là cô phái nhân viên Tiểu Trạch – cao thủ lập trình web của công ty trực tiếp đi tìm anh?

“Có thể mời nhân viên của em cùng anh ấy thảo luận không?” Cô ngẩng mặt hỏi anh rể.

Long Tuấn Lỗi lúc này mới hoàn toàn cảm nhận được Kình Vũ vì sao nói cô sẽ đào thoát, xem ra cô quả thật có ý muốn chạy trốn, anh sao có thể đồng ý?

“Việc này không tốt lắm đâu! Cậu ta vốn chính là tìm em thảo luận, muốn tìm người khác cũng phải để nó đồng ý mới được, huống chi chúng ta công việc buôn bán điều quan trọng chính là uy tín cùng trách nhiệm.” Long Tuấn Lỗi nghiêm túc nói, trong lời nói có ý nhắc nhở.

Sở Tiểu Tinh hiểu anh nói đúng, cô không thể không gặp Long Kình Vũ .

“Được rồi, trưa nay em sẽ đi tìm anh ấy, em đi trước, cám ơn cà phê cùng bánh bích quy của anh.” Cô đứng dậy nói, hy vọng chính mình không để lộ cái gì.

“Cảm ơn cái gì.” Long Tuấn Lỗi thấy cô đồng ý, thực thấy cao hứng thay Kình Vũ, đứng dậy tiễn cô đi tới cửa, mở cửa hỏi: “Em lái xe tới sao?”

“Đúng vậy!”

“Đi chậm một chút.”

“Vâng, hẹn gặp lại anh, thay em hỏi thăm chị.”

“Được, gặp lại sau.”

Sở Tiểu Tinh đi rồi, Long Tuấn Lỗi cũng đóng cửa lại, trở lại vị trí ngồi, gọi điện thoại cho Kình Vũ.

Trong vườn lan, Long Kình Vũ đang ở phòng ấm thí nghiệm thủy chất chứa tính axit và kiềm, di động ở túi anh túi vang lên, anh buông ống nghiệm, cởi bao tay rồi nghe máy.

“Đại ca.”

“Tiểu Tinh nói buổi chiều sẽ qua, vừa lòng chưa!”

“Buổi chiều, được rồi! Em sẽ chờ cô ấy, cảm ơn.” Long Kình mặt Vũ để lộ sắc mặt vui mừng, có thể nhìn thấy cô, anh không thể không cao hứng.

Kỳ thật có khi cô tới công ty bàn về dự án quảng cáo, anh cũng đều ở công ty, nhưng là không lộ diện, áp dụng phương thức lấy lui làm tiến, hắn phái Quách tiểu thư đặc biệt chiếu cố cô, không được coi cô như các thương nhân bình thường để đối đãi, anh lặng lẽ quan tâm, âm thầm chờ công việc của cô hoàn thành.

Anh đang thí nghiệm, có lẽ nếu anh không lộ diện, làm cho cô không có áp lực gì, nhưng có điều, lại càng làm cho cô dễ dàng nhớ tới anh!

Anh thường xuyên nghĩ đến cô, cũng bởi vậy luôn có ý tưởng mới, anh tạo giống hoa lan mới nhất nếu có thể thành công nở hoa, anh sẽ lấy tên nàng đặt cho hoa, rồi tặng cho cô.

Bất quá, cô phải thích mới được.

Anh không khỏi nhớ tới lần trước cầm hoa lan tới nhà cô, bộ dáng trừng mắt của cô thật thú vị như vậy.

Cô cũng không phải cô gái lạnh lùng như vậy, ngày hôm đó khi bọn họ cùng nhau ăn cơm, cô thực vui vẻ.

Giờ phút này trên mặt cô có đang tươi cười hay không? . . . . . . Chỉ mong là có.

Anh cười, đeo bao tay một lần nữa, tiếp tục công việc vừa rồi, trong lòng nóng lòng chờ đợi để có thể nhìn thấy cô.

Sở Tiểu Tinh trở lại công ty quảng cáo Hoàng Gia.

“Cám ơn các vị cố gắng, dự án quảng cáo quý tiếp theo nhất định phải càng chăm chỉ làm nha, phải cho người ta cảm giác mới mẻ!”

Trên đường về cô thuận tiện đi tới ngân hàng một chuyến, trước tiên lấy số tiền trên chi phiếu, lấy lại khoản tiền mặt đã gửi ngân hàng, từ ngân hàng lấy bảy gói tiền mặt, một phần làm tiền thưởng trực tiếp đưa đến tận tay từng nhân viên.

Bọn họ đã rất lâu không lĩnh tiền thưởng, thành quả cố gắng hẳn phải để mọi người cùng nhau chia sẻ, nhân viên được khích lệ, lần sau mới biểu hiện cố gắng hơn.

Trước kia Tiểu Quản đều làm như vậy, cô cũng nên làm như vậy.

“Oa! Tiểu tinh, cô thật giỏi, chúng ta có khách hàng lớn này kiếm được rất ổn nha.”

“Nếu Tiểu Quản biết chúng ta tiếp nhận dự án lớn kiếm được nhiều tiền thưởng, nhất định sẽ rất cao hứng.”

Đại tỷ đầu nhóm nhìn thấy tiền mặt trên tay sáng bóng, tâm hoa nộ phóng(mở cờ trong bụng), tất cả đều hướng Sở Tiểu Tinh giơ ngón cái lên.

“Chị Tiểu Tinh ,em thật sùng bái tỷ nha! Em về sau phải giống chị là một nữ cường nhân.”

Tiểu Phương đem Sở Tiểu Tinh biến thành thần tượng.

Sở Tiểu Tinh cười cười, cũng không có nói gì, nhưng đáy lòng cũng không hy vọng Tiểu Phương giống cô, cô cũng không muốn làm nữ cường nhân, cô thầm nghĩ cố gắng duy trì công ty.

Nếu thời gian có thể quay trở lại, cô hy vọng Quản Chí Viễn khỏe mạnh trường thọ, cô có thể cùng anh bạch đầu giai lão, đáng tiếc, ước vọng đó là cái không thể thực hiện, anh sẽ không bao giờ trở về .

“Giữa trưa gọi pizza nhé, công ty mời khách.” Cô không để lộ ra tâm trạng đau buồn của mình, vui vẻ tuyên bố.

“Da! Có ăn lại phải lấy, Tiểu Tinh thật sự là lão bản tốt.” Đại tỷ đầu nhóm nhìn Tiểu Tinh với cặp mắt khác xưa.

“Chúng ta sẽ cố gắng, nói như thế nào cũng muốn hợp lại thắng công ty quảng cáo đối diện kia.” Vẻ mặt nhóm nghiệp vụ mỗi người đều phấn chấn rất thoải mái, không khí đoàn kết khiến cho toàn bộ công ty bừng bừng sức sống, ý chí chiến đấu trào dâng.

Buổi chiều hai giờ, trời trong xanh nắng nhẹ.

Sở Tiểu Tinh theo địa chỉ trên giấy, men theo đường núi lái xe đến hoa lan viên của Long Kình Vũ .

Trước khi đến khi chính là tinh thần của cô rất kém, hoàn toàn không chú ý đường đi như thế nào.

Không xa tại quãng đường vòng kia có cột mốc ghi lan viên, cô theo đường di chuyển tới, thấy một loạt hàng rào trúc quanh tường thật dài, mọi nơi đều tản ra không khí ngoại thành, trong không khí lan tỏa mùi bùn đất cùng mùi hoa,cùng với hương khí của rừng trúc thanh nhã .

Cô đột nhiên cảm thấy khẩn trương, trong lòng đang nghĩ nhìn thấy Long Kình Vũ, rồi lại không dám thấy anh.

Nhưng cô đã đến đây, cũng đã khẳng định với anh rể, làm sao có thể nhát gan chạy trốn?

Cô tới thảo luận về trang web quảng cáo, Long Kình Vũ là khách hàng của cô, cô sao có thể sợ khách hàng?

Cô nghĩ thông suốt, liền đưa xe tiến đến trước khoảng sân rộng hoa lan viên, khoảng sân có một đám người mang hoa lan lên xa vận tải, hai bên là khu trồng trọt thực thoáng khí, ở giữa trung tâm có khu triển lãm cá nhân.

Sở Tiểu Tinh hoàn toàn không xác định ngày đó “Gặp chuyện không may ở nơi này” thì làm sao?

Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có nơi này có thể dừng xe, nha! May mắn lúc ấy bầu trời tối đen, bằng không thật là xấu hổ đến mặt đều ngẩng không nồi.

“Tiểu thư cô là đến đi thăm quan sao?” Người đang khuân vác hoa lan dừng lại hỏi cô.

“Không phải, tôi là người của công ty quảng cáo, tôi tìm Long tiên sinh.” Sở Tiểu Tinh tắt động cơ, xuống xe, nói mực đích tới của mình .

“Kình Vũ . . . . . . Anh ấy không phải ở nhà ấm sao, nơi đó chính là đối diện kho để hàng .” Người khác nói thêm.

“Tôi không biết nhà ấm ở nơi nào.”

“Từ khu triển lãm đi thẳng vào đi, cuối cùng rẽ bên trái trái, sau đó rẽ phải, phía trước nhìn thấy nhà ấm,đối diện chính là kho hàng .”

“Cám ơn.” Cô ghi nhớ đường đi, đi vào khu triển lãm, bày các loại hoa lan Tử Yên làm kẻ khác ngạc nhiên,nàng không khỏi nhìn lại vài lần! Phát hiện hoa lan kỳ thật rất đẹp, hoa lan viên cũng rất có quy mô, tại đây còn có ba tổ hộ khách Nhật Bản đang chọn lXcó vài người đàn ông xem ra thực chuyên nghiệp đang giải thích cho bọn họ.

Đàn ông trồng hoa kỳ thật không ngạc nhiên, trên thế giới đầu bếp đứng đầu, nhà thiết kế trang phục, nhà trang điểm hoặc là các lập trình viên máy tính cũng đều phóng khoáng lạc quan. . . . . . Đa số đều là đàn ông.

Cô theo lời các nhân viên, rẽ trái đi ra ngoài, sau đó rẽ phải đi vào đường mòn, phòng phía trước quả nhiên là nhà ấm, cô từ cửa kính nhìn vào, bên trong có mở cái bàn lớn, để đặt rất nhiều ống nghiệm, cùng rất nhiều bồn hoa nhỏ còn chưa nở hoa, trên mặt đất còn có chút một thùng gì đó, cô không biết cái bọc kia là cái gì, mà bên trong phòng không có một bóng người.

“Có ai không?” Cô hỏi, không có người lên tiếng trả lời, nhìn phòng đối diện là kho hàng, cửa gỗ hờ khép .

Cô chậm rãi đi về phía kho hàng, bốn phía đều là tiếng chim, nhưng cô nghe không vào những âm thanh tuyệt vời này, cô chỉ nghe thấy trái tim mình đập dồn dập vào màng nhĩ.

Thông thường, cô gặp khách hàng tuyệt đối sẽ không có loại phản ứng này, chỉ vì người bên trong là Long Kình Vũ.

Anh không phải khách hàng bình thường. . . . . . Cô lắc đầu, đè nén ý muốn, đẩy cửa gỗ của kho hàng ra. Bên trong bay ra mùi hương từ cỏ cây, hương vụn gỗ, trước mắt tràn đầy những vụn, cỏ khô màu trắng đã muốn đắp đến độ cao trần nhà, trần nhà hơi mờ tỏa ra ánh sáng ấm áp,không khí thoải mái.

Long Kình Vũ nằm trên đống cỏ khô, hai tay đặt sau đầu đang ngủ, trên bàn có chiếc laptop bên cạnh.

Cô đứng xa nhìn thấy anh ngủ, khuôn mặt tuấn tú, một thân mặc áo màu đen, quần bò bị mài rách, giày chơi bóng, khuôn ngực rắn chắc,vai rộng, mơ hồ có thể thấy được. . . . . . Cô bỗng nhiên mặt đỏ, cô đã từng cùng anh gần gũi thân thể da thịt, anh dùng lực của tay ôm cô, hôn cô, hành vi của cô phóng đãng cùng anh cọ xát, bừa bãi. . . . . . Cô muốn quay đầu bước đi, không cần đánh thức anh, cũng không phải đợi anh tỉnh lại.

Cô băn khoăn một hồi lâu, hai chân cô đã bước vào rồi…….. cô phải gọi anh dậy.

Ai muốn anh là khách hàng của cô đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play