-Lúc nãy ta ngâm trong đại đỉnh là đang trị liệu. –Nàng than nhẹ, trong lòng cảm thấy thật có lỗi với Hồng Y.

-Không phải là đang nấu canh à? –Nhìn trái nhìn phải, xem trên xem dưới đều là đang nấu canh ‘táo đỏ’ nha!

-Đã bảo không phải mà! –Lần này, ngay cả thở dài cũng lược bớt đi.

Không phải ai cũng giống hắn, coi nàng như ‘táo đỏ’ có thể nấu ra dược hiệu, được không?

-Ta còn đang nghĩ Hồng Y làm sao có thể cả gan như vậy? Chưa hỏi ta mà đã dám động đến cô? –Hóa ra là hiểu lầm.

Trên mặt Bồ Lao hoàn toàn không có chút gì gọi là áy náy, chỉ coi như Hồng Y xui xẻo.

-Nhưng cô khóc không ngừng, thật không bình thường! Lão lang băm kia cho nàng dùng thuốc quá liều? Thật đáng giận, đợi chút nữa nhất định phải đi tìm Hồng Y để hỏi cho rõ ràng! Nếu nàng có nửa điểm sai lầm, Hồng Y lão ấy sẽ biến thành một bộ xương cá!

Cho dù bàn tay của hắn vừa rộng lại vừa lớn nhưng cũng bất lực với những giọt nước mắt này. Chúng tưới đẫm lên nội tâm chàng, làm bỏng da của chàng, cũng đồng thời tụ lại rồi rơi xuống giữa những khe hở, muốn giữ lại cũng không giữ được.

Chúng khiến chàng cảm thấy thực thất bại.

-Ta không rõ lắm… -Bởi quá trình trị liệu bị Bồ Lao phá hủy giữa chừng.

Lúc đầu Hồng Y dặn nàng phải ngâm mình nửa canh giờ.

-Ta không hề cảm thấy khó chịu, thương tâm, thâm chí cảm thấy sự an toàn đã lâu không có. Vậy vì sao nước mắt vẫn rơi không ngừng? –Nàng hoang mang, muốn có người giải đáp cho nàng.

Từ khi gia gia tạ thế, nàng một mình độc lập, mặc dù cuộc sống không đến mức quá khó khăn, áo vải cơm rau cũng có thể bình ổn sống qua ngày, không cần làm phiền đến người khác, nàng luôn nỗ lực kiên cường.

Đã bao lâu rồi….không dựa vào ai khác?

Đã bao lâu, chưa được người khác ôm vào lòng, vuốt tóc, véo hai má, làm cho nàng yếu đuối mà dựa vào, lại có thể làm nũng tùy hứng giống đứa nhỏ?

Bây giờ, hắn ôm nàng, tuy rằng hơi có chút nóng không thoải mái lắm, cũng không phải là kiểu ôm của trưởng bối cưng chiều vãn bối. Hắn là người rất đường đột, ngoài việc ôm, thỉnh thoảng sờ chỗ này, hôn chỗ kia, cực kì không an phận…

Mồ hôi của hắn, râu của hắn, vảy của hắn, còn có cả bàn tay hắn nữa, dù có chút thô ráp xù xì nhưng nàng cũng không thấy chán ghét.

Nàng ôm hắn ở phía trước ngực, gắt gao dán chặt, cố gắng giương cánh tay ôm trọn lấy hắn.

-Có phải là thuốc của Hồng Y đã giải được dư độc mà ta mang từ khi ra đời? Khiến cho ta được như ý nguyện, biết được cảm giác khi rơi lệ?

Trong lòng hắn, nàng vẫn đang nghẹn ngào, khẽ lẩm bẩm, cánh mũi phập phồng.

-Cho dù là thế, cũng không nên khiến ta khóc đến mức thảm hại như vậy ở thời điểm nay chứ, mất mặt quá… -Thanh âm của nàng thoảng qua, hơi khàn khàn.

Xấu hổ muốn chết…

Đang là lúc vui vẻ, lại khóc như đứa trẻ con…

Nàng còn cho rằng, lần đầu tiên nàng khóc là lúc gặp nguy hiểm, hoặc tuyệt vọng, hoặc là khi đau đớn…

Về sau, nếu Hồng Y hỏi về tác dụng của bài thuốc này, bảo nàng sao có thể mở miệng nói nàng khóc trong tình huống nào…

Nghĩ đến đây, hai dòng nước mắt lại càng rơi xuống nhanh hơn, thật xứng hợp với hai má hây hây đỏ.

Bồ Lao chân tay luống cuống, vội lau nước mắt cho nàng.

-Ngươi…sẽ không là nhớ đến lúc nãy vừa…mà hối hận đó chứ? –Thấy nước mắt nàng chảy ra như suối, hắn không nhịn được liền đoán mò lung tung.

-Ta không có hối hận. –Nàng lắc đầu liên tục, phủ nhận thật nhanh:

-Một chút hối hận cũng không có…

Vừa nói, vừa khóc.

Chân tay hắn rối loạn, xoa lưng nàng cũng thật mạnh, sợ nàng khóc rồi lại giận hắn.

-Không hối hận là tốt rồi, không hối hận là tốt rồi, cô khóc như thế khiến ta thật lo lắng…cô không hài lòng với ta… -Hắn đang có vẻ mặt rất sợ phải đối diện với bộ dáng ‘chán ghét’ của nàng, thật sự rất sợ.

Nàng nghe xong, bật cười một tiếng, sau đó lại khóc tiếp.

-Vừa cười vừa khóc, cô là trẻ con đó à? –Thấy nàng cười, Bồ Lao thoáng nhẹ lòng, lại có tâm tình đi trêu chọc người khác.

Nàng không sợ hắn chê cười, cãi lại với giọng điệu mang chút kiêu ngạo.

Cho dù…nàng nói chuyện có tùy hứng hơn nữa, Bồ Lao cũng đều bao dung nàng.

Không biết vì sao, nàng có cảm giác như vậy.

-Cho nên, bây giờ cô coi như ‘được sinh ra một lần nữa’ ha? –Có cần tìm sữa cho nàng uống không?

Bồ Lao cười, thực coi nàng như đứa trẻ nhỏ, bế gọn trong tay, đung đưa đung đưa.

Lông mi của Hồng Tảo đều giãn ra, nàng thích được hắn dỗ dành như vậy, lại đột nhiên nghĩ đến:

-Có người nói, sở dĩ trẻ con vừa sinh ra liền khóc, vì nó biết ra đời chỉ là bước đầu tiên của việc rèn luyện gian khổ.

Vượt qua luân hồi, đó là trời cao ban ân huệ.

-Vậy cô sinh ra đã không khóc, chứng tỏ cả đời này cô sẽ không phải chịu khổ cực, rất suôn sẻ bình an.

Hai mắt nàng híp lại.

-Có kiểu giải thích như vậy à?

Hắn… biến ‘ẩn tật’ khiến nàng tự ti từ nhỏ tới giờ thành một chuyện tốt.

-Thật mà, mọi người đều oa oa khóc lớn, chỉ có cô không như thế, bọn họ khóc vì vào đời khổ cực, không biết chừng lúc đó cô lại đang cười đâu. –Ưhm, nàng khi đó chắc chắn thật đáng yêu, thực khiến người ta yêu mến, thực mềm mại, thực trắng nõn…

-Ta thích cách nói rộng lượng này của anh.

Hồng Tảo hé môi cười, giọt nước mắt lăn qua khóe môi, nét cười xinh đẹp.

-Khi vui cũng có thể khóc mà, cái gọi là ‘vui đến phát khóc’ ấy? –Hắn ôm chặt nàng vào lồng ngực trần trụi, thanh âm trầm ổn vang lên từ lồng ngực.

-‘Vui đến phát khóc’? –Nàng nhắc lại.

-Chẳng phải cô đã từng nói, khi vui cũng sẽ rơi nước mắt hay sao? –Bản thân hắn còn chưa chứng kiến tình huống nào vui quá mà khóc cả.

Giờ này khắc này, hắn chỉ hy vọng nước mắt của nàng là vì vui mừng mà rơi, không mang theo một chút đau buồn hay một tia hối hận nào cả.

-‘Nước mắt của niềm vui’…-Nàng nhẹ giọng nỉ non.

Nàng chăm chú nhìn hắn.

Nhìn hắn vì nước mắt của nàng mà lộ ra vẻ mặt này…

Bộ dáng thật lo lắng, thật khẩn trương này, dường như lệ rơi từ trong hốc mắt, thấm sâu vào lòng hắn. Vẻ mặt này của hắn…

Trái tim của nàng, bởi vậy sắp bị hòa tan rồi.

Trong lúc trái tim bị tan chảy một cách vô hình, giọt lệ ngưng tụ lại hữu hình, tràn khỏi tay hắn, rơi lên trên người hắn.

Có lẽ, việc nàng ‘vô lệ’ là ông trời ưu ái cho nàng…

Bởi vì khi đó, bên cạnh nàng không có người nào như vậy…

Một người, tuy ngốc, nhưng lại quan tâm đến nàng; tuy thô lỗ, nhưng lại tinh tế quý trọng nàng.

Năm đó, nỗi đau mất đi người thân yêu nhất, cho dù nàng khóc nhiều lắm, khóc đến khản cả giọng, có ai an ủi nàng?

Ai có thể giống Bồ Lao, không buông nàng, yêu nàng, vì nàng khóc, vì nàng cười mà lo lắng, quan tâm?

Có lẽ, nàng đang đợi sự xuất hiện của hắn.

Đợi một người, có thể ôm nàng vào lòng khi nàng khóc, nhẹ nhàng ai ủi, chọc cho nàng cười vui.

Trước mặt hắn, nàng có thể bật khóc, cười vang, không cần giả bộ kiên cường, không cần kìm nén bản thân.

Nước mắt cho nàng biết, người đó, đã xuất hiện rồi.

Nước mắt đang đợi người ấy…

Nó không cần phải cố nén nữa, cứ khóc đi, hắn, sẽ quý trọng…

Khuôn mặt xinh đẹp được ôm gọn trong lòng bàn tay hắn bỗng nở rộ tiếng cười, gật đầu thuận theo.

Giọt nước mắt to như hạt đậu, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nàng mở miệng, thanh âm trong trẻo bình tĩnh vang lên đầy chắc chắn:

-Đây là nước mắt của hạnh phúc.

Nàng ôm hắn thật chặt, chặt đến nỗi mỗi tấc da thịt đều dán sát lại với nhau, không có một khe hở nào giữa hai người, sự thân cận hồn nhiên trần trụi nhất.

-Sau này ta trở nên thật thích không, vậy phải làm sao? –Nàng bắt đầu lo lắng vấn đề này.

Quá ỷ lại vào lời nói của hắn, phải làm thế nào mới tốt?

-Chỉ cần không phải là nước mắt của đau khổ buồn bã thì cô muốn khóc bao nhiêu cũng được. –Hắn nói.

Hồng Tảo nhắm mắt lại, nghe thấy hắn nói vậy, lệ nóng doanh tròng, thật muốn…nhào vào ngực hắn, yên tâm khóc lớn.

Bồ Lao không hiểu việc ‘gặp điều tốt nên thu vào’, một bụng nói thật tiếp tục tuôn ra.

-Lúc cô nằm dưới thân ta, cả người trắng mịn, khuôn mặt đỏ bừng, dáng vẻ yêu kiều, thật đẹp, thật nhu mì, vừa gọi tên ta, đôi mắt đong đầy nước mắt nhìn ta, khiến ta cảm thấy thật kích động. –Hắn hoàn toàn không ngại việc nàng thích khóc, nhưng trong việc gối chăn, nước mắt hoan lạc cũng đừng thường xuyên xuất hiện nha.

Náng đấm hắn một cái, cắt lời hắn.

Sắc long!

Canh ‘Tiên toa’ ‘linh tham’ ‘phượng tiên’ ‘kì giác’ ‘vân thủy’ ‘bàn long lê’ ‘tiên tửu’ ‘kim nhĩ’ ‘hồng tảo’ cũng sắp đến ngày phải nấu rồi.

Tạm thời không nhắc đến Lục Long Tử mang theo ‘toa’ từ địa lao trốn đi, trước mắt còn chưa biết hắn đi hướng nào, thiếu đi một vị dược liệu, sao có thể nấu được canh thuốc đây?

Còn nữa…

Hồ thần Câu Trần, một con hồ ly mới đắc đạo thành tiên, trùng hợp đi đến Long Hài Thành, lại xảo hợp nghe được chuyện Lục Long Tử cướp ngục, mà canh ‘Tiên toa’ ‘linh tham’ ‘phượng tiên’ ‘kì giác’ ‘vân thủy’ ‘bàn long lê’ ‘tiên tửu’ ‘kim nhĩ’ ‘hồng tảo’ vị ấy cũng đã từng uống, biết rất rõ tác dụng của bát canh này.

Ngón tay thon khẽ vấn lên mái tóc màu đỏ vừa dài lại vừa dày, sau đó lại tao nhã chống tay vào má, khuôn mặt con gái được chăm sóc kĩ càng, không chỗ nào không đẹp, tràn đầy mị hoặc.

-Mùi vị đó…thật suốt đời khó quên. Nhưng Long Chủ nói nó có thể chữa được chứng bệnh tích tụ trong lòng? Sao không hề giống ấn tượng của ta nhỉ?

-Câu Trần đại nhân, xuỵt…

Long Chủ bối rối phất tay muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn, Câu Trần cười khẽ rồi nói ra sự thật bằng giọng điệu vô cùng êm tai.

-‘Kim lân’ mang độc, ‘linh tham’ không khiến người ta chết nhưng cũng chứa nhiều độc tính, ‘tiên tửu’ không độc lại có thể kích thích nhiều loại độc khác phát ra độc tính mạnh nhất. ‘Phượng tiên’ có chút xíu độc, ‘kì giác’ là xương đòn, mà xương đòn của phỉ kì lân là kịch độc. ‘Vân thủy’ là tên một loại rắn độc, ‘bàn long lê’ tuy nghe có vẻ ngon miệng nhưng chắc chắn không thể ăn, ‘kim nhĩ’ là một loại nấm độc, còn ‘hồng tảo’ …chỉ để cho bát canh bình thường thêm chút vị ngọt.

Câu Trần dừng một chút, nhấp một ngụm trà nóng vừa được một con cá nhỏ dâng lên cho ngọt giọng rồi mới nói tiếp:

-Canh độc như vậy, uống một bát, không cần đi nửa bước cũng đã phun ra máu chết bất đắc kỳ tử rồi, coi như…cũng là một cách chữa bệnh…

Chân tướng, làm người ta nghiến răng nghiến lợi.

Hóa ra, mấy vị long tử tiêu tốn bao nhiêu thời gian công sức để tìm các loại dược liệu, căn bản không dùng để chữa bệnh, tất cả đều là âm mưu của Long Chủ và Hồng Y!

Âm mưu trêu đùa các long tử!

Chỉ là không thích nhìn đám con ngỗ nghịch và bất hiếu mới nghĩ ra quỷ kế này, làm cho bọn nó bôn ba bận rộn, một cách trả thù nho nhỏ.

-Khó trách, sau khi ta ăn ‘bàn long lê’, đầu óc có chút mê muội. –Cửu Long Tử nhớ lại, cái cảm giác bay bay bổng bổng này là trúng độc à? May mà đầu của hắn thật mạnh mẽ, loại tiểu độc này còn chưa làm gì được hắn.

-Phụ vương thật sự là quá đáng, việc này cũng có thể lấy ra để đùa?! Còn đùa giỡn mấy người chúng ta như vậy! –Hồi lâu sau khi ra khỏi đại sảnh, cỗ oán khí này vẫn chưa biến mất, mấy vị long tử vừa thở phì phì vừa mắng.

Các huynh đệ đang tức giận với sự thật thì Bồ Lao lại thở dài nhẹ nhõm, tích tụ trong lòng cũng biến sạch.

Bởi vậy, khi Câu Trần vạch trần kỹ xảo của Long Chủ, các huynh đệ đều bùng nổ sự bất mãn thì hắn lại cười ngây ngô một mình, im lặng một cách khác thường, không tham gia vào hàng ngũ mắng mỏ, ngồi một mình một bên, trong lòng nở hoa vui sướng.

-Không phải cho nàng vào nồi canh, không cần phải tìm một ‘táo đỏ’ khác để thay thế nàng, thật là tốt quá! –Niềm vui của Bồ Lao không chỉ thể hiện ra mặt, mà khi hắn lẩm bẩm tự nói lại vô tình nói thật lớn.

-Xem ra nhị ca muốn giữ gốc ‘linh tham’ đó lại trong thành, lục ca không biết mất bao lâu mới phát giác mình trở thành đồ chơi của phụ vương…-Hai tròng mắt Cửu Long Tử quét về phía Bồ Lao đang ngây ngô cười, hắn rất nhanh liền phát hiện, trên đỉnh đầu tứ ca đã sớm nở đầy một vườn hoa…

Có thể vui mừng như vậy sao?

-Tứ ca.

Người nào đó, còn đang nở hoa, vô cùng sáng lạn.

-Tứ ca! –Nhấn giọng gọi hắn.

-Hả? –Người nào đó hoàn hồn, vẫn mang theo vẻ mặt ‘chim hót hoa nở’ như ở trong chốn tiên cảnh.

-‘Bàn long lê’ mà ta tìm ăn vài quả là hết sạch, không hề có phiền toái, huynh thì sao? Huynh muốn xử lý dược liệu huynh mang về thế nào?

Đối với chút xíu độc tính của ‘bàn long lê’, Cửu Long Tử chẳng hề sợ gì hết, xử lý bằng cách – ăn sạch nó!

Vốn là, dược liệu của tứ ca, hắn có thể giúp tứ ca ăn luôn, trong bụng có thêm vài quả nữa cũng không lãng phí không gian nhiều lắm, điều kiện tiên quyết phải là táo đỏ bình thường, là cái loại quả nho nhỏ tròn tròn kia cơ.

-Xử lý? –Bồ Lao vẻ mặt mờ mịt khi nghe xong hai chữ này.

-Đúng đấy, không thể dùng nàng để nấu canh, á, nàng cũng không thể nấu được canh…Giữ nàng lại cũng chẳng có tác dụng gì, lại nói tiếp, nàng có muốn ở lại Long Hài Thành không? –Cửu Long Tử hỏi trực tiếp, Long Hài Thành không tiện chứa nhiều người, đổi lại là hắn, hắn còn lâu mới giữ lại.

Bồ Lao ngây người.

Nàng đã không còn lý do ở lại Long Hài Thành.

Nàng sẽ muốn…ở lại đây sao?

Nơi này và trên đất liền nơi nàng sinh ra lớn lên là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Trong biển, không có mặt trời mọc, không có mặt trăng lặn, bốn bề xung quanh là nước biển, đi tới đi lui bên người là mấy loài tôm cá, một nửa ‘con người’ mà nàng quen thuộc cũng không có.

Nàng có muốn trở về không?

Trở về có bằng hữu có hàng xóm, có ngày đêm luân phiên, có lục địa phong phú nắng mưa gió tuyết?

-Ô, không nở hoa nữa à? –Cửu Long Tử như nhìn thấy vườn hoa rực rỡ trên đầu người nào đó đang dần tàn lụi, héo hon. Tuy hoa là vô hình nhưng nét mặt đặc sắc của Tứ ca rất khiến người ta dễ liên tưởng.

Nhìn kìa, lại héo thêm một bông nữa.

-Ta muốn nàng lưu lại! –Bồ Lao đột nhiên rống to, sóng âm chấn thiên động địa, vang lên như sấm.

Cửu Long Tử nhất thời không để ý, không kịp bịt tai, sóng âm ập đến, hai lỗ tai đều tê lại, đau đớn kinh khủng. Thính giác như bị âm thanh ong ong ong hoàn toàn xâm chiếm.

Đợi đến khi Cửu Long Tử dùng thuật lực chữa cho hai tai khỏi đau, ngẩng đầu muốn gào lên mắng tứ ca, nhưng ngẩng đầu lên lần nữa nào có thấy bóng dáng của Bồ Lao đâu?

Dư âm của tiếng rống còn lưu lại, vấn vít quanh Hải Thành, vẫn đang tiếp tục--

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play