Nàng vươn tay về phía hắn, hắn lại không cảm kích chút nào.
- Ngáy thì ngáy, có gì đáng sợ? –Chuyện bé xé ra to.
Nàng nghiêm túc đáp trả, tổ tiên dạy rằng: nhìn thấy bệnh nhẹ mới có thể phát hiện ra những chi tiết rất nhỏ.
- Ngáy chẳng phải bệnh nặng nhưng nó rất có khả năng là dấu hiệu, có lẽ là công năng dạ dày suy giảm; có lẽ là phổi bị thương, ủ bệnh lâu ngày dễ gây nên tích tụ; càng có lẽ, hơi thở không thông suốt, máu không tuần hoàn, mũi tóp thịt tăng… rất nhiều tình huống đều là dấu hiệu cảnh báo.
Mà hắn, tiếng ngáy kinh người, triệu chứng… chỉ e còn nghiêm trọng hơn người khác.
- Dừng! –Hắn ngăn nàng nói tiếp. Một hồi thao thao bất tuyệt kia hắn không hiểu nửa chữ, cũng không muốn hiểu.
Bị đánh thức rất khó chịu, giấc ngủ không đủ càng khó chịu, còn phải nghe nàng lải nhải, hắn nào có kiên nhẫn!?
Hắn có thể nhẫn nhịn ‘rời giường bệnh’, hòa nhã nghe nàng nói nhiều hơn hai câu đã là rất có lòng rồi.
- Thân thể ta rất khỏe mạnh, dạ dày tốt ruột tốt, tiêu hóa vô cùng tốt…
- Đừng giống như nhóc con sợ gặp đại phu, giở chứng gì thế hả? –Giọng điệu nàng bắt chước theo kiểu hung hăng của hắn, như đòi nợ dạy dỗ người khác vậy.
Nhóc, nhóc con?
Giở chứng?
Bồ Lao trợn trừng mắt. Con bé này đang mắng hắn sao?
Lần này thừa dịp hắn trợn mắt há mồm, nàng thuận lợi bắt uyển mạch của hắn, nàng yên lặng, hết sức chăm chú bắt mạch.
Hai hàng lông mày mỏng, đôi mi dày nhìn thẳng vào hắn, nàng không tin vào tình trạng mình chẩn đoán, bèn nghiêm túc nhắm mắt, không để ngoại vật quấy nhiễu nàng.
Bồ Lao từ giận dữ không gì sánh bằng dần chuyển sang quan sát, đến cuối cùng biến thành chăm chú quan sát.
Nàng lặng yên nghe nhịp mạch đập, khuôn mặt xinh xắn, nàng có khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp, đầu lông mày hơi thưa, dung mạo rất dễ khi phụ, mũi thẳng tắp, hếch lên một tia ngạo khí --- chính bởi như thế nàng mới có can đảm nói hắn là nhóc con, đúng không?
Ta là một người… không có nước mắt.
Nom bộ dạng nhắm mắt ngưng thần của nàng, trong đầu hắn chợt lóe lên, nàng từng nhắc tới như vậy.
Trên đời này, đâu có nữ nhân nào không thích khóc?
Nàng thoạt nhìn chẳng kiên cường hơn ai, diện mạo rõ ràng là tiêu chuẩn thích khóc, đôi mắt long lanh ánh nước… như một hồ nước trong veo, bên trong không chứa nước mắt à?
- Kỳ quái… thoắt nhanh thoắt chậm… Lúc thì ‘số mạch’ lúc thì lại là ‘trì mạch’… còn có cả ‘kết mạch’, kinh mạch hoàn toàn ngược lại, sao có thể cùng lúc chẩn đoán được? –Nàng mê hoặc lẩm bẩm.
Nơi ngón tay chạm đến, các loại các dạng mạch đều có, nổi, chìm, tản, xiết, nhỏ… Và còn nhiều tình huống mạch đập chưa từng học qua.
- Cô cho rằng thân thể Long Tử giống với nhân loại sao? Dùng phương thức chữa trị của nhân loại áp dụng trên thân Long Tử? –Hắn cười cho sự khờ khạo của nàng.
Một mặt khác, bị đôi mắt lóng lánh ánh vảy kia của nàng nhìn thẳng, lập tức không ngậm miệng lại được, rõ ràng rất muốn quan tâm nhưng lời rời môi lại biến thành nói kháy.
- Có thời gian rảnh rang bắt bệnh cho ta sao không thử tự chữa cho cô? Xem cô có bệnh ở đâu? Mắt khô quắt không có nước mắt là dấu hiệu của căn bệnh nào? Dạ dày yếu? Phổi kém? Nội thương? –Nom nàng vẻ mặt nghiêm túc, mẫu mực giúp hắn bắt mạch, có lẽ thật sự có vài phần bản lãnh.
- Ta không có năng lực chữa nó. –Nàng lạnh nhạt nói, rút đầu ngón tay từ trên uyển mạch của hắn.
- Trung thực quá. –Đối với trình độ y thuật kém cỏi của mình, nàng không hề ngụy biện.
- Bản thân đều không chữa khỏi còn muốn chữa cho ta?
Nàng dường như không nghe thấy sự giễu cợt của hắn, nói tiếp:
- Ta có thể thử huyệt vị của ngươi không? –Không biết có phải cũng không giống người thường hay chăng?
Song song lúc nàng hỏi, hai tay sớm đã giành trước một bước, hướng lên khe giữa mũi và môi, dò tới ‘Nghênh Hương huyệt’.
Nghênh Hương huyệt, thông từ mũi, khống chế hít thở, chuyên trị hết thảy bệnh tật về phổi.
Nàng lại ấn liên tiếp ‘Khúc Trì’, ‘Hợp Cốc’ ‘Túc Tam Lý’ ‘Thượng Tinh’ ‘Ấn Thường’, mỗi huyệt vị đều có chức năng riêng, phân biệt giúp khí huyết lưu thông, hoặc trị nghẹt mũi, hoặc giảm viêm phổi, hoặc tăng cường chức năng cho dạ dày.
Nàng vừa làm vừa hỏi cảm giác của hắn, có phải khó chịu hay không? Bồ Lao không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào, đương nhiên càng không cảm thấy có cải thiện gì cả, hắn chỉ biết rằng, ngón tay nàng vừa mềm vừa nhẹ, ấn cho hắn… RẤT MUỐN NGỦ! Mỗi huyệt vị nó chạm vào đều truyền tới sự mềm mại khiến hắn run run, mí mắt trở nên nặng trĩu, hơi thở đều đều, ý thức trở nên mơ hồ, rất rất thoải mái…
Tay Hồng Tảo không có kim, chỉ có thể dựa vào lực tay, lực dò huyệt cần ấn có mức độ, cảm thấy tê tê mới có tác dụng, quá hay không đủ lực đều là uổng công.
Không biết là hắn da dày thịt thô hay là nàng tập luyện chưa đến nơi đến chốn, bất kể ấn huyệt vị nào hắn đều không có phản ứng…
Không, hắn chẳng phải không hề có phản ứng nào!
Phản ứng của hắn là thân thể càng lúc càng mềm, càng dựa gần giường ngọc trai, càng rơi vào chăn gối êm ái, càng nằm lên đùi nàng, giống cục đường còn chưa vón cục.
Sau đó, tiếng ngáy vang lên!
Hắn không ngờ… lại ngủ mất rồi!
Sáng sớm, trời xanh mây trắng.
Trước mắt Băng Di lại là một màn lóa mắt.
Vừa vào phòng, nghênh đón hắn là gò mông trần trụi của nam nhân. Rắn chắc, đường nét rõ ràng, đường cong đầy lực và đầy quyết rũ… Nhưng không hề đẹp mắt.
Hắn thà nhìn thấy đuôi cá đáng yêu mỹ lệ, mảnh eo thướt tha lung linh của giống cái, thì mới có sự hăng hái hừng hực của việc ‘rạng đông lấp ló báo hiệu ngày mới’, mông nam nhân thì kệ đi…
Cỗ thân thể cường tráng bắt mắt đáng cho người ta khen ngợi kia gã trực tiếp bỏ qua, tầm mắt theo bản năng vọt sang ngó về phía bên cạnh… ‘Vật nhỏ’ trắng muốt bị cánh tay thô ghìm ở bên, trong ấn tượng của gã hẳn được… sắp xếp ở một phòng khác mới đúng.
Thân thể trần trụi trên giường ngọc trai đương nhiên là Bồ Lao, bị ghìm chịu khổ, ngay cả ngủ cũng nhíu mặt nhăn mày đương nhiên chính là Hồng Tảo. Phần eo nàng trở xuống thò hẳn bên mé giường ngọc trai, chân lơ lửng ở bên ngoài, dưới thân xập xệ rối tung, xem ra là dấu hiệu ra sức vẫy vùng, mà nửa người trên bị khóa chặt trong đôi tay của Bồ Lao, bờ vai biến thành gối của Bồ Lao, chính là bằng chứng cho việc vùng vẫy thất bại.
Hai người cuộn tròn lại, một kẻ vẻ mặt sảng khái thỏa mãn, một người vẻ mặt vương đầy sầu thảm.
Băng Di ù ù cạc cạc, miệng ấp úng:
- Tên này… đêm qua trình diễn vở súc sinh ‘bá vương ngạnh thượng cung’ sao?
Trong đầu gã suy diễn ra không ít giả tưởng: Bồ Lao khuôn mặt dữ tợn ép sát về phía mỹ nhân yêu kiều, cười khà khà không ngừng, khóe miệng chảy nước dãi, mỹ nhân gào nát họng, khóc lóc cầu xin “ngươi đừng qua đây ngươi đừng qua đây”…
Chậc chậc, cầm thú!
Ta nhường phòng cho Tứ Long Tử, ngủ ở trong đám tảo biển bên ngoài, sợ tiếng ‘rồng ngáy’ của Tứ Long Tử làm ồn đến hàng xóm mới làm phép ngăn cách âm thanh, lẽ nào… hành động có lòng này ngược lại đã hại Hồng Tảo cô nương nửa đêm không cầu cứu được ai, bị vùi hoa dập liễu ư?
Cô bé đáng thương…
Đang lúc Băng Di tự trách, trên giường lập tức có động tĩnh. Hồng Tảo uốn éo không thoải mái, tư thế ngủ cứng ngắc, hại nàng gân cốt mỏi nhừ, cả người giống như bị đám lửa vây quanh, nóng đến nỗi nàng muốn trốn ra nhưng mới dời được nửa tấc thì cánh tay Bồ Lao liền xiết chặt, lại trừ bỏ khoảng cách, ép tai nàng ngoan ngoãn dán sát vào bờ ngực trần trụi của hắn.
- Buông ra… -Nàng nói mê, thử banh cánh tay thô vắt ngang trước ngực nhưng tốn công vô ích.
- Chiếc gối thật êm thật thoải mái… -Hắn cọ cọ vào nàng đang ở trong tay hắn, dáng vẻ thỏa mãn.
- Buông ta ra…
Hai người xoay xoay quấn quấn, rồi đều ngủ thiếp đi.
Băng Di không nhịn được cười ra tiếng, nụ cười này đã quấy nhiễu giấc ngủ hai người.
Bồ Lao vừa mở mắt, rời giường nổi giận, không chút khách khí tặng cho hai chưởng phong.
- Ngủ đang ngon, ầm ĩ cái gì!?
Băng Di nhảy né ra, vội vàng nhắc nhở:
- Ném cái gì cũng được nhưng đừng coi Hồng Tảo cô nương làm gối mà ném tới đó! –Sợ có người chưa tỉnh ngủ, tiện tay cầm đồ phát động tấn công.
- Cô ta sao lại xuất hiện ở trong phòng ta còn bị ta coi làm gối để ném chứ?! ---Á?!
Vừa cúi đầu, quả nhiên có thật!
Bồ Lao trừng lớn mắt, bên cạnh hắn không phải Hồng Tảo thì có thể là ai?!
Hồng Tảo cũng đã tỉnh, cả người mỏi nhừ, tư thế ngủ khép chặt đề phòng trong cả đêm đang hành hạ nàng, vai lưng không chỗ nào may mắn thoát khỏi.
Giờ phút này nàng vẫn bị Bồ Lao ‘kẹp’ trong ngực với tư thế độc chiếm giống như bảo vệ búp bê vải yêu thích nhất của đứa trẻ.
- Cô sao lại ở trên giường ta?
- … -Hồng Tảo im lặng, ánh mắt ném về phía Bồ Lao mang theo oán niệm nhàn nhạt, lặng yên lên án…
Bởi vì sau khi ngươi bắt đầu ngáy, ta muốn rời đi thì đã muộn, ngươi đang ngủ ngon đột nhiên cánh tay tóm tới, quơ ta vào trong ngực ngươi, ta không địch lại sức lực của ngươi, chỉ có thể làm gối thịt cho ngươi kê chân…
Hơn nữa, ngươi còn trần như nhộng!
Sau khi lột bỏ chiếc chăn bằng da cá mập, toàn thân hắn trần trụi, mỗi một tấc da đều cường tráng giống như sắt thép, ôm lấy người ta chặt chẽ, không lưu nửa kẽ hở.
Bị chiếc chân dài vắt ngang quắp lại, hai cánh tay cường tráng khóa chặt, nàng còn có thể trốn sao? Bây giờ hắn lại có mặt mũi hỏi: sao cô ở trên giường ta?
- Tứ Long Tử, ngươi mặc y phục vào trước đi. –Băng Di cười khuyên nhủ, thấy Bồ Lao vẫn mang dáng dấp không có gì quan trọng cả, đành nói rõ hơn chút nữa:
- Những chỗ không nên lộ ra cho người ta thấy toàn bộ đều lộ cả rồi.
Nghe vậy, Bồ Lao cúi đầu, nhìn thấy tiểu huynh đệ giữa hai chân đang hiên ngang hùng dũng, dưới ánh mắt chăm chú của ba người nó lại còn đứng thẳng ngạo nghễ. Vừa sáng sớm, nguyên khí tràn đầy…
- Cô nhìn cũng chăm chú quá nhỉ? –Bồ Lao cướp lấy chăn mềm, che lại cảnh xuân của nam giới.
Cô nương nhà người ta nhìn thấy thứ này… không phải đều ôm mặt hét toáng, giống như gặp quỷ à?!
Ai lại giống như nàng? Đôi mắt chớp chớp, nhìn chằm chặp, không hề có tí rụt rè nào!
Rặng mây hồng nhàn nhạt lúc này mới ửng lên trên gò má nàng.
Nàng xoay ánh mắt sang chỗ khác.
Ngay từ khi còn nhỏ, món đồ chơi đầu tiên của con cháu Hoàng Phủ gia chính là một bức tượng ‘người đồng châm cứu’, huyệt vị kinh mạch trên người đồng được đánh dấu tỉ mỉ, để lũ trẻ bắt đầu tiếp xúc từ nhỏ, ghi nhớ vị trí và tên gọi của huyệt đạo.
Giữa hai chân bức tượng người đồng kia cũng có một chỗ nhô lên, tuy rằng có khăn đỏ quấn quanh chóp bụng nhưng trẻ nhỏ luôn nghịch ngợm lại tò mò, trưởng bối càng căn dặn, càng nhắn nhủ thì đứa trẻ càng không kiềm chế được muốn vạch lén miếng khăn đỏ kia lên, nhìn xem dưới đó có gì thần bí…
Chỗ người đồng nhô lên hoàn toàn khác hẳn với hắn. Nên nàng mới cảm thấy mới mẻ, không thể tin nổi, chăm chú nhìn thêm vài lần.
- Tối qua không phải ta đã chia sẵn phòng giúp hai người, sao sáng nay tỉnh dậy lại ngủ cùng một chiếc thường thế?
Bồ Lao vội vàng mặc y phục, Hồng Tảo rửa mặt chải đầu, ba người đi tới đại sảnh dùng bữa sáng, trên mặt Băng Di chất đầy vẻ khôi hài ngó hai người cười hỏi.
- Tiếng ngáy của hắn đánh thức ta. –Hồng Tảo chưa từng thấy qua những món ăn đầy chật trên bàn đá nên không biết bắt đầu từ đâu.
- Nam nhân nào mà chẳng ngáy!? –Bồ Lao cầm một vốc tảo chấm vào nước tương rồi nhét vào trong miệng.
- Tiếng ngáy như sấm, chẳng phải ai ai cũng biết. –Hồng Tảo bắt chước hắn, miệng nhấm nháp mùi vị của tảo, tuy không quen nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận.
- Khí hơi của ta quá nhiều. –Đương nhiên không phải ai ai cũng học được, hừ hừ.
- Ngáy không phải bệnh nhưng có người triệu chứng nghiêm trọng, dẫn đến ngừng thở trong khi ngáy, mất đi tính mạng. –Mẫu ví dụ này nàng nghe gia gia nhắc tới không dưới ba bốn lần.
- Khiếp, ngáy đến chết?! Cô lừa ai đấy? –Bồ Lao xì mũi khinh thường với ý kiến của nàng.
- Cho nên cô xuống lầu xem xét tình hình? –Băng Di khá có hứng thú với đoạn sau.
- Ừm. Vốn muốn bắt mạch giúp hắn, thế nhưng kinh mạch của hắn quá quỷ dị, bèn đổi sang chữa trị huyệt đạo, đâu hay mới ấn vài chỗ hắn đã ngủ rồi… -Trước khi ngủ say như chết còn kéo nàng làm đệm lưng, dùng thân thể cường tráng của hắn đè xuống.
Nhắc tới kinh mạch và huyệt đạo, cùng là người học y, đôi mắt Băng Di liền sáng rực.
- Cô biết y thuật?
- Biết sơ sơ mà thôi.
- Nữ tử nhân loại học y quả thật rất hiếm gặp. –Trong ấn tượng của Băng Di, nữ tử nhân loại đại khái chính là nuôi con nuôi cái, bỏ hết tất cả sức lực sinh con cho trượng phu, khó có thời gian rảnh rỗi đi học các kỹ năng khác.
- Gia tộc của ta từ vài đời đến nay đều dùng y làm nghiệp, bất kể con cháu có thiên phú hay không, bất kể nam hay nữ đều phải học căn bản về y dược.- Người có thiên phú thì lấy y làm chí hướng, kế thừa danh tiếng ‘thần y’ của tổ tiên, chữa bệnh cứu thế, hạng tự biết có nỗ lực cũng vô ích như nàng, không thể nào trở thành đại phu danh y, cũng khó thể gieo trồng dược thảo.
- Ta vẫn luôn rất tò mò với sở học của nhân loại, nó có gì khác so với Long Hài Thành chúng ta học được? –Băng Di gắp miếng cá sống cho nàng, để vào đĩa đá, rắc bột tảo cay, tỏi xanh và trứng cá rồi cuộn lại, rất vừa mồm.
Dưới ánh mắt cổ vũ của Băng Di, nàng nếm thử một miếng.
Miếng này so với vốc tảo trước thì ngon hơn rất nhiều, mùi tanh của tảo khá nặng. Băng Di lại cuộn một miếng nữa rồi đưa qua cho nàng.
- Cô nói, sau khi cô ấn huyệt cho Tứ Long Tử, hắn lập tức ngủ say, hẳn là cô ấn vào Thụy Huyệt của hắn hả?
- Thụy Huyệt? Huyệt ta ấn hẳn là Nghênh Hương, Khúc Trì…
- Ta chưa từng nghe thấy tên những huyệt này, có thể nhờ cô chỉ vị trí ra được không? –Băng Di rất tò mò.
Bồ Lao bị quẳng qua một bên rất là khó chịu.
Nhìn nàng và Băng Di nói tới nói lui, hệt như tha hương gặp bạn cũ.
Nụ cười của nàng, nở rộ xinh đẹp --- hiện ra trước mắt Băng Di.
Ánh mắt của nàng, sáng ngời rực rỡ --- nhìn chằm chằm vào Băng Di.
Bồ Lao càng nhìn càng gai mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT