Thân thể Thiên Hoành run nhè nhẹ: “ Bị phong ở tầng thứ sáu có một tu chân giả phi thường lợi hại, nếu lúc này hắn còn sống, thì nhất định hắn không có độ kiếp, có lẽ đã binh giải(từ bỏ thân thể) và tu thành Tán Tiên rồi.”
Lý Cường tò mò hỏi: “ Nếu hắn tu qua khỏi Độ Kiếp kỳ thì sao?”
Thiên Hoành nói: “ Vậy thì dám chắc nơi này không thể giam giữ được hắn.”
Cảnh Phong hét lớn: “ Đừng có giả thần giả quỷ nữa, ngươi mau đi ra!”
Thanh âm kia lại truyền ra: “ Haha, lão nhân gia ta tâm tình không tệ, chỉ trong chốc lát sẽ ra thôi, hãy đợi một chút, lão nhân gia ta còn phải làm chút việc a!” Thanh âm của hắn có vẻ thật khiêu khích.
Lý Cường không nghĩ hắn lại nói như vậy, lặng lẽ truyền âm với Thiên Hoành: “ Nhanh lên, mau chóng tìm ra phương pháp phá giải cấm chế của Thiên Lại Thành, thừa lúc hắn còn chưa ra, chúng ta phải đi ngay, có lẽ hắn không có cách phá vỡ được Huyền Khí đâu.”
Thiên Hoành chợt hiểu ra, lập tức lo tìm kiếm xung quanh. Lý Cường cười to, nói: “ Ra đây nhanh một chút đi, đi giải quyết mà cũng phải dùng thời gian dài như vậy, coi chừng lọt luôn xuống dưới a, haha…”
Thanh âm đó tựa hồ đang kinh hãi thích thú: “ Di, ngươi làm sao mà biết lão nhân gia ta thích thế chứ, ừ , ta thích vậy đó, ngươi quản được hay sao? Haha, cho ngươi tức chết luôn!”
Cảnh Phong choáng váng, người này sao lại giống như một tiểu hài tử như vậy? Lý Cường nghĩ thầm, phải tiếp tục chọc tức hắn, bèn nói: “ Nguyên lai ngươi không dám xuống đây, haha…”
Trong lòng Cảnh Phong đột nhiên nhảy lên, thầm nghĩ: “ Thật là liều mạng, nói như vậy không sợ kích động hắn xuống ngay sao!”
Nhưng khi người nọ lại mở miệng, càng làm cho Cảnh Phong hoảng sợ.
“ Ha ha, lão nhân gia ta kinh nghiệm phong phú, hắc hắc… haha… hìhì…phép khích tướng đó đối với ta vô dụng, haha…”
Thiên Hoành tìm qua một vòng, đã tìm được ngọc đồng giản đặt trên cái bàn bạch ngọc do sư tôn để lại. Hắn rất nhanh lướt đến bên cạnh Lý Cường đưa cho hắn rồi lại tiến tới trước cánh cửa, xuất ra thủ ấn định mở cửa đại môn, nhưng đại môn vẫn im lìm bất động không chút phản ứng. Lý Cường và Cảnh Phong lập tức gia nhập , cả ba cùng lúc vận công. Một đạo thanh quang từ trên cửa hiện lên, ba người đồng thời bị đánh bay trở lại.
Chợt nghe người nọ cười lên điên cuồng: “ Ô ha…haha..haha…cười chết lão nhân gia ta rồi..trên cửa này đã bị hạ cấm chế…haha…chỉ có vào mà không thể ra..haha…”
Cảnh Phong đã bị người đó chọc giận điên lên rồi, hét lớn: “ Mẹ nó ngươi mau xuống đây, ta sẽ trừng trị ngươi, haha…haha…!”
Trong lòng Lý Cường rất khẩn trương, hắn thật sự là không có thời gian, nếu bị nhốt ở chỗ này, vậy vô cùng phiền toái. Hắn nhấc tay ra dấu mọi người im miệng, rồi đi quanh xem xét tình huống. Đây là một gian phòng hình lục giác, có sáu cây trụ lớn chống đỡ nóc phòng, cây trụ thô thiển, màu sắc giống như Huyết Mã Não, bên trong lại trong suốt, tầng tầng lớp lớp, như những sợi tơ máu đang lưu chuyển bên trong. Sáu bên vách tường kim quang lòe lòe, bên trên mây mù vây quanh, có điện quang lóe sáng, có một phù điêu Thiên Hoa Bản, tựa hồ như không thể nhìn thấy được rõ ràng, mặt đất lại có màu đen, thỉnh thoảng lại có ngân tinh lóe ra, nhìn giống như một bức tinh đồ của vũ trụ, có vẻ thần bí khó lường.
Trong phòng có một bạch ngọc trường án( bàn dài), ở trên có đặt bảy, tám loại pháp bảo kỳ dị, nhưng lại có một tầng kim quang nhàn nhạt, tựa hồ như đã bị cấm chế ở trên bàn. Ở chính giữa phòng có một chiếc đỉnh lớn màu bạc cao chừng nửa người, trên mặt là tầng tầng điệp điệp những phù chú, cũng là bị cấm chế, ngoại trừ đại môn thì không còn cánh cửa nào thoát được.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người trầm mặc không nói.
Một lát sau, người nọ quái thanh quái khí lên tiếng nói: “ Ân? Làm cái gì mà không ai lên tiếng nữa? Tất cả mau lên tầng thứ hai đi, lão nhân gia ta cũng sẽ đi xuống, haha…”
Thiên Hoành cất tiếng: “ Tiền bối, tầng thứ hai đã bị cấm chế, chúng ta không thể lên được.” Hắn tựa hồ như biết người bên trên lợi hại như thế nào, nên ngữ khí cũng rất khách khí.
Người nọ mắng: “ Ngu muốn chết, ngay cả Huyền Khí cũng không thể cản được các ngươi, chút xíu cấm chế ấy có là gì? Mẹ kiếp, lão nhân gia ta nhịn không được mà phải dạy cho các ngươi, mấy tên tiểu bối ngu ngốc này mới được. Nếu muốn cởi bỏ cấm chế của cự đỉnh, các ngươi có thể nhảy lên trên xoay ngược nó lại, mở nắp đỉnh là được.”
Thiên Hoành nghi hoặc nói: “ Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
Người nọ kêu lên: “ Ngu chết thôi! Vậy ngươi muốn phức tạp thế nào? Ngu! Đường lớn đã dạy ngươi rồi còn không rõ sao? Mau lên đi!”
Cảnh Phong gấp gáp, lập tức vận công khởi động cự đỉnh, Lý Cường hét lớn: “ Dừng lại! Đừng nhúc nhích cái đỉnh đó!” Hắn chợt tỉnh, cười to nói: “ Nguyên lai lão nhân gia ngươi xuống đây không được, haha…thiếu chút nữa là bị ngươi gạt rồi…”
Người nọ đột nhiên cười to nói: “ Haha, không nghĩ tới đột nhiên cũng có được một tiểu tử thông minh, lão nhân gia ta xuống không được, đúng vậy! Haha…haha…nhưng các ngươi cũng đi không được, dù sao ta ở chỗ này cũng đã đợi vô số năm tháng, có thêm vài người nói chuyện cũng đã không tệ, hìhì…haha…chúng ta cũng đều giống nhau a…”
Lý Cường thiếu chút nữa bị hắn làm cho tức chết, nghĩ thầm: “ Không xong, hắn nói rất đúng, trong nhất thời đi không được, hắn thì không sao cả, còn ta phải làm sao? Triệu Hào bọn họ nhất định sẽ lo lắng.”
Thiên Hoành nhìn Lý Cường, Lý Cường nhìn Cảnh Phong, Cảnh Phong lau mồ hôi lạnh đang tuôn ra, cả ba đều choáng váng, bây giờ phải làm sao?
Lý Cường chĩa chĩa lên trên, nhỏ giọng hỏi: “ Lão ca, huynh biết người nọ là ai không? Lần trước tới đây có gặp qua hắn không?”
Thiên Hoành gật đầu, cười khổ nói: “ Lần trước tới đây, sư tôn ta vì muốn đến tầng thứ hai, phá rớt một khối Huyền Không Tinh Bi, trước khi nó vỡ vụn thì phát ra một lời nói, đó là cao nhân chế tác tinh bi dùng Lưu Âm Thuật đem lời nói của mình phong ấn trong tinh bi, đại khái nói thế này: “ Tại tầng thứ sáu có phong ấn một tu chân cao thủ tà ác phi thường lợi hại”, rồi tinh bi vỡ vụn, cấm chế liền bị kinh động. Lời nói đó không được trọn vẹn, nghe không hiểu hết, sư tôn ta tìm hiểu thật lâu cũng không hoàn toàn hiểu được, sau đó dùng mọi cách cũng không thể lên được tầng thứ hai, chuyện này cũng từ từ quên dần đi.”
Thiên Hoành nói chuyện cũng không có ý tứ muốn nói hết, hắn không nghĩ tới phương cách phá giải cấm chế để lên tầng thứ hai lại đơn giản như vậy. Lúc trước sư tôn hắn đã sử dụng vô số pháp bảo, muốn mở ra một thông đạo để đi lên, thậm chí còn có ý định khai mở một cái động ở phía trên, nhưng cuối cùng cũng vô ích.
Người nọ lại nói: “ Uy…nguyên lai là do sư tôn ngươi đã phá rớt tinh bi a? A a, trách không được năm đó Vô Ảnh Phật Chú giam cầm lão nhân gia ta bị mất đi hiệu lực. Không tệ! Không tệ! Tinh bi bị phá rớt…chỉ đáng tiếc nó là một bảo bối rất tốt a…”
Cảnh Phong nói: “ Làm sao bây giờ?”
Lý Cường biết nếu đối phương thật sự là Tán Tiên, cả ba người bọn họ dù liên thủ cũng không phải là đối thủ, bởi vì lực lượng thật sự là kém quá xa. Nhưng cứ giằng co như vậy thật sự không có ngày đi ra, sẽ bị nhốt mãi ở trong bảo tháp này. Nếu mở cấm chế của tầng hai, cho người đó cơ hội đi xuống dưới này, vậy thì bốn người có thể đi ra ngoài, nhưng có một vấn đề là nếu thả hắn ra không biết sẽ có bao nhiêu tác hại lớn, nếu người nọ đi ra rồi đối phó bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ chết chắc. Hắn cũng không có cách nào xác định nên làm thế nào mới đúng.
Thiên Hoành hỏi: “ Lão đệ, chúng ta làm sao đây?”
Lý Cường cảm thấy đau cả đầu, nói: “ Lão ca, chúng ta đành chơi đùa với hắn thôi, đệ không tin hắn đã ở đây lâu như vậy, lòng kiên nhẫn có thể so với những người mới tới như chúng ta được.” Hắn vừa nói đã ra dấu, không cho Thiên Hoành và Cảnh Phong lên tiếng, lại lặng lẽ truyền âm cấp hai người: “ Trước tiên đừng để ý đến hắn, hắn có nói cái gì cũng làm như không nghe thấy.”
Người nọ nói: “ Uy, các ngươi là người tu chân môn pháp nào a, nói cho lão nhân gia nghe một chút.”
Lý Cường đi tới trước bạch ngọc án, cười nói: “ Lão ca, những pháp bảo này tại sao các người không lấy đi?”
Thiên Hoành cũng ra vẻ trấn định, nói: “ Không có cách nào để lấy, đây là Phật môn Thiên Hàng cấm chế pháp, chúng ta phá không được.” Nói xong hắn đưa tay qua định cầm lấy, chỉ thấy kim quang chợt lóe đã đánh văng tay hắn ra, hắn nói: “ Nhìn thấy rồi chứ, loại cấm chế này chuyên môn để phòng hộ, rất lợi hại.”
Ở bên trên người nọ cười to nói: “ Ngu ngốc! Dùng cứng tất nhiên là không được rồi, Thiên Hàng cấm chế cũng chẳng phải là cái gì quá lợi hại, lão nhân gia ta chỉ dùng một ngón chân thôi là có thể phá được dễ dàng, haha..”
Cảnh Phong không phục, cả giận: “ Để cho lão phong tử này thử xem!”
Hàn quang trên tay hắn chớp động, cứng cỏi chộp tới, lại nghe được “ bá!”, Cảnh Phong từ trước bạch ngọc án văng ra, đập vào chỗ vách tường có mây mù bao phủ, lập tức kích động phòng hộ ở mặt trên, liền bị đánh văng trở xuống đất, mở miệng mắng to: “ Mẹ kiếp, thật là tà môn!”
Người nọ ở bên trên nghe được rõ ràng, phát ra một trận cười to điên cuồng: “ Oa haha…haha..cười chết ta rồi…đã một thời gian dài không có vui vẻ thế này…nguyên lai ngươi gọi là phong tử, hay lắm!”
Lại nghe được bên trên có tiếng “ binh binh, bàng bàng” truyền đến, mọi người nghe được thoáng ngẩn ngơ, sau đó mới biết người nọ đang vỗ tay dậm chân.
Lý Cường nhìn kiện pháp bảo thứ tư trên bàn, đó là một cây tiểu kiếm màu thủy lam( nước biển xanh), tựa hồ như dùng Huyền Băng Tinh Khí để chế luyện, hắn vẫn nhớ đã hứa với Hoàng Nghiên sẽ cấp cho nàng một thanh kiếm tốt. Trên tay hắn xuất ra một đoàn Thiên Hỏa, thiêu đốt đoàn kim quang nọ, chỉ trong một lát kim quang đột nhiên chuyển động, Thiên Hoành kêu lên: “ Mau tránh ra!”
Không đợi Lý Cường rút tay về, một đạo kim sắc như sét đánh quật vào trên người hắn “ Oanh!”, vang lên một tiếng nổ, Lý Cường cũng giống như Cảnh Phong, cuống quýt thối lui ra sau. Đột nhiên kim quang trên người hắn chợt lóe, Thái Hạo Toa phản kích, một luồng sét đánh y hệt hướng thẳng đến phòng hộ màu vàng nọ “ Lộng bá” một tiếng thanh thúy, Thiên Hàng cấm chế bị nổ tung, thanh phi kiếm màu lam bay vọt lên không trung, như một con cá nhỏ màu lam đang du động. Lý Cường cấp tốc từ trên mặt đất phóng lên, gắt gao truy theo phía sau. Thiên Hoành dương tay xuất ra một đạo bạch quang dùng sức nắm chặt, thanh tiểu kiếm giống như bị vướng vào trong lưới, bị hắn thu vào tay.
Hắn ngạc nhiên hỏi: “ Lão đệ, ngươi làm sao mà phá được cấm chế? Năm đó sư tôn của ta chỉ phá được một ít pháp bảo bị tiểu cấm chế, còn pháp bảo bị Thiên Hàng cấm chế không lấy được cái nào, ngươi thật sự là lợi hại không nói nổi.”
Cảnh Phong không thể không phục, Lý Cường này nhìn qua tu vi tu chân không được cao như mình, nhưng người ta lại có nhiều cổ quái dám tranh đấu với mình. Thiên Hoành đưa tiểu phi kiếm màu lam ra, cười nói: “ Cây phi kiếm này là một kiện đồ vật tốt, bất quá với lão đệ không có tác dụng gì lớn, đây là một thanh phi kiếm thuần âm, cấp nữ hài tử dùng thì thích hợp hơn.”
Lý Cường tiếp nhận phi kiếm. Đó là một phi kiếm màu lam, toàn thân trong suốt, vầng sáng lưu chuyển, lam quang vờn quanh hòa cùng hàn khí màu trắng, cầm trong tay thấy lạnh lẽo. Hắn cười nói: “ Không tệ, thật sự là một thanh kiếm tốt. Thanh kiếm này là đệ tìm cho Nghiên nhi tiểu muội muội đó.”
