Hắn thương lượng, cố nặn ra kiểu cười hiền lành hắn không am hiểu, gương mặt vốn đã thô lỗ càng thêm chút dữ tợn.
Câu trả lời của nàng, là chổi đánh loạn tới.
Táo ngọt, ngon ngọt!? Mấy chữ thốt ra từ trong miệng hắn đã đun sôi đầu óc nàng, làm nàng mặt đỏ tai hồng, hơi nóng bốc thẳng từ đỉnh đầu, nàng giải thích nó là vì --- ‘nổi điên’!
Chổi tre đáp lên người Bồ Lao, tặng hắn tro bụi đầy đầu.
Bồ Lao trố mắt, đôi mắt trừng lớn, không hề để ý tới sức lực yếu ớt đặt trên người mình.
Sức lực của nữ nhân có thể nặng bao nhiêu? Mềm oặt, giống như lá tre rơi lên người, không đau không ngứa. Khiến hắn giật mình chính là…
- Cô dám đánh ta?
Nàng dám!
Hơn nữa, còn đang tiếp tục!
- Ta lớn như vầy cô dám đánh ta?! –Hắn vẻ mặt hung thần ác sát, ngay cả nam nhân nhìn thấy đều sẽ đắn đo cân nhắc trước, rồi suy đi nghĩ lại có nên làm địch với hắn hay không, mười người có chín người lựa chọn không dám đối mặt với hắn.
Cái bề ngoài này, chỗ tốt lớn nhất chính là đủ để dọa người, chỉ đứng ra là có thể dọa lui một lũ tiểu quỷ.
Con bé này lại không sợ!?
Hắn cho rằng nhân loại đều nhát gan, bóp cái là vỡ, nhất là loài ‘giống cái’ đầu nhỏ tay gầy này, giống như một cơn gió thổi qua liền có thể thổi bay nàng.
Người nhỏ, lá gan càng nhỏ, diện mạo như nàng, lá gan so với hạt ngô biển chắc không lớn hơn bao nhiêu chứ? Vung chổi lại vung thuận tay, nhanh nhẹn như vậy?
- Ta vì sao không dám?! Kẻ khốn nạn, ai ai đều có thể diệt! Đánh ngươi, vừa đúng mà thôi! Đừng cho rằng con gái người ta dễ ức hiếp! –Lẽ nào đối với ‘cái giá hào phóng’ của hắn, nàng phải hô to cảm ơn ư?
Nàng hung ác giống như con mèo bị đạp phải đuôi, bởi vậy mà giương vuốt phản kích.
Đôi mắt giận dữ, đen nhánh mà sáng ngời, hơi mang theo lửa giận, lúc bảo vệ an nguy cho mình thì kiên nghị không khuất phục, lại hóa thân thành con hổ dũng mãnh, không sợ kẻ cao lớn cường tráng ở trước mắt như hắn.
- Cô có biết phân rõ trái phải hay không đó?! –Bồ Lao chỉ né không hoàn thủ, bởi vì nàng là giống cái, mong manh như vậy, nhỏ nhắn như vậy, yếu đuối như vậy, nếu hắn vung một chưởng nàng nào còn mạng nữa?
Nàng không biết sống chết, ngu ngơ không phân rõ ràng, coi mãnh long thành con giun, đánh đến thỏa chí đã đời…
- Đi mau! Còn không đi? –Nàng không có ý đả thương người, chỉ muốn tự bảo vệ mình, dùng giọng điệu cương quyết đe dọa, khí thế to lớn đẩy lui ác đồ.
Bồ Lao không phải sợ nàng, càng không sợ chổi tre trong tay nàng, nhưng hắn vẫn hứng chịu, hắn sợ kiểu nhóc con không biết tự lượng sức lại kêu gào lớn tiếng, còn không nghe lời người khác vào tai.
Đánh không thể đánh, sờ không thể sờ, muốn quát nàng lại sợ quát điếc nàng…
Phiền phức.
Hắn không có kinh nghiệm giao tiếp với nhân loại giống cái, cho nên cảm thấy rất nan giải.
Đến sau đó, trực tiếp không né nữa, dùng thời gian tránh né để trầm tư, nghĩ thầm nên ‘hòa giải’ với nàng như thế nào, mặc cho những đòn đánh như chim non mổ thóc rơi lên người.
Khí lực nàng dùng để đuổi người hắn không thèm để vào mắt.
Hắn không nhúc nhích, nàng cũng ngừng thế công, một mặt không hiểu hắn vì sao bỏ phòng ngự, nhưng lại không xoay người bỏ chạy còn ngoan ngoãn đứng đó mặc cho nàng đánh?
Mặt khác, là trên con đường mòn xanh ngoài nhà có người khác tới thăm phân tán sự chú ý của nàng.
Người lần này tới không phải loại người xa lạ như Bồ Lao, mà là trưởng trấn Duyện Xuyên cùng vài vị bô lão trưởng bối.
Bọn họ ai nấy vẻ mặt phức tạp, có người sắc mặt ngưng trọng, có người như trút được gánh nặng, có người khi đưa mắt nhìn nàng ánh mắt tràn đầy vẻ thương hại.
Thương hại.
Thứ cảm xúc này, nàng hiểu.
Ý đồ họ tới nàng đương nhiên biết rõ.
Khoảng thời gian này, trong Duyên Xuyên trấn vô cùng xôn xao, đều đang bàn luận ‘sự kiện nọ’.
- Hồng Tảo… -Trưởng trấn Phạm Bá vẻ mặt khó xử, hàng lông mày hoa râm cau chặt đến vặn vẹo, ấn đường lưu lại vết nhăn cực sâu, muốn nói lại thôi.
- Trúng tuyển… là tôi? –Nàng thu lại chổi tre giơ lên giữa không trung, hai tay nắm chặt thân chổi, gân mạch xanh lét trên bàn tay nổi lên rõ ràng, nàng nắm càng chặt màu sắc càng bắt mắt.
Phạm bá gật đầu nặng nề. Trong lòng cảm kích không thôi với sự thông minh của nàng, làm ông không cần chính miệng tuyên bố tin tức này với nàng.
Hoàn toàn yên tĩnh, Bồ Lao ngó hai bên đều trầm mặc, không rõ họ đang nói gì, chỉ cảm thấy bầu không khí rất quỷ dị.
Ánh mắt lạnh nhạt liếc về phía nàng, sự nóng giận bực tức nàng đánh hắn khi nãy hầu như tan hết, cả khuôn mặt nhỏ cũng ảm đạm xuống, vừa không còn vẻ tươi cười cũng không thấy tức giận, hờ hờ hững hững.
Ngược lại vẻ mặt mấy lão già tới tìm nàng lại phong phú hơn rất nhiều.
- Hết thảy đều là ý trời, bát tự các cô nương trong trấn toàn bộ đều đưa cho Hà lão gia chọn lựa, Hà lão gia chỉ vừa ý mỗi con, đây là phúc phận con giành được, người khác cầu còn không được. –Trần bà bà, một trong số các bô lão muốn an ủi, nhưng lời rời khỏi miệng lại chẳng khiến người ta vui vẻ lên chút nào. Trần bà bà có bốn cháu gái, không ai hy vọng có ‘phúc phận’ cầu mà chẳng được này.
Hơn nữa, nếu là phúc phận, lúc trước sao không ai đứng ra tự nguyện?
Bằng không áp dụng biện pháp bắt buộc, ép khuê nữ chưa lấy chồng trong toàn trấn giao bát tự ra, rồi ném từng tấm bát tự vào Duyện Xuyên, mặc cho ý trời chọn lựa?
Chỉ nhằm có thể làm dịu cơn giận của sông Duyện Xuyên…
- Bách tính cả trấn đều sẽ cảm ơn con… -Lương gia gia nói xong liền muốn quỳ xuống dập đầu về phía nàng, may có các bạn già ngũ tuần hai bên đỡ ông ta mới ngăn cản kịp thời.
- Vào lễ đón nhận, sính lễ đồ cưới, kiệu hoa người đưa, mũ phượng khăn quàng, tất cả mọi người trong trấn sẽ bỏ tiền đóng góp, sẽ không hề qua loa và chậm trễ, sẽ long trọng như khi nhà mình gả con gái hay rước dâu, con chỉ cần an tâm làm tân nương tử là được… -Trưởng trấn Phạm bá khó giấu nổi sự áy náy, khi nói ra những lời này còn hơi run run.
Bất kể nói êm tai cỡ nào, cũng không che đậy được rằng, đằng sau việc vui này không hề có chút không khí vui mừng, chỉ có máu tanh tàn khốc.
Một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, khoác áo cưới, thoa phấn cài hoa, ngồi trên kiệu cưới gả cho Hà Bá Duyện Xuyên, lễ rước dâu vô cùng náo nhiệt, dọc đường pháo nổ liên miên, ngoài miệng mọi người nói chúc mừng nhưng trong lòng ai chẳng hay, nào có vui mừng gì?
Tân nương ngồi ở trong kiệu, đích đến cũng chẳng phải phòng cưới ấm áp, ngay cả người đưa kiệu đều sẽ bị ném vào Duyện Xuyên để hoàn thành nghi thức Hà Bá đón dâu.
Trưởng trấn Phạm bá ấp a ấp úng, miệng tiếp tục muốn nói ra những lời ích kỷ giả dối. Ông lắp bắp, cố gắng muốn nói một cách ân cần:
- Hồng Tảo… Ngày rước dâu đã quyết định vào năm ngày sau, con có cần… tạm thời chuyển đến nhà Phạm bá bá, xuất giá từ nhà Phạm bá bá, để Phạm bá bá sắm sửa tất cả thay cha mẹ con hay không?
Đây là một trong những lý do, một nguyên nhân khác không nói ra chính là sợ nàng lòng mang sợ hãi, lâm trận bỏ chạy, trước khi rước dâu đã chạy không thấy bóng người đâu.
Khuôn mặt trước sau vẫn bình tĩnh, thật chậm thật chậm mới hiện lên vẻ tươi cười, nàng nhếch khóe môi, lắc đầu.
- Con muốn ở lại đây, rất nhiều chuyện còn chưa làm xong, có vài bình rượu thuốc đáp ứng Trình đại thúc vẫn chưa ủ.
- Lúc này rồi con còn lo cho rượu thuốc của con… -Không thấy Hồng Tảo khóc lớn, Trần bà bà cảm thấy khá bất ngờ.
Cô nương nhà bình thường gặp phải loại chuyện xui xẻo này, chẳng phải đều im lặng lệ rơi trước, khóc một trận thỏa thuê cho vận khí xui xẻo của mình hay sao?
Nàng không ngờ có thể hờ hững, dường như người bị chọn trúng chẳng phải là nàng vậy.
- Con đã đáp ứng Trình đại thúc trước rồi, không thể bội tín. Táo hái xuống cũng phải xử lý.
- Xử lý có tác dụng gì? Con không có cách nào bán táo nữa đâu… Mấy ngày này, không bằng chuẩn bị cho tốt hậu sự… -Một chữ ‘sự’ cuối cùng không kịp ngăn ở miệng, Hoàng gia gia lòng quá thẳng miệng quá nhanh, đều bị mọi người xem thường.
- Ta phái đám trai trẻ Tiểu Lý tới giúp con hái táo ngâm rượu thuốc, nhiều người tay chân cũng nhanh hơn. –Trưởng trấn Phạm bá nói.
Giúp đỡ là thật, giám sát càng là thật, tìm người trông coi nàng là nhiệm vụ cấp bách.
Dựa theo lẽ thường mà phán đoán, cô gái biết được mình sẽ làm tế phẩm thông thường bước tiếp theo đều là trốn.
Ông không cho rằng… Hồng Tảo sẽ là ngoại lệ.
Nàng là tân nương của Hà Bá sông Duyện Xuyên, nếu chạy mất thì cả trấn đều chịu không nổi cơn giận của Hà Bá, ông thân là trưởng trấn, nên lấy lợi ích lớn nhất của cả trấn làm ưu tiên hàng đầu. Chỉ là đành có lỗi với Hồng Tảo rồi.
- Vậy trước tiên xin cảm ơn Phạm bá bá. –Nàng cười nhạt cảm ơn.
- Con… đừng khách khí như vậy. –Cảm ơn với những trấn dân ích kỷ như họ, họ nào chịu đựng nổi?
Họ mới là bên nên quỳ xuống dập đầu với nàng, cảm ơn nàng dùng sinh mệnh đổi lấy sự bình an cho cả trấn nhất mà!
Vô cùng xấu hổ với ý đồ bất thiện của mình, đám bô lão không dám ở lâu, vội vã đi tới báo tin xong, dặn dò vài việc vặt, cùng với sự an ủi giả dối không hề có trợ giúp, liền kéo nhau rời đi.
Trước khi đi đều liếc nhìn Bồ Lao đang hai tay ôm ngực, nghe rất chăm chú.
Nam nhân cao to bắt mắt như thế, là ai?
Nếu là bình thường họ sẽ không để ý nhiều. Tuy nhiên Hồng Tảo đã bị tuyển làm tân nương của Hà Bá, nên khoảng cách và giới hạn với nam tử càng nên suy nghĩ cho thỏa đáng, không thích hợp cho thân mật quá mức làm hỏng danh tiết.
Cô gái hiến cho Hà Bá sông Duyện Xuyên, ắt phải trong sạch như tờ giấy.
- Hồng Tảo, vị công tử này… -Cách xưng hô quá văn nhã không cách nào hợp với Bồ Lao, Phạm bá lập tức chữa lại:
- Vị huynh đệ này là?
Hắn còn chưa đi? Lúc này Hồng Tảo mới phát hiện ra hắn vẫn đứng ở một bên, thần sắc ung dung lười nhác.
- Hắn là khách đến mua dược liệu. –Nàng chỉ có thể đáp lại hàm hồ, nói không nên lời thứ nam nhân này muốn mua, là…
- Thì ra là thế. –Đám bô lão cười thầm mình suy nghĩ nhiều, không dò hỏi nữa, xuống sườn núi, đi theo hướng trở về.
- Cô sắp lấy chồng à? –Bồ Lao nghe xong một hồi, đại khái nắm được trọng điểm, ngoài ra không nghe kỹ càng cho lắm.
Vẻ mặt của nàng hoàn toàn không giống người gặp việc vui, khuôn mặt thanh tú không nhìn ra bất kỳ nụ cười hoặc thẹn thùng nào, hắn vẫn chúc:
- Chúc mừng!
Nàng hơi giương mi, liếc mắt nhìn hắn, trong đôi mắt như có vẻ lạnh lẽo, lại như trào phúng hai chữ ‘chúc mừng’ đó.
Chúc mừng?
Chúc mừng cái gì?
Chúc mừng nàng ở trong toàn trấn có được phúc phận tràn đầy, may mắn được Hà Bá ưu ái, giành được vinh hạnh, sắp trở thành thê tử của Hà Bá, cùng hưởng hương hỏa với hắn, được trấn dân quỳ bái cùng bước lên Tiên Bảng sao?
Nàng bật cười tự giễu.
Nàng không rành bơi lội, ném vào trong sông, bất kể vùng vẫy thế nào kết cục chỉ có một –chết đuối. Muốn làm tiên làm quỷ hẳn cũng không khó lắm đi.
- Trước khi lấy chồng hãy bán táo đỏ cho ta nhé, dù sao ta thoáng nghe rằng… sau này cô cũng không rảnh bán nữa đúng không? Ta mua hết!
Còn nhắc đến chuyện này? Thật không từ bỏ ý định.
- Năm ngày sau ngươi hãy tới, cây táo đầy vườn, ngươi thích hái thế nào thì hái. –Nàng sẽ không quản, cũng… quản không nổi.
Vẻ ảm đạm trong đôi mắt nàng Bồ Lao không hề bỏ sót. Dẫu mình khờ khạo thế nào đi chăng nữa thì cũng nhìn ra vẻ tuyệt vọng chợt lóe rồi mất trên khuôn mặt xinh xắn của nàng.
- Bao gồm cả… bật cười ngọt ngào, còn có, ôm vào mềm mại à? –Cũng mặc cho hắn hái?
Nàng im lặng, dung nhan vốn còn có chút tức giận đột ngột mỉm cười như nụ hoa mới nở.
Nụ cười như ánh mặt trời xuyên qua màn mây, quét sạch âm u thật chói mắt, rất sáng lạn, làm cho khuôn mặt nàng như tỏa sáng.
Cười hắn cố ý giả bộ? Hay là cười cho vận mệnh nàng sắp gặp phải?
- Ta, Hoàng Phủ Hồng Tảo, hẳn là cái thứ “bật cười ngọt ngào, ôm vào mềm mại” muốn tìm trong miệng ngươi. Chỉ đáng tiếc ta sắp gả cho Hà Bá sông Duyện Xuyên làm thê tử, ngươi dám… tranh với Hà Bá ư? – Nàng nở nụ cười lộ cả răng về phía hắn, nụ cười khả ái, nhưng chẳng khác nào khiêu khích hắn, giống như giễu cợt hắn không có bậc dũng khí này. Ai có dũng khí tranh chấp với Hà Bá? Không có ai.
- Hà Bá? “Hà lão gia” trong miệng họ vừa nãy không phải là nhân loại giống đực họ Hà ư? Mà là… Hà Bá? –Bồ Lao ngu ngơ, lĩnh ngộ rất chậm.
- Hà Bá sông Duyện Xuyên, người dân trong trấn thỉnh thoảng gọi hắn một tiếng ‘Hà lão gia’.
- Loại sông nhỏ như của các người… -Cũng sẽ có thần à? Hắn thấy, là yêu thôi. Hà Yêu rước dâu, loại chuyện này cuối đời Đường rất hay nghe thấy, đại khái là vì nước sông dâng trào, nhân loại cho rằng trói một cô nương trẻ tuổi tặng cho Hà Yêu là có thể đổi lấy an bình. Cũng chỉ có nhân loại mới tin, còn ngu ngốc tìm một cô gái, thật là ném đầu vào trong nước --- Bồ Lao nghĩ một hồi, tình cảnh trong đầu dần vẽ thành hình.
- Cô sắp gả cho Hà Yêu!? –Hắn thét thành tiếng, thanh âm như sấm đánh, ầm ầm rung trời.
- Vậy chẳng ý nghĩa cho việc cô sắp ném mình vào nước?
Tuy rằng hắn bước lên đất liền tìm ‘táo đỏ’, dụng ý cũng không lương thiện cho lắm, định lấy để nấu canh nhưng chợt nghe thấy kết cục của nàng, hắn rất khiếp sợ.
Nàng mỉm cười, cười cho phản ứng chậm chạp của hắn, càng cười hắn ăn ngay nói thật.
Những lời kia của hắn, mọi người trong Duyện Xuyên trấn đều biết rõ trong lòng, nhưng không ai dám nói thẳng.
- Ở trong mắt mọi người, ta là náo nhiệt xuất giá.
- Náo nhiệt cái cứt…
- Ai có thể khẳng định ta lần này xuất gia, chẳng phải là theo Hà lão gia, đi hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý sao? Biết đâu ta có thể phù hộ Duyện Xuyên trấn cùng với nó, ngày sau không còn chịu nỗi khổ nước sông dâng trào nữa.- Lời này, ngay cả bản thân nàng cũng không tin.
Nàng dùng nụ cười giễu cợt chính mình.
Cánh môi hơi nhếch lên, khóe mắt lại dâng lên nỗi đau thương nhàn nhạt. Đôi mắt ấy nhìn về phía hắn, phảng phất như nặng nề đập vào ngực hắn, tặng hắn một quyền.
- Nếu ngươi thật sự muốn chiếm lấy ta, thì hãy đi cầu Hà lão gia thành toàn cho ngươi, hoặc tranh với Hà lão gia nhé.
Nàng nghĩ rằng hắn hai cái đều không dám.
Nàng muốn dọa hắn, muốn hắn biết khó mà lui.
Bất kể hắn ôm tâm tính nào mà đến, là trêu chọc, là tiêu khiển lúc nhàm chán nhất thời… Thế nào cũng tốt, nghe thấy yêu cầu gần như vô lý của hắn, bất kỳ ai hẳn đều giơ gậy xua đuổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT