Nói xong, Giang Nam bỗng biến thành điệu bộ thi nhân tao nhã:
-Trăng có khi tròn khi khuyết, biến hóa khó dò. Từ xưa đến nay, ánh trăng đã cùng Lang nhân có quan hệ mật thiết, Victor, ta nói đúng không?
Lúc nói chuyện, Giang Nam ngoảnh về phía Victor, đôi mắt lại nhìn ba mặt trăng, mà hai tay hắn lại lẳng lặng giấu sau lưng, phảng phất như đang ấp ủ một chiêu tuyệt kỹ tất sát!
Dáng vẻ này hệt như một vị tuyệt đỉnh cao thủ vững vàng hơn người, trước khi giết chết đối thủ không ngại cho đối thủ yếu ớt một hai câu chỉ điểm. Nói cho hắn, chênh lệch giữa ngươi và ta là một trời một vực.
Victor sững sờ!
Giang Nam cắn mạnh đầu lưỡi, tinh thần rung lên, hắn thản nhiên đứng dậy, tiếp tục nói:
-Đêm trăng tròn, Lang nhân biến áo, chiến lực gia tăng mãnh liệt; mà khi trăng khuyết, Lang nhân tứ chi mệt mỏi, không giỏi chiến lâu, Victor, đây chính là nhược điểm của Lang tộc các ngươi, là như thế phải không?
-Hừ, thế thì sao? Lúc trăng khuyết Lang nhân chúng ta sẽ giảm mạnh chiến lực, điều này chẳng phải bí mật gì cả!
Victor ngạo nghễ cười lạnh. Nhưng mắt hắn lại lặng lẽ liếc hai tay Giang Nam, đôi tay chắp sau lưng!
-Không sai, đây chẳng phải bí mật gì cả, nhưng… Lang tộc các ngươi còn có một nhược điểm không cho ai biết! –Ánh mắt Giang Nam quanh quẩn lên mũi Victor, nói từng chữ rành mạch:
-Chóp mũi, là nhược điểm lớn nhất của Lang! Công kích chóp mũi của ngươi, giết ngươi, chỉ cần một chiêu!
Sắc mặt Victor cuồng biến!
Giang Nam đã nói đúng, chóp mũi chính là điểm yếu của Victor, là nhược điểm trời sinh của Lang tộc!
Giang Nam từng giải phẫu không dưới một trăm con sói, đương nhiên biết bí mật trên Đại Lục Nguyên Chi này.
Nhìn sắc mặt khó coi của Victor, trong lòng Giang Nam mừng thầm: Được rồi, tiểu tử này ít nhất sẽ rung động hai ba mươi giây, tiếp theo là… lừa Sorent!
À, không, không, một tấm gương sáng, sao có thể lừa người chứ? Phải nói là… giáo dục cho Sorent chút đỉnh. Ừm, đúng, là giáo dục, giáo dục.
-Thực nhân hoa Đồ Đằng, Sorent!
Giang Nam cao giọng kêu tín ngưỡng của Sorent, ánh mắt bỗng biến lạnh:
-Ngươi tín ngưỡng Thực nhân hoa, ăn thịt người vô số, ngươi rất thích ăn thịt người phải không?
-Thịt người đích xác là ta yêu nhất, chậc chậc, Giáo Sư các hạ có gì chỉ giáo ư?
Sorent càng thêm trấn định hơn so với Victor. Trên thực tế, hắn đã hoài nghi Giang Nam đang phô trương thanh thế, nhưng trong nhất thời hắn vẫn không tìm được chủ ý. Dưới sự cẩn thận, mới không tùy tiện xuất thủ.
-Đối với tên ác bá nhai thịt đồng loại, ta đích xác có ít chỉ giáo!
Ngay tại quán rượu Senya, Giang Nam tận mắt thấy Sorent nuốt người sống, cho nên mỗi một câu nói đều có thể nói vào trong tâm khảm Sorent. Hắn cười lạnh nói:
-Lúc ngươi ăn thịt người, đã từng nghĩ qua, bị ngươi ăn đều là đồng loại của ngươi!? Ngươi có từng nghĩ qua, vạn vật tự nhiên sinh sôi không ngừng, có nhân tất có quả, ngươi ăn thịt người quá nhiều rốt cuộc sẽ có một ngày gặp báo ứng không!? –Giọng điệu hắn bỗng thần bí khó lường:
-Có lẽ ngươi sẽ nói, ngươi không tin báo ứng, nhưng ta hỏi ngươi…Sau mỗi lần ăn thịt người, cánh tay ngươi có phải sẽ co rút đau nhức, hai mắt sưng tấy, trong vòng ba ngày đều không muốn ăn uống!?
Sắc mặt Sorent khẽ biến.
Giang Nam lại nói đúng!
Giang Nam cũng không có khả năng nói không đúng! Bởi hắn qua quen thuộc với kết cấu tổ chức cơ thể người. Y học đã chứng minh trong cơ thể ngươi bao hàm rất nhiều vi khuẩn gây bệnh màng mỏng, vài chục loại sỏi cứng rắn khó có thể tiêu hóa. Sau khi Sorent nuốt sống người, nếu không sản sinh ra những hiện tượng như Giang Nam nói thì đúng là chuyện lạ to bằng trời!
Nhưng Sorent không hiểu những điều này, Giang Nam một câu phá tan bí mật riêng của hắn, hắn còn tưởng Giang Nam đã nắm được mọi nhược điểm của mình. Trong nhất thời, không ngờ hắn lại dâng lên ý niệm chạy trốn!
-Sorent, những triệu chứng này chính là báo ứng của ngươi! –Giang Nam lại nghiêm nghị quát lần nữa:
-Ngươi ăn thịt người vô số, một ngày nào đó cánh tay ngươi sẽ xoắn xít gãy gập, mù hai mắt, vĩnh viên mất đi khả năng ẩm thực! –Câu này thuần túy là nói bậy, nhưng đã có ‘tấm nệm’ trước mặt, quả thực khiến Sorent rối bời:
-Hơn nữ, những triệu chứng này đã gieo mầm mống trong thân thể ngươi! Công kích mầm mống, giết ngươi, cũng chỉ cần một chiêu!
Nói xong, Giang Nam chắp tay đứng, hai tay sau lưng hơi dụi dụi, dáng vẻ liếc nhìn bằng nửa con mắt, dường như đang nói ‘lũ nhóc con, chỉ điểm đã kết thúc rồi, giết các ngươi, ta chỉ cần một chiêu, ai muốn lên chịu chết trước?’
Giang Nam chẳng buồn nói nữa.
Victor và Sorent liếc lẫn nhau, cũng không giành quyền động thủ trước.
Một giây…
Hai giây…
Hai mươi giây đã trôi qua!
Lúc này, dưới chân núi đã truyền đến tiếng hô hào từ lính đánh thuê của Welen.
Nghe thấy tiếng của lính đánh thuê, Sorent giật mình cả kinh:
-Giáo Sư quả nhiên gian xảo! Victor, hắn đang gạt chúng ta! Động thủ!
-Gạt các ngươi!? Được, có gan thì cứ tới thử đi!
Giang Nam mắt lạnh như điện, coi thường hai người. Cứ hệt như hắn vừa rồi không phải đang nói bậy mà là đang nói ra chân lý tuyệt đối trong thiên địa!
Khí thế thật bá đạo! Chẳng nhẽ Giang Nam quả thật còn có át chủ bài?
Hai người lại lưỡng lữ…
Sau vài giây, lính đánh thuê càng lúc càng tới gần, Sorent trời sinh cẩn thận, đã có ý định lui bước. Nhưng Victor ghìm không nổi lửa giận trong lòng, bỗng đấm mạnh ngực mình, bi phẫn mắng giận:
-Sorent, tên nhu nhược nhà ngươi! Lang, sẽ không sợ hãi bất cứ điều gì! Chẳng nhẽ mấy câu của Giáo Sư đã dọa ngươi vỡ mật rồi sao?
Nhổ một nhúm lông sói trên ngực, Victor điên cuồng rống một tiếng, vồ mạnh tới!
Giang Nam không hề tránh né, bởi hắn đã không có sức lực để né nữa rồi…
-Victor!
Đúng lúc này, một thanh âm ẩn chứa lực phá hoại vô cùng xông lên đỉnh núi, âm ba như thực chất, không ngờ lại phác họa ra nắm thiết quyền.
Ầm!
Âm ba thiết quyền này nện trúng Victor không hề phòng bị, đánh bay hắn lên!
Victor chỉ cảm thấy trời xoay đất chuyển, chờ đến khi đầu óc tỉnh táo thì thân hắn đã ở giữa không trung. Hơn nữa đỉnh núi chỉ có một khu vực hình tròn rất hẹp, hắn nhất thời không thu kịp thân hình, không ngờ lại sa xuống kề sát vách núi!
Gần như cùng lúc, ngay tại phương hướng Victor rơi xuống núi, một thân ảnh hùng tráng đã xông lên!
-Ngươi chính là Giáo Sư?
Người tới chính là Tadrik, hắn lạnh lùng liếc Giang Nam, khóe miệng bỗng tăng thêm một tia tiếu ý:
-May mà có mấy lời xằng bậy của ngươi, ta mới không đến trễ!
oOo
Trên thực tế, khi cách đỉnh núi vài chục thước, Tadrik đã nghe được mấy lời xằng bậy của Giang Nam. Hơn nữa thân là đao phủ tinh thông giải phẫu học, hắn càng nghe ra lúc này Giáo Sư đã đến nước tuyệt cảnh, mục đích hắn đầy miệng nói xằng nói bậy, vốn dĩ chỉ là kéo dài thời gian!
Đáng chết, Giáo Sư sắp không chống đỡ nổi rồi!
Tadrik cuống quýt tăng tốc độ! Lúc đi lên, hắn liên tục dùng tay trần mở đường, mười ngón tay đã chảy máu đầm đìa, cũng có vài khớp xương đã toạc da tróc thịt, lộ ra xương trắng bắt mắt!
-Tadrik các hạ?
Nhìn thấy Tadrik, mọi người hơi sửng sốt, Sorent lại liếm môi, nghi hoặc nói:
-Các hạ hẳn đang ở mục trường Lens, giúp Judi chuẩn bị Đao công thịnh yến, vì sao lại tới núi Longinus?
-Chuyện của ta còn chưa lượt ngươi hỏi! Ngược lại là ngươi, Sorent! –Tadrik mặt lạnh tanh, nhìn chằm chằm Sorent hăm dọa:
-Ngươi tự ý xông vào sản nghiệp của nông trường Wester, mang ý đồ phá đám cuộc quyết đấu giữa Giáo Sư và Gibson, còn nghi ngờ có dính líu đến việc công kích người quyết đấu, dựa theo pháp luật đế quốc, ngươi lý ra bị phán xử hình phạt ‘chém ngang lưng’!
Phán tội?
Sorent hơi ngớ ra, tuy hắn chẳng hề sợ Tadrik nhưng lúc này mà đắc tội quan lớn đế quốc thì thật sự quá lỗ vốn, hắn mỉm cười giải thích:
-Chém ngang lưng? À, không, không,! Các hạ xin hãy nghe tôi giải thích: núi Longinus ngày mai đã thuộc về phu nhân Susan nhà tôi, tôi tới đây chỉ là vì đảm bảo núi Longinus lưu thông thuận lời, mà không phải ‘xông vào’ gì gì đó. Còn về việc tôi tấn công người quyết đấu? Trời ơi, điều này quả đúng là một chuyện cười! Tadrik các hạ, khi ngài lên cũng thấy rồi đấy, tôi một mực đứng ở đây, không hề tấn công Giáo Sư mà. Ngược lại, Giáo Sư còn đang dọa dẫm tôi đấy!
Ánh mắt hắn tỏa ra tà khí:
-Tadrik các hạ, ngài đang giúp phu nhân Susan chuẩn bị Đao công thịnh yến. Tôi đây, cũng là thống lĩnh phu nhân tín nhiệm nhất, chúng ta vì sao phải chỉ trích lẫn nhau chứ? Chúng ta có thể trở thành bạn bè mà, không phải sao? Chi bằng… chúng ta hôm nay không đề cập tới pháp luật, chỉ nói giao tình?
-Nói giao tình? Cũng được! –Tadrik đang lo nghĩ cho thể diện của mình, nghe vậy liền cười lạnh:
-Hôm nay, trên đỉnh Longinus, ta không phải quan lớn đế quốc, ngươi cũng không phải thống lĩnh của nhà Sumala, chúng ta chỉ nói giao tình!
Sorent cười, xem ra Tadrik vẫn có thể lôi kéo:
-Nếu đã chỉ nói giao tình, Tadrik các hạ, ngài là bạn của tôi!
Hắn bỗng chỉ vào Giang Nam:
-Đây chính là Giáo Sư, chính là hung thủ giết chết cháu Hank của ngài! Tôi sẵn lòng hiệp trợ ngài, báo thù cho Hank các hạ!
-Báo thù cho Hank?
-Không sai, báo thù cho Hank!
-Ừm, báo thù cho Hank…
Tadrik đi tới trước mặt Giang Nam, ngay lúc Sorent mặt lộ vẻ đắc ý, Welen hoảng sợ kêu gào tuyệt vọng, hắn bỗng ngoảnh đầu, hỏi ngược lại:
-Ta vì sao phải báo thù cho Hank? Sorent, ngươi hình như đã hiểu lầm ý của ta. Nói giao tình, ta không phải nói giao tình với ngươi, ta là đang nói giao tình với Giáo Sư! –Nói xong, gã hơi khom người, dùng một lễ nghi quy tộc đúng tiêu chuẩn:
-Giáo Sư các hạ, ngài bây giờ cần một người bạn có thể giúp ngài uy hiếp Sorent, thật trùng hợp, tôi lại có năng lực này, ngài có hứng thú kết bạn không?
Sorent trợn mắt há mồm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT