Hắn khựng chân, ưỡn thẳng lưng, không quay đầu nhìn nàng, nàng không nhìn thấy vẻ mặt hắn nói chuyện, chỉ nghe thấy hắn nói:
- Nhỡ là thật thì làm sao đây? –Hắn than dài, giọng nói trầm buồn như sấm rền có vẻ bất lực.
Chỉ nghe các huynh đệ ngươi một lời ta một câu bàn luận làm thế nào xẻ thịt nàng, ngực hắn như bị vạn tiễn xuyên tim, rất đau.
- Không đâu, đừng tự mình dọa mình… -Nàng vốn muốn nói thêm, đồng thời hắn xoay người, bước lên bậc thang cao hơn nàng hai bậc, từ trên nhìn xuống, tư thế nhìn nàng khiến nàng im lặng không nói.
Hắn…
Rõ ràng đứng vừa thẳng vừa vững, cường tráng hơn nàng rất rất nhiều, khí thế nhìn xuống hẳn cũng áp đảo khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nhưng nàng nhìn thấy lại là một nam nhân lòng đầy sầu muộn, là một nam nhân với ánh mắt nghiêm túc, ngợp lửa trong con ngươi.
Không có nửa phần cao ngạo, không có bất kỳ lòng tin gì, thậm chí là tâm ý hoảng loạn.
Với bộ dạng này, nàng sao còn nhẫn tâm nhìn hắn bị gạt nữa?
Sao có thể nhẫn tâm, khiến hắn buồn phiền, nếu hắn sầu lo toàn bộ là vì nàng chứ?
Không đành lòng.
Nàng than nhẹ, quyết định muốn mở miệng nói thật.
- Chuyện ngươi lo lắng không có khả năng trở thành sự thật, bởi vì Hồng Tảo ta đây chẳng phải như ngươi tưởng…
Trên biển trời vút tới một bóng người như tia chớp màu xám nhạt bao phủ hai người.
Bồ Lao theo bản năng ngẩng đầu, đôi mắt trừng lớn.
- Nhị ca?!
Nhị Long Tử Nhai Tí đã trở lại Long Hài Thành.
Cùng tới là một vị thuốc sau cùng, Linh Tham.
- Gốc cây này không được động vào, ta sẽ mang về một gốc khác, trong vòng ba ngày nhất định sẽ trở về.
Nhị Long Tử vừa hồi thành để lại một câu nói cực kỳ tùy hứng, ngay cả ghế đều chưa ngồi nóng chỗ, người đã đi mất rồi.
Giật mình thì giật mình, kinh ngạc thì kinh ngạc, mấy Long Tử liền nhao nhao bàn luận về sự khác thường của Nhai Tí.
Mỗi cuộc ăn nhậu tán gẫu đều khó tránh khỏi chỉ chỉ trỏ trỏ với hành vi của Nhai Tí, trong lúc nói chuyện có trêu chọc, có trách mắng, có không tin, đương nhiên càng nhiều chính là khó có thể hiểu nổi…
Điều dễ thấy duy nhất là Nhị Long Tử tuyệt đối không nỡ để Long Chủ ăn củ sâm kia.
- Thì ra còn có chiêu này…
Nếp nhăn não của Bồ Lao mọc theo một đường thẳng dài, không xiên xẹo không quanh co, không giỏi biến báo, diệu chiêu của Nhị Long Tử hắn chưa thể nghĩ ra ngay lúc đó, mà là vài ngày sau, cùng bảy huynh đệ uống xong cuộc rượu nhỏ, trách móc hành vi lằng nhằng của Nhai Tí, hắn mới một thân một mình, hơi hơi say sưa đi về lầu các của hắn.
Một bước, một bước, cực chậm, cực chậm.
Ý nghĩ tới một cách đột ngột, một thứ cảm giác… bừng tỉnh xua hết sự hỗn loạn trong đầu.
- Ta cũng đi tìm một táo đỏ khác, loại hàng kém chất lượng không ngọt như vậy, không mềm như vậy thay thế cho nàng chẳng phải là xong?
Nếu bị các huynh đệ nghe thấy chắc sẽ bị chế giễu một trận, nhưng đổi lại không cần đưa nàng vào nồi canh, nghĩ thế nào đều là có lời!
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện, càng nghĩ càng hăng hái, chạy vội tới thương lượng với Hồng Tảo, hỏi xem ý kiến của nàng!
Bước chân chuyển hướng, mang đầy vẻ tung tăng, hùng hùng hổ hổ chạy tới Dược Cư.
Quỷ dị chính là, Dược Cư lại không một bóng người. Từ xa nhìn lại, tất cả các tiểu học đồ toàn bộ tập trung tới đình viện ngoài Dược Cư để mài dược, phối dược, ngay cả Băng Di cũng ở đó.
Bồ Lao không rảnh đi quản những tên này, chẳng buồn để ý vì sao chúng chờ ở đình viện, liếc một cái, xác định Hồng Tảo không ở trong đó hắn liền xông thẳng vào trong phòng.
Một chiếc vạc lớn đứng im ở chính giữa Dược Cư, ngăn cản đường đi.
Bọt nước tròn nhạt màu bao phủ lấy nó, màng bọt rực rỡ đủ mọi màu sắc.
Dưới vạc, hơn chục viên đá lửa được xếp tầng song song nhau.
Đá lửa toàn thân màu lửa đỏ bị lửa xanh vây quanh, lửa xanh quanh năm không tắt, ngâm trong nước cũng thể, tỏa ra sức nóng của lửa, là thứ rất thường thấy trong Long Hài Thành, đa số thành dân dùng nó xào nấu đồ ăn.
Lúc này đá lửa cũng đang đun nấu.
Ùng ục ùng ục… Theo thanh âm sôi trào truyền ra mùi dược liệu nồng đậm.
Vạc lớn quá sâu, Bồ Lao buộc phải đi gần hơn mới có thể nhìn rõ vật trong vạc.
Vật trong vạc…
Hơi nước đun sôi bốc lên ngùn ngụt, ở trong không gian bọt nước tròn tạo thành một mảnh mù mịt, Bồ Lao nheo mắt nhìn kỹ, định nhìn rõ ràng một chút.
Loáng thoáng nhìn thấy trong vạc nấu cái gì…
Hoặc nên nói, đun cái gì…
Hơi nóng lúc tan lúc tụ, chợt đậm chợt nhạt, khi hắn tới gần, trong nháy mắt khói tản, khiến hắn nhìn thấy rõ mồn một!
Trong vạc lớn đang đun Hồng Tảo!
Từ dưới cổ nàng được ngâm vào trong nước thuốc màu nâu đậm, cổ hơi nghiêng, mái tóc dài đen như gỗ mun rối tung, rủ vào trong nước, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt nhắm nghiền, trán đầy mồ hôi.
Sự phập phồng rất nhỏ kia hắn không xác định được là nàng đang ráng sức hít thở, hay là khi nước thuốc đun sôi nàng đung đua theo nó một cách bị động.
Tiếng rống nặng nề phá vỡ cuống họng.
Vảy đỏ dựng đứng kịch liệt, ánh ra ngọn lửa hãi người trong mắt hắn, hắn bước dài lao vào quả cầu bọt, đôi tay phủ đầy vẩy vươn vào trong nước nóng, tức tốc vớt nàng lên.
Hồng Tảo trong nháy mắt tỉnh lại, không biết xảy ra chuyện gì, thân thể bị ôm vào trong lồng ngực rộng rãi, nàng nghe thấy bên trong lồng ngực đó, vang lên tiếng thú rống đau đớn bi thương đang vang vọng.
Tiếng rống của hắn đánh động Hồng Y chờ ngoài phòng bếp, Hồng Y còn chưa nhìn rõ người tới là ai, trước tiên quở trách một trận.
- Ta chẳng phải đã phân phó, tất cả mọi người không cho phép bước vào Dược Cư, không cho nhìn trộm, gây trở ngại nàng ngâm thuốc…
Lời nói ngẹn trong yết hầu, cơn giận mắng người liền biến mất nhanh chóng khi nhìn rõ thân phận người tới.
- Tứ, Tứ Long Tử?!
Không thể trách giọng điệu Hồng Y mê muội, mà là Bồ Lao trước mắt cả người đỏ rực, nổi giận đùng đùng, như ngọn lửa cháy hừng hực, như ngâm mình tắm trong lửa, mắt rồng hung ác:
- Ai cho ngươi đun nàng?! Ai cho??? –Rồng rít gào, răng nanh sắc bén, phảng phất như tùy thời muốn vồ tới, thỏa sức cắn xé, thỏa sức nhai nuốt… vô cùng dọa người.
Dược Cư rung rinh, trong đôi con ngươi kia rõ ràng đỏ tươi như lửa lại lạnh buốt như băng.
Nếu không phải tay đang ôm nàng, không tiện tấn công, bằng không hai tay Bồ Lao tuyệt đối là ghì chặt trên cổ Hồng Y!
- A không… Long Tử hiểu lầm rồi… Hiểu lầm lớn rồi… Ta không phải đang đun nàng… -Muốn giải thích cũng không khó, nhưng vừa khẩn trương vừa bắt đầu nói lắp là chứng bệnh lạ ngay bản thân Hồng Y cũng không chữa khỏi.
Bồ Lao rống lên cắt ngang lời ấp úng của Hồng Y:
- Lột sạch nàng, đặt vào trong vạc, phối hớp nhiều dược liệu như vậy, dùng đá lửa đun nhỏ lửa nấu từ từ, không phải đun nàng thì là cái gì? –Hắn không nhìn ra có khả năng thứ hai nào!
Lột, lột sạch?
Hồng Tảo kinh hô một tiếng, đột ngột nhớ tới hiện trạng trần trụi của mình.
Đúng, nàng trần như nhộng, thuần tịnh hệt như trẻ con mới sinh, bị hắn vớt từ trong nước thuốc lên, giờ phút này còn bị ôm chặt trong tay hắn, ghì lấy chặt chẽ, một tấc da thịt trần trụi đều dán sát vào hắn, không hề có nửa khe hở.
- Bỏ ta xuống! Mau bỏ ta xuống! –Hồng Tảo hận không thể lặn xuống nước trong vạc lớn, chết đuối đều cam nguyện!
- Nước nóng như vậy cô muốn bị đun đến lột da sao?! Đừng nhúc nhích! –Hắn quát ngăn cản sự vẫy vùng tránh thoát của nàng, bàn tay đặt lên bộ phận thuận tay nhất, dễ dùng sức nhất, dễ dàng ngăn nàng lại.
Bộ phận đó vừa mềm vừa trơn, trắng muốt, tròn trịa đáng yêu…
- … Độ ấm của nước thuốc ta điều chỉnh rất cẩn thận, sẽ không nấu chín người ta đâu… -Hồng Y muốn giải thích, đáng tiếc không ai để ý tới ông.
- Đừng sờ lung tung! –Hồng Tảo vỗ tay Bồ Lao, thân thể thoáng trượt xuống, lập tức lại bị hắn ôm ngược lên.
Lần này hắn giữ càng chặt, ôm càng sít, bóp bờ mông như đào mật đến biến hình.
- Cô bị đun nóng đến toàn thân đều đỏ rồi! Như một con tôm luộc! –Nhiệt độ cơ thể nàng cao đến dọa người, lòng bàn tay Bồ Lao chạm vào da thịt đều tỏa nhiệt đến bỏng tay.
Không hoàn toàn là do nước thuốc, càng, càng nhiều là vì hắn…
- Còn không đi lấy thuốc chữa bỏng đến? –Bồ Lao hung ác trừng mắt với Hồng Y, rống xong trong đôi mắt đỏ rực lóe lên vẻ kinh ngạc và… sát ý.
Kinh ngạc chính là, lòng bàn tay hắn cuối cùng cảm thấy sự mềm mại khi ôm nó, mềm mịn như tơ lụa, hơi hơi run rẩy.
Đó là da thịt, là chiếc mông nhỏ trơn nhẵn cong cong của nàng, không có y phục ngăn cách, chỉ đơn thuần là lòng bàn tay và làn da mịn tiếp xúc thân mật, kề sát hoàn toàn.
Sát ý thì là… nàng toàn thân trơ trụi, Hồng Y lại đứng ở đó, còn đứng lâu như vậy! Nhìn lâu như vậy!
- Ngươi nhìn thấy gì?
Giọng điệu Bồ Lao chuyển thành nhạt, giống than thở, giống lẩm bẩm, đôi mắt nheo đến không thể nhỏ hơn, hai hàng vảy đỏ lại dựng ngược, hệt như dao nhỏ sắc bén, dựng thẳng đứng.
- Hả? –Hồng Y không hiểu hắn đang hỏi gì, bởi vì ông rất không quen với ‘lời nói nhỏ nhẹ’ của Bồ Lao.
- Ngươi, nhìn thấy thân thể nàng rồi? –Từng chữ vẫn rất chậm rãi, hơn nữa rất nhỏ nhẹ.
- Hả hả hả????
Hồng Y đã hiểu.
Đã hiểu sát khí lạnh buốt tràn đầy trong mắt Bồ Lao!
- Tôi không nhìn thấy! Tôi chẳng nhìn thấy gì cả! Tôi chỉ nhìn thấy sống lưng hùng vĩ rộng rãi của Tứ Long Tử, hoàn toàn che hết thân thể nàng! Lạ quá! Trời tối rồi à? Sao trước mắt tôi… lại tối mịt thế này!? Tôi không nhìn thấy cái gì… không nhìn thấy gì cả… mù rồi à? –Kỹ xảo diễn vụng về, Hồng Y mở to mắt nói dối, bắt chước hành động của người mù, vươn tay vung vẩy lung tung giữa không trung, muốn giành sự tín nhiệm từ Bồ Lao.
Kỹ xảo diễn thế này, mấy ai sẽ tin chứ?!
Có, Bồ Lao tin.
Nhìn về phía Hồng Y đang diễn kịch, hắn liếc một cái đều ngại quá nhiều, hắn thu hồi ánh mắt rồi rơi lên người Hồng Tảo ở trong ngực.
Trên bờ vai để trần, đường cong tròn trịa, bóng loáng, đọng lại mồ hôi óng ánh, dâng lên một màu đỏ nhàn nhạt.
Một bàn tay khác của hắn đặt lên bả vai, màu da ngăm đen của hắn cùng màu hồng phấn của nàng kích thích tầm mắt, khiến con ngươi hắn co rụt, ngón tay hơi thắt chặt lại.
Hơi chút ngưa ngứa, thoáng gãi gãi, khi lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt nàng, liền thoát ra…
Cổ họng càng khô nóng thít chặt, hắn nuốt mạnh nhiều nước bọt hơn nữa cũng không ngăn được cơn khát…
Không đúng!
Bây giờ há có thể là lúc ngây ngốc!
Trong lòng Bồ Lao thầm mắng chính mình.
Thân thể tươi mọng của nàng nếu không bảo vệ thì có thể bị phỏng, hắn không ngờ còn đang nghĩ ‘mịn thật, mềm thật, đẹp thật, hệt như hoa anh đào dính đầy cả người…’
Hạ lưu!
- Trước khi xéo đi hãy để thuốc bỏng lại!
Bồ Lao quát Hồng Y đang muốn ‘giả mù’ mò mẫm ra cửa Dược Cư.
Hồng Y nhất thời quên giả mù, chạy rầm rập tới lục tung hòm thuốc, ôm ra vài lọ thuốc mỡ, nịnh bợ dâng lên, lại nhớ tới mình phải giả mù, đôi mắt trợn lên lòng trắng, rồi lại vung vẩy hai tay, ‘mò mẫm’ ra cửa.
Song song lúc bước ra khỏi cửa, Hồng Y thở phào nhẹ nhõm, may mắn giữ được mạng già, ly khai cực nhanh, không dám lưu lại thêm một giây.
Hồng Y không hiểu rõ tình hình, chờ một hồi, trong vòng không đến một canh giờ, một con Long Tử phát điên khác cũng sẽ đối đãi với ông như vậy, hành vi càng hung bạo hơn, hơi thở ra an tâm này của ông, thở quá sớm…
- Ngươi hiểu lầm Hồng Y rồi! Ông ấy trừ độc giúp ta… -Không, lúc này chẳng phải lúc nói hộ cho Hồng Y, đầu óc Hồng Tảo sôi sùng sục, còn vượt qua cả nhiệt độ trong vạc.
Cảm giác nóng rực ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng, khiến nàng không phân biệt rõ nặng nhẹ, ánh mắt sâu xa của Bồ Lao như đang nói cho nàng biết rằng…
Nàng còn có nguy hiểm hơn cả Hồng Y!
- Ngươi đừng nhìn! Không… trước tiên thả ta vào trong vạc… Đừng véo… ta! –'Mông', chữ này, nàng thẹn thùng không dám mở miệng.
- Lạ quá, rời khỏi nước nóng lâu như vậy, da thịt cô sao ngược lại càng lúc càng đỏ, càng lúc càng nóng? –Ngay cả hắn đều cảm thấy hơi nóng, làm hắn ấm áp.
Bởi vì hắn nhìn nàng!
Bởi vì hắn ôm nàng!
Bởi vì ánh vảy đỏ của hắn truyền nhiệt cho nàng!
Nàng không khống chế nổi rặng mây hồng cuốn tới, lan tràn toàn thân, nhuộm đỏ mỗi tấc từ đầu tới chân.
- Trước tiên để ta mặc y phục vào đã, được không? –Nàng cầu xin, dường như nghe thấy tiếng nước sôi đang vang lên ùng ục trong đầu.
- Bôi thuốc trước hẵng nói. –Hắn rất kiên trì.
- Ta không bị bỏng! Nước thuốc… không thể làm bỏng, tự ngươi thò tay thử xem, nhiệt độ rất ấm, ta thoải mái đến mức không nhịn được ngủ thiếp đi… Ngươi có nghe ta nói hay không thế? –Nàng nhìn thấy hắn cắn rách vải đậy nắp bình, hỏi rất tuyệt vọng.
- Bôi thuốc xong hẵng nói, ta sẽ nghe. –Lúc đó thì không kịp rồi.
Thuốc mỡ mát lạnh đã thoa qua bờ vai nàng.
Thân thể lửa nóng càng làm cho thuốc mỡ ngấm lạnh vô tả, nóng lạnh giao thoa, ấm lạnh tự biết.
Hắn nhẹ nhàng thoa đều thuốc mỡ, ngón tay thô kệch không ngờ cũng có thể dịu dàng đến vậy.
Một mảng da trắng hồng, chưa bao giờ cho người thấy, đó là nơi thầm kín, che ở dưới y phục, ngay cả mình đều không nhìn thấy, hắn lại nhìn rồi, sờ rồi, ngón tay trượt xuống đường hõm nơi sống lưng…
Cảm giác ngưa ngứa từ đầu ngón tay hắn truyền tới, hệt như nơi trung tâm của gợn sóng, đầu tiên là lao xao rồi bắt đầu khuếch tán, chui vào trong da, lẻn vào trong thịt, thấu đến tận xương.
Đến tận khi vang lên một tiếng rên khẽ từ trong miệng nàng tràn ra, nàng không kịp cắn môi giấu đi.
Thanh âm thật dễ nghe, hắn muốn nghe lại một lần, không, hai lần ba lần… càng nhiều lần càng tốt.
- Được rồi, đừng… ngứa quá… -Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng không làm được, nếu hai người kéo giãn khoảng cách thì thân hình trần trụi chật vật của nàng sẽ bị hắn nhìn sạch sành sanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT