Tiệc cưới ngày hôm ấy…. Sở Tiểu Tinhhay bộ lễ phục màu trắng, vẫn là trong vội mà ngoài cũng vội, rất sợ nếu có chỗ nào chuẩn bị không được chu toàn.

May mà anh rể là chị cô đều rất hài lòng với cách bố trí của cô, hơn nữa không khí cả sảnh đường đều thật vui mừng, một phòng dành cho khách khứa, bao gồm chỗ anh rể chỉ định tình hình thực tế, các tình địch đếu đến góp vui, làm cho trong lòng cô thực sự rất vui mừng.

“Sở Tiểu Tinh, tôi đã đi kiểm tra qua, món ăn không tệ, hiện trường bài trí cũng không tồi, em còn rất có sáng ý, hơn nữa còn có hoa lan của tôi dùng để trang trí, có thể nói hoàn mỹ vô cùng, em có thể ngồi xuống nghỉ ngơi được rồi”. Long Kình Vũ sớm đã đi ra phòng yến hội đến bắt chuyện với khách khứa, từ xa đã thấy cô toàn thân vận một bộ lẽ phục màu trắng bạc, đi đi lại lại khắp nơi, so với anh còn vội vàng hơn, anh có hảo tâm giữ cô lại, muốn cô phải dừng lại, giọng hổn hển.

“ Hiện trường này nhờ hoa lan của anh mà trông rất khó coi, nếu không vì anh rể nói đẹp, tôi cũng không cần bày nhiều hoa lan như vậy!”. Sở Tiếu Tinh mở túi xách bên người, lấy ra tiền trà nợ anh hôm qua nhét vào tay anh.

“Cái gì mà chướng mắt khó coi, em thật là không biết nhìn hàng hoá, những cái đó đều là trân phẩm (vật phẩm quý giá) ... “Số tiền này dùng để làm gì?” Long Kình Vũ khó hiểu mà nhìn cọc hai trăm đồng trên tay.

“Cái này là tiền nước hôm qua, tôi không muốn thiếu nợ anh.” Cô nói.

Anh níu lấy cổ tay cô, đem tiền trả lại cho cô, nắn các ngón tay cô, muốn cô phải đem tiền cầm lại, ôn hòa điềm đạm mà nói: "Tôi không muốn em hoàn lại, em không thiếu tôi cái gì, bất quá là chén trà mà thôi, ngoan ngoãn thu về đi, đừng ngay cả việc nhỏ này cũng để ở trong lòng, nghe hiểu chưa? "

Cô không hiểu, rõ ràng thiếu anh tiền trà, cũng không nghĩ anh thật là có ý tốt. Thế nhưng biểu tình trên khuôn mặt anh tuấn ấy tràn đầy thành tâm, hại cô nói không nên lời sắc nhọn để thương tổn anh.

"Cứ như vậy nhé, như thế này theo tôi ngồi cùng chung bàn, cùng nhau uống rượu, tôi đi trước chào hỏi khách khứa trước." Anh vỗ vỗ tay cô, ngón tay lướt qua khuôn đang mặt sững sờ của cô, sau đó rời đi.

Khuôn mặt Sở Tiếu Tinh lúc đỏ lúc trắng, một lòng thắt lại, anh ta vậy mà trước mặt mọi người... Chạm đến cô!

Oh! A ta cho rằng mình là ai vậy? Quả thực phân biệt cuộc sống khá giả.

Hơn nữa vượt lên trên hết, chính là, cô không có lập tức đi ngăn cản anh lấy lòng, cô luôn luôn giam cầm trái tim vậy mà vẫn phập phềnh cảm giác được sủng ái, thiếu chút nữa mê hoặc tại ôn nhu không thật của anh.

Cô đã không chỉ một lần đối với anh có phản ứng không tốt này, cô cảm thấy sợ hãi, sợ trái tim cô mất đi sự phòng thủ chặt chẽ có chừng mực.

Không được, cô phải đi, tiệc cưới nên làm, nên làm đầy đủ, bọn họ chuẩn bị cho tốt, cô hẳn là phải có khả năng rời sảnh đường rồi.

Cô không muốn gặp lại Long Kình Vũ, không thể để chính bản thân mình rơi vào giữa sự mê hoặc. Cô chuồn ra khỏi sảnh đường, cũng không quay đầu lại, đơn độc xuống lầu tìm quản lý kinh doanh khách sạn thanh toán chi phí mà đã đặt chỗ, tính trước ngày mai sẽ đem bảng chi các khoản tiền chắc chắn đã chi ra và các khoản dư đưa đến tập đoàn tài chính Long Thị của anh rể trả về cho anh ấy.

"Sở tiểu thư đây là sổ ghi chép." Quản lí Trần của khách sạn Lệ Thuỷ tuổi vẫn còn trẻ lại đẹp trai mời Tiểu Tinh đi vào phía trong phòng làm việc của hắn, cùng cô kiểm tra đối chiếu sổ kế toán, hắn đối với cô rất có hảo cảm, đối với cô đặc biệt khách khí, tự mình đến thiết đãi hồng rượu.

Sở Tiếu Tinh nhìn sổ kế toán thấy không có gì sai, liền ký tên, bưng ly rượu uống hết sạch, nói: "Tôi đi trước, sáng mai sẽ chuyển tiền vào tài khoản, anh nhận được nhớ gọi điện trở lại báo cho tôi biết".

"Tốt, cảm ơn anh." Quản lí khách sạn nhận lấy tờ đơn đã ký.

Cô đứng lên, hắn đích thân đưa cô đi ra văn phòng, lễ phép tính hỏi cô: "Cô sao không lưu lại cùng tham dự tiệc rượu mừng?"

"Tôi còn có việc gấp" Cô muốn chạy trốn thoát khỏi Long Kình Vũ, đây là việc gấp.

Đến gần cửa chính khách sạn, Trần quản lí không đợi cánh cửa mở ra, đã tự tay vì cô mở rộng cửa, theo cô cùng nhau đi ra ngoài.

Sở Tiếu Tinh nhìn trước mắt là một đài phun nước vô cùng tráng lệ, lúc này mới nghĩ đến cô tới khách sạn là đi nhờ xe của ba ba, cùng ba mẹ đến đây, hiện tại cô nên gọi xe tắc xi mới được.

"Tôi có thể kêu xe chuyên dùng của khách sạn tiễn cô." Quản lí vừa chủ động lại nhiệt tình mà nói.

"Không cần, tôi có thể tiễn cô ấy." Thanh âm của Long Kình Vũ đột nhiên xen vào.

Sở Tiếu Tinh cùng quản lí khách sạn đồng thời quay đầu lại, trông thấy Long Kình Vũ thong dong xuất hiện ở phía sau bọn họ.

Trần quản lí nhìn dáng vẻ của Long Kình Vũ, không khỏi hướng về phía Sở Tiếu tinh hỏi: "Vị này chính là bằng hữu của Sở tiểu thư? "

"Anh ta... " Sở Tiếu Tinh ngập ngừng do dự, nét mặt của Long Kình Vũ dường như mong đợi cô nói đúng. Cô vứt sang một bên sắc mặt ấy, nói: "Điều này không phải! "

"Đương nhiên, chúng tôi là người trong nhà. " Long Kình Vũ ngay lập tức tiếp chiêu, ngay trước mặt của người thứ ba đem quan hệ hai bên nói xong càng gần một tầng.

Trần quản lí đành ngậm miệng, để ý đến thái độ thù địch của Long Kình Vũ, đoán rằng Sở Tiếu Tinh là hoa đã có chủ, đành ngậm ngùi nở nụ cười cứng nhắc, thức thời mà lui vào trong khách sạn.

"Vậy mời hai vị đi thong thả, chào tạm biệt."

Sở Tiếu Tinh có điểm hoa mắt chóng mặt mà nhìn Long Kình Vũ, anh sao lại xuất hiện lúc này.

"Tên kia mê đắm sắc đẹp của em" Long Kình Vũ thấp giọng nói, trong giọng nói lộ ra sự tàn nhẫn.

"Anh mới là mê đắm sắc đẹp của tôi!" Sở Tiếu Tinh trong chốc lát nhất thời nhanh miệng, đem lỗi lầm giao cho anh, nhưng ngẫm lại cô nói như vậy rất không thích hợp, cô không nên để lộ là đã nhìn ra anh đối với bản thân mình có dụng tâm kín đáo (có ý đồ).

“E rằng, sắc bất mê người, người tự mê." Yết hầu anh phát ra tiếng cười thấp thuần tuý, mắt mê người ngắm cô.

Sở Tiếu Tinh cực kỳ sợ ánh mắt đầy tình cảm của anh, hại cô cháng váng đầu óc kịch liệt, dứt khoát rời đi cửa khách sạn, tự mình làm đi gọi taxi.

"Em muốn đi đâu? "Long Kình Vũ đi theo cô.

"Không cần lo cho tôi được không?" Cô đổi lại càng đi nhanh hơn, căm ghét anh sao giống như keo dán sắt, cật lực bỏ ra cũng không xong.

"Không được, em làm chi phải đi, không phải nói phải ngồi cùng bàn uống rượu sao? "

"Ai hứa hẹn với anh?" Cô tức giận mà cho anh một câu.

Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen đứng ở phía trước bọn họ, mở cửa xe, tiểu đệ ở bãi đậu xe đi xuống, đối với Long Kình Vũ nói: "Long tiên sinh, xe của ngài"

"Ừ" Long Kình Vũ hào phóng mà cho tiểu đệ ở bãi đậu xe tiền boa.

Tiểu đệ nhận lấy tiền boa liền rời khỏi.

Sở Tiếu Tinh trong lòng rất buồn bực, Long Kình Vũ muốn tiểu đệ này lái xe tới làm cái gì?

"Lên xe đi! Tiểu Tinh Tinh, vô luận em muốn đi nơi nào tôi cũng có thể chở em đi." Anh mở cửa xe.

Cô nhịn xuống sự ngượng ngùng, coi như không có nghe thấy anh gọi cô là Tiểu Tinh rất buồn nôn, không thể tin tưởng mà nhìn ánh mắt của anh một cách tự nhiên, suy đoán hỏi: "Anh sớm biết tôi từ phòng tiệc rời khỏi ?"

Long Kình Vũ cười, tầm mắt của anh quả thực đều chú ý đường đi nước bước của cô, thấy cô thần sắc vội vội vàng vàng mà rời khỏi phòng yến hội, anh cảm thấy lo lắng, liền đi theo cô.

Anh ở ngoài phòng làm việc quản lý kinh doanh nghe thấy cô nói cô phải đi, liền ngay tức khắc lấy điện thoại di động ra dặn dò bãi đậu xe, tiểu đệ đem xe của anh ra, thì như thế dễ như trở bàn tay, cô hà tất hỏi nhiều ?

"Trả lời tôi!" Sở Tiếu Tinh muốn biết.

"Tôi có thần thông!" Long kình vũ bắt đầu nói đùa.

"Anh có bệnh tâm thần rồi!" Sở Tiếu Tinh cười không nổi, cô cảm thấy đầu choáng váng, hoa mắt, chóng mặt càng nghiêm trọng, lòng bàn chân cũng từng trận nhẹ nhàng, có phần đứng không vững.

Long kình vũ thấy thế cầm tay cô, đỡ lấy cô, chân hỏi nàng "Em làm sao vậy? "

"Không có gì." Cô thầm nghĩ muốn ở một mình, căn bản không muốn trông thấy anh.

Long Kình Vũ mơ hồ ngửi được vị rượu, tiếp cận khuôn mặt của cô, ngửi thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, có hương vị rượu.

"Em chừng nào thì lén uống rượu?"

"Vừa rồi quản lí kia mời" Mặt nàng ửng hồng, ôm đầu nói

"Tôi đã nói người nọ không có hảo ý mà! "

"Anh đừng nói bừa, bất quá chỉ chén hồng rượu mà thôi" Cô chẳng qua là có phần đầu cháng váng, cô như vậy mà chịu không được sức mạnh của rượu.

"Lên xe đi, tôi đưa em về." Anh đổi lại càng không yên tâm cho cô đi một mình.

"Tôi muốn ngồi tắc xi."

"Tôi không đồng ý."

Cô bị làm tức giận không vui mà bỏ tay anh ra, cho rằng chính bản thân mình bỏ ra được rồi, nhưng không có, anh vẫn còn vững vàng giữ chặt cô.

" Anh…Anh nghĩ anh là ai?" Cô bộc phát, nổi nóng đối với anh.

"Tôi là.... nghĩ muốn yêu em, làm người đàn ông của em, có thể chứ? Hoa nhỏ mê người!" Thanh âm của anh trầm lắng, ánh mắt kiên định, anh không hề nổi giận, cũng không phải trêu đùa, anh nói thật.

Cô nhìn anh, một đôi mắt đẹp trừng giống như chuông đồng, anh muốn yêu cô, trong tiềm thức cô đã sớm đoán là như thế này, quả nhiên đúng là vậy, cô thực sự sợ hãi nha.

Chết tiệt, tay anh cuốn lấy thắt lưng của cô, mà cô rõ ràng gầy yếu nên ngã trong lòng anh.

Cô cố gắng phản đối hành động thân mật của anh, thế nhưng cô đầu nửa tỉnh nửa say chỉ huy không được thân thể, chén hồng rượu chết tiệt kia hại cô thật thảm... Anh đem cô vào trong xe.(sao mà cố được hả Tinh tỷ =)) cố quá lại quá cố khổ anh Long lắm )

Cô không có sức phản, cô cần phải chạy đi... "Tôi... Nóng quá." Trên xe, cô dán lưng vào ghế dựa, tay nhỏ bé giương cao lên mặt mình, không kiên nhẫn mà vén lên tóc dài trên trên vai, lộ ra bả vai trắng nõn cùng xương quai xanh nhỏ nhắn mềm mại.

"Thế này còn nóng không?" Long Kình Vũ đem máy điều hoà nhiệt độ điều chỉnh đến hai mươi ba độ, nghiêng thân hỏi cô, giúp đỡ cô vén lên mái tóc dài, hy vọng cô thoải mái hơn.

Cô mới vừa rồi nhân nhượng để anh ôm lên xe, cho anh sự khích lệ rất lớn.

"Đừng chạm vào tôi!" Cô lướt nhanh qua bàn tay làm việc không cần thiết của anh, hất ra, ánh mắt sương mù trừng lên nhìn anh, cảnh cáo anh "Mau đưa tôi về nhà"

"Ở cùng một chỗ với tôi em rất an toàn, một mình em ở nhà ngược lại không an toàn, người nhà em tất cả đều ở phòng tiệc, tôi đưa em đi hoa lan viên của tôi được rồi, nơi đó bầu không khí rất trong lành." Cơ hội đến không đổi, anh có thể nào để vuột, vẫn là đem xe chạy lên núi đi.

"Không được... Không thể được... Tôi không nên cùng một chỗ với anh, đưa tôi về nhà "

"Ngoan, đừng ầm ĩ, nghỉ ngơi một chút, rất nhanh, tại Thiên Mẫu mà thôi, lộ trình không xa " Mắt anh đen như mực cười nhìn cô, như đối đãi một tiểu hài tử bền chí, nhất định không để cô đơn độc một mình.

“A...!" Cô khó có thể an tâm, sợ chết anh thật là tốt, hết lần này tới lần khác cô ở trên xe anh, đầu lại choáng, thật là trêu ngươi.

Cô luôn luôn không cần đặc biệt phòng vệ bất kì người đang ông nào, cũng chỉ có ở trước mặt anh, cô phải canh giữ tâm tư chính mình, cô lo lắng chỉ cần không đề phòng một chút sẽ có việc ngoài ý muốn phát sinh, cô rất sợ... Xe ổn định mà lên núi, tiến vào một mảnh tĩnh lặng rời xa nơi đông đúc ồn ào, hắn dừng xe lại, mở cửa sổ xe, trong không khí bay đến mùi hoa tao nhã, thơm ngọt ngào.

"Tới rồi, em cố sức hô hấp một chút, mùi hoa có khả năng trị liệu những phiền muộn của em" Long kình vũ thầm nghĩ đối với cô đây quả là chuyện có ích, đưa cô tới đây, đối với cô mới có lợi

Sở Tiếu Tinh nhắm mắt lại, mùi hoa thật hấp dẫn khứu giác, đầu óc dần dần tỉnh táo, cô giả vờ đến cái gì gì đó cũng không có nghe, không đếm xỉa anh.

"Em ngủ?" Anh nghiêng thân qua lườm cô.

Cô vờ ngủ, trốn tránh anh.

"Tiểu Hoa lan" Anh nhẹ giọng gọi, ngón trỏ khẽ đánh đôi má của cô.

Ngực cô bỗng nhiên tràn về một trận chua xót, anh bỗng chốc gọi cô tiểu tinh tinh, một chút kêu cô hoa nhỏ mê người, hiện tại cô lại thành tiểu hoa lan... Anh không thể dùng giọng điệu người yêu gọi cô, cái đó độc quyền có người khác xin rồi!

"Em không xuống xe đi một chút sao? Chọn cây hoa lan em ưa thích, tôi tặng em" Anh ôn nhu nói.

Lòng cô đang khóc, cô không muốn lấy hoa của anh, cũng muốn cầu anh ngay lập tức đừng một đường mà đối đãi với cô giống như tình nhân nữa.

"Còn không tỉnh?" Anh thấp giọng lầm bầm, sâu trong bóng tối trông được lông mi mắt cô cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người, cặp môi thơm mê người

Anh không có tà niệm, càng thêm chưa hề có ý tứ thâu hương(vụng trộm…) ,ngược lại rất muốn hôn lên môi cái người trông như trẻ con là cô. (Long ca hay ghê,đây gọi là ko có tà niệm sao o_O)

Anh cúi xuống, đôi môi dịu dàng, khẽ lướt qua đôi môi tuyệt vời như cánh hoa của cô.

Cô khiếp sợ, lòng hoảng loạn, anh... Anh hôn nàng?

Kia tiêu tan ấm áp, hơi thở nam tính đến gần trong gang tấc, anh sao có thể lớn mật như vậy?

Cô không cách nào giả bộ ngủ nữa, mở hai mắt trừng lên lườm anh, giơ tay lên muốn cho anh phần thưởng là một cái tát... Anh nhéo cô, đột nhiên gạt cái tay nhỏ bé ra…. miễn cưỡng mà cười nói: “Em thế nào không hiểu lãng mạn như vậy?"

"Anh thế nào không hỏi anh làm cái quái gì?" Cô có chỗ không hiểu, đúng là không cần lãng mạn của anh.

"Nhẹ nhàng chạm mà thôi, vừa rồi không thực sự hôn." Anh có thể lý giải phản ứng của cô, cô mới hai mươi hai tuổi, nhất định là không nói qua yêu đương, mới có thể kinh ngạc như vậy.

"Có muốn hay không... Tôi dạy em biết cái gì gọi là lãng mạn?” Anh không có buông tay nhỏ bé của cô ra, mà là nắm tại lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.

"Có muốn hay không... Tôi dạy em biết cái gì gọi là lãng mạn?” Anh không có buông tay nhỏ bé của cô ra, mà là nắm tại lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve

"Không..." Cô khẩn trương rút tay về, anh vừa thẳng thắn vừa ôn nhu, ánh mắt như ám dạ mê người, làm hại cô tâm hoảng ý loạn không thể chống đỡ được, cô nếu như vậy làm ra chuyện có lỗi với Quản Chí Viễn, cô vĩnh viễn sẽ không tha thứ chính mình.

"Em chưa từng nói qua chuyện yêu đương đúng hay không?" Anh dùng sự thành thật trăm phần trăm hỏi cô.

Cô không muốn trả lời anh.

"Em không thích tôi sao?"

"Đúng."

Anh không mảy may để bụng, không cách nào tưởng thật, anh đã sớm hiểu rõ cô, không có bề ngoài băng lãnh như vậy, anh thực sự rất muốn tháo gỡ cái mặt nạ thâm thuý lại hờ hững của cô, nhận được sự dịu dàng đối đãi của cô.

Anh không chỉ đối với chính mình một cách tự tin có thể giành được cô, cũng tin tưởng chính mình không có nhìn sai cô.

Anh mong muốn bản thân châm đốt sự nhiệt tình của cô đối với đàn ông. Hay là đêm nay, đánh sắt khi còn nóng, anh không muốn lại để vuột mất cô.

"Bảo bối, kỳ thực thừa nhận em cần tình yêu cũng không khó, chỉ để ý thừa nhận" Anh cổ vũ.

"Không... " Cô hướng lưng ghế dựa mà lui.

"Có, tiểu hoa lan của tôi ạ" Anh lại áp sát về phía trước, cô căn bản không có đường lui, anh chắc mười phần thắng.

"Không... "

"Vậy làm bà xã của tôi được rồi." Anh mềm mỏng mà thỉnh cầu, tỏ rõ tâm ý của anh. Đôi môi rộng in xuống, quặc trụ cái miệng nhỏ nhắn hoảng hốt của cô. Lòng cô chấn động, muốn dùng lực đẩy anh ra, nghĩ muốn hung ác mà bắt anh dừng lại, thế nhưng anh ngay cả không gian suy tư cũng không cho cô, thân thể nam tính cứng rắn của anh đè trên cô, lưỡi như ngọn lửa cháy mạnh bức tiến trong miệng của cô, mềm nhẹ mà quấn lấy cô... Cô luống cuống đánh anh, nhưng bàn tay to của anh lại vững vàng mà chế trụ hai tay của cô, quấn lại thêm chặt chẽ...

Cô tách ra, trốn đôi môi của anh, anh dùng sức lực mềm mỏng nhất cố định trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Vừa hôn đến, đầu lưỡi vuốt ve trong miệng cô mà vỗ về chơi đùa, dò xét... Bàn tay to đặt lên bộ ngực mềm mại của cô, cách vật liệu may mặc tơ tằm chạm đến nơi tròn trịa khêu gợi của cô, xoa nắn dưới áo nổi lên không nhỏ... Cô tự cho là còn có thể chống cự, cô sẽ không lún sâu vào, nhưng điều cô kinh hãi chính là, anh hôn cũng không làm kẻ khác khó chịu.

Anh dùng nhu tình mê người trực tiếp xông vào ở chỗ khô cạn sâu trong đáy lòng của cô, khí thế nam tính của anh mạnh mẽ, vây quanh lấy cô, làm cho nội tâm thiếu hụt của cô có cảm giác an toàn, anh cơ hồ chinh phục cô.

Cô rất rõ ràng trái tim bản thân mình đã dao động, sóng triều trong cơ thể của cô kích thích, làm người ta cảm thấy xấu hổ, ái dục đang ở thân thể của cô truyền đi khắp nơi, cô không thể giam cầm phản ứng tự nhiên của cơ thể cùng khát vọng.

Cô cũng không có say, thế nhưng lòng của cô lại say, cho nên không có kiên định đối với hắn mà SAY NO!

Long Kình Vũ phát hiện biến chuyển nhỏ bé của nàng, nới lỏng thân thể của cô ra, không hề buộc chặt như trước, môi của cô nguyện ý vì anh mở ra, cái lưỡi mặc dù bị động nhưng bằng lòng để anh quấn quít lấy.

Tay hắn hướng về phía sau lưng của cô kéo dây kéo xuống, bộ lễ phục tơ tằm trượt xuống, thân thể mềm mại như hoa cỏ nở rộ, anh cẩn thận lại ôn nhu hôn cái cổ trắng ngần, xương quai xanh của cô... Rất nhiều tình ý lại cẩn thận tỉ mỉ mà quan sát phản ứng của cô.

Dưới ánh trăng anh thấy đáy mắt cô mang sự thẹn thùng cùng do dự, anh càng thêm hăng hái mà ôm cô vào ngực, cởi ra sự ràng buộc trước ngực cô, áp đôi môi ấm áp khẽ vờn bầu ngực mỹ lệ của cô, chậm rãi tiếp cận nụ hoa trắng mịn ở trung tâm, rất sợ làm tổn thương cô, tựa như ngậm vào miệng, lấy đầu lưỡi đùa nghịch, lướt nhẹ qua, tay đi xuống thăm dò, trong lúc đó với vào hai chân của cô, anh muốn cô đêm nay trở thành bà xã của anh.

Tình thế cấp bách làm cô lấy tay chế trụ tay của anh.

Anh cười nhạt, một tay vòng qua thắt lưng của cô, một tay tiến xuống bắp đùi của cô, dùng sức lực mạnh mẽ đem cô ôm đến chỗ ngồi của mình, không cho cô có thời gian phản đối, nụ hôn của anh điên cuồng triền miên mà in lại trên môi cô, trên nhuỵ hoa ở ngực cô, cô khước từ nhưng anh không có giảm tốc độ tấn công, mãnh liệt, đến khi cô ngồi phịch ở trong lòng anh thở gấp, anh thừa cơ cởi ra lễ phục phiền toái trên người cô, làm cho cô nửa quỳ nửa ngồi trước người hắn. Anh đẩy ra hai bên đuôi tóc dài của cô buông xuống tại trước ngực, diện mạo khêu gợi của cô làm anh đau đớn đến cao điểm, anh dò xét tiến vào nơi riêng tư thầm kín của cô, nguyên vẹn ẩm ướt làm cho ái dục của anh càng vững chắc, hai tay cởi chướng ngại vật đè xuống cái mông khả ái của cô, theo sự trơn bóng tiến vào đến thâm cốc... (TT: Ôi bạn chan beta mà đỏ hết mặt rồi này bé PịD hạ độc ta nhé:-
"Nè! Chết tiệt... " hai tay cô bấu víu tại đầu vai anh, ngón tay bấm vào cơ thể của anh, phút chốc bị căng ra, cô phát hiện bản thân mình hoàn toàn mất phương hướng, căm ghét mà thấp giọng nguyền rủa chính mình.

"Em nói cái gì?" Anh không có nghe rõ ràng, cho rằng cô cảm thấy không thoải mái mà đau nhức.

Cô cắn môi, toàn bộ mặt đỏ lên, cái gì cũng không chịu nói.

"Tiểu hoa lan, tiếp nhận tình yêu của anh, anh sẽ giao trái tim cho em" Anh ở bên tai nàng cô hộ nói.

Lòng cô đang rơi lệ ái, anh không yêu ai, lại muốn yêu cô? Cô chỉ là nghe hắn dịu dàng thầm thì, tâm tư đều co rút đau đớn, cô không thích hợp với hắn.

Cô càng cảm thấy có xin lỗi với người bạn trai đã mất, cô đúng là một nữ nhân không có trinh tiết.

"Anh tới đây" Anh bắt đầu luật động tại nơi eo hẹp của cô, trong thâm tâm vui sướng vì cô không có phản kháng, phản ứng tốt đẹp, không cần chăm sóc huấn luyện nhiều lắm.

Hắn mơn trớn thân thể của cô, đỡ vòng eo của cô, động tác không khỏi cuồng dã, chạy nước rút một cách mạnh mẽ, thân thể rung động lòng người của cô phập phồng, cái miệng nhỏ nhắn phát sinh ra tiếng nhõng nhẽo … rên rỉ làm cho người khác cảm động.

Anh thương yêu mà xiết chặt cô, bên tai cô thấp giọng thốt ra ái ngữ.

Cô không cách nào giải quyết tình trạng mâu thuẫn giữa thể xác và tinh thần, lòng của cô biết rõ không thể tiếp nhận anh, thân thể của anh nhưng lại cùng anh hợp một, để anh điên cuồng sung sướng mà chiếm hoàn toàn tứ chi bách hài ( tứ chi xương cốt )... Anh nhanh chóng làm cho điểm mẫn cảm của cô thẳng đứng lên, xông vào nơi tuyệt vời của cô làm cô lay động chầm chậm mở thân thể.

Cô cúi đầu khóc, ở vào thế tự trách cùng vui sướng đối lập nhau, không biết nên làm thế nào cho phải?

Rốt cục sự kích tình như gió bão trôi qua, anh vui sướng mà ôm chặt cô, cô yếu ớt dựa vào hắn, vẻ mặt đầy lệ thở hổn hển...

"Cùng một chỗ, em chính là bà xã của anh." Tay anh ở trên lưng cô khẽ vuốt, quả thật muốn đem cô lấy về nhà.

"Không được.... Chí Viễn... Đừng đi, đừng đi... " Nội tâm cô hỗn loạn mà thì thào tự nói.

"Chí Viễn là ai?" Cô ghé vào trên người anh gọi tên của người đàn ông khác? Anh tưởng rằng bản thân mình nghe lầm, mở đèn trần xe lườm cô, phát hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là nước mắt, tựa như bị làm nhục rất thê thảm.

Anh đẩy cô ra, trừng mắt nhìn cô, trong lòng máu huyết đang sôi sùng sục, còn tưởng rằng cô đang hưởng thụ toàn bộ khoái cảm anh mang lại cho cô, chẳng lẽ không đúng?

Sở Tiếu tinh từ tự trách rồi mình lấy lại tinh thần, chầm chậm mà nhìn về Long Kình Vũ trước mắt, anh không hề đa tình, đáy mắt anh là hai ngọn lửa cuồng đốt, cùng sự nghi ngờ thật sâu.

"Ai là Chí Viễn?" Long Kình Vũ bi thương mà gào lên hỏi

"Lão công của tôi." Cô lấy mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, đỏ mặt, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của chính mình vội vã lui về, rất nhanh trở lại chỗ ngồi bên cạnh, cúi đầu mặc lễ phục.

"Em... Lúc nào lập gia đình?" Anh không cho cô lẩn tránh, bắt lấy tay cô, muốn cô nhìn thẳng vào anh trả lời.

"Không cần anh phải bận tâm" Cô không cần hướng anh giải thích.

"Em nếu đã lập gia đình, vì sao không nói rõ ràng từ sớm?" Anh bóp chặt tay cô, anh không hề muốn làm kẻ thứ ba.

"Là anh cưỡng bức tôi." Cô không thể rút tay về, anh dùng lực tựa như muốn bóp nát cô, nhưng cô chẳng hề cảm thấy đau nhức vì trong lòng cô đau nhức đã quá lớn đến cả thân thể đều không cảm nhận được.

"Tôi cưỡng bức em?" Anh trừng đôi mắt như phun lửa nhìn nàng.

"Là anh... Ép buộc đem tôi đến nơi đây" Cô không muốn làm anh tổn thương, nhưng sự tình cho tới bây giờ cô nói như thế nào đều là làm anh tổn thương rồi, điều duy nhất cô có thể làm chính là để anh không được quấn quít lấy cô nữa, nhất đao lưỡng đoạn(đoạn tuyệt) "Điều anh muốn không phải là tạm thời thỏa mãn sao? Tôi giúp đỡ để anh đạt được mục đích, như vậy đủ rồi chứ, bây giờ xin đưa tôi về nhà. "

Long Kình Vũ sắc mặt sa sầm lại, ngọn lửa trong mắt toàn bộ chuyển thành màu tối tăm của sự thất vọng.

"Tôi thật không nghĩ tới em là người phụ nữ như vậy, hà cớ gì đem chính mình giả bộ giống như lãnh đạm, thực chất bên trong lại phóng đãng đến người khác phải hoảng hốt như vậy" Hắn cũng nói không nên lời xin thứ lỗi, nhanh chóng mặc y phục vào, cấp tốc quay xe xuống núi đưa cô về nhà.

Cô không nói, bất động, vô lực mà nhìn ngoài của sổ xe, anh bị tổn thương trong lòng cô cũng rất mờ mịt, anh chưa hề làm sai cái gì, thực sự chẳng qua là người tình ta nguyện, là cô không có khước từ, người sai không phải là anh, mà là cô.

Anh cũng không nói, hối hả lái xe chạy thật nhanh hướng về phía nhà cô, anh vốn cấp bách muốn đoạt được nữ nhân này, hoá chỉ là một đóa hoa dại, hắn còn có cái gì để nói, chỉ đổ thừa nhãn lực của anh có vấn đề.

Ba mươi phút sau, xe "Két.." Một tiếng mà dừng sát ở trước cửa nhà cô!

"Xin em dùng tốc độ nhanh nhất biến mất ở trước mặt tôi" Anh không nhìn cô, trái tim đã bị cô thương tổn.

Cô không có quay đầu lại nhìn anh, lại càng không phản bác lại, lặng lẽ bước xuống xe, nhịn xuống sự chua xót khắp người, khẽ run hai chân đi vào cửa chính, đóng cửa phía sau lại, cô thẳng đến bên trong phòng khóc thảm thiết.

Cô hối hận tất cả trong đêm nay, trên người cô mang đầy dấu vết đáng xấu hổ, đồng thời có lỗi với hai người đàn ông, mất đi sự trung thành, cô nên xuống địa ngục, ô... Long Kình Vũ phút chốc cũng không dừng lại mà lái xe đi.

Các con phố ở Đài Bắc đèn đuốc sáng rực, mà lòng anh lại u tối, khổ sở mà đắng ngắt.

Anh bất kể như thế nào cũng không không nghĩ tới yêu thích người phụ nữ này, cô trúng mũi tên tình ý của anh, làm cho anh cảm thấy chính mình ngu xuẩn vô cùng, anh không bao giờ... Muốn gặp lại cô nữa.

Đột nhiên điện thoại của anh có tiếng vang lên, chẳng lẽ là cô gọi tới xin thứ lỗi? Cô hiểu bản thân không nên để anh không minh bạch thích đáng làm kẻ thứ ba?

Tay lái vừa chuyển, anh cho xe vào ven đường dừng lại, vừa nhìn điện thoại là anh trai. Anh thấp giọng mắng chửi chính mình, sự thật cũng đều xảy ra trước mắt, cô đã lập gia đình, còn anh vậy mà còn đang hy vọng hão huyền, thực sự không nên.

"Anh " Hắn tức tối mà ấn điện thoại nghe.

"Kình vũ, anh và chị dâu ngày mai muốn đi Nhật bản hưởng tuần trăng mật, công ty tất cả đều do em xử lý " Long Tuấn Lỗi dặn dò em trai, không ai so với em trai hắn có thể tin cậy hơn được, nó có thể đem mọi chuyện xử lý rất hoàn mỹ.

"Không thành vấn đề, nhưng trước đó sao lại chưa từng nghe anh nhắc đến muốn đi tuần trăng mật?" Long Kình Vũ trong lòng biết anh trai yêu chị dâu, hai người thực là rất ân ái.

"Cũng không phải đi theo em, đại tẩu cùng anh biết rõ là được. "

"Được rồi, anh vốn luôn tìm chuyện tốt giao cho em, anh cứ yên tâm đi chơi, công ty thì giao cho em." Long kình vũ có điểm bất đắc dĩ, đây là tính cách của đại ca, anh ấy muốn như thế nào thì như thế ấy.

Hai anh em chào tạm biệt.

Long Kình Vũ ngắt điện thoại di động đem xe hướng về phía làn xe, anh không về nhà, thuận tiện mua rượu, quay về lan viên, một mình uống rượu giải sầu.

Coi như đêm nay anh say, cái gì cũng không phát sinh, ngày mai lại là một hảo hán.

Đáng giận, Sở Tiếu Tinh, mà ngay cả gọi điện thoại nhận tội cũng không có.

Hơi quá đáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play