Người nọ hét lớn: “ Uy! Uy! Vừa rồi là pháp bảo gì khải động, lão nhân gia ta nghe có gì không đúng a, nói cho ta nghe một chút coi.”
Ba người nhìn nhau cười, Thiên Hoành cười nói: “ Vậy là chúng ta có thể lấy hết được pháp bảo ở đây rồi.”
Cảnh Phong cũng hưng phấn nói: “ Hay, hay a, không nghĩ tới tiểu phong tử ngươi lại lợi hại như vậy.”
Người ở bên trên như muốn phát cuồng, hắn quái dị kêu lên: “ Đang hỏi chuyện các ngươi đó! Tại sao không trả lời! Chờ cho lão nhân gia ta xuống tới, sẽ bóp chết các ngươi!”
Ba người cười to: “ Ngươi xuống thử xem ! Haha…haha…”
Người nọ tức tới nỗi dậm chân mắng to: “ Hừ! Hừ! Dám cười chê ta, lão nhân gia…ta..” Muốn thế nào hắn cũng nói không nên lời.
Lý Cường cười nói: “ Nơi này còn vài món pháp bảo, chúng ta cũng thu thập đi.” Hắn đã nghĩ thông suốt, theo tình huống trước mắt chỉ có thể tỉnh táo mới có cơ hội tìm được đường ra, trước hết hãy thu thập pháp bảo đã, mọi người có thể bình định được một chút tâm tình đang rối loạn.
Thiên Hoành gật đầu nói: “ Cũng tốt, trước kia sư tôn ta vẫn tiếc nuối không thể thu thập được mấy pháp bảo này, xem ra chúng ta mới là người hữu duyên a. Ta muốn có cái chuông màu lam kia, còn lại các ngươi cứ lấy đi.”
Lý Cường nhìn Cảnh Phong hỏi: “ Lão phong tử muốn cái gì? Ngươi cứ chọn trước đi.”
Cảnh Phong nhìn tới, tổng cộng có sáu kiện pháp bảo, Thiên Hoành lấy một kiện, còn lại năm kiện, hắn nhìn trúng ba kiện, nói: “ Ta muốn cái Hắc Sắc Hộ Tí(bao tay bảo hộ màu đen) này, Bích Uyên Hoàn( vòng màu xanh), và Khảm Ti Chỉ Hoàn( nhẫn), a a..vậy là được rồi.” Hắn chọn lựa không chút ngại ngần.
Lý Cường cười nói: “ Được, cứ như vậy đi, còn lại hai kiện thì ta lấy, lần này thật ra thu hoạch không tệ.”
Thiên Hoành âm thầm gật đầu, Lý Cường này không đơn giản, hắn là luyện khí cao thủ, tự nhiên biết rõ giá trị của từng pháp bảo, trong sáu kiện pháp bảo ở đây, tốt nhất chính là Bích Uyên Hoàn và Lam Sắc Tiểu Khánh, hắn biết rõ nhưng bộ dáng không chút tham lam, tựa hồ như hắn không hề quan tâm tới, cảnh giới đạt tới mức độ này rõ ràng đã cao hơn Cảnh Phong một tầng.
Trên tầng hai người nọ cơ hồ đang rất căm tức, phía dưới lại không có ai để ý đến hắn, nhưng trong nhất thời hắn còn chưa có cách nào, chỉ nghe hắn lớn tiếng nói: “ Uy, ba tiểu tử dưới kia, lão nhân gia ta không thèm chấp nhất sự vô lễ của các ngươi, như vậy đi, thương lượng…thương lượng một chút, hắc hắc, chỉ cần các ngươi mở cấm chế ở tầng hai, ta sẽ tặng cho các ngươi mỗi người mười kiện pháp bảo, còn tốt hơn so với pháp bảo bây giờ của các ngươi, thế nào?”
Cảnh Phong vừa muốn nói cái gì đó, Lý Cường đã ra dấu cho hắn im miệng, hắn biết người nọ đã bắt đầu không còn bình tĩnh được nữa. Hắn từng là người làm sinh ý, biết cầu người mà không đạt được thì người nọ sẽ rất nhanh rối loạn tâm tình, hắn cười nói: “ Ta sẽ phá khai Thiên Hàng cấm chế cho từng kiện, phá vỡ một kiện thì lấy một kiện, chuẩn bị cho tốt, bắt đầu!” Bọn họ căn bản là không để ý đến đề nghị của người nọ.
Lý Cường phá khai Thiên Hàng cấm chế bằng phương pháp tầm thường nhất, chính là dùng chính bản thân công kích để hấp dẫn sự phản kích của Thiên Hàng cấm chế, lại thông qua sự phản kích trở lại của Thái Hạo Toa, đem Thiên Hàng cấm chế phá rớt hết.
Lúc này trong phòng vô cùng náo nhiệt, “ binh binh bàng bàng” “ oanh oanh long long” vang thành một mảnh, ở trên tầng hai người nọ không chịu được nữa, gấp đến độ kêu lên ầm ĩ.
Rất nhanh sáu kiện pháp bảo đều được thu hết, Cảnh Phong vui vẻ cực kỳ, có hai kiện tinh phẩm phòng ngự pháp bảo, một kiện kỳ môn công kích pháp bảo Khảm Ti Chỉ Hoàn, chỉ cần chuyên tâm tu luyện, thực lực của mình sẽ lập tức đề cao thật nhanh, đánh nhau sẽ sảng khoái hơn nhiều.
Lam sắc Tiểu Khánh của Thiên Hoành cũng là một kiện tinh phẩm pháp bảo, do Huyền Băng Tinh Túy và Huyền Khí ngưng luyện hàn kim mà thành, pháp bảo như vậy rất ít nhìn thấy, dù cho là Lý Cường cũng luyện chế không được, vì đó là pháp bảo thuần tùy huyền hàn, không phải dùng lửa để luyện mà lại dùng một loại phương pháp tu luyện rất hiếm thấy, là Ngưng Luyện Pháp luyện chế ra.
Lý Cường thu được là một kiện Hàn Ngọc Trâm và một cái chén nhỏ màu lam, cũng do Ngưng Luyện Pháp luyện chế ra, cũng không biết có tác dụng gì, hắn tiện tay thu vào trong thủ trạc, tạm thời không quan tâm đến nó.
Hắn lớn tiếng nói: “ Chúng ta đi mở đại môn một lần nữa, ta cũng không tin mở không ra! Thật sự không được ta sẽ dùng Thiên Hỏa luyện hóa nó.”
Cảnh Phong bèn giục giã: “ Hay! Ta cũng không tin là mở không ra, chúng ta thử lại vài lần xem.”
Người trên tầng hai thật sự đã nóng nảy, kêu lên quái dị: “ Các ngươi không thể bỏ lại ta mà không quản a! Oa nha nha! Tức chết ta thôi!”
Ba người tụ lại tại cửa, Cảnh Phong nói: “ Hãy xem thủ đoạn của lão phong tử…Tiềm Bạo!” Một cái bóng màu xám trắng bắn thẳng vào cánh cửa, một luồng ánh sáng nhàn nhạt đánh thẳng vào đại môn.
Lý Cường tò mò hỏi: “ Đây là cái gì? Vô thanh vô tức…” Còn chưa dứt lời, một âm thanh trầm muộn truyền ra, chỉ thấy quang hoa lóe lên tại cánh cửa, trong phút chốc cánh cửa như vặn vẹo biến hình, nhưng rồi lại chậm rãi quay trở lại như cũ, vẫn bất động như trước.
Đây là thủ pháp Cảnh Phong ngộ ra tại biển cả, là một trong những thủ pháp lợi hại nhất của hắn, nhưng đáng tiếc ở chỗ này lại không có tác dụng. Chỉ nghe ở tầng trên người nọ lại cất tiếng cười quái dị: “ Haha, không hữu dụng đâu, hãy để cho ta xuống mở cho…Uy! Có nghe hay không a!”
Thiên Hoành nói: “ Để ta dùng Không Âm Xoa thử xem.” Hắn đến gần cánh cửa màu vàng, âm ba kỳ dị lại vang lên, không khí chung quanh cũng đều biến hình vặn vẹo, khi âm ba đến gần cánh cửa, trong nhất thời cấm chế của cánh cửa bị kích động, phát ra tiếng vang long long, có vài luồng thanh quang từ trong cửa bay ra, thân ảnh của Thiên Hoành cũng bị bao phủ. Không Âm Xoa không hổ là một kiện kỳ bảo, Lý Cường và Cảnh Phong đều cảm giác được bảo tháp cũng đang run rẩy, khi bọn họ tưởng rằng Thiên Hoành có thể thành công, đột nhiên âm ba dừng lại…. “Oanh long”, một tiếng nổ vang lên, thân hình Thiên Hoành bay vút ra ngoài.
Lý Cường nhanh như cắt phi thân bay tới ôm lấy Thiên Hoành, một cỗ áp lực đẩy tới sau lưng Lý Cường. Cảnh Phong chậm hơn Lý Cường một bước nhưng cũng đã bay tới, kết hợp lực lượng của hai đại cao thủ mới có thể hóa giải được cỗ áp lực kinh khủng này. Trong ba người công lực của Thiên Hoành là cao nhất, ngay cả hắn cũng không làm được làm Cảnh Phong cảm thấy rất nhụt chí.
Trong lòng Lý Cường có một chủ ý, hắn cố tình dùng công lực của cơ thể dẫn đến phòng ngự công kích của đại môn, mong muốn để Thái Hạo Toa phản kích lại đối phó, giống như vừa rồi phá vỡ Thiên Hàng cấm chế, hắn bèn nói: “ Để ta thử xem, không biết có được không?”
Thiên Hoành và Cảnh Phong cũng chỉ có thể hy vọng ở Lý Cường, hắn có khả năng kỳ lạ có thể giải khai Thiên Hàng cấm chế, có lẽ hắn cũng có thể phá vỡ cấm chế của đại môn. Bọn họ biết rõ công lực của Lý Cường trong ba người là yếu nhất nhưng lại đem hy vọng ký thác trên người hắn, có lẽ vì trên người hắn luôn có những điều ngạc nhiên cổ quái.
Phương pháp công kích của Lý Cường thật sự là làm cho người ta giật mình không thôi, hắn mạnh mẽ đứng thẳng dậy lao thẳng vào đại môn, người không biết còn tưởng rằng hắn muốn tự sát, bởi vì bộ dáng của hắn có vẻ rất hung hăng.
“ Ba!” Một tiếng thanh thúy, quả nhiên đến cũng nhanh, đi càng nhanh hơn. Có một lời của thế tục có nói nếu không gặp vách tường cản trở thì quyết không quay đầu lại nhưng khi hắn đánh lại đại môn thì quả thật đã quay đầu lại ngay, Thái Hạo Toa căn bản là không có bị kích động, cỗ áp lực lấy cứng đối cứng này làm cho thân thể Lý Cường bị đánh té bay xuống.
“ Haha…haha…cười chết lão nhân gia ta mất…haha..” Chợt nghe bên trên có thanh âm “ binh binh”, người nọ tựa hồ đang ngồi trên mặt đất lấy tay vỗ xuống.
Lý Cường nhất thời đỏ bừng mặt, lẩm bẩm giải thích: “ Ách…hì hì…cấm chế ở trên cửa…không biết làm sao mà lại không phản kích a…ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn a!”
Thiên Hoành vội vàng nâng Lý Cường lên hỏi: “ Không có bị thương chứ?”
Cảnh Phong sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên kêu to: “ Tiểu phong tử, haha…đây là chiêu số gì vậy? Lão phong tử thật sự là bị ngươi làm cho kinh ngạc, làm gì mà lại bay thẳng vào trong cửa chứ? Haha..!”
Lý Cường vừa tức vừa buồn cười lấy chân đá hắn một cước: “ Ta đá chết lão phong tử ngươi, ta thích như vậy đó được chưa. Mụ nội nó, đụng đầu như vậy quả thật rất sảng khoái a, haha…”
Cảnh Phong né sang một bên, lắc đầu nói: “ Thật kỳ lạ, tiểu phong tử đã thật sự nổi điên rồi, ta cần phải tránh né mới được a.”
“ Uy! Chúng ta đàm phán! Uy, uy! Lão nhân gia ta muốn hỏi, vì cái gì mà các ngươi không chịu mở cấm chế? Lão nhân gia ta chính là người tốt a, các ngươi có điều kiện gì cứ nói, chỉ cần mở cấm chế, a a, cái gì ta cũng sẽ đáp ứng!”
Ba người cơ hồ đồng thanh quát: “ Câm miệng!”
Chợt nghe bên trên có tiếng vỗ bành bạch điên cuồng xuống sàn, người nọ cũng đã bị bọn họ làm cho phát điên rồi: “ Oa nha nha…phi! Ba tiểu tử thúi! Tức chết lão nhân gia ta rồi! Tức chết lão nhân gia ta rồi! Ta thề! Chỉ cần ta đi ra được…ta sẽ…ta sẽ..cho các ngươi hối hận, dám vô lễ như vậy với lão nhân gia ta! Nhất là tên tiểu tử thúi kia! Hừ, hừ!”
Mọi người đều cũng biết người hắn nói chính là Lý Cường. Lý Cường khoát khoát tay, cười hì hì nói: “ Ta sợ muốn chết đây..haha..”
Thiên Hoành không nghĩ tới Lý Cường lại nói ra một câu như vậy, trong lòng hơi kinh hãi. Cảnh Phong đắc ý cười to: “ Haha..tiểu phong tử nói rất hay!”
Người nọ không nói gì nữa, chỉ nghe bên trên đột nhiên có trận trận tiếng sấm, sét đánh ầm vang, cả bảo tháp cũng chớp lên, như muốn long trời lở đất.
Thiên Hoành phản ứng đầu tiên, kêu lên: “ Hắn đang muốn phá cấm chế, làm sao bây giờ?” Hắn biết Tán Tiên có thực lực thế nào, cho dù ba người bọn họ có hợp lực cũng không phải là đối thủ, chỉ cần hắn đi xuống tới, chỉ một tay là có thể đánh bại bọn họ.
Lý Cường đột nhiên nói: “ Nhanh! Mau ngăn cản cự đỉnh chuyển động!”
Chỉ thấy cái đỉnh lớn kia đang chậm rãi chuyển động, ở tầng trên phát ra một tiếng sét đánh là nó lại chuyển động một chút, làm ba người sợ đến nhảy tới bên cạnh, dùng công lực cố gắng giữ chặt nó. Nhưng cái đỉnh vẫn không nhanh không chậm xoay tròn, dù cho là lực lượng của ba người cũng không giữ yên được. Cảnh Phong tức giận nhảy lên trên nắp đỉnh, nói: “ Chúng ta ép nó xuống, coi nó làm sao mà chuyển!”
Cỗ áp lực này hung hăng ép xuống cái đỉnh, chỉ nghe một trận tiếng vỡ vụn vang lên, Lý Cường đột nhiên cảm thấy không ổn nhưng không đợi hắn kịp lên tiếng thì cái đỉnh lớn đột nhiên chìm xuống. Một tiếng nổ ầm vang lên, một đạo quang hoa từ trong cái đỉnh bắn ra, bức phù điêu Thiên Hoa Bản trên nóc đột nhiên mây mù mờ mịt, bay ra vô số tia chớp, khói mây như suối chảy xoay vòng liên tục. Theo một tiếng sét đánh rung trời, Thiên Hoa Bản mở ra một cái động lớn, một đạo kim quang từ trong động bay xẹt xuống, chỉ nghe một tiếng cười dài: “ Haha…ba tên ngốc…lão nhân gia ta đã đi ra rồi…haha…hahaha…”
Thật ra ngân đỉnh có chuyển động bao nhiêu vòng cũng không thể mở được cấm chế, chỉ có một biện pháp duy nhất chính là đem ép nó chìm xuống.
Trong lòng ba người hiểu được, ngay từ đầu bọn họ đã bị rơi vào trong âm mưu tính toán của người kia rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT