Gibson khó chịu hừ một tiếng, thân thể vốn dĩ lơ lửng ở không trung mau chóng sa xuống. Hơn nữa, khu vực miệng núi lửa hình tròn hết sức hẹp, hắn nhất thời không thu kịp thân hình, không ngờ lại chui tọt vào miệng núi lửa!

Bên khác, Meilin cũng gặp phải phiền phức tương tự: Giang Nam quét chân một cái, cũng đánh Meilin vào trong miệng núi lửa.

Sau đó, Giang Nam nhìn chằm chằm miệng núi lửa, hơi thở hổn hển.

Vài chiêu liên tục lúc vừa rồi quả thật là tràn trề thỏa thích, nhưng sát chiêu cường độ cao cũng mang tới tiêu hao cường độ cao.

Giang Nam chỉ cảm thấy tử khí trong cơ thể mình đã bị ép khô, ngay cả hô hấp cũng có cảm giác như tâm có dư mà lực không đủ.

Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc buông lỏng, hắn nhìn chòng chọc vào miệng núi lửa…

Phong Vân đều biết bay, chúng vẫn chưa chết, lúc nào cũng có khả năng từ miệng núi lửa bay ra!

Phì!

Phì!

Tiếng thở gấp của Giang Nam nương theo gió núi truyền ra ngoài rất xa, nhưng ánh mắt hắn vẫn không dám rời khỏi miệng núi lửa. Hơn nữa hắn đã nhìn thấy, ngay sau khi sa xuống ba bốn chục thước, Meilin với thương thế tương đối nhẹ đã bắt được Gibson, hai người này sắp Phong Vân hợp bích chém giết trở lại rồi.

Nhưng đúng vào lúc này!

Ầm ầm!

Hệt như là động đất, đỉnh núi Longinus hơi rung rung. Ngay sau đó, huyệt động núi lửa màu đỏ bỗng biến thành màu trắng bệch!

Trắng bệch như xương đầu lâu!

Đột nhiên!

Quang mang trắng bệch này phân ra một đường, hệt như một con dị thú hung tàn đến từ thời đại viễn cổ, khẽ liếm lên người Phong Vân…

Hết thảy trở về yên tĩnh! Phong Vân biến mất vô ảnh vô tung, hệt như đã bị núi Longinus nuốt trọn!

Giang Nam trợn mắt há mồm.

Hắn ngơ ngác nhìn chăm chăm miệng núi lửa, qua một phút, hai phút, mãi cho tớ năm phút, núi Longinus đã khôi phục bộ dạng thường ngày, không còn dấu hiệu nuốt người nữa!

Điều này…

Đây rốt cuộc là cái gì!?

Giang Nam muốn mau chóng rời khỏi cái nơi không thể tưởng tượng nổi này, nhưng sự tiêu hao kịch liệt đã khiến hắn không nhấc nổi chân, ‘bịch’ một tiếng, Giang Nam suy sụp ngồi bên miệng núi lửa.

oOo

Ngay lúc cơn địa chấn tới, đám người trong con trấn nhỏ cũng hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là hơi kinh ngạc mà thôi, họ còn tưởng đây là một cơn động đất nhỏ, hoặc là cuộc quyết đấu của Giáo Sư làm rung động núi Longinus. Thậm chí, vài người còn hưng phấn gào lớn:

-Lợi hại, quả nhiên lợi hại! Mọi người cảm giác được không? Núi Longinus đã bị đánh rung động!

Một bên khác, Sorent đã sắp leo đến đỉnh núi cũng sửng sốt, có điều cảm giác của hắn càng mãnh liệt hơn:

-Lực lượng thật mạnh… Chẳng nhẽ đỉnh núi có dị biến gì phát sinh sao?

Nghĩ đến đây, Sorent đề cao tốc độ đến cực hạn của mình!

Mà trong rừng già…

Tadrik và Judi bị Giang Nam bán đứng đang bận tránh quân đội truy sát.

-Chết tiệt, ở đâu lắm truy binh như thế nhỉ?

Judi ngồi trên một gốc cây, thở hồng hộc, hắn chỉ là một đầu bếp bình thường, liên tục chạy thoát thân, hắn đã mệt mỏi không chịu nổi. Gã cả giận nói:

-Tadrik, ngươi vì sao không ra tay, dựa vào thực lực của ngươi, quật ngã mấy tên truy binh này còn không phải dễ dàng ư!?

-Judi, ngươi hãy thử nghĩ thân phận của ta xem! –Ánh mắt Tadrik tràn vẻ bất đắc dĩ:

-Ta đích thật có thể đuổi đám truy binh này đi, nhưng một khi ta tự thân ra tay, ngày mai cả đại lục đều sẽ biết Tadrik ta thân là quan lớn luật pháp đế quốc, lại biết luật còn phạm pháp, lén lút lẻn vào lãnh địa tư nhân! Một khi cái tội danh này bị chứng thực, ta còn mặt mũi nào đi gặp hoàng đế bệ hạ, còn mặt mũi nào đi gặp đồng nghiệp Tòa án tối cao đây!?

-Vậy, vậy ngươi dù sao cũng phải nghĩ thử biện pháp đi, chúng ta không thể luôn trốn trong rừng già được!

Đang nói đến đây, cơn chấn động phát sinh!

-Đây…

Tadrik nhớ đến truyền thuyết núi Longinus, sắc mắt trong phút chốc mất sạch huyết sắc:

-Judi, đây không phải động đất bình thường, chỉ e… núi Longinus thật sự nuốt người rồi!

-Nuốt càng tốt! –Judi tức giận nói:

-Giáo Sư, Gibson, tốt nhất cả thảy đều bị nuốt trọn đi. Chết tiệt, sau này lão tử không bao giờ tham dự loại náo nhiệt này nữa!

-Gibson có thể chết nhưng Giáo Sư quyết không thể chết!

Tadrik bỗng đứng dậy, bước mau về phía đỉnh núi Longinus!

-Ê này, ngươi làm gì thế? Trước mặt còn có truy binh đấy! –Judi vội vàng hét to:

-Đừng quên ngươi vừa mới nói những gì, bây giờ ngươi đi ra, ngươi không cần mặt mũi nữa ư!?

-So với việc tìm được Giáo Sư, mặt mũi tính là cái cứt! Cho dù là xông lên, lão tử cũng phải đi cứu Giáo Sư!

Tadrik đã sốt ruột đến độ đỏ mắt, mắt thấy phía trước có vài truy binh phát hiện ra mình, hắn một câu không nói, song quyền xoay tròn xuất kích:

-Chiêu 126 Thiết Bao Hao – Cự Phong Xa!

Năm giây!

Trong năm giây Tadrik đã quật ngã tất cả truy binh, sau đó hắn ngẩng đầu liếc núi Longinus.

Lúc này, Tadrik đang ở phía tây núi Longinus, trước mặt là vách núi hiểm trở. Tính nhẩm thời gian, nếu hắn đi đường vòng trở lại con trấn, sau đó xông lên, cần mất ít nhất hơn hai mươi phút!

Cho nên Tadrik quyết định không đi đường vòng!

Ầm!

Tadrik vung quyền đánh vào vách núi, động tác như lôi người hướng lên trên, tay phải chôn sâu trong vách đá, nhấc thân hình hắn lên một quãng.

Sau đó, hắn giơ cao tay trái đánh xuống, điểm rơi ở trên tay phải, tương tự cũng chôn sâu trong vách đá, khi rút tay phải ra thì cũng tương tự lôi thân thể hắn lên một quãng nữa.

Tay phải chẳng hề rảnh rỗi lại vươn cao đập xuống…

Ầm, ầm, ầm!

Chỉ dùng một đôi tay trần, hệt như leo thang trời, Tadrik đập ra một con đường thông lên núi!

Mắt thấy Tadrik như thạch sùng bò lên, Judi trợn mắt há mồm:

-Ngươi, ngươi không ngờ còn có chiêu này? Chết tiệt, vì sao không sử dụng sớm hơn!?

-Bởi vì hắn không dám! Nếu hắn sớm dùng chiêu này ra thì chúng ta sớm đã phát hiện ra hắn rồi.

Bỗng nhiên có người tiếp lời.

Thì ra, trong đám truy binh bị Tadrik quật ngã đã có vài người lồm cồm bò dậy, họ bị đánh cho bầm dập mặt mày, cả mặt nở đầy hoa đào. Hắn đang mang vẻ ‘mịa, ở đây còn có một tên béo! Các huynh đệ, táng chết hắn báo thù’ nhìn chằm chằm Judi.

-Này, này, các ngươi muốn làm gì? Ta chỉ là một đầu bếp mà!

Bị vài bóng đen bao trùm, Judi tuyệt vọng kêu thảm thiết:

-Tadrik, ngươi không đáng làm bằng hữu!!!!

oOo

Sorent đang liều mạng tăng tốc, Tadrik đang tay trần mở đường, nhưng người đầu tiên chạy tới núi Longinus chẳng phải bọn họ.

Người đầu tiên tới hiện trường quyết đấu là Victor!

Không lâu trước, Victor và Tadrik chia tay, hắn chỉnh trang quần áo, giơ cao một chiếc nhẫn đến trước mặt Welen, tao nhã nói:

-Tiểu thư Welen thân ái, chúng ta lại gặp mặt rồi, lần này, xin hãy nhận lời cầu hôn của tôi được không?

Welen đang canh ở phụ cận vách núi, nhìn chằm chằm vào lão nhân áo đen quan sát viên của Đồ Đằng xúc tiến hội nọ! Nàng vừa nhìn bộ dạng Victor thì một cỗ lửa giận liền bốc lên:

-Ti tiện đáng chết, ngươi còn chưa từ bỏ sao!?

-Lang, sẽ không buông tha con mồi ngay bên miệng! Welen, cô kiểu gì cũng là nữ nhân của tôi, hãy đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho phu nhân núi Renny, được không?

Victor quỳ một xuống đất, đưa chiếc nhẫn tới trước mặt Welen.

-Victor! Ngươi không ép lão nương nói thật là không xong phải không?

Lửa giận của Welen càng tăng, nàng chỉ vào mũi Victor quát tháo:

-Lão nương bây giờ nói rõ cho ngươi biết, trong lòng lão nương… sớm đã có người rồi!

Victor đần người, cố làm vẻ tươi cười:

-Tiểu thư Welen, cô không muốn đón nhận tình yêu của tôi thì cũng cần phải bịa ra lời dối lòng như vậy chứ?

-Có ngươi mới là dối trá! Victor, còn nhớ lúc ta bị ám sát không!? Lần đó ta đã muốn nói cho ngươi biết rồi, nhưng chỉ hận mấy tên sát thủ đáng chết kia không cho ta cơ hội… Bây giờ, hãy nhìn hình miệng trước khi phát âm của ta, lão nương lặp lại một lần: Trong lòng lão nương… ĐÃ CÓ NGƯỜI RỒI!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play