Hắn nói ra những lời thật kinh người. Bản thân hắn còn chưa phát hiện, bộ dạng hắn rất lỗi lạc lẽ thẳng khí hùng.
Hồng Tảo đầu tiên là ngơ ngác, rồi rặng mây đỏ nhàn nhạt dần phớt lên, hai má nhuộm đầy vẻ tươi đẹp.
Tuy rằng, hắn rống không hề du dương bi thảm chút nào, nhưng trong câu từ đã hứa hẹn biết bao nhiêu thứ, liệu hắn có biết chăng?
Ta làm tay cho cô…
Ta làm chân cho cô…
Đây là chuyện cả đời, một cuộc đời dài đằng đẵng.
Đôi mắt nàng nong nóng.
Nàng đầu tiên là khép đôi mi dài nhằm cảm nhận sự ấm áp dồn vào trong đôi mắt, rồi lại mở mắt, đôi mắt càng thêm ướt át rực rỡ gấp bội, gần như ánh sao.
- Nói cũng đúng, nếu mất đi tính mạng, giữ nguyên tay chân đầy đủ cũng chẳng có ý nghĩa. –Nàng bật cười.
- Đúng vậy đúng vậy. –Thật cao hứng khi nàng hiểu.
Không sai, mất tay mất chân không bằng mất một cái mạng, tuy tay nàng rất mềm rất mịn, cầm vào lòng bàn tay cảm thấy rất tốt, nhưng khi buộc phải bỏ đi niềm yêu thích thì vẫn phải nhịn đau…
- Nếu là một cánh tay một chiếc chân giữ lại tính mạng ta không âu không lo, vậy thì quá tốt rồi. –Biết rõ ‘táo đỏ’ nấu canh cần dùng mới cần lo lắng vận mệnh vào nồi, nhưng kiểu gì đều không đến lượt nàng, nàng đương nhiên có thể nói nhẹ nhõm rồi.
Vốn dĩ không muốn nói rõ sự khác biệt giữa nàng và ‘táo đỏ’ là mang theo chút ý xấu, muốn nhìn hắn xấu mặt. Hiện tại, không vội đính chính sai lầm của hắn chiếm đa phần là bướng bỉnh. Khi hắn biết được nhầm lẫn mình mắc phải lớn chừng nào, hắn sẽ lộ ra biểu cảm thế nào? Là thở phào nhẹ nhõm vì đã bảo toàn tay chân và tính mạng cho nàng mà mừng rỡ như điên, ngửa mặt lên trời cười lớn? Hay là, ngây ngốc cả người, hoàn toàn bất ngờ về tình huống, lơ mơ đến đáng yêu? Nàng xấu quá rồi, thế nhưng lại… rất mong chờ điều này đó.
Bồ Lao cầm tay nàng giơ lên trước mặt, ánh mắt đoan trang rất chuyên chú, dường như mỗi một nếp nhăn lòng bàn tay, mỗi một chỗ màu da đều đáng giá cho hắn quan sát kỹ càng.
- Không còn quả là hơi đáng tiếc, khi nó ấn khắp huyệt vị trên người ta, thứ cảm giác sung sướng mềm nhũn cả người kia… -Chậc chậc chậc, chỉ nghĩ tới thôi mà gân cốt đã mềm rồi. Hắn vô ý thức nắm tay nàng, xoa xoa mu dưới hơi ửng đỏ, động tác nhẹ nhàng thong thả. Động tác giống như bản năng của thú làm cho nàng cảm thấy thoải mái cùng an tâm.
- Còn nữa, khi nó xoa trán ta, ta cũng rất thoải mái… -Hắn không khỏi than thở, bởi vì thỏa mãn mà phát ra tiếng rên khẽ. Tiếng ngâm nga thỏa mãn vừa nãy của hắn quá ư dễ nghe, đụng vào nơi trái tim nàng mang tới sự rung động. Dễ nghe đến mức… mê người.
Nàng dường như bị mê hoặc, xoay tay, dùng lòng bàn tay xoa khuôn mặt hắn, cảm nhận sự nóng rực trên da hắn. Yết hầu hắn trào ra tiếng nuốt nước bọt, thầm vui vẻ, hưởng thụ sự va chạm từ làn da mềm mịn của nàng.
Đôi mắt khép hờ giống như chú mèo lười, làm người ta trìu mến.
- Nếu ta đứt tay chân trở thành tàn phế, ngươi thật sự bằng lòng trở thành tay chân của ta? Ở bên người ta, dìu dắt ta, làm bạn với ta? –Nàng nhẹ giọng hỏi.
- Đương nhiên. –Đôi mắt hắn tuy khép hờ, nhưng vẻ thành thật trong đôi mắt không hề mất đi chút nào.
Nàng cười càng đậm, cảm thấy cõi lòng ngọt lịm, hai chữ ‘đương nhiên’ kia của hắn, lời tuy ít nhưng đôi mắt hắn lại truyền đạt rất nhiều…
- Nếu đã như vậy, ta không sợ theo ngươi về Long Hài Thành, ngươi cũng đừng lo.
Nàng biết hắn đang… lo lắng? Bồ Lao nhìn chằm chằm nàng. Lo lắng vừa về thành thì sẽ… mất đi nàng.
- Mọi chuyện đều sẽ không sao đâu. –Nàng cười, ngụ ý trong nụ cười đầy sâu xa, có trấn an có ám chỉ.
Hắn quả thật được trấn an. Bị ánh mắt, giọng nói ngọt ngào của nàng… nụ cười dịu dàng lại tự tin kia của nàng trấn an.
Hắn nhìn không dời mắt, không tự giác ngoan ngoãn nghe lời.
- Được, chúng ta trở về.
Cuối cùng cũng bước vào miệng rồng Long Hài đang há lớn cuồng ngạo. Nhìn từ xa tới gần, cả bộ xương rồng khí thế mênh mông, nàng không ngờ rằng, lúc còn sống ở trên đời lại có may mắn nhìn thấy Cự Long, còn xuyên qua từ trong miệng rồng… Được rồi, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày sẽ bị một Long Tử nắm chặt tay, một chiếc màu nâu đậm một chiếc màu trắng nhạt, vô cùng đối lập, mười ngón tay đan cài quấn lấy nhau lại có vẻ ăn khớp vô tả. Hơn nữa, nàng còn… hơi đỏ mặt.
- Chúng ta đi thẳng đến Dược Cư tìm Hồng Y. –Bồ Lao giải thích phương hướng họ đi tới, để nàng trong lòng có nắm chắc, không đến mức thấp thỏm. Miệng nàng ứng tiếng, đôi mắt đảo quanh cảnh đẹp kinh người trong thành, chỉ chớp mắt, biến thành một loại xa xỉ.
- Bộ xương rồng này là thật à? Hay là thợ mô phỏng ra?
- Hàng thật. Là di hài của Long Chủ đời đầu. –Bồ Lao vỗ vào một trụ xương.
- Di hài tổ tiên… Nhân loại chúng ta không dám lấy ra làm phòng ốc. –Một mái che, còn thành mái che lớn như vậy, thành cầu thang lầu các, khí vũ hiên ngang… Vô cùng bất kính mà.
- Xương rồng bày đâu cũng là bày, nó lại không thối không rữa, cứ tận dụng thôi. –Hắn nhếch miệng:
- Xương rồng so với bất kỳ loại đá nào đều cứng hơn, ngâm lâu trong nước biển vẫn không bị mục.
- Sau này… ngươi cũng sẽ bị lấy làm… như vậy à? –Nàng định uyển chuyển, đổi lấy hắn cười sặc sụa.
- Giọng điệu cô thoáng nghe qua rất không đồng ý. –Hơn nữa, hắn không nhìn lầm chứ? Dường như còn có chút… không nỡ len vào trong ánh mắt nàng.
- Chúng ta tin rằng xuống mồ là bình an. –Trước khi xuống mồ phải xem giờ, xem phong thủy…
- Ta tin rằng chết phải đúng chỗ, nên ở đâu thì ở đó, nên chết thế nào thì chết thế đó. –Cái trình tự dựng bia lấp đất kia thật phiền phức. Sau khi chết, ai còn buồn phiền vì chút việc vặt ấy chứ.
Hắn kéo nàng bước lên cầu thang, từng bước tung tăng nói:
- Ta ngược lại cảm thấy sau khi chết, thân nhân con cháu đi đi lại lại, ầm ầm ĩ ĩ dưới xương cốt mình, cần cù làm việc, rất là náo nhiệt mà, ta không bài xích mình cũng biến thành ‘xà cột’ cho con cháu, cho chúng dựng vài phòng ốc.
Hắn là một nam nhân ôn nhu, một nam nhân dung mạo rõ ràng rất không ôn nhu nhưng nội tâm mềm mại. Trong lời nói tỏa ra sự bao dung và vô tư khi đối đãi thân nhân. Nàng thích hắn như vậy.
- Hài cốt của cô có thể lấy làm giá đèn, cùng treo bên móng vuốt của ta nhé.
Ai cần chứ? Xương cốt trắng ởn, từng chiếc bày ra, trơ trụi cho người ta ngắm nhìn, nàng còn lâu mới chịu!
Viễn cảnh hắn vẽ ra không hề có nửa phần mỹ cảm, nghe đến rùng hết cả mình, nàng không chút khách khí tặng cho hắn một đòn vào tay, đáng tiếc lực đạo nhẹ như muỗi chích, hắn không đau không ngứa.
Trong chốc lát, biển đá khắc hai chữ ‘Dược Cư’ lớn đã chiếu vào trong mắt nàng. Vài chú rùa con học đồ, bận bịu chở dược liệu, có vài con chăm chỉ giã thuốc, tiếng giã nện vang lên đều đều.
Tiểu học đồ phát hiện Tứ Long Tử hạ cố đến chơi, vội vã cất cao giọng:
- Chào Tứ Long Tử! –Tinh thần rất hưng phấn, gọi tới sự chú ý của toàn Dược Cư.
- Tứ Long Tử, ngài rốt cuộc đã trở lại, Nhị Long Tử vẫn chưa có tin tức đâu, ngài thắng rồi! –Tiểu học đồ Cá bừng bừng hưng phấn thông báo tình hình mới nhất, vị thứ tám, ra lò!
- Hồng Y đâu? –Bồ Lao hỏi.
- Sư phụ và Băng Di sư huynh đang ở trong phòng. –Tiểu học đồ đáp, đôi mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm về phía Hồng Tảo. Tứ Long Tử chẳng phải đi tìm táo đỏ ư? Sao lại dẫn một cô nương tới?
- Đi thôi. –Bồ Lao cùng nàng đi vào nhà, trong Dược Cư, đủ mọi dụng cụ chữa bệnh vô cùng kỳ lạ, rất nhiều thứ nàng chưa từng thấy bao giờ, đương nhiên phải xem kỹ một hồi.
- Hồng Y! Ta mang táo đỏ về rồi! –Bồ Lao rống còn hơn phái học đồ đi gọi, không bao lâu Hồng Y từ phòng bếp ra ngoài, Băng Di lẽo đẽo theo đuôi.
- Tứ Long Tử vạn an, cực khổ cực khổ rồi… có điều, đi tìm táo đỏ hẳn không cực khổ lắm mới đúng, ha ha, ngài mua bao nhiêu cân về? Ta lấy cái hũ cho ngài đựng. –Hồng Y liên tục cười nịnh, khom người đi tìm hũ, thanh âm vang trong tủ đá tiếp tục truyền ra: - Nghe Băng Di nói, ngài tìm thấy táo đỏ đặc biệt khó gặp, là quả to bằng nắm tay à? Vậy quả thật rất hiếm đấy, không hổ là Long Tử, không thèm đi tìm thứ bình thường, ồ… cái hũ này nhỏ quá, đổi cái lớn hơn… chính là nó rồi!
Hồng Y ôm ra một chiếc hũ lớn, ngẩng đầu, trên mặt vẫn vương đầy nụ cười rồi ngó đông nhìn tây, không nhìn thấy trên tay Bồ Lao xách túi lớn táo đỏ nào.
- Được rồi, chiếc hũ này chứa đủ chưa? Tứ Long Tử, táo đỏ của ngài để ở đâu?
Bồ Lao và Băng Di, hai người hai ngón tay đồng thời chỉ về phía Hoàng Phủ Hồng Tảo.
Vẻ mặt Hồng Y giờ phút này có thể gọi là kinh điển. Mắt chữ O mồm chữ I, mấy chiếc răng nhỏ trong miệng toàn bộ bị người nhìn thấy sạch sẽ.
- Éc… Đó là… táo đỏ?
Hồng Y hoài nghi chỉ tới, khó có thể xác định nên rơi về hướng nào.
- Nàng đó, táo đỏ. Ta chọn loại ngọt nhất mềm nhất đấy. –Bồ Lao vẫn lấy điều đó làm cao ngạo.
Hồng Y nhìn về phía Băng Di, dùng ánh mắt hỏi: cái quái gì vậy? Táo đỏ đâu có kiểu nào như vậy?! Tứ Long Tử nhầm có phần hơi lớn mà? A a a …
Trong chín vị thuốc, một vị dễ tìm nhất trong đó vì sao còn có thể tìm nhầm?!
Băng Di cười nhẹ, nhún vai với sư phụ. Thằng nhãi cá con này, biết rõ Tứ Long Tử tìm nhầm cũng không đính chính lại, bây giờ bảo y mở miệng thế nào đây?
Hồng Y vuốt mặt, lau đi sự ngờ vực trên mặt, đổi thành nụ cười nặn miễn cưỡng.
- Thật là… táo đỏ đặc biệt quá… Thuộc hạ chưa từng thấy qua bao giờ, đặc biệt quá mà, quá không giống bình thường… -Tôi đang ám chỉ cho ngài đó! Không giống đến… hoàn hoàn là một loại khác đó!
Đáng tiếc, Bồ Lao không nhận được ám hiệu, chỉ tiếp thu được ý nịnh bợ trong câu nói của Hồng Y. Hè hè, đúng, nàng vốn đã rất đặc biệt, rất khác với bình thường.
Hồng Y khen nàng chẳng khác nào cũng đang khen hắn. Hắn nghe xong rất vui.
Hồng Y rất đau đầu, hai bên trán đau như búa bổ. Lo lắng đến mặt mũi của Long Tử, không tiện nói thẳng chỉ ra sai lầm, nhỡ đâu Long Tử thẹn quá hóa giận thì xui xẻo vẫn là y, chỉ có thể cố gắng nhắc khéo Bồ Lao.
- Táo đỏ bình thường lớn hơn trân châu chút đỉnh, đỏ toàn bộ, à, cũng giống trứng rùa, táo đỏ Long Tử tìm về hoàn toàn lật đổ tri thức sở học của thuộc hạ, khiến thuộc hạ mở rộng tầm mắt, như hiểu ra… -Nghe rõ chưa? Quả rất nhỏ! Đỏ toàn bộ! Giống trứng rùa! Chỉ dựa vào mấy câu này ngài vẫn không có lĩnh ngộ sao? Cô nương trước mắt, cách ‘một quả’ rất xa xôi, đôi má tuy đỏ toàn bộ nhưng nhìn trái nhìn phải cũng không giống ‘trứng rùa’!
- Những lời a dua nịnh hót ngươi nói quá đủ rồi, vừa vừa thôi. –Bồ Lao muốn Hồng Y thu liễm chút, làm môi Hồng Y run rẩy.
Bỏ đi, tùy tiện ngài! Hồng Y tỏ vẻ buông tha.
- Hồng Tảo, đừng đứng, ngồi xuống trước đi, ta rốt chén trà cho cô. –Băng Di tiếp đãi nàng vẫn quan tâm trước sau như một.
- Mấy ngày qua vẫn sống tốt chứ? Ta rất lo cho cô… sợ Tứ Long Tử không biết chăm sóc người khác, để cô bị lạnh, bị đói. –Miệng tuy nói lo lắng nhưng vẻ mặt lại thảnh thơi như không, chẳng thấy sự lo lắng ở đâu cả.
Hồng Tảo đầu tiên là cười rồi gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
- Ta rất tốt. Bồ Lao không giống như ngươi nói, hắn rất biết chăm sóc người khác. –Nàng giải thích thay Bồ Lao.
- Ồ? Thế… thật khó có được. –Băng Di nhíu mày, nghiền ngẫm lời nàng, ánh mắt thì nhìn Bồ Lao. Bồ Lao đáp lại bằng cái quay đầu hừ lạnh, chẳng buồn cãi lại, hắn có chuyện càng cấp bách tìm Hồng Y ra sức.
- Hồng Y, ngươi giúp nàng xem thử đôi mắt, nàng nói nàng không chảy được nước mắt, ngươi kiểm tra nguyên nhân vì sao.
Chuyện này hắn nhớ mãi trong lòng. Tuy rằng hắn ghét nữ nhân khóc lóc, cũng không cho rằng khóc không ra nước mắt là chuyện xấu gì cả, nhưng… mất đi thân nhân yêu thương nhất, đối mặt sự sợ hãi bất lực của tử vong… Đau khổ muốn khóc lóc, sợ hãi muốn rơi lệ nhưng đôi mắt lại cạn khô… Khóc, đối với ta là thứ xa xỉ, ta cầu mà không thể được.
Bộ dạng nàng nói ra những lời này, ánh mắt u ám, giọng nói lạnh nhạt, bờ mi dài hơi khép, nhưng không che giấu nổi sự mất mác mông lung trong đôi con ngươi. So sánh với sự lạc lõng này, hắn thà rằng nàng có thể khóc lúc nàng muốn khóc.
- Tứ Long Tử, số người cả đời tôi từng chữa, hai đầu ngón tay còn dùng chưa hết đâu… -Hồng Y ngược lại không khước từ hay khách khí, ở Long Hài Thành qua tay không phải cá thì là tôm, cực ít gặp phải nhân loại. Có điều, ông đọc không ít sách y của nhân gian, về cơ bản thành phần dược là biết, có ‘nhân loại’ có thể để ông luyện tập thực tế, ông cũng rất nóng lòng muốn thử.
- Ta không muốn làm phiền Hồng Y… Chỉ là khiếm khuyết nhỏ trời sinh thôi. –Hồng Tảo xua hai tay từ chối khéo.
- Ta xem xem, tới đây tiểu nha đầu, ta sẽ không hại cô đâu. –Hồng Y không cho nàng cự tuyệt, tay cầm một ống nhỏ để gần trước mắt nàng. Đầu trước của ống nhỏ nạm ngọc trai màu nhũ trắng, ánh sáng ngọc trai tỏa ra rọi con ngươi nàng co rụt lại.
- Đừng sợ đừng sợ, chỉ là chiếu sáng lên thôi. –Hồng Y bắt đầu kiểm tra, vừa hỏi:
- Triệu chứng đã bao lâu? Cô vừa nói trời sinh? Không phải là mắt bị tổn thương?
- Vừa ra đời đã có, gia gia ta từng chẩn trị giúp ta, ông đoán là vị tổ tông nào đó trong gia tộc trúng kịch độc gây nên, độc đó từng cơn từng hồi, nhạt nhạt đậm đậm, ảnh hưởng đến con cháu, chẳng phải ai cũng bị độc hại, hơn nữa cũng không phải tình huống của ai cũng giống nhau. –Hồng Tảo nói thật.
- Thú vị, thú vị, ta lấy ít máu của cô để phân tích.
- Lấy máu gì? Lấy bao nhiêu? –Giọng nói ‘mềm mại’ của Bồ Lao truyền tới, hỏi rất khách khí nhưng sắc mặt lại xanh mét.
- Lấy, lấy một ống, một ống nho nhỏ cỡ ngón tay cái mà thôi. –Hồng Y run run theo bản năng, run xong hai cái bèn mau chóng cười bồi:
- Không hề đau tí nào, tôi sẽ bôi cao cho cô ấy làm tê thần kinh cảm giác, rồi dùng ‘ống thủy tức’ lấy máu ra…
Bồ Lao liếc nàng một cái, nàng chẳng những không thấy sợ hãi, mà trong đôi mắt còn tỏa hào quang mong chờ, đang lấp lánh rực rỡ. Thủ pháp mới lạ như thế, nàng chưa từng thấy nên rất vui mừng muốn thử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT