Chân tướng sự việc rất dễ thấy: bức thư khiêu chiến này là gia tộc Sheffied giả mạo Giang Nam viết, chúng đã bắt đầu kế hoạch ‘lấy Giáo Sư thí nghiệm chiêu thức mới’. Nhưng Giang Nam chẳng hề biết những điều này, hắn xòe hai tay:
-Bức thư này không phải tôi viết. Được rồi, được rồi, tôi bị người ta tính kế!
Welen ngơ ngác:
-Không phải ngươi viết?
-Đương nhiên không phải, tiểu thư Welen, thời gian chúng ta quen biết nhau tuy không dài nhưng cô thử nghĩ giọng điệu nói chuyện của tôi xem! –Giang Nam chỉ vào thư khiêu chiến, giáo huấn nói:
-Đây đích xác là chữ Lens tôi sử dụng, nhưng cô hãy xem thử ngữ pháp viết trên này, đây là giọng điệu tôi nói ư? Hơn nữa Gibson là Trung phẩm Phong Đồ Đằng, tôi là Hạ phẩm Lực Đồ Đằng. Theo như cô nói, chênh lệch giữa chúng tôi là trọn một cấp độ! Cô thấy tôi giống kẻ phát cuồng không? Cô thấy tôi giống kẻ chán sống, muốn đi khiêu chiến cường giả Trung phẩm không?
Giang Nam không nhịn được vỗ vai Welen, hắn đời trước dạy dỗ học sinh chính là như thế:
-Tiểu thư Welen, cô cần suy nghĩ chút nữa rồi cô sẽ thấy chân tướng sự việc chẳng phải như vậy.
Chát!
Welen hất tung cánh tay Giang Nam:
-Hãy lễ phép chút, lão nương còn chưa cần đến lượt ngươi dạy dỗ. Thế nhưng bức thư này thực sự không phải ngươi viết?
-Tôi cần phải lừa cô sao?
Welen cười khổ:
-Nếu đã không phải ngươi viết, vậy thì nhất định là… Mẹ nó, có ngươi đang ám toán ngươi, đang ám toán nông trường Wester chúng ta!
Nói xong, hai người đều rơi vào trầm mặc.
Họ đang suy xét, có ngươi muốn khiêu khích Giáo Sư và Gibson quyết một trận tử chiến, hơn nữa nghĩ đến cấp bậc của Giáo Sư thì mục tiêu của kẻ khiêu khích này rõ ràng là muốn mượn tay Gibson giết Giáo Sư.
Nhưng…
Kẻ khiêu khích này rốt cuộc là ai chứ?
Lola cũng nghĩ đến điểm này:
-Tiểu thư, ai có thể hãm hại chúng ta chứ? Có phải phu nhân Susan hay không? -Ả sùng bái nhìn Giang Nam:
-Hừ, nhất định là phu nhân Susan đố kỵ Giáo Sư các hạ gia nhập chúng ta, ả muốn mượn tay Gibson giết Giáo Sư của chúng ta.
Welen nhíu mày:
-Susan hiềm nghi đích xác là lớn nhất nhưng… Địch nhân của lão nương thực sự quá nhiều, chưa chắc là ả, thực sự chưa chắc là ả…
Lão quản sự cũng mang vẻ mày chau mặt ủ:
-Tiểu thư, thân phận đáng ngờ của kẻ khiêu khích hãy từ từ điều tra, quan trọng nhất bây giờ là chúng ta nên đối xử thế nào với thư khiêu chiến?
-Bức thư này đã rải khắp toàn thành, nếu chúng ta nói bức thư này là giả mạo thì… chỉ e nông trường Wester sẽ mất sạch uy vọng, Giáo Sư các hạ cũng không còn mặt mũi hành tẩu ở thành Thái Dương nữa.
-Nhưng nếu chúng ta thừa nhận bức thư này là Giáo Sư viết… Vậy Giáo Sư ắt phải xuất chiến, phải đánh một trận quyết đấu chắc chắn sẽ chết!
-Ài, tiến thoái lưỡng nan!
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều dõi lên người Giang Nam.
Welen nói:
-Giáo Sư, ngươi là người bị hại, lão nương tôn trọng ý kiến của ngươi. Nói bức thư này là giả mạo hay là xuất chiến Gibson, do ngươi quyết định!
-Được rồi, tôi quyết định…
Giang Nam nhấc bút, viết thêm một đoạn ở mặt sau tờ bố cáo:
-Quyết định của ta là, mong tiểu thư Welen hãy bổ sung giải thích phát tán toàn thành. À, phải lập tức phát đi.
Giáo Sư giải thích bổ sung?
À, xem ra hắn không chấp nhận xuất chiến Gibson, cho nên tự tay viết một tờ bố cáo giải thích tình hình.
Trên mặt Welen lóe lên một tia thất vọng, nhưng nàng cũng biết, lựa chọn thối lui của Giáo Sư trên thực tế là quyết định sáng suốt nhất, dù sao cấp bậc thực sự quá chênh lệch.
-Lola, lập tức phát tán giải thích của Giáo Sư ra toàn thành.
Trên mặt Lola cũng lộ ra thần sắc thất vọng, ả đón nhận tờ bố cáo giải thích:
-Giáo Sư các hạ, tôi hiểu quyết định của ngài, tiểu thư cũng thường nói rồi đấy thôi, ‘Núi xanh còn đó, sợ gì thiếu củi đốt’…. Hả!?
Lola xem nội dung trên tờ bố cáo, không nhịn được lớn tiếng đọc ra:
-Giải thích bổ sung của Giáo Sư không ngờ lại là… lôi đài Đồ Đằng là nơi giải trí thưởng thức, trận chiến giữa tôi và ngài hà tất phải lấy lòng người khác? Suy nghĩ thâu đêm, tôi xin bố cáo cho Gibson các hạ: đêm Phi Tuyết, trên đỉnh Longinus, đấu một trận với ngài, sinh tử vô oán!
Giáo Sư chỉ thay đổi địa điểm quyết đấu. Hắn, hắn không ngờ lại đáp ứng khiêu chiến?
oOo
Đúng vậy! Giang Nam đã chấp nhận khiêu chiến, nhưng hắn chẳng phải mất trí mới chấp nhận.
Sự việc đúng như lão quản gia nói, hắn đã đến bước tiến thoái lưỡng nan. Xuất chiến, cấp bậc của hắn không bằng Gibson, rất có thể bại trận, nhưng nếu trốn tránh…
Hắn không cam tâm trốn tránh! Chạy trốn thì uy danh Giáo Sư vừa mới lập ra sẽ trôi theo dòng nước. Hơn nữa, Giang Nam chịu đủ kiếp sống bi thảm của nô lệ, hắn rất rõ ràng, mình một khi chạy trốn thì tổn thất không vẻn vẹn chỉ là thân phận Giáo Sư mà còn là… tự tin và tôn nghiêm vừa mới tìm lại được chút đỉnh!
Hơn nữa, Gibson là Trung phẩm hai cấp Phong Đồ Đằng sĩ, so với Giang Nam hiện tại chỉ cao hơn một phẩm. Chênh lệch một phẩm, Giang Nam có đủ tự tin khiêu chiến hắn!
Minh Bộ, Tử Khải, Bạch Cốt Độc Nhận, toàn bộ những chiêu thức Tử Linh này Giang Nam đều chưa từng dùng! Những điều này, chính là cội nguồn tự tin của Giang Nam!
Có điều, Tử Linh bí pháp là bí pháp không thể cho người nhìn thấy, cho nên Giang Nam đã đổi địa điểm quyết đấu ở núi Longinus.
Núi Longinus là sản nghiệp của Welen, Giang Nam có thể nhờ Welen phong tỏa hiện trường quyết đấu ,một khi hắn không phải đối thủ của Gibson, Gibson lại muốn lấy tính mạng hắn…
Vậy thì…
Xin lỗi nhé, Gibson, chỉ có thể dùng Tử Linh bí pháp chăm sóc ngươi thôi!
Ngoài điều này ra, Giang Nam còn có một tính toán nhỏ: chỉ định địa điểm quyết đấu ở núi Longinus, hắn có thể dùng danh nghĩa ‘không quen thuộc địa hình quyết đấu’ đường hoàng xin bản đồ núi Longinus.
Welen đứng mạnh dậy:
-Giáo Sư, ngươi thực sự quyết định nhận khiêu chiến!?
Lola trợn tròn hai mắt, nhưng trong mắt ả tràn đầy lo lắng và sùng bái:
-Giáo Sư, ngài, ngài phải suy nghĩ tinh tường nhé, chuyện khoe khoang, chưng diện này… không, không, không, Lola muốn nói, ngài chính là một anh hùng!
Giang Nam vẻ mặt ‘Hửm? Các ngươi kinh ngạc cuối cùng đã xong rồi à? Được rồi, tôi cũng có thể leo lên giường rồi’, hắn mở đôi mắt mơ mơ màng màng:
-A, tôi đã viết rất rõ rồi, tiếp nhận khiêu chiến, có điều địa điểm đổi sang núi Longinus.
-Ngoài ra, tôi yêu cầu khi quyết đấu phong bế núi Longinus, ngoại trừ tôi và Gibson, không cho bất cứ ai lên núi! Được rồi ,đây không phải thỉnh cầu mà là yêu cầu, yêu cầu, Welen cô hiểu không?
Welen kinh ngạc gật đầu:
-Ta đã rõ, đêm Phi Tuyết, lão nương bảo đảm không có ai có thể quấy rối cuộc quyết đấu của ngươi, nhưng…
-Sự việc chỉ như vậy, không nhưng nhiếc gì cả!
Giang Nam cắt ngang lời Welen, sau đó hắn tiếp tục nói:
-Ngoại trừ phong tỏa núi Longinus, tôi còn có một yêu cầu: vì để quen thuộc với địa hình quyết đấu, tôi còn cần bản đồ chi tiết của núi Longinus!
-Điều này không thành vấn đề, địa điểm lập tức có thể đưa cho ngươi… Đáng chết, khoan đã!
Welen dường như nhớ tới điều gì đó, vỗ đùi nói:
-Lão nương suýt nữa đã quên, gọi ngươi tới không chỉ là chuyện quyết đấu, Susan vẫn còn tơ tưởng đến núi Longinus của ta đó!
-Ây? Chẳng nhẽ cô định…
-Không sai, lão nương đang định cầm bản đồ núi Longinus đi đàm phán với Susan! –Welen cười:
-Giáo Sư, ngươi yêu cầu quyết đấu ở núi Longinus, vừa hay tăng thêm cho ta chút lợi thế đàm phán. Nhưng chỗ lợi thế này còn lâu mới đủ… Có hứng thú giúp ta làm một chuyện, tăng thêm chút lợi thế đàm phán chăng?
Giang Nam nhướng lông mày:
-Đây là mệnh lệnh hay thỉnh cầu?
-Điều này… -Welen muốn nói là mệnh lệnh, nhưng nàng cúi gằm mặt, khom người về phía Giang Nam:
-Là thỉnh cầu!
Hả???
Con mụ Welen này cũng có một ngày cầu ta!
Giang Nam lựa chọn gia nhập nông trường Wester, một phần nhỏ nguyên nhân trong đó chính là hắn thích nhìn thấy những người ngược đãi mình ngày xưa bây giờ phải khúm núm cầu xin mình.
Được rồi, điều này hơi có mùi vị của tiểu nhân đắc chí. Có điều… tội lỗi! tội lỗi quá!
Một bí mật nhỏ: ngàn vạn lần đừng cho rằng Giang Nam thực sự là một giáo sư y học đạo đức cao thượng! Không ai sinh ra đã thích làm bạn với thi thể, càng không ai sinh ra đã nhìn thấy được giải phẫu học cơ thể người còn quan trọng hơn sinh mạng… Bạn biết Giang Nam trước khi Giang Nam trở thành giáo sư y học, miệng đầy ‘làm tấm gương tốt’, là làm gì không?
Vừa nghĩ đến quá khứ của mình, khóe miệng Giang Nam nặn ra một nụ cười tà dị như có như không. Hắn bỗng cảm thấy, từ khi tìm lại một chút tôn nghiêm và tự tin, con người trước đây của mình… dường như đã hơi thức tỉnh!
Hai ngón tay hắn nâng cằm Welen:
-Tiểu thư Welen thân ái, cúi người chớ vượt quá năm giây, đây là lễ tiết cơ bản nhất… Được rồi, cô muốn huynh đệ ta làm những gì với con mụ Susan kia!?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT