Muốn vào thành không ngoài hai biện pháp, một là lấy ra thư giới thiệu của Judi, dùng thân phận nô lệ nhà Rein tiến vào. Nhưng trên người Giang Nam mang theo hai cỗ thi thể, một bộ khô lâu, nếu khi vào thành bị gặng hỏi thì chắc chắn sẽ chết khá thê thảm.

Một biện pháp khác, là dùng thân phận Giáo Sư mang theo thi thể, lẻn vào thành Tiên Chi, nhưng liếc qua quân đội không dưới hai ngàn người trên tường thành, Giang Nam lập tức bỏ ngay ý niệm này!

Sau đó hắn lấy bọc Tiên hoa làm gối, nằm trên ngọn đồi đánh một giấc ngon lành.

- Không, tôi không muốn tới thành Tiên Chi!

- Cầu ngài, tha tôi đi, thành Tiên Chi bạo phát ôn dịch, đã chết mấy chục vạn người, ngài, ngài không thể bảo chúng tôi vào đó chịu chết được!

Khi mặt trời ngả dần về phía Tây, bên tai bỗng truyền đến từng trận gào thét xé gan xe ruột.

Chỉ thấy trên con đại lộ bằng phẳng cách đó không xa, hơn hai ngàn quân nhân bận chiến giáp màu đỏ đen đang áp giải bốn năm vạn nô lệ tiến vào thành Tiên Chi ôn dịch hoành hành. Thỉnh thoảng có một vài nô lệ tỏ vẻ phản đối, không bằng lòng tiến vào thành Tiên Chi, quân nhân liền rút trường đao lạnh lùng cười, ánh mắt lạnh lẽo đó hệt như đang nói:

- Vào thành nhiễm ôn dịch rồi mới chết, hay là bây giờ bị ta giết chết, các ngươi tự chọn đi!

Trông màu sắc khôi giáp của quân nhân, chính là vệ đội trực thuộc tổng bộ nhà Rein. Mà bốn năm vạn nô lệ tới chịu chết khẳng định là nô lệ các phân bộ cống hiến cho tổng bộ gia tộc!

Londor, giống như một kẻ điên!

Thành Tiên Chi đã bị ôn dịch bao trùm, lúc này ngươi dẫn mấy vạn người tới chịu chết, ngươi, ngươi không sợ nửa đêm bị oan hồn đòi mạng ư!?

Nhìn thấy cảnh này, Jack tức đến độ hai hốc mắt bốc lên hỏa diễm vàng đỏ!

Nhưng Giang Nam ở bên lại vươn mình nhảy xổ lên.

- Jack, ta tìm được cách vào thành bình an rồi, lập tức chui vào Tiên hoa chiến giáp mau!

Giang Nam lấy ra mặt nạ da người mắt treo tặng, rồi lại bôi bùn đất lên Tiên hoa chiến giáp, hóa trang mình thành một thanh niên nô lệ chừng hai mươi tuổi mặt mày xanh xao, vác bọc.

Jack chui vào Tiên hoa chiến giáp, ngăn cách bởi vỏ bao, viết chữ lên lưng Giang Nam:

- Ê, lưu manh thối tha, ngươi nghĩ ra biện pháp gì vậy?

Jack thế nhưng lại biết viết chữ?

Bước chân Giang Nam hơi khựng lại, rồi chạy như điên đuổi theo đội ngũ nọ:

- Nhìn thấy đội ngũ nô lệ trước mặt không? Bốn năm vạn người, quân đội cửa thành khẳng định sẽ không kiểm tra từng người một, chỉ cần chúng ta trà trộn vào đội ngũ nô lệ thì có thể bình an vào thành!

- Trà trộn vào? Ngươi làm thế nào trà trộn vào hả?

- A lạp óc heo sao? Xem ta đây!

Lúc này, Giang Nam đã đuổi kịp tốp cuối đội, hắn giơ cao tay, hô to:

- Khoan đã, chờ tôi chút, tôi rớt đội!

Quan quân mộng!

Tròng mắt đám nô lệ cũng sắp lồi ra!

Ông trời ơi, chúng ta chính là đội ngũ sắp tới thành Tiên Chi chịu chết, chỉ từng nghe chạy ra bên ngoài, còn chưa từng nghe qua có người chủ động quay về chịu chết, người này điên rồi ư!?

- Rớt đội? –Một quan quân quái dị quan sát Giang Nam:

- Ngươi không ngờ còn dám quay lại, ngươi thật là…

Y muốn nói ‘ngươi thật ngu xuẩn’. Có điều ngẫm lại thân phân quan quân của mình, y chữa lại:

- Ngươi thật là một nô lệ không tệ!

Giang Nam chạy đến độ đầu đầy mồ hôi, thần sắc lo lắng:

- Quan quân lão gia, ngài cho rằng tôi muốn quay lại chịu chết ư? Tôi không phải thằng ngu! Nhưng thê tử của tôi còn ở trong đội ngũ, tôi không vứt bỏ thê tử của tôi!

Quan quân trầm mặc.

Sau đó y nhắm mắt thở dài:

- Về đội đi.

Giang Nam hưng phấn liên tục cúi đầu, giống như một thanh niên quê mùa cực kỳ chất phác, lại rất yêu thê tử:

- Ca ngợi ngài, quan quân lão gia chính trực, tôi đây sẽ lập tức đi tìm thê tử của tôi!

- Khoan đã! –Quan quân vội gọi Giang Nam lại, ngay lúc Giang Nam tưởng mình đã lộ ra sơ hở thì y cười cười:

- Ngươi tên gì?

- Murphy!

Giang Nam không chút nghĩ ngợi báo ra một cái tên giả!

Quan quân gật đầu:

- Ta tên Kane, chuẩn tướng Kane, sau khi vào thành nếu gặp phải phiền phức, cứ báo tên ta!

Hơi dừng lại, Kane cười nói:

- Ta cũng rất yêu thê tử của ta, tuy rằng ba ngày trước nàng đã chết vì ôn dịch!

- Tướng quân thật tội nghiệp, thê tử chết, y còn phải chấp hành nhiệm vụ!

Lúc tới gần cửa thành, Jack viết lên mấy chữ ‘rắc haiz’ lên lưng Giang Nam.

- Tội nghiệp ư? –Giang Nam lén lút đi trong đám người, cúi đầu nói:

- Ôn dịch hoành hành, không ai đáng gọi là tội nghiệp cả!

- Lưu manh thối máu lạnh, ngươi không ngờ lại nói ra những lời này!?

- Thứ nhất, không phải ta máu lạnh, mà là ta quá rõ nhân tính lúc ôn dịch hoành hành…

Sắc mặt Giang Nam lạnh lùng, thân là giáo sư y học, hắn từng nghe qua cũng từng thấy qua quá nhiều điều đáng ghê tởm khi gặp ôn dịch. Trong lịch sử mấy ngàn năm của Địa Cầu, vì ôn dịch có người đã đẩy cha mẹ vợ con mình vào lò lửa, có người phóng hỏa thiêu hủy một tòa cổ thành ngàn năm văn minh, khiến vài trăm vạn người không có nhà để về, lại có người điều động quân đội, giết trọn 69 vạn đồng loại bị nhiễm ôn dịch! Những điều trên, đều là chuyện được lịch sử y học ghi lại rõ ràng.

Giang Nam tự mình từng tham gia một đợt cứu trị ôn dịch ở tiểu quốc Châu Phi, bạn biết những kẻ độc tài của tiểu quốc ấy làm gì đối với người mắc ôn dịch không?

Giang Nam không dám nghĩ tiếp nữa, bởi so sánh với tên độc tài ấy, hành vi giải phẫu chặt đầu người, moi tim của hắn quả thực đúng là chuyện nhân từ nhất chỉ có thiên sứ mới có thể làm ra!

Nếu không phải dì ở thành Tiên Chi, Giang Nam căn bẳn không muốn tiến vào tòa thành ôn dịch này!

- Tình người? –Trên lưng truyền đến chữ viết của Jack:

- Jack không hiểu!

- Thử nhìn ánh mắt những nô lệ này, ngươi sẽ hiểu ngay!

Giang Nam lộ ra nụ cười khinh miệt:

- Nhìn rõ chưa? Ít nhất có bảy tám trăm nô lệ đang dùng ánh mắt cừu hận gay gắt nhìn Kane. Đúng, ngay trên đường áp giải, Kane khẳng định sẽ giết ít nhất vài ngàn nô lệ không nguyện ý vào thành! Jack, ngươi tội nghiệp Kane là bởi y mang nỗi đau mất vợ lại phải tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, nhưng ngươi có từng nghĩ đến những nô lệ vô tội kia chăng? Những nô lệ ấy vốn dĩ lao động trên ruộng nương của mình, không âu không lo, lại khư khư bị Kane dẫn đi chịu chết…

- Đúng thế, những nô lệ này cũng rất tội nghiệp!

- Nô lệ tội nghiệp! –Giang Nam tùy tiện chỉ vào một nô lệ:

- Ngươi tin hay không, nếu sau khi tên này vào thành nhiễm ôn dịch, vậy thì, kẻ đầu tiên thiêu chết gã sẽ không phải là quân đội, mà là bằng hữu nô lệ bên người hắn! Lý do là… họ sợ bị gã này truyền nhiễm ôn dịch! Jack, nếu ngươi tận mắt nhìn thấy chuyện như vậy, còn sẽ cảm thấy những nô lệ sắp biến thành chó điên này tội nghiệp không?

Jack trầm mặc rất lâu:

- Những nô lệ này cũng không đáng để tội nghiệp!

Nét chữ nàng nặng trĩu:

- Trời ơi, chẳng nhẽ không ai đáng được tội nghiệp ư?

- Ôn dịch hoành hành, không ai đáng được tội nghiệp cả, nhưng ai ai cũng tội nghiệp!

Giang Nam thở dài, xốc tinh thần nói:

- Jack, quý ngài bé nhỏ thân ái, ta nói với ngươi những điều này, là muốn nói cho người biết, sau khi vào thành ngươi có thể sẽ nhìn thấy càng nhiều chuyện tội nghiệp, càng tàn nhẫn hơn, hy vọng ngươi đến lúc ấy… hãy bình tĩnh, bình tĩnh!

- Lưu manh thối tha…

- Hử? Muốn nói gì?

- Ta chợt phát hiện, ngươi không chỉ là một tên lưu manh.

Giang Nam cười.

Đúng lúc này, phía trước bỗng truyền đến tiếng quát tháo:

- Tất cả mọi người nghe rõ cho ta!

Thì ra đội ngũ nô lệ đã tới trước cửa thành. Cửa thành mở ra, hai đội binh sĩ đang hỗ trợ Kane phân bố nô lệ vào thành!

- Mọi người đều nhìn thấy một dãy nhà gỗ trước cửa thành chứ? –Kane đang chỉ vào nhà gỗ quát:

- Hiện tại, quan quân sẽ phát cho các ngươi thẻ số, sau khi nhận được thẻ số, dựa theo con số ở bên trên, tuần tự tiến vào nhà gỗ tương tứng!

Lúc này có quan quân phát cho Giang Nam thẻ số, liếc mắt, không ngờ lại là… một con số vô cùng may mắn, nhà gỗ số 1, số 44!

Giang Nam sờ sờ số ở trên thẻ, khi chờ xếp hàng đến lượt hắn, Kane cũng đang muốn tiến vào nhà gỗ số 1, hỏi:

- Tướng quân Kane, tấm thẻ và nhà gỗ…

- À, đây là thẻ số kiểm tra, trước khi vào thành, quân cảnh vệ đế đô buộc phải kiểm tra tình hình thân thể các ngươi.

Giang Nam giật nảy mình:

- Kiểm tra chúng tôi có bị nhiễm ôn dịch hay không?

Dù sao các ngươi đều là đi chịu chết, người chết, có cần thiết phải kiểm tra bị nhiễm ôn dịch hay không ư?

Kane trầm mặc, sau đó xuất phát từ khuôn mặt thành khẩn và câu nói ‘vì thê tử của tôi’ nọ, y nhỏ giọng nói:

- Không, các ngươi có bị nhiễm ôn dịch hay không, chẳng hề quan trọng, mà là tra xem trong các ngươi… có Tử Linh Đồ Đằng lẫn vào hay không!

- Chẳng nhẽ có rất nhiều Tử Linh Đồ Đằng muốn tới thành Tiên Chi?

Trái tim Giang Nam lại đập dồn dập:

- Thành Tiên Chi đã bị ôn dịch bao trùm, Tử Linh Đồ Đằng tới đây, không sợ nhiễm ôn dịch ư?

- Sợ, đương nhiên sợ, có điều… - Kane thần bí vỗ bả vai Giang Nam.

- Chàng trai trẻ, ngươi không hiểu, đối với người thường mà nói, thành Tiên Chi là một địa ngục, nhưng đối với Tử Linh Đồ Đằng mà nói, thành Tiên Chi thây ngổn ngang trăm vạn chính là thiên đường, một thiên đường Tử Linh!

- Thây ngổn ngang, thiên đường Tử Linh… - Giang Nam bỗng thông tỏ! Phải biết rằng, lực lượng của Tử Linh Đồ Đằng đến từ tử khí trong tử vong!

Mà thành Tiên Chi ôn dịch hoành hành, số người chết trên mười vạn, thậm chí trăm vạn, trên người nhiều người chết như vậy, có thể thu được biết bao tử khí đây!

Chẳng trách lại có rất nhiều Tử Linh Đồ Đằng muốn tới thành Tiên Chi!

Chưa nói Tử Linh Đồ Đằng khác, giờ phút này, ngay cả Giang Nam cũng động tâm!

Thành Tiên Chi thây xác ngổn ngang…

Ôi!

Huynh đệ ta không tham nhiều, mười vạn người, nếu ta có thể hấp thu tử khí của mười vạn người…

Ông trời ơi! Ta sẽ từ Trung phẩm Đồ Đằng sĩ thăng cấp đến trình độ nào, Đồ Đằng sư hay là Đồ Đằng vương!?

- Bình tĩnh, bình tĩnh!

Giang Nam mau chóng tỉnh táo lại, ảo tưởng luôn tuyệt diệu, nhưng thử nhìn độ giới nghiêm của thành Tiên Chi bây giờ đi, muốn hấp thu biển tử khí này, thì trước tiên phải thông qua kiểm tra ở cửa thành đã!

Vì thế Giang Nam âm thầm vận dụng Dương Quang Thuật, che giấu thân phận Tử Linh của mình, từ từ đi vào căn nhà gỗ nhỏ.

Trong căn nhà gỗ có một lão nhân áo đen che mặt, nhìn không rõ dung mạo!

Lúc này, có quan quân nói cho Giang Nam:

- Thấy vị lão giả áo đen không? Ngài chính là người kiểm tra, các ngươi đi qua trước mặt lão nhân gia, để ngài liếc qua các ngươi là được.

- Được rồi, như ngài mong muốn.

Bởi không biết, cho nên không sợ. Giang Nam ỷ vào Dương Quang Thuật, liều lĩnh đi tới trước mặt lão nhân!

- Hửm? –Trong nháy mắt Giang Nam đi qua, hai tròng mắt lão nhân bỗng mở ra, một luồng hàn quang chọc thẳng linh Giang Nam!

Sau đó lão nhân cười nhạt:

- Chàng trai trẻ, cậu tên gì?

Nhất thời, quân nhân trong căn nhà gỗ đều khẩn trương. Phải biết, bắt đầu từ sáng sớm nay, lão nhân này đã kiểm tra không dưới ba ngàn người, ngoại trừ nói ra chữ ‘giết’ với hai Tử Linh Đồ Đằng, y chưa từng nói câu nào với bất kỳ ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play