Giang Nam không biết đã xảy ra chuyện gì, gã chỉ nhớ được rằng sau khi trải qua đợt tai nạn xe cộ ấy gã liền mở mắt trong một thế giới lạ lẫm.
Gã còn mượn xác hoàn hồn, chiếm lấy thân thể một thiếu niên thường dân tên là Roddy.
Mà thế giới này tên gọi Đại Lục Nguyên Chi, ở đây không hề có các thứ như ma pháp, đấu khí thậm chí cả Thần, Ma Giang Nam quen thuộc; ở đây, mọi người tin rằng lực lượng đến từ vạn vật tự nhiên, còn khai phá ra một loại lực lượng thần bí tên gọi ‘Đồ Đằng’. Tại đây, Đồ Đằng sư cao cao tại thượng, có địa vị không gì sánh bằng. Tại đây….
Đủ rồi!
Một đống thứ lùng bùng lộn xộn này có quan hệ gì với Giang Nam chứ?
Giang Nam, chỉ là một tên nô lệ!
Nói chính xác, Roddy mà Giang Nam phụ thân là một tên nô lệ nuôi lợn trong nông trường Wester, dưới danh nghĩa bá tước lão gia ‘Wester’.
Mỗi ngày khi trời chưa sáng đã bị roi da quất tỉnh, sau đó cắt cỏ, cho lợn ăn, dọn phân…Bận bịu cho đến tận khuya mới có thể nghỉ ngơi ăn cơm, nhưng cho dù là một bữa cơm duy nhất trong ngày cũng chỉ có hai chiếc bánh ngô đen nhẻm và một tô canh rau dại chỉ bỏ nửa thìa muối.
Nếu các lão gia ‘lợn’ không chịu ngủ thì Giang Nam bắt buộc phải bầu bạn với chúng đến khi bình minh, nếu các lão gia ‘lợn mập’ sơ sẩy bị bệnh, hoặc giả tụt mất vài cân mỡ thì Giang Nam nhất định phải chịu trừng phạt hai mươi roi da…
Đây mới là toàn bộ cuộc sống Giang Nam có thể tưởng tượng! Đồ Đằng… Đồ Đằng Sư… Một tên nô lệ có tư cách mơ tưởng những thứ này ư?
Giang Nam không phải chưa từng phản kháng, nhưng hắn vừa mới than phiền hai câu thì đã bị tên ác ôn trong nông trường treo lên quất liên tục ba mươi roi, xém chút nữa bị đánh chết tươi.
Giang Nam cũng từng nghĩ chạy trốn, nhưng đây là thế giới Đồ Đằng, trên vai gã bị người ta đóng một dấu ấn thần bí, cứ dựa vào dấu ấn này, cho dù Giang Nam chạy đến chân trời góc bể thì Đồ Đằng Sư cũng có thể bắt gã về, sau đó… lột da, rút gân làm răn đe!
Dần dần, Giang Nam cũng đã tiếp nhận số kiếp của nô lệ…
Từ giáo sư giải phẫu học đức cao vọng trọng sa đọa thành nô lệ nuôi lợn, Giang Nam cảm thấy đây là một trò đùa điên khùng Nữ Thần Vận Mệnh chơi với gã.
Ây, xin lỗi, Đại Lục Nguyên Chi không có Nữ Thần Vận Mệnh.
Phải nên nói là: vận vật tự nhiên vận hành không ngừng nghỉ, có nhân tất có quả, Giang Nam sở dĩ bê tha đến nông nỗi như thế này, nói không chừng là do gã kiếp trước làm vài việc không nên làm.
o0o
- Thưa ngài Tom, ngài còn nhớ chúng ta vào thành để làm gì chứ? Nhìn thời gian đi!
Giang Nam rút cây gậy chống từ thắt lưng ra, gõ nhẹ một cái lên đầu Tom.
Thiếu niên Giang Nam châm biếm nọ tên là Tom, cũng là một tên nô lệ nuôi lợn, hai người vào thành là để mua heo sống, có điều họ nhân cơ hội ăn bơ làm biếng nghe một đoạn cố sự về Julian.
- Ngươi biết không? Chúng ta đến mua heo… Ui cha, không xong rồi, không xong rồi, chỉ mải lo nghe truyện, ngươi biết không? Nếu trước khi trời tối chúng ta chưa mua được heo, ngài quản gia sẽ đánh chết tươi chúng ta!
Tom luôn thích nói câu cửa miệng ‘Ngươi biết không’ là bởi vì tổ tiên bảy đời của gã đều là nô lệ, kinh nghiệm phong phú, so bì với nô lệ khác có một loại cảm giác cao cao tại thượng hơn hẳn.
- Cứ bình tĩnh, ta tính thời gian rồi, bây giờ đi vẫn kịp.
Giang Nam thu cây gậy chống rồi hai gã biến mất nơi đầu đường thành Thái Dương.
Có một việc rất kỳ quái đó là cây gậy chống bên trong giấu 72 loại công cụ giải phẫu chế tạo từ vẫn thạch ngoài bầu trời mà ra kia không ngờ cũng theo tới, Giang Nam nghĩ không ra đây là vì sao, song nắm được cây gậy chống này, hắn như thể tìm được một kiểu gởi gắm tinh thần, trong lòng vững vàng lên không ít.
Mặt khác, Giang Nam đã dùng bùn, nước màu, còn cả lá cải nát trát lên cây gậy, khiến nó thoạt nhìn thì hệt như một cây ‘Gậy chọc phân’ quẳng ở trên đường cũng không ai thèm ngó ngàng tới…
Sau khi hai người đi không lâu, người trên đường vẫn chưa chịu tản đi, mọi người đều đang thảo luyện chuyện về Julian.
Lúc này, thi nhân lãng du mập mạp nọ liền thò đầu ra ngoài song cửa sổ quán rượu, ngó ngó người đi đường còn chưa chịu tản đi, đắc ý nói:
- Câu chuyện lão nhân gia ta đều đã kể xong rồi, các ngươi còn chưa chịu đi sao? Chẳng nhẽ các ngươi muốn mời mọc lão nhân gia ta kể thêm một đoạn nữa?
Không ai đáp lời lão.
- Lũ tiểu tử vong ân phụ nghĩa, đã quên là ai kể chuyện cho các ngươi rồi à?
Lão già nổi giận bất bình, nhảy lên bục cao, gân cổ hét:
- Hỡi các ông các bà, nếu muốn nghe chuyện về Julian thì hãy quay đầu các ngươi nhìn ta đây! Lão nhân gia ta ở đây có một tin tức tốt cực kỳ lớn!
Tin tức tốt? Vài người qua đường hiếu kỳ quay đầu lại.
- Trong vòng một tháng, Julian chắc chắn sẽ xuất hiện tại thành Thái Dương!
- Cái gì?
Ánh mắt mọi người qua đường một lần nữa đều tập trung lên người lão nhân, một kẻ kinh hỉ nói:
- Lão tiên sinh, ông không phải đang lừa chúng ta đấy chứ? Julian sẽ đến địa phương nhỏ như của chúng ta?
- Trong vòng một tháng, Julian không xuất hiện, lão nhân gia ta sẽ nhảy từ đây xuống!
Lão nhân nói như chém đinh chặt sắt, thanh âm cũng tràn đầy dụ hoặc:
- Thưa các vị tiên sinh! Có muốn để nữ nhân đẹp nhất đại lục đêm đêm xuân tiêu cùng các người không? Có muốn sở hữu tuyệt thế vũ lực Yêu Nguyệt nhất đao, ngàn quân lui tránh không? Có muốn sở hữu quyền lợi và tài phú đếm không xuể, xài không kiệt hay không... Chỉ cần đao pháp các ngươi nhanh hơn so với Julian!
o0o
Thành Thái Dương là một tòa thành nhỏ 13 – 14 vạn nhân khẩu, lọt ở trong dãy núi, xung quanh là một lớp đất xốp vàng rực rỡ.
Đám đất xốp này giá trị liên thành, có thể nâng cao sản lượng nông nghiệp lên hai mươi mấy lần, cho nên có tên là ‘Hoàng Kim Thổ’.
Nông trường Wester tọa lạc ở phía trên Hoàng Kim Thổ, chiếm diện tích 2900 mẫu, có 4800 nô lệ, là một trong những nông trường lớn nhất phụ cận thành Thái Dương.
Khi sắc trời vừa cận tối thì Giang Nam và Tom cũng đúng giờ trở về nông trường, lúc này, tên quản gia ngày thường đáng ghét cực điểm không biết là uống nhiều hay là vừa mới chiếm tiện nghi một nữ nô nào đó mà ngược lại tâm tình của hắn rất tốt, sau khi kiểm tra heo xong liền vung bàn tay to bè lên, cười tít mắt nói:
- Việc các ngươi làm quả không tệ, đi đi, cho các ngươi nghỉ ngơi một đêm.
- Hu ra!!!! Ngươi biết không? Quản gia đại nhân, tôi cảm kích ngài muốn chết!
Tom hưng phấn nhảy tót lên, đối với nô lệ mà nói, nghỉ ngơi một đêm chính là phần thưởng xa xỉ nhất.
Mà Giang Nam chỉ gật đầu, xoay người bước đi.
- Roddy!
Quản gia bỗng nhiên gọi Giang Nam lại, khôi hài nói:
- Tom có thể nghỉ ngơi nhưng ngươi thì không! Tiểu thư Welen đang tìm ngươi đấy!
Tiểu thư Welen!
Vừa nghe đến cái tên này, cho dù đối mặt vài chục tên chuyên gia khiêu khích lão luyện cũng chưa từng biến sắc, ngược lại được thổi phồng thành ‘Chuyên gia chinh phục’ như Giang Nam bỗng như nuốt phải bảy tám chục con ruồi, cười khổ nói không ra lời.
Welen là em gái của bá tước Wester, cũng xem như chủ nhân của Giang Nam.
Công tâm mà nói, Welen là nữ nhân đẹp nhất trong thành Thái Dương, nàng năm nay 19 tuổi, có vòng ngực thách thức thị giác cực độ và đường cong thân thể như đường ray vòng qua núi. Nàng từ khi mười lăm tuổi đã bắt đầu giúp bá tước quản lý việc của nông trường, là một nữ nhân vốn đã đẹp lại vô cùng giỏi giang.
Tuy nhiên, Welen song song có bề ngoài xinh đẹp lại còn có một tính tình cáu kỉnh thối không thể thối hơn, khi nàng nói chuyện luôn luôn mở miệng ra là ‘loại hèn hạ’ ‘câm mồm’ ‘lão nương’, còn hở ra tí là rút roi đánh người, thế nên chỉ vì tính tình này mà Welen mười chín tuổi cũng chưa xuất giá, trở thành ‘cô gái quá tuổi còn sót lại’ nổi tiếng trong thành Thái Dương.
Mà bởi một nguyên nhân nào đó Giang Nam không muốn nói ra miệng nên Welen luôn nhìn Giang Nam rất không thuận mắt, luôn tìm cách trừng trị gã…
Khi Giang Nam tìm đến chỗ tiểu thư Welen thì nàng đang ở bên con rạch nhỏ trên cánh đồng giám sát nữ nô giặt y phục, nàng vừa thấy Giang Nam chậm rì rì đi tới, hầm hầm tức giận, rít gào:
- Roddy, ta bảo ngươi tầm chiều qua đây, hiện tại…
“Hiện tại đã mấy giờ rồi? Ngươi có để lời của ta vào trong lòng không?”
Giang Nam ở trong lòng lặng lẽ nói ra nửa câu sau của Welen, hầu như mỗi lần Welen đều dùng câu này làm khúc mở đầu, sau đó cố ý tìm cách hạnh họe gã.
- Bình tình nào, tiểu thư Welen! Tôi không phải đã tới rồi sao, cô có gì phân phó?
Welen 'hừ' một tiếng, chỉ vào hơn chục chậu y phục lớn bên con rạch nhỏ:
- Đi, đi giặt y phục! Thứ hèn hạ như ngươi dám cả gan không để lời lão nương vào trong lòng, vậy phạt ngươi trước khi trời tối giặt xong một trăm bộ y phục, giặt không xong thì con mẹ nhà ngươi đừng mơ đi ngủ!
Trước khi trời tối? Mẹ nó, bây giờ đã là 7 rưỡi tối rồi!
Giang Nam muốn nói:
-Nữ chủ nhân tôn quý, ngài lo tôi và mẹ ngài phát sinh một cuộc giao lưu thân xác không hợp pháp nhưng hợp tình à?
Song gã tịnh không nói ra mồm, ngoan ngoãn giặt y phục.
Là nô lệ thì phải có tính tự giác của nô lệ!
Đám nữ nô thấy Giang Nam không ngờ lại làm công việc của nữ nhân, đều cười hi hi, một nữ nô còn ngắm khuôn mặt tuấn tú của Giang Nam, chòng ghẹo nói:
- Roddy đẹp trai như vậy, lại biêt giặt y phục cho nữ nhân, hì hì, nếu có thể được chủ nhân gả cho người như hắn thì sướng quá.
- Ngươi đừng nằm mơ nữa, nam nô đẹp trai như Roddy bình thường đều sẽ được tặng cho quý tộc góa chồng làm lễ vật…
- Bọn nha đầu ti tiện, các ngươi đang nói gì đấy?
Welen nghe thấy nữ nô nghị luận, tức giận rút roi da bên hông ra, ‘Chát’ một tiếng vụt lên mặt Giang Nam.
- Dám nói nhảm nữa, lão nương sẽ quất chết tên mặt trắng này!
Mặt Giang Nam tăng thêm một vệt máu, gã nhún vai, tiếp tục giặt y phục.
Người khác phạm lỗi, mình bị đánh, chuyện kiểu này hầu như mỗi ngày đều xảy ra, tức giận, ảo não, không cam tâm… Bỏ hết đi, gã sớm đã chai lì rồi!
Ai bảo gã là nô lệ ti tiện chứ?
Có điều nói ra cũng lạ, Welen thường xuyên quất lên mặt Giang Nam nhưng mặt Giang Nam từ trước tới giờ cũng chưa từng lưu lại sẹo, cho dù một lần nọ Welen dùng dao tiểu đao vạt rách mũi Giang Nam thì mấy ngày sau đã phục hồi như cũ rồi.
Điều này khiến Welen vô cùng tức giận, thường xuyên chửi rủa Giang Nam là ‘tên mặt trắng chết cũng không hối cải’.
o0o
Đại Lục Nguyên Chi có ba mặt trăng, màu vàng óng, màu đỏ như máu và màu bạc nhạt.
Khi ba mặt trăng này nhô đến điểm cao nhất thì đám nữ nô mơ mộng sớm đã về nghỉ ngơi rồi, trong nông trường Wester to như thế chỉ có vài tay ác bá tuần đêm đang đi lại, mà Giang Nam còn đang ở bên con rạch giặt hết bộ y phục này đến bộ khác.
Đúng vào lúc này… Từ bên con rạch truyền đến thanh âm ‘Sột soạt...’ chối tai.
Một người đàn bà bò tới.
Người đàn bànày là một người tàn tật, che đầu gối hai chân trở xuống chỉ có hai chiếc ống quần trống trơn, bà nằm trên một chiếc xe ba gác đơn sơ, hai tay nắm chặt, tốc độ bò tới so với ốc sên chỉ nhanh hơn một chút.
Mặt khác, đã không cần phải tìm từ để hình dung tuổi tác và bề ngoài người đàn bà, thực tế, khuôn mặt người đàn bà này có một trăm vết sẹo hai bên, dữ tợn chằng chịt, ban đêm mà ra ngoài thì đó căn bản đúng là một bộ mặt quỷ hung ác đáng sợ!
Vừa nhìn thấy bộ mặt quỷ khủng bố như thế, Giang Nam lại phát ra nụ cười từ nội tâm:
- Dì, sao dì lại tới?
Người đàn bà này tên là Elisa.
Elisa là dì của Roddy, đương nhiên, hiện tại bà cũng là dì của Giang Nam.
Nghe nói, Elisa vốn là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, song vào một ngày trở thành nô lệ, một nam chủ nhân háo sắc tàn bạo muốn chiếm đoạt bà, nên Elisa đã không chùn tay vơ lấy một con dao gọt hoa quả, ghì xuống mặt mình 108 vết sẹo.
Cũng nghe nói, nam chủ nhân dâm tính đang nồng vừa thấy Elisa quyết tuyệt như thế liền giận đến gồ gân xanh, ngay tức khắc gọi người chém cụt hai chân Elisa!
Đương nhiên, trên đây đều là nghe nói mà thôi, từ Giang Nam nhìn ra thì Elisa thực ra là có bộ dạng như thế.
Giang Nam còn nhớ…
Đó là ngày đầu tiên hắn mượn xác hoàn hồn, có thể là bởi thân thể Roddy vốn dĩ không khỏe, cũng có thể là nguyên nhân nào đó không nói rõ ra được, thân thể gã như bị hư thoát vậy, ngay cả đứng cũng đứng không nổi.
Trong nông trường không ai lại đi quan tâm sống chết của một tên nô lệ. Lão gia Wester, mấy quản gia, còn cả đám nô lệ, ngoại trừ tiểu thư Welen có việc ở ngoài thì mọi người đều đang chờ Giang Nam (Roddy) tự sinh tự diệt, thậm chí cả mấy tên ác bá đã mang bao tải tới, bọn chúng muốn lôi Giang Nam đang sống dở chết dở đi nuôi chó hoang!
Đúng vào lúc này, Elisa lê hai chân tàn tật bò tới ngăn cản đám ác bá, bà khóc lóc van xin lão gia Wester:
- Chủ nhân, van xin ngài, Roddy vẫn chưa chết mà!
Ông chủ Wester nhún nhún vai:
- Elisa thân ái, ta sẽ không nuôi một kẻ vô dụng, Roddy cho dù chưa chết cũng đã vô dụng rồi…
- Đúng, Roddy vô dụng, nhưng tôi còn chưa vô dụng!
Elisa cắn răng nói:
- Ông chủ, tôi vẫn còn một đôi tay, tôi sẽ liều mạng làm việc bằng hai người cho ngài, van xin ngài, chỉ cần ngài trả Roddy cho tôi…
Ông chủ Wester cũng không tệ lắm, bĩu bĩu môi đáp ứng.
Elisa ngàn ân vạn tạ, lê Giang Nam như chó chết về túp lều, bà khóc như gan ruột đứt thành từng khúc:
- Roddy, con vẫn còn sống, con còn sống là tốt rồi! Nằm xuống đi, sau này dì sẽ nuôi con!
Sau đó, người đàn bà này mỗi ngày đều lê đôi chân tàn tật, ban ngày làm hai phần việc, đến tối nhặt rau nát nấu cháo, vô cùng thần kỳ khiến Giang Nam sống lại.
Mà ban đầu khi sống lại, Giang Nam không biết nói ngôn ngữ thông dụng của Đại Lục Nguyên Chi, không nhận ra mỗi một người bên mình, chỉ có thể giả vờ làm một tên ‘đần độn’ tới thế giới thờ ơ lạnh nhạt này.
Trong quãng năm tháng vất vả ấy, vẫn là Elisa, vẫn là người đàn bà này ngậm đắng nuốt cay dạy Giang Nam nói chuyện, biết chữ, còn cả tri thức nhiều vượt xa so với những nô lệ khác. Có thể nói… Nếu không có Elisa cũng chẳng có Giang Nam ngày hôm nay!
Một nữ nhân tàn tật vì hắn làm đến mức ấy, Giang Nam còn cảm thấy khuôn mặt bà khủng bố chăng? Còn không cam tâm tình nguyện gọi một tiếng ‘dì’ ư?
Nhân tâm đều do máu mủ dưỡng thành!
o0o
Tới trước mặt Giang Nam, Elisa nở nụ cười dữ tợn:
- Con vẫn chưa về, dì ngủ không nổi nên tới tìm con đây.”
Hơi ngẩng đầu, trên khuôn mặt quỷ khủng bố đầy vẻ hoảng sợ bất an, bà gào:
- Con nếu không về thì sao? Con nếu bