Vách được hình thành do mộc chất, có một khối không lớn mọc ra, như là một bình thai do thiên nhiên hình thành. Ngón tay Cam Lăng Nhị chỉ bình thai kia nói: “ Đó là...đó là nhà của ta...” Hắn si ngốc đứng nhìn, cũng không dám tiến lên.

Lý Cường tò mò nhìn lại, chỉ thấy trên bình đài được chỉnh sửa thật chỉnh tề, lan can cũng làm bằng mộc chất rất bóng loáng, bình thai dựa vào rất nhiều động khẩu trên vách, nhìn bộ dáng những phòng ốc nơi này đều được điêu trác bên trong Thần Mộc.

Lý Cường vỗ vỗ bả vai Cam Lăng Nhị, an ủi nói: “ Về nhà trước, đừng đứng ở chỗ này sững sờ nữa.”

Cam Lăng Nhi ngây ngốc gật gật đầu nói: “ Được, ta về nhà rồi...” Lời còn chưa dứt, từ trong Thanh Mộc Môn có ba người tu chân bay ra, đều mặc chiến giáp màu xanh, kiếm quang cũng là màu xanh biếc nhạt. Ba người bay đến trước mặt Cam Lăng Nhị và Lý Cường rất nhanh, trong đó có một người tu chân hỏi: “ Các ngươi là ai?”

Lý Cường phát hiện ba người tu chân này rất địch ý, hắn hỏi Cam Lăng Nhị: “ Huynh đệ, đây là người của Thanh Mộc Môn các ngươi?”

Cam Lăng Nhị mờ mịt lắc đầu, nhìn ba người nói: “ Bây giờ môn chủ của Thanh Mộc Môn là ai? Để hắn tới gặp ta.” Ba người tu chân kia phảng phất như nghe được chuyện buồn cười nhất, đồng thời cười lên ha hả.

Cam Lăng Nhị thốt nhiên giận dữ, quát: “ Hỗn đản! Ta là Cam Lăng Nhị - môn chủ Thanh Mộc Môn! Các ngươi là thứ gì vậy?”

Ba người ngẩn ra, trong đó có một hán tử xanh mặt nói: “ Cái gì Thanh Mộc Môn? Đây là phân viện của Thần Mộc Tông chúng ta, có phải ngươi đi sai địa phương rồi không? Ha ha..”

Trong lòng Lý Cường biết có biến cố, nói: “ Huynh đệ, bình tĩnh một chút.”

Nhưng là đã chậm, Cam Lăng Nhị hoàn toàn không có cách nào tỉnh táo, hắn bị thất vọng cực độ trộn lẫn sự phẫn nộ kích cho u mê.

Một đạo kiếm quang tinh lượng lao thẳng tới ba người kia.

Cam Lăng Nhị là linh kiếm thể, trong cơn giận dữ, hắn hóa thành kiếm quang cuồng phóng tới.

Lý Cường lắc đầu, hắn rất hiểu Cam Lăng Nhị, nhưng tranh đấu như thế này sẽ rất khó giải quyết vấn đề. Hắn khoanh hai tay đứng ở một bên quan sát.

Môn phái lớn nhất Huyễn Thụ Tinh chính là Thần Mộc Tông, cơ hồ là có cách cục một phái bá chủ, một môn phái nhỏ như Thanh Mộc Môn không có địa vị gì.

Cam Lăng Nhị hóa thành linh kiếm, một kiếm đã làm đối thủ bị thương nặng. Ba người tu chân kia ngay cả Nguyên Anh kỳ còn chưa đạt tới, làm sao lại là đối thủ của linh kiếm thể. Huống chi Cam Lăng Nhị là từ nguyên anh tu nhập linh thể, so với tuyệt đại bộ phận linh kiếm thể tại Linh Quỷ giới cũng đã mạnh hơn, tại tu chân giới, ước chừng chỉ có cao thủ Xuất Khiếu kỳ mới có thể địch nổi.

Một tiếng rít chói tai vang lên, chỉ thấy một người tu chân đang liều mạng thổi một vật màu đen, đồng thời đem phi kiếm che chở cho người bị thương nọ, hai đạo kiếm quang màu xanh biếc nhạt che trước ba người. Lập tức, từ vách bên cạnh bình thai bay ra một đoàn người tu chân.

Lý Cường không khỏi thầm than, trong tâm lý của người đã lâu không về nhà quả thật rất yếu ớt.

Theo một âm thanh chấn chiến trầm muộn, thanh quang chói mắt hiện lên, Cam Lăng Nhị bị đánh bay ra ngoài, hắn rống to: “ Ta liều mạng với các ngươi...” Hắn dương tay phóng ra một chuỗi âm lôi.

Thanh quang giống như vô số con chim sáng đang phi hành, đem âm lôi ngăn trở: “ Oanh, long long.” Tiếng nổ mạnh kịch liệt liên tiếp vang lên. Chỉ nghe một tiếng quát: “ Đủ rồi! Dừng tay!” Trong phút chốc, những cây gỗ lớn bay múa đầy trời, cùng đồng thời đánh lại hướng Cam Lăng Nhị.

Lý Cường nhàn nhạt nói: “ Huynh đệ, quay lại đây.” Hắn đưa tay hư trảo, những gỗ lớn đầy trời đột nhiên biến mất, một thanh niên cao lớn hiện ra.

Cam Lăng Nhị tỉnh táo lại, hắn lui tới bên cạnh Lý Cường, nói: “ Đại ca...ai!” Hắn vừa tức vừa vội, phẫn nhiên nhìn thanh niên đối diện kia.

“ Ngươi...Mộc Tuyệt! Thần Mộc Tông các ngươi vì sao xâm chiếm Thanh Mộc Môn chúng ta, đệ tử môn nhân của ta đâu rồi?”

Mộc Tuyệt là cao thủ Thần Mộc Tông, có tu vi Phân Thần kỳ, hắn mặc chiến giáp màu nâu, mái tóc màu xanh biếc rất hiếm thấy. Sắc mặt của hắn cũng kinh nghi vô cùng: “ Cam Lăng Nhị? Ngươi không ngờ còn sống...di, không đúng, ngươi là linh kiếm thể!” Vẻ mặt hắn toát ra một vẻ tham lam. Phải biết rằng linh kiếm thể tại giới này rất hiếm thấy, nếu có thể thu phục linh kiếm thể hợp tu với phi kiếm của mình, uy lực của phi kiếm có thể gia tăng rất nhiều.

Lý Cường cũng biết đạo lý này, nhìn thấy vẻ mặt của Mộc Tuyệt, hắn hiểu được ý tứ của người này, không khỏi bốc lửa giận trong lòng. Hắn vẫn không nói một lời lặng lẽ nhìn, muốn xem coi người này còn có thể làm ra hành động gì nữa.

Cam Lăng Nhị nói: “ Ngươi nói! Ngươi nói! Thanh Mộc Môn rốt cuộc đã bị làm sao?”

Mộc Tuyệt cười lạnh nói: “ Thanh Mộc Môn đã nhập vào Thần Mộc Tông chúng ta rồi, cho nên Thanh Mộc Môn không còn tồn tại tại Huyễn Thụ Tinh nữa, môn chủ như ngươi...bây giờ mới về, ha ha, đã muộn rồi đó.”

Cam Lăng Nhị phẫn nộ đến cả người đều run rẩy, hắn quát to: “ Cho bọn họ tới gặp ta!”

Mộc Tuyệt dùng ngón tay nhu huyệt Thái Dương, không nhịn được nói: “ Tại sao phải cho tới gặp ngươi? Ngươi là ai!”

Lý Cường không xem tiếp được nữa, người Thần Mộc Tông dám áp bức người như thế, làm cho hắn cảm thấy ngoài dự liệu. Hắn dùng ngữ khí nói: “ Huynh đệ ta chỉ là muốn gặp chính môn nhân đệ tử của mình, ngươi nói chuyện khách khí một chút không được sao? Người tu chân mà lại hống hách như vậy.”

Cam Lăng Nhị nhìn chằm chằm Mộc Tuyệt, tức giận đến nói không ra lời.

Mộc Tuyệt sớm đã nhìn ra Lý Cường không tầm thường, hắn cũng không thèm để ý, bởi vì sau lưng Thần Mộc Tông còn có một chỗ dựa không tưởng nổi. Mộc Tuyệt lạnh lùng nói: “ Ngươi lại là tên nào ở đâu tới? Muốn vì Thanh Mộc Môn ra mặt?”

Lý Cường còn không nói gì, Cam Lăng Nhị đột nhiên cười rộ lên điên cuồng: “ Ta hiểu được rồi...ta hiểu được rồi...nguyên lai là vì Thần Mộc Tỉnh( giếng) của Thanh Mộc Môn chúng ta!”

Sắc mặt Lý Cường lạnh xuống, hắn quát to: “ Ngươi! Mang theo người của ngươi lập tức cút! Đem một câu nói cho tông chủ của Thần Mộc Tông ngươi, đừng có chọc giận ta, cút!” Từ sau khi tu thần, Lý Cường kiệt lực thu hồi sự bá đạo không nói lý của mình, lần này không ngờ lại bị Mộc Tuyệt chọc nổi giận. Tính tình hắn cho tới bây giờ luôn nhịn được thì nhịn, lúc nhịn không được nữa thì sẽ tận tình phát tiết.

Mộc Tuyệt không biết mình đang chọc vào ai, bị Lý Cường mắng té tát vào mặt, hắn cũng tức giận sắp điên lên.

Mộc Tuyệt mặc dù cũng cảm nhận được Lý Cường rất lợi hại, nhưng hắn vẫn tự tin với chính mình, nói đến đây thì chỉ còn dùng bản lãnh mà tranh đấu. Hắn là sư đệ của tông chủ Thần Mộc Tông, địa vị trong môn phái phi thường cao, vì vậy đã dưỡng thành thói quen coi trời bằng vung, hắn không cảm thấy bản thân mình nói chuyện khó nghe, chỉ cảm thấy Lý Cường nói chuyện làm cho hắn chịu không được, không nói thêm chuẩn bị động thủ.

Hắn xuất ra thanh kiếm dùng Tê Liệp Mộc luyện chế của mình, mắt nhìn Lý Cường chằm chằm, nhếch miệng cười nói: “ Muốn ta cút không có dễ dàng như vậy, không tin? Cứ thử xem đi.”

Cam Lăng Nhị giật mình, hắn biết thực lực của Lý Cường ra sao, vội vàng chen lời nói: “ Mộc Tuyệt, nếu ngươi bị thua thì sao?”

Trong lòng Lý Cường buồn cười, thầm khen Cam Lăng Nhị thông minh, trận đánh này Mộc Tuyệt thua là chắc chắn, lúc này, yêu cầu trước là phi thường trọng yếu. Hắn cũng nhân cơ hội châm chọc nói: “ Huynh đệ, ta xem hắn chuyện gì cũng không dám đáp ứng đâu, hắn bất quá chỉ là một kẻ ngu ngốc mà thôi.”

Mộc Tuyệt quả thật đã bị tức chết, lớn như vậy lần đầu tiên có người bảo hắn cút, còn nói hắn ngu ngốc, điều này hắn phải làm sao? Chịu không được. Hắn hú lên quái dị: “ Ta thua sẽ tùy tiện các ngươi...ta muốn giết chết các ngươi...” Hắn rít gào bắn ra thanh kiếm, cự mộc huyễn hóa đầy trời hung hăng đánh tới.

Từ khi Lý Cường tu nhập cảnh giới Ngũ Kình Thiên, đã không còn muốn cùng người tu chân tranh đấu, đó là một loại cảm giác khi dễ tiểu hài tử, rất có cảm giác xấu hổ khi đánh thắng. Hắn ngại sử dụng Chiến Hồn Đao, liền bắn ra Hấp Tinh kiếm cất giữ đã lâu, vừa ra tay đã huyễn hóa ra liệt hỏa đầy trời. Hắn nói: “ Mộc Tuyệt, ngươi không phải đối thủ của ta! Ai, nói thật lại không ai nghe a. Chìu ngươi thôi!”

Thiên địa phảng phất như bị thiêu cháy. Nơi này là Huyễn Thụ Tinh, đối với sức lửa kịch liệt như vậy ai mà không sợ, ngay cả Cam Lăng Nhị cũng khẩn trương.

Trong phút chốc, cự mộc bay múa trong không trung dấy lên hùng hùng lửa lớn. Mộc Tuyệt như thế nào cũng không nghĩ tới đối thủ lại có phi kiếm hỏa tính, hắn điên cuồng quát: “ Dùng Thần Mộc Lôi nổ tạc hắn cho ta!”

Chung quanh ước chừng hơn mười đệ tử Thần Mộc Tông, nghe vậy lập tức dương tay bay ra hơn mười viên Thần Mộc Lôi. Đó là kết tinh do Thần Mộc Tông thu thập trong lòng Thần Thụ, dùng phương pháp đặc biệt tu luyện mà thành, chuyên môn dùng để đối kháng phi kiếm hỏa tính.

Thần dịch lực của Lý Cường bây giờ dùng để thao khống Hấp Tinh kiếm thật sự là vô cùng nhàn nhã. Liệt hỏa bị Thần Mộc Lôi nổ tán ra, lập tức lại có nhiều liệt hỏa hơn xuất hiện, cuối cùng, trên bầu trời không ngờ cũng xuất hiện vô số ngọn lửa như hàm răng đang bay múa, quái thanh kêu to nhằm phía tất cả người tu chân vừa ra tay.

Mộc Tuyệt hoảng sợ phát hiện, công lực của đối thủ cao cường hoàn toàn ngoài hắn dự liệu, hắn cảm thấy thanh kiếm của mình sắp không đỡ được liệt hỏa thiêu đốt, trong lòng không khỏi vô cùng khẩn trương. Thanh kiếm dùng Tê Liệp Mộc tu luyện là pháp bảo hắn âu yếm nhất, là bảo bối hắn hợp tu với nguyên anh, nếu thanh kiếm bị hao tổn, nguyên anh của hắn cũng sẽ bị thương nặng.

Lý Cường căn bản giống như đang đùa, Hấp Tinh kiếm đang công kích chẳng khác gì là thủ pháp đang biến ảo đùa giỡn. Từ liệt hỏa huyễn hóa thành hỏa nha( răng lửa), sau đó lại biến thành hỏa phượng bay múa, cuối cùng hắn đem Hấp Tinh kiếm huyễn hóa thành một con rồng lửa thật lớn, giương nanh múa vuốt đánh về phía người tu chân của Thần Mộc Tông.

Mộc Tuyệt thừa dịp Lý Cường không chú ý, nhanh chóng thu hồi thanh kiếm, phao xuất ra một kiện hộ thân pháp bảo. Đột nhiên, hắn phát hiện mình và đồng bạn bị vây trong vòng của một quái thú thật lớn, đó là một con quái vật hắn chưa bao giờ được nhìn thấy qua. Trong tiếng long long rít lên điếc tai nhức óc, tốc độ của quái thú nọ cực nhanh làm kẻ khác trợn mắt cứng lưỡi, rất nhanh rồng lửa bay múa tại bầu trời Thần Mộc Hạp hình thành một hỏa cầu thật lớn, đem mười mấy người Mộc Tuyệt vây vào bên trong.

Cam Lăng Nhị phẫn hận nói: “ Mộc Tuyệt! Thanh Mộc Môn của ta rốt cuộc là chuyện như thế nào, nói!”

Thương cảm cho Mộc Tuyệt và mười mấy người tu chân bị rồng lửa làm cho lông tóc cả người dựng đứng.

Hấp Tinh kiếm của Lý Cường đối phó tiên nhân không được, nhưng đối phó với người tu chân lại có thừa khả năng, hơn nữa Hấp Tinh kiếm uẩn hàm thiên hỏa, tất cả đều là huyễn hóa mà ra, thiên hỏa là loại lửa lợi hại nhất của giới này, dựa vào tu vi Phân Thần kỳ của Mộc Tuyệt, căn bản là khó thể kháng ngự.

Mộc Tuyệt hét lớn: “ Thanh Mộc Môn của ngươi đều chết hết rồi, Cam Lăng Nhị! Có phải ngươi cảm thấy rất vui vẻ hay không a, ha ha, ha ha!”

Cam Lăng Nhị nhất thời điên lên, hắn kêu lên quái dị định xông tới, bị một ngón tay của Lý Cường định trụ thân hình.

Lý Cường quát: “ Cam Lăng Nhị! Bình tĩnh một chút, ngươi nghe không ra là hắn cố ý chọc tức ngươi sao.”

Cam Lăng Nhị không thể động đậy, chỉ không ngừng kêu to: “ Mộc Tuyệt...Mộc Tuyệt...ta sẽ không buông tha cho Thần Mộc Tông các ngươi đâu!”

Lý Cường nhìn quanh bốn phía, đột nhiên giật mình, hắn nhớ tới cảnh vật bên trong Nhiếp Quyển, nơi này không phải chính là địa phương mà Hầu Phích Tịnh xuất hiện hay sao? Hắn vội vàng cẩn thận xem xét, trong lòng không khỏi vừa mừng vừa sợ, nhìn xem thì ra mình đã đến nơi này trước Hầu Phích Tịnh, hơn nữa hình như Hầu Phích Tịnh cũng là vì Thanh Mộc Môn mà ra mặt, bất quá bây giờ lại là chính mình xuất hiện trước hơn nữa còn tranh đấu cùng Thần Mộc Tông.

Hấp Tinh kiếm của Lý Cường biến ảo thành rồng lửa càng bay càng nhanh, dần dần hình thành một cái võng lửa thật lớn. Tính tình Mộc Tuyệt quật cường, cho dù thân ở tuyệt địa cũng không chịu khuất phục, Lý Cường không khỏi bội phục với cốt khí của người này. Hắn nói: “ Mộc Tuyệt, ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, các ngươi có làm thương tổn người của Thanh Mộc Môn hay không?”

Mộc Tuyệt đã bị Lý Cường hủy diệt hai kiện pháp bảo, hắn chỉ cần dùng pháp bảo liền bị rồng lửa biến ảo thiêu hủy, căn bản là không cách nào chống đỡ. Hắn đột nhiên phát hiện chỉ cần mình không dùng pháp bảo thì rồng lửa sẽ không công kích mình, mặc dù cảm thấy rất nóng, nhưng tính mạng không bị nguy hiểm. Hắn bi ai giác ngộ được, đối thủ chẳng những giải trừ hết những phòng ngự, hắn có thể tùy thời xuống tay công kích mình và môn nhân, chỉ là hình như đối thủ còn đợi cái gì.

Đệ tử của Thần Mộc Tông đã không còn nhẫn nại được nữa, người tu chân bọn họ nơi này đại bộ phận đều có thể chất mộc tính, họ không sợ lạnh nhưng lại sợ lửa, sức nóng do rồng lửa phát ra khiến cho bọn họ chịu không được, cảm giác như Tam Muội Chân Hỏa trong thân cũng bị bốc cháy.

Tu vi của Mộc Tuyệt rất cao, miễn cưỡng có thể nhịn xuống, hắn không sợ chết, nhưng hắn phải bận tâm cho an nguy của môn nhân đệ tử. Hắn hận hận hét lớn: “Không có! Ta không có thương tổn người của Thanh Mộc Môn!”

Đối với Mộc Tuyệt, câu trả lời như vậy đủ để làm mặt mũi hắn mất hết, vì bảo vệ đệ tử và môn nhân, hắn cũng chỉ đành tạm thời khuất phục.

Tay trái Lý Cường xuất một chiêu, rồng lửa bay múa đột nhiên hóa thành thiên hỏa tinh, trong nháy mắt biến mất không còn. Hắn nhàn nhạt nói: “ Ta tin tưởng ngươi, các ngươi cút hết cho ta!”

Mộc Tuyệt chật vật che chở cho môn nhân đệ tử thối lui hướng khác của Thần Mộc Hạp, hắn rống lớn lên: “ Các ngươi có bản lãnh đừng có chạy, ta sẽ quay lại đó! Cam Lăng Nhị, đừng tưởng rằng tìm một cao thủ thì có thể uy phong, Thần Mộc Tông sẽ không buông tha cho các ngươi đâu!” Tiếng hô của hắn quanh quẩn vọng vang trong Thần Mộc Hạp, trong hạp cốc tất cả chỉ là : “ Sẽ không buông tha cho các ngươi...buông tha các ngươi...các ngươi...”

Lý Cường không nhịn được bật cười, người tu chân mà cũng nói ra câu nói uy hiếp nhàm chán như vậy. Hắn thật sự có chút xem nhẹ Thần Mộc Tông.

Dương tay cởi cấm chế của Cam Lăng Nhị, Lý Cường nói: “ Huynh đệ, ngươi quá xúc động rồi, nhưng ta hiểu được tâm tình của ngươi, về môn phái nhìn xem trước đi.”

Thần Mộc Tông đệ tử chiếm cứ Thanh Mộc Môn đã toàn bộ rời đi, Lý Cường và Cam Lăng Nhị đáp xuống bình đài, trong hạp cốc thỉnh thoảng bay qua một ít người tu chân, nhưng không ai dám đi lên nói chuyện với Cam Lăng Nhị.

Cam Lăng Nhị bay nhanh vào trong Thanh Mộc Môn, nhìn những phòng ốc trống rỗng, hắn đứng ngây người thất thần.

Lý Cường đứng bên bờ bình thai trên một khối bản gỗ nhìn chung quanh, đại hạp cốc mộc chất có gió thổi qua thì cảm giác cũng khác hẳn, giống như tiều phu đốn củi đang ở trong rừng chặt củi, phát ra tiếng quái thanh trống trơn. Xa xa trên vách dừng lại rất nhiều người, thỉnh thoảng còn có kiếm quang chớp động, thần nhãn của Lý Cường nhìn thấy thật rõ ràng, hắn biết đều là người tu chân đến xem náo nhiệt.

Trong lòng Lý Cường có chút vừa động, Thần Mộc Tông nhất định có điều ỷ lại, bọn họ ỷ lại vào ai? Chẳng lẽ có Tán tiên ở đây? Cho dù Thần Mộc Tông có Tán tiên hỗ trợ, Lý Cường cũng không quan tâm, dựa vào uy lực của thần khí, Tán tiên đã không còn là đối thủ của hắn nữa.

Cam Lăng Nhị lặng yên bay tới sau lưng Lý Cường, Lý Cường cũng không quay đầu lại, nói: “ Huynh đệ, ta phỏng chừng môn nhân đệ tử của ngươi đã thiên chuyển qua nơi khác, nơi này không có người lưu lại.”

Vẻ mặt Cam Lăng Nhị cực độ thất vọng, hắn cười khổ nói: “ Không có tín hiệu gì lưu lại, Thần Mộc Chi Dịch của Thần Mộc Tỉnh đã bị lấy hết sạch sẽ, ai!”

Lý Cường nói: “ Ngươi không cần thấy khó khăn, đệ tử môn nhân không có việc gì là tốt rồi, về phần bọn họ qua được hay không, ngươi cũng không cần quan tâm nữa.”

Cam Lăng Nhị ngây người hồi lâu hắn mới hiểu được ý tứ của Lý Cường, mình đã thành linh kiếm thể của Linh Quỷ giới, đâu còn cần quan tâm chuyện của tu chân giới, cuối cùng còn phải nhờ vào bọn họ phải tự mình cố gắng. Hắn cười khổ nói: “ Ta hiểu được, nhưng ta bỏ không được a.”

Lý Cường lạnh nhạt cười, nghĩ thầm: “ Đúng vậy, ngay cả mình cũng không thể buông.”

Bên kia Thần Mộc Hạp đột nhiên nhấp nhoáng một mảnh kiếm quang, hướng Thanh Mộc Môn bay tới. Lý Cường nói: “ Hay thật, tới thật nhanh, kỳ quái...sao lại từ bên này lại đây...”

Cam Lăng Nhị đột nhiên bay lên, kêu to: “ Đây là pháp môn ngự kiếm của Thanh Mộc Môn, bọn họ...bọn họ đã quay lại.”

Rất nhanh có bảy, tám người tu chân đáp xuống bình đài, Lý Cường vừa thấy không khỏi nhịn được vô cùng mừng rỡ, trong đó có một người tu chân gầy nhỏ, chính là lão ca của mình Hầu Phích Tịnh. Hắn mừng rỡ thuấn chuyển qua trước người Hầu Phích Tịnh, hét lớn: “ Lão ca, ha ha, rốt cuộc lại nhìn thấy huynh rồi.”

Trong lòng Lý Cường đối với sự đoán trước của Vu lão bội phục cực kỳ, cũng quả nhiên gặp lại được Hầu Phích Tịnh tại Huyễn Thụ Tinh.

Hầu Phích Tịnh mặc một bộ trường bào màu đen, gương mặt tươi cười nhìn Lý Cường. Hắn lắc đầu, con mắt không ngừng chuyển động, từ trên xuống dưới đánh giá hồi lâu, đột nhiên ha ha cười to, dùng sức vỗ một cái lên vai Lý Cường. Lý Cường làm ra vẻ thản nhiên nói: “ Lão ca, nhiều năm không thấy, vừa nhìn thấy huynh đệ mình thì đã đánh a, may mắn da đệ dày, nếu không đã bị đánh sưng lên rồi đó.”

Hầu Phích Tịnh cố tình kiểm tra tu vi của Lý Cường, cho nên một cái vỗ này uẩn hàm chân nguyên lực tinh thuần, hắn đã là cao thủ Đại Thừa kỳ, trong vòng ba trăm năm nhất định sẽ phi thăng, một cái vỗ này không thua gì là Tán tiên ra tay. Mắt nhìn thấy Lý Cường thản nhiên tiếp lấy, Hầu Phích Tịnh phát ra sự cao hứng từ trong nội tâm, hắn đắc ý nói: “ Vẫn là huynh đệ của lão tử lợi hại, ha ha, nhiều năm như vậy tiểu tử thúi ngươi chạy đi đâu? Làm hại cho nhiều người lo lắng cho ngươi.”

Nghe câu lão tử đã lâu không được nghe, Lý Cường không khỏi nhếch miệng cười to, có thể gặp lại Hầu Phích Tịnh hắn thật sự là rất cao hứng. Hắn cung kính hành lễ nói: “ Lão ca, chúc mừng huynh vượt qua thiên kiếp tu đến Đại Thừa.”

Hầu Phích Tịnh chớp chớp mắt, nói: “ Cũng nhờ vào Phó đại ca ngươi, hắc hắc, huynh đệ, sao ngươi lại chạy đến nơi hẻo lánh này?”

Còn những người tu chân khác nhìn thấy Cam Lăng Nhị đều cũng choáng váng, bọn họ không nghĩ tới có thể gặp lại được môn chủ cũ, lập tức chạy tới.

Lý Cường và Hầu Phích Tịnh đi tới một bên, Lý Cường than thở: “ Lão ca, có phải huynh định vì Thanh Mộc Môn ra mặt không?”

Hầu Phích Tịnh cảm thấy không thể tư nghị: “ Kỳ quái, sao ngươi biết? Đám tiểu tử kia còn quấn cuốn lão tử khóc than, nói cái gì mà môn phái bị người khác chiếm cứ, môn chủ mất tích đã lâu, bị người khi dễ...lão tử ghét nhất nhìn thấy loại chuyện này, liền đi đến xem, cũng không phải vì muốn ra mặt cho bọn họ a.”

Lý Cường biết, vì Hầu Phích Tịnh tới nơi này, nên chuyện phát triển đã không còn do hắn nữa. Trong lòng hắn cảm thấy buồn bực, đến tột cùng là ai có thể làm cho Hầu Phích Tịnh bị nhục? Cho dù đối mặt Tán tiên, Hầu Phích Tịnh cũng không có khả năng nếm khổ quá lớn, dù sao hắn cũng là cao thủ Đại Thừa kỳ, trong cơ thể cũng đã có tiên linh khí, theo sự phi thăng tới gần, tiên linh khí sẽ càng ngày càng thịnh. Hầu Phích Tịnh mặc dù độ kiếp không lâu, tiên linh khí mặc dù rất ít, nhưng ở giới này mà cao thủ có thể làm hại hắn cũng không nhiều lắm, trong lòng Lý Cường cảm thấy rất tò mò.

Cam Lăng Nhị lôi kéo hai người tu chân đi tới trước mặt Lý Cường, hưng phấn nói: “ Đây là tiểu sư đệ ta Cam Lăng Kỳ, đây là đại đệ tử ta Cam Mộc Ngữ.” Lại nói với hai người bọn họ: “ Đây là người đại ca từng cứu mạng ta, đại ca là cao nhân có đại thần thông, các ngươi mau tới thi lễ.”

Cam Lăng Kỳ tò mò nhìn chằm chằm Lý Cường, hắn nhìn không ra Lý Cường có gì lợi hại, nhưng sư ca nói sẽ không giả. Hắn tiến lên cung kính thi lễ nói: “ Ra mắt sư huynh.”

Cam Mộc Ngữ theo sát thi lễ nói: “ Ra mắt sư bá.” Hắn tựa hồ có chút thẹn thùng, nói xong thì lui ra sau vài bước.

Lý Cường nói: “ Sư đệ, sư điệt không cần đa lễ, ân, nói xem một chút, sao các ngươi lại bỏ nơi này?”

Cam Lăng Kỳ mặc một chiến giáp màu xanh, dùng Tê Liệp Mộc luyện chế, chiến giáp như vậy ở Huyễn Thụ Tinh chính là cực phẩm chiến giáp. Trên lưng hắn cắm cây cờ hai mặt màu đen, tựa hồ là hộ thân pháp bảo chuyên môn tu luyện. Sắc mặt hắn lộ ra vẻ trắng xanh, giống như bệnh nặng mới khỏi, đó là tiêu chí của người tu chân đặc hữu mộc tính, chỉ có người tu luyện đến Phân Thần kỳ mới có thể thoát ra khỏi sắc mặt như vậy.

Cam Lăng Kỳ cười khổ nói: “ Chúng ta bị cao thủ Thần Mộc Tông đuổi đi, bọn họ nói cần thu tập Thần Mộc Chi Dịch, chúng ta không chịu....kết quả bọn họ liền phái tới phần lớn cao thủ, sau khi tranh đấu bị thua, chúng ta chỉ có thể lui đi.”

Hầu Phích Tịnh cười quái dị nói: “ Nga, dùng nắm đấm cướp đồ vật của người....lão tử chẳng phải là muốn cướp khắp thiên hạ hay sao, người tu chân còn tham lam như vậy thì làm sao tu chân?”

Cam Lăng Kỳ lắc đầu nói: “ Tiền bối, Thần Mộc Tông là vì muốn lấy lòng La Thiên Thượng Tiên mới làm như vậy, nhưng họ cần có rất nhiều Thần Mộc Chi Dịch, bọn họ không cách nào cung cấp đủ cho tiên nhân, liền bắt đầu hướng tới các môn phái đòi Thần Mộc Chi Dịch, nhưng muốn mở ra Thần Mộc Tỉnh phải cần có môn chủ đồng ý mới được, sư huynh ta đã sớm mất tích, cho nên chúng ta không có biện pháp đáp ứng bọn họ.”

Lý Cường chợt hiểu ra nói: “ Nguyên lai là Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự đến đây thu thập Thần Mộc Chi Dịch, trách không được...”

Hầu Phích Tịnh lắc đầu nói: “ Vậy thì cũng quá bá đạo rồi. Bỏ đi, nếu bây giờ trú địa đã thu hồi, cũng không còn gì để nói nữa.”

Cam Lăng Kỳ cung kính nói: “ Tiền bối, Thần Mộc Chi Dịch chúng ta tàng trữ rất nhiều, đều bị pháp thuật cấm chế rồi, đợi một lát chúng ta lấy ra một ít đưa cho tiền bối.”

Hầu Phích Tịnh gật đầu không nói, hắn vì thuận lợi phi thăng, cũng phải thu thập linh dược, chuẩn bị luyện chế một ít đan hoàn sử dụng.

Cam Lăng Nhị nói: “ Tiền bối, đại ca, mời vào phòng nghỉ ngơi.”

Lý Cường đột nhiên cười nói: “ A a, tới thật nhanh a, Mộc Tuyệt đại khái là chưa từng chịu qua sự tức giận như vậy, không biết cao thủ tới là có dạng gì.” Trong lòng hắn có một phần chờ đợi.

Hầu Phích Tịnh đĩnh đạc nói: “ Không quản hắn là người nào, lão tử cũng không sợ hắn, lão đệ, chúng ta lên đón nhận thôi.”

Mộc Tuyệt tranh trước bay tới, mặt sau kiếm quang chớp động, túc túc theo hơn mười người tu chân, trong phút chốc, cả Thần Mộc Hạp đều cũng quanh quẩn tiếng huýt gió chói tai, đó là thanh âm khi phi kiếm phá không. Chỉ chốc lát, những người tu chân này đã đem Thanh Mộc Môn đoàn đoàn vây quanh.

Lý Cường nhún nhún vai, nói: “ Đánh nhau có đôi khi cũng là biện pháp tốt nhất a.”

Cam Lăng Nhị biết trong môn phái không có ai bị thương tổn, cũng không còn quá hận Thần Mộc Tông, dù sao Thần Mộc Tông cũng có thực lực làm cho Thanh Mộc Môn bị hủy diệt, nhưng bọn hắn cũng không có đuổi tận giết tuyệt. Hắn nói: “ Đại ca, có thể hóa giải thì nên hóa giải đi thôi, ai, bọn họ còn phải tiếp tục ở Huyễn Thụ Tinh sinh tồn nữa.”

Mộc Tuyệt huyền không đứng trên bình thai, quát: “ Cam Lăng Nhị, ngươi uy phong đủ rồi chứ! Nếu ngươi có thể mời được người đến hỗ trợ, người của Thần Mộc Tông chúng ta cũng có thể!” Hắn xoay người bắn ra một đạo thanh mang, đó là pháp bảo báo tin.

Một đạo kim quang hiện lên, thuấn di mà tới chính là một vị tiên nhân, hơn nữa còn là một tiên nhân mà Lý Cường không nhận ra.

Điều này không chỉ làm cho Cam Lăng Nhị choáng váng, ngay cả Hầu Phích Tinh cũng càng hoảng sợ.

Lý Cường tâm niệm xoay chuyển, bật thốt: “ La Thiên Thượng Tiên Xích Vật Ngữ?”

Tiên nhân kia tán đi hộ thân kim quang, âm thanh lạnh lùng nói: “ Sao ngươi biết ta là Xích Vật Ngữ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play