Nguyên Cổ Thượng Nhân và Cô Tinh xuất hiện, thật làm cho người ta giật mình.

Trong lòng Thiên Chân không nghĩ ra, chuyện bí ẩn như thế, Nguyên Cổ Thượng Nhân làm sao lại biết? Hắn dùng ngón tay chỉ Huyễn Thần chánh điện, thương cảm nói: " Xích Minh tại Nguyên Giới, Lý Cường tiến vào, Thượng Nhân tìm bọn họ có việc hay sao?"

Nguyên Cổ Thượng Nhân sửng sốt, khó tin nói: " Ngươi muốn nói…Lý Cường đã tiến vào Huyễn Thần chánh điện rồi?" Cô Tinh cũng ngây dại, một người tiến vào Huyễn Thần chánh điện chính là muốn chết, hắn không nhịn được cuống quýt lắc đầu.

Kiền Thiện Dong nói: " Thượng Nhân, Lý lão đệ đích xác tiến vào Huyễn Thần chánh điện rồi, chúng ta đang ở chỗ này đợi hắn."

Nguyên Cổ Thượng Nhân thở dài, nói: " Thiên Chân, xem bộ dáng là ngươi khiến hắn đi vào, vạn nhất nếu hắn bị hãm tại bên trong, ngươi sẽ thảm đó…ta có thể cam đoan, sau này ngươi cũng kêu không ra cái gì là thương cảm nữa…"

Da đầu của Thiên Chân cũng tê dại, hắn run rẩy hỏi: " Vậy ta đây nên gọi cái gì?"

Nguyên Cổ Thượng Nhân nhàn nhạt nói: " Hắn là đệ tử của Thanh Đế, tổ sư của ngươi cũng rất coi trọng hắn, nếu hắn xảy ra chuyện gì, ta tưởng tượng không ra ngươi nên làm cái gì bây giờ…đừng tưởng rằng có Nguyên Giới, có thể tùy ý tiến xuất Huyễn Thần chánh điện, nếu là dễ dàng như vậy, ta đã sớm tiến vào, ngươi cho chúng ta đều là đứa ngốc a?"

Thiên Chân cúi đầu, trong miệng lầm bầm không biết đang nói gì.

Kiền Thiện Dong trong lòng cảm thấy bất an, hắn hỏi: " Thượng Nhân, Lý lão đệ mới vừa vào thôi, có cách nào thông tri cho hắn đi ra không?"

Nguyên Cổ Thượng Nhân lắc đầu nói: " Không có cách nào tiến vào tìm hắn, trong Huyễn Thần chánh điện tầng tầng lớp lớp Cổ Thần cấm chế, ai, Thiên Chân, ngươi cũng không phải không biết, Cổ tiên nhân từng tiến vào Huyễn Thần chánh điện thăm dò qua, một lần bị hãm lại năm cao thủ, sau này người lục tục đi vào tìm kiếm cũng không ít, có ai thành công qua? Ngươi….bỏ đi, ta đã tới chậm một bước, mọi người ngồi xuống đi, chờ ta thôi toán một chút."

Cô Tinh bước tới, tựa hồ như muốn nói gì đó nhưng lại im lặng, rất hiển nhiên hắn không dám quấy rầy Nguyên Cổ Thượng Nhân.

Qua một lát, Thiên Chân đột nhiên phản ứng lại, Nguyên Cổ Thượng Nhân và Cô Tinh cũng không phải vì Huyễn Thần chánh điện mà đến, bọn họ chỉ đến tìm Lý Cường và Xích Minh, tự mình không có quan hệ gì. Xích Minh bây giờ tại Nguyên Giới, bọn họ căn bản không biết hành tung của Xích Minh, nên chỉ có thể tìm đến Lý Cường.

Thiên Chân nhất thời tò mò, là chuyện trọng yếu gì, ngay cả Nguyên Cổ Thượng Nhân cũng kinh động?

Nguyên Cổ Thượng Nhân mở mắt ra, cười khổ nói: " Lần này ngay cả ta cũng rất khó thôi trắc ra, Cổ Thần cấm chế của Huyễn Thần chánh điện quá lợi hại."

Cô Tinh gấp đến độ từ trên mặt đất nhảy lên, hoàn hảo hắn không lẻn đến không trung, không gian ngoài mười thước cũng bị cấm chế. Hắn gấp gáp nói: " Vậy làm sao bây giờ?"

Thiên Chân vẻ mặt tươi cười nói: " Nguyên Cổ Thượng Nhân, có thể nói cho ta biết hay không…tìm hai người bọn họ có chuyện gì?"

Cô Tinh ở một bên nói: " Tiền bố, là…"

Nguyên Cổ Thượng Nhân phất tay nói: " Chuyện này không có quan hệ với ngươi…Cô Tinh, ngươi nghe ta an bài thì tốt hơn."

Cô Tinh khom người nói: " Dạ."

Thiên Chân tức giận đến " dát dát" hai tiếng rồi không nói, Nguyên Cổ Thượng Nhân căn bản không muốn nói với hắn.

Dựa theo tính tình của Thiên Chân, vốn nên lập tức dày mặt lôi kéo, nhưng hắn thập phần kiêng kỵ Bối Dã Đan Đỉnh của Nguyên Cổ Thượng Nhân, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn không nói ở một bên ngẩn người.

Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự là vãn bố, hai người bọn họ lẳng lặng đứng một bên, nhất là Kiền Thiện Dong, quan hệ giữa hắn và Cô Tinh tương đối vi diệu, càng thêm không muốn nói cái gì.

Nguyên Cổ Thượng Nhân suy nghĩ một hồi, nói: " Chúng ta chỉ có thể ở chỗ này đợi. Thiên Chân, lúc Lý Cường rời đi, có nói lúc nào có thể đi ra?" Nàng chỉ mong Lý Cường mau trở ra, nếu bị hãm ở bên trong thì phiền toái rồi.

Thiên Chân trầm trầm nói: " Hắn nói một khi tìm được địa phương an toàn, sẽ đi ra tiếp chúng ta, còn bao nhiêu thời gian cũng không biết."

Nguyên Cổ Thượng Nhân gật đầu nói: " Cô Tinh, ngươi ở chỗ này đợi, ta về trước, lúc Lý Cường xuất hiện, thì ngươi tìm hắn thương lượng."

Cô Tinh thi lễ nói: " Cô Tinh cung tiễn Thượng Nhân."

Nguyên Cổ Thượng Nhân quét mắt nhìn Thiên Chân một cái, sau một trận ba động liền biến mất vô tung.

Nàng nhờ vào Hoàn Lang Thiên nên cũng có thể tùy ý tiến xuất thế giới này, chỉ là không tiến vào được Cổ Thần cấm chế lợi hại, những Cổ Thần cấm chế bình thường không có gì trở ngại với nàng.

Thiên Chân nhìn thấy Nguyên Cổ Thượng Nhân biến mất, nhịn không được thở dài một tiếng: " Ai nha, ta thật thương cảm a."

Lý Cường vừa tiến một bước vào đài cao của Huyễn Thần chánh điện, lập tức liền bị cấm chế, một cỗ cự lực vô cùng thúc hắn tiến rất nhanh về phía trước, hắn căn bản không có cách nào khống chế thân thể của chính mình, chỉ có thể dùng Cửu Diễn Lưu bảo vệ toàn thân.

Bốn phía vừa sáng vừa tối, hắn nhận thấy được bên ngoài Cửu Diễn Lưu có một cỗ lực lượng tê xả, may mắn là tu vi của hắn bây giờ cực cao, có Tử Giản bình hành thần dịch lực, lực lượng của hắn đã khác hẳn khi xưa, có thể ứng phó áp lực do Cổ Thần cấm chế mang đến.

Lý Cường không có khắc ý giãy dụa, hắn biết loại cấm chế này càng giãy dụa càng bị thu vào nhanh hơn.

Tầng thứ nhất Cổ Thần cấm chế chỉ là đem người đưa đến một địa phương khác, Lý Cường phán đoán đây cũng là cấm chế chính thức lợi hại, chỉ cần thuận theo tự nhiên, thì nhất định có thể đi ra ngoài, về phần sẽ tới địa phương nào, thì hoàn toàn không thể dự đoán trước, hắn cảm thấy mình cứ tùy thời đi tới.

Qua không được một giờ, Lý Cường đột nhiên cảm thấy áp lực chợt giảm, trước mắt sáng ngời, hắn đã đứng ở một tòa bình thai thật lớn, cấm chế phía sau giống như những cơn sóng ba động, chậm rãi bình phục xuống tới.

Mặt ngoài thuần màu đen của bình thai thô tháo trồi sụp không bằng phẳng, bên trên tung hoành thay đổi nhưng dấu vết cỡ nắm tay thô tế, còn có hằng hà những cái hố nhỏ, trên bình đài tràn ngập vụ khí nhàn nhạt, liếc mắt một cái nhìn không thấy biên duyên.

Lý Cường dùng thần thức nhìn quanh hồi lâu, phát hiện trên bình đài không có cấm chế gì, cũng không có sinh vật sống.

Bình thai thật lớn, Lý Cường dùng thần nhãn xem xét, bình thai này chừng mười công lý, tựa hồ là một bình thai hình chữ nhật, bốn phía hoàn toàn bị cấm chế.

Ở địa phương thế này, hắn cũng không dám loạn dụng thuấn di, từng có kinh nghiệm tại Hâm Ba, hắn biết uy lực của Cổ Thần cấm chế thâm sâu không lường được.

Chung quanh một mảnh yên lặng, Lý Cường cẩn thận đi về phía trung ương bình thai, hắn không có tiếp xúc mặt đất, chỉ cách nửa thước lơ lửng trên không trung đi đến.

Bởi vì không có xuất hiện biến hóa gì, tốc độ của hắn từ từ nhanh hơn, chỉ chốc lát sau đã đi đến giữa trung ương bình thai.

Ở giữa bình thai là một khối đài tròn chừng trăm thước, cao một thước, bên trên trống rỗng.

Lý Cường rơi vào trên đài tròn, mới vừa đi được hai bước, chợt nghe bên ngoài đài truyền đến một tiếng hô chói tai, trong lòng hắn hơi kinh hãi, quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào toát ra một đầu quái thú đang nhìn chằm chằm hắn.

Đó là một quái thú toàn thân lóe kim quang, nhưng thật ra hẳn là phải gọi nó là thủ hộ thần thú.

Lý Cường cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thần thú như vậy, nó có cái đầu dài hình tam giác, mũi ưng, hai mắt cỡ nắm tay lóe ra hồng mang nhiếp người, đầu nhỏ, thân thể lớn, ở sau đầu còn có một cái sừng nhọn màu vàng, tựa như một thanh bảo đao sắc bén, kỳ lạ nhất chính là nó có thân thể hình người, trên người không ngờ lại mặc thần giáp màu vàng, thân cao chừng ba thước, là một tên cao lớn.

Một trận ba động truyền đến, Lý Cường lập tức hiểu được ý tứ của hắn, hắn đang nói: " Ngươi là ai? Nơi này là thần chi lĩnh vực, không thể đi vào. Ngươi phải đi theo ta!"

Lý Cường sanh ra một trận cười khổ, hắn không hề muốn đến Huyễn Thần chánh điện, nếu không phải có người liều mạng lôi kéo dây dưa, hắn tuyệt sẽ không đi vào địa phương này.

Lý Cường đã nắm giữ thần chi văn tự này, hắn đem những gì mình muốn nói chuyển đổi thành ba động truyền ra: " Xin lỗi, ta phải đi vào."

Thủ hộ thần thú phát ra tiếng hét rung trời điên cuồng.

Lý Cường lạnh nhạt cười: " Ngươi có chức trách của ngươi, ta có mục đích của ta, cho nên đừng có hống to với ta!"

Theo ba động truyền ra, thủ hộ thần thú nổi giận, đồng thời hắn cũng rất nghi hoặc, khí thế của người này thật sự là quá lợi hại. Hắn lui về phía sau hai bước, ngửa mặt lên trời hống một tiếng, thanh âm giống như sấm sét chấn vang.

Đột nhiên, lại một tiếng hống khác vang lên, trong vụ khí nhàn nhạt lại toát ra thêm một thủ hộ thần thú.

Lý Cường thở dài nói: " Hay thật, hai ngươi thật là quá đáng a, định quần công ta sao, không ngờ lại bị thần thú khi dễ."

Nhưng thật ra trong lòng hắn cũng không khẩn trương, cùng lắm thì đi trở về Nguyên Giới, sau đó lại kéo theo Thiên Chân mấy người tiến đến, đừng nói là hai thủ hộ thần thú, dù thêm một tên nữa cũng không sợ.

Thủ hộ thần thú từ hai bên bao lại, Lý Cường phiền não lẩm bẩm: " Ai, lại muốn đánh nhau nữa, ta thật thương cảm a!" Hắn bất tri bất giác cùng dùng tới câu nói đầu môi của Thiên Chân.

Lý Cường không dám chậm trê, hắn biết thần thú xuất hiện tại Huyễn Thần chánh điện thì rất khó tranh đấu. Hắn thúc giục Diễn Chú Thần Giáp, đồng thời hoán tỉnh Hỏa Tinh đang tiềm tu.

Bên ngoài thần giáp lập tức toát ra một đóa ngọn lửa màu tím thật lớn. Đây là biện pháp phòng ngự hắn học trộm của Hỏa Si, có Hỏa Tinh, hắn căn bản không cần chuyên tâm tu luyện thiên hỏa, trực tiếp dùng Hỏa Tinh cung cấp Huyễn Tật Thiên Hỏa là được.

Cửu Diễn Lưu thu nhiếp trong tay phải hắn, kim quang phun ra nuốt vào súc lại chờ đợi. Lý Cường không muốn tranh đấu trên đài tròn này, hắn bay nhanh xuống dưới, đột nhiên trong lòng khẽ nhúc nhích, nhanh chóng tránh né sang bên cạnh.

Bên khóe mắt hiện lên một đạo kim quang, Lý Cường quay đầu nhìn, không khỏi la hoảng lên: " Mẹ kiếp, lại đi ra thêm một tên nữa!"

Lại thêm một thủ hộ thần thú xuất hiện trên bình đài.

Nhìn ba thần thú cơ hồ giống nhau như đúc, Lý Cuognwf biết không hay, hắn cảm thấy mình có khả năng đối phó với một tên, thậm chí là hai, nhưng tuyệt đối không có biện pháp đối phó ba tên.

Hắn ngưng thần chuẩn bị, một khi ba thần thú đồng loạt công kích, liền lập tức chạy trở về Nguyên Giới.

Kỳ quái chính là ba thủ hộ thần thú đều đứng bất động, chỉ là vây Lý Cường ở chính giữa.

Lý Cường nói: " Uy, nếu các ngươi không muốn đánh nhau, thì đừng có đứng đó…sớm rời đi, nếu không ta không khách khí nữa, ta cũng không có thời gian nháo với các ngươi."

Hắn rất tự nhiên đem ba thủ hộ thần thú xem như loài người, bởi vì bọn họ có thể câu thông thông qua thần thức.

Bốn phía không gian bắt đầu vặn vẹo.

Lý Cường ngẩn ngơ, hắn cảm thấy phi thường kinh ngạc, ba tên này không giống người, cũng không giống thú, không ngờ lại biết hợp lực bố trí cấm chế.

Hắn nhịn không được kêu lên quái dị: " Tổ nội nó phiền não a! Quỷ ta cũng đã gặp qua, nhưng không có gặp qua thứ gì như các ngươi!"

Hắn rốt cuộc đã ra tay.

Hắn không muốn bị động, ai biết ba đồ vật này sẽ làm ra thứ gì, nếu không cẩn thận nếm khổ, cũng không chỗ mà than thở.

Thủ đoạn công kích của Lý Cường bây giờ rất đơn giản, ngoại trừ các loại cấm chế có uy lực cực lớn ra, chỉ có Cửu Diễn Lưu và thiên hỏa xem như là vũ khí, thần khí có được tại Cổ Thần Tàng hắn căn bản không có thời gian tu luyện, hơn nữa hắn không thời gian nghĩ tới những biện pháp công kích khác, bởi vậy hắn chỉ dùng phương pháp trực tiếp nhất bắt đầu công kích.

Cửu Diễn Lưu hóa thành một đạo kim quang, thẳng tắp bổ thẳng về phía một thủ hộ thần thú.

Thủ hộ thần thú bị công kích kia, căn bản không có tránh né, hắn tiện tay vung lên, thủ trảo bén nhọn bay ra năm đạo kim mang, kim mang rời tay thì đột nhiên tăng lớn, hóa thành năm đạo cột sáng màu vàng thô tế, giống như là long quyển phong cấp tốc xoay tròn chào đón.

Trong lòng Lý Cường có rất nhiều tư vị, hắn nhìn ra thần thú kia cũng không hề sợ hãi gì mình. Bị loại nửa người nửa thú này xem thường, hắn không khỏi có chút căm tức, quát to: " Phiền phức ông tổ ngươi!"

Kim mang của Cửu Diễn Lưu có chút khựng lại, lập tức phân ra sáu đạo kim quang, trong đó năm đạo chuẩn xác đánh lên long quyển phong đang cấp tốc mọc lên kia, mặt khác một đạo giống như một cây trường thương màu vàng, hung hăng bắn tới.

Thủ hộ thần thú không có nghĩ đến Lý Cường lợi hại như thế, hắn đột nhiên tiêu mất tại chỗ.

Liên tiếp năm tiếng nổ bạo như chuỗi xuyến, Cửu Diễn Lưu hóa thành năm đạo kim mang đã bị trảm rơi trên mặt đất, chỉ có một đạo kim quang xuyên qua hư ảnh của thần thú, đánh vào không trung.

Lý Cường phất tay triệu hồi Cửu Diễn Lưu, chỉ thấy trên mặt đất màu đen lưu lại năm đạo dấu vết.

Trong lòng Lý Cường thầm giật mình, loại địa phương này không ngờ có thể chịu được thần khí đánh sâu vào, hơn nữa thủ hộ thần thú na di rất nhanh, cũng làm cho hắn cảm thấy khó thể đối phó.

Lý Cường hiểu không thể cùng ba thần thú này triền đấu, hắn không có thời gian và tinh lực.

Con ngươi vừa chuyển, Lý Cường nghĩ đến một chủ ý, đó chính là nghĩ biện pháp đem thần thú này đưa tới Nguyên Giới.

Lúc cùng Hỏa Si tranh đấu, thì hắn chỉ biết, chỉ có đợi khi đối thủ buông lỏng thì mới có thể thuận lợi đưa đối thủ tiến vào Nguyên Giới. Lý Cường lui nhanh về phía sau.

Đột nhiên, một tiếng huýt gió quái dị điếc tai nhức óc, ba thủ hộ thần thú đứng ở mỗi phương vị, đồng thời đánh ra vô số đạo kim mang, kim mang rất nhanh giao xoa tại không trung, hình thành chiếc võng lớn màu vàng, phô thiên cái địa đè ép xuống tới.

Bình thai màu đen đột nhiên nổi lên sóng gió, Lý Cường cảm thấy dưới chân trầm xuống, bình thai dĩ nhiên cũng hóa thành chất nhầy màu đen, hấp lực liên miên không ngừng giống như Tấn Phí Lưu lưu động không ngừng, trì trệ thân thể của hắn đang cố gắng di động.

Ba thủ hộ thần thú rốt cuộc hoàn thành cấm chế vây khốn.

Cửu Diễn Lưu hóa thành quang mạc, ngăn cản chiếc võng lớn màu vàng hạ xuống, đóa thiên hỏa màu tím trầm xuống dưới chân Lý Cường.

Trong lòng Lý Cường dũng khởi một loại cảm giác kỳ quái, trí tuệ của ba thần thú này thật sự là rất cao, bọn họ căn bản không giống loài thú, nhưng lại rất giống loài người.

Quang võng và Cửu Diễn Lưu chạm vào nhau, phát ra một trận tiếng sét đánh bạo liệt nổ vang, quang hoa chói mắt đem vụ khí trên bình đài đảo không, áp lực trầm trọng đem nửa thân thể của Lý Cường đánh vào bình thai.

Bởi vì có thiên hỏa tử diễm trầm dưới chân hắn, trong phút chốc, thiên hỏa bức ra một cái hố to trên bình đài, chất nhầy màu đen dưới độ nóng của thiên hỏa nhanh chóng ngưng kết.

Lý Cường kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ một kích đơn giản như vậy, đã khiến cho hắn cảm thấy có điểm ăn không tiêu.

Lý Cường liều mạng giữ chặt Cửu Diễn Lưu, hắn không ngừng mượn Nguyên Giới lực đến chống đỡ cỗ áp lực khổng lồ này.

Dần dần, quang võng từ bốn phương tám hướng bao vây lên, đem hắn vững vàng giữ chặt.

Lý Cường âm thầm kêu khổ, hắn không kịp ra tay đưa thần thú này vào Nguyên Giới, ba thần thú này quá lợi hại, cơ hồ tương đương với thực lực của ba Cổ tiên nhân.

Nhưng thật ra ba thủ hộ thần thú cũng cố sức vạn phần, bọn họ đại khái cũng không nghĩ tới Lý Cường có thể chống cự lâu như thế.

Ba thần thú đồng thời tê hống lên, mỗi một lần hống làm cho Lý Cường càng gia tăng áp lực, Lý Cường sở dĩ có thể miễn cưỡng chống đỡ, bọn họ vốn không biết Lý Cường là đang mượn Nguyên Giới lực đến trợ giúp chống cự.

Song phương cứ thế giằng co.

Đánh đến bây giờ, đã hoàn tất là dùng thực lực tranh đấu, cái gì là kỹ xảo và thần khí cũng không trọng yếu, trọng yếu chính là xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.

Lý Cường không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ là khổ sở chống đỡ. Ba thủ hộ thần thú cũng không dám thu tay lại, chỉ cần làm cho Lý Cường có thể phản kích lại, bọn họ cũng ăn không tiêu.

Lý Cường cảm thấy càng ngày càng khó mượn được Nguyên Giới lực, đừng nói tới lúc này mà có thể chạy trốn tới Nguyên Giới, hắn có chút hối hận lúc đầu đã quá khinh thường sơ ý.

Ba thần thú lại điên cuồng hét lên.

Lý Cường liếc mắt liền nhìn thấy lại thêm một thần thú xuất hiện trên bình đài, hắn hoảng sợ hét lớn: " Ta thật thương cảm a, như thế nào còn có…" Lần này hắn đã thật sự khẩn trương.

Chỉ thấy thủ hộ thần thú kia không chút vội vàng kháp động thần linh huyền, con mắt của Lý Cường thiếu chút nữa rớt ra, thần thú không ngờ biết kháp thần linh huyền!

Hắn như mộng, kêu lên quái dị: " Đây là vật gì vậy? Quá biến thái rồi!" Trong bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tăng mạnh phòng hộ của Diễn Chú Thần Giáp.

Quang võng bắt đầu nhanh chóng co rút lại, Lý Cường điên cuồng giãy dụa ba lần, mỗi lần đều tách quang võng ra được một chút, nhưng vẫn không có hy vọng thoát khốn chút nào.

Ba thủ hộ thần thú đều hai tay hợp lại, một đạo kim mang từ trong tay bắn ra, tựa như một sợi thừng màu vàng, quấn lên đoàn quang võng.

Mắt nhìn quang võng bao vây quanh Lý Cường, ba thần thú ăn ý cúi đầu khom lưng, chiếc sừng trên lưng bắn ra một đạo lam quang trong suốt, ba đạo lam quang tiếp vào cùng một chỗ, chỉ nghe " ba" một tiếng thanh thúy, quang hoa màu lam vọt xuống, vừa lúc rơi vào bên ngoài quang võng.

Cuối cùng thủ hộ thần thú thứ tư cũng rốt cuộc hoàn thành xong một bộ thần linh huyền phức tạp, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, đem thần linh huyền phóng thích ra, nhất thời, bốn phái hết thảy cấp tốc xoay tròn lên.

Lý Cường chỉ khổ sở chống đỡ, biến hóa bên ngoài hắn đã không cách nào thấy rõ, vừa rồi ba lần giãy dụa làm hắn hao phí phần lớn thần dịch lực, hắn chỉ có thể dùng bất biến ứng phó với vạn biến mà thôi.( không động ứng phó với vạn động)

Lý Cường phát giác thần thú kia đánh ra thần linh huyền, cũng không có cấp cho mình gia tăng thêm bao nhiêu áp lực, hắn nhìn kỹ quang võng bên ngoài, các loại các dạng cảnh sắc bay nhanh mất đi.

Lý Cường đột nhiên hiểu được, đây là một loại thần linh huyền na di cấm chế, ước chừng muốn đưa mình đến một địa phương nào đó.

Trong lòng hắn thở dài, âm thầm cầu khẩn, ngàn vạn lần đừng đi ra một thần nhân, nếu không là mình sẽ thê thảm.

Hắn không ngừng quyết tâm, chỉ cần có cơ hội lập tức chạy trốn về Nguyên Giới, nơi này quá biến thái, dựa vào bốn thủ hộ thần thú này, ỷ vào nơi này có thiên thời địa lợi, chính dù Thiên Cô mấy người có tới đây, cũng không nhất định chiếm được lợi thế.

Nguyên tưởng rằng tiến vào chỉ cần đối phó với Cổ Thần cấm chế, không nghĩ tới lại gặp thần thú biến thái như vậy.

Đột nhiên, Lý Cường cảm thấy mình đang bay lên cao, bốn thủ hộ thần thú cũng đồng thời bay lên.

Lý Cường liếc mắt một cái nhìn thấy bình thai màu đen bên dưới từ từ nhỏ đi, lúc này mới phát hiện, mặt đất phía dưới rất giống như một bàn cờ vua đen trắng, chỗ vừa rồi mình tranh đấu dĩ nhiên là một khối vuông màu đen trong đó.

Ngoại trừ hai màu đen trắng ra, còn có thể thấy, nhưng màu sắc giáp tạp cắt ngang bàn cờ, dựa vào thần nhãn, hắn thấy được kết cấu của Huyễn Thần chánh điện.

Lý Cường lập tức đình chỉ giãy dụa, chỉ là vẫn duy trì lực lượng của Cửu Diễn Lưu, không cho quang võng thu lại.

Hắn nghĩ thông suốt một đạo lý, nếu thần thú này không đến thì chính mình cũng rất khó tìm được tổng xu tổ bên trong, những kết cấu rối loạn này đủ để hao tốn vô số năm tháng của chính mình.

Sau khi đình chỉ giãy dụa, Lý Cường lại phát giác một chuyện không thể tư nghị, áp lực của quang võng cũng bắt đầu giảm bớt.

Hắn hiểu được, chỉ cần không giãy dụa, tác dụng của quang võng chỉ là vây khốn hắn, bọn họ tựa hồ chỉ muốn đưa mình đi đến chỗ nào đó.

Lý Cường bình tĩnh xem kỳ biến, hắn thoáng buông lỏng tâm tình, cùng đợi mục đích phía trước.

Ước chừng qua nửa giờ, Lý Cường phát hiện thân thể bắt đầu giảm xuống, đồng thời quang võng đột nhiên buộc chặt, không kịp đề phòng, quang võng màu vàng đem kim mang của Cửu Diễn Lưu áp rụt một nửa.

Lý Cường thầm mắng đối thủ giảo hoạt, hắn vội vàng phun ra một ngụm thần dịch lực, Cửu Diễn Lưu miễn cưỡng khuếch trương được một chút.

Thấy hoa mắt, Lý Cường rơi vào một bình đài thật lớn.

Bình thai này làm bằng kim màu vàng, lóe lên kim quang chói mắt, thủ hộ thần thú tựa hồ cùng bình thai hợp cùng một chỗ, nếu không có một đôi thần nhãn, Lý Cường căn bản không có cách nào nhìn thấy rõ đồ vật gì trong kim quang chói mắt.

Ba thủ hộ thần thú buông hai tay ra, quang võng mất đi chống đỡ, do Cửu Diễn Lưu của Lý Cường khuếch trương hóa thành vạn điểm kim tinh biến mất tại không trung.

Lòng hiếu kỳ của Lý Cường khởi lên, hắn không nghĩ ra đối thủ vì sao buông tha việc giam cầm mình, lúc này hắn lại không vội chạy trốn tới Nguyên Giới, hắn muốn nhìn xem bọn họ rốt cuộc chuẩn bị làm gì.

Bốn thủ hộ thần thú đứng thẳng bốn góc, kim quang chói mắt trên đài đột nhiên biến mất, lộ ra mặt đất màu vàng, cả mặt đất của bình thai giống như hoàng kim dịch dung hóa, phảng phất đang chậm rãi lưu động, mặt đất lại bằng phẳng bóng loáng.

Lý Cường nhất thời không biết thế nào mới tốt, hắn thử dùng thần thức ba động hỏi: " Các ngươi chuẩn bị thế nào?"

Một trận ba động truyền đến: " Ngươi có tư cách trở thành bát thần điện thủ hộ giả, mời ngươi tự mình quyết định, là lưu lại hay là bị cấm chế vĩnh cửu."

Lý Cường phát giác lại thêm ba hình người quái vật, hắn kinh hãi hỏi: " Các ngươi là người hay là quái vật? Đáp chuyện này cho ta trước, đây là địa phương nào?"

Lại một trận ba động: " Nơi này là xu tổ của Huyễn Thần chánh điện, ở chỗ này ngươi không có khả năng để hoàn thủ, chúng ta là ai cũng không trọng yếu, nếu ngươi nguyện ý trở thành bát thần điện thủ hộ giả, chúng ta sẽ nói hết thảy cho ngươi."

Lý Cường không dễ dàng hứa hẹn cái gì, hắn giảo hoạt hỏi: " Các ngươi đáp lời ta trước…các ngươi là người hay là quái vật, xác định điểm này xong, ta sẽ nghĩ xem có thể trở thành bát thần điện thủ hộ giả hay không."

Hắn đã xác định, quái vật này tuyệt đối không phải là quái thú, nhưng hắn còn không rõ ràng bọn họ đến tột cùng là vật gì.

Một màn làm kẻ khác khiếp sợ xuất hiện, thần giáp màu vàng trên người bảy thủ hộ thần thú bắt đầu co rút lại, trên bình đài xuất hiện bảy người.

Lý Cường kêu lên quái dị: " Di, là người? Oa nha nha, các ngươi là ai?"

Bảy người này đều là những đại hán vạm vỡ, cả người uẩn tàng lực lượng vô cùng vô tận.

Thần giáp sau khi súc trở về, thân thể bọn họ cao chừng hai thước, hai bên hông giắt một sợi đai lưng lóe kim quang lòe lòe, quần chỉ có nửa đoạn màu lam tới đầu gối, trên cánh tay trái là bốn chiếc vòng màu vàng, nửa thân trên trần trụi đều là những hoa văn tinh tế, cũng không biết là vẽ cái gì.

Trong đó có một người hướng đến, đứng trước mặt Lý Cường, mặt không chút thay đổi nói: " Chúng ta là Cổ tiên nhân bị hãm vào trong Huyễn Thần chánh điện, may mắn trở thành thủ hộ giả, là thủ hộ thần thú hình người đầu thú, ngươi có tư cách như vậy, trở thành thủ hộ thần thú thứ tám."

Lý Cường nghe được da đầu tê dại, thủ hộ thần thú thứ tám? Đó chính là nói sau này mình không thể làm người.

Con ngươi hắn vừa chuyển, nói: " Chẳng lẽ các ngươi vĩnh viễn cũng không ra ngoài sao?"

Người nọ mặt không chút thay đổi, nói: " Mời đáp lời, là đáp ứng hay là cự tuyệt."

Ngữ khí lạnh như băng thiếu chút làm cho Lý Cường phát cuồng, hắn không nghĩ ra những Cổ tiên nhân này vì sao lại cam tâm tình nguyện làm một thần thú.

Lý Cường biết, chỉ cần cự tuyệt, lập tức sẽ dẫn phát tranh đấu, hắn đánh không lại bảy Cổ tiên nhân, hơn nữa bọn họ còn có thân phận thủ hộ thần điện, ở chỗ này bọn họ có thể mượn được lực lượng của thần điện.

Vì kéo dài thời gian, Lý Cường cố ý nói: " Ách, hà hà, quá đột nhiên rồi, cho ta suy nghĩ một lát được không?"

Cổ tiên nhân kia do dự chỉ chốc lát, ước chừng là ỷ vào nhiều người, chung quanh lại có Cổ Thần cấm chế lợi hại, hắn gật đầu nói: " Được, chúng ta chờ ngươi trả lời, không nên quá lâu, nếu không ngươi sẽ bị trừng phạt đó."

Lý Cường lặng yên lưu lại dấu hiệu trong Định Tinh Bàn, hắn định bỏ chạy, nhưng có một việc làm cho hắn rất do dự, có đúng là nên đem bảy Cổ tiên nhân này đi vào Nguyên Giới không?

Hắn nghĩ mấy Cổ tiên nhân này gánh chịu trách nhiệm làm thủ hộ của thần điện có vẻ rất miễn cưỡng, bọn họ hẳn là sẽ không cam tâm tình nguyện.

Rốt cuộc, Lý Cường đã ra quyết tâm, hắn đột nhiên cười to nói: " Ta nghĩ xong rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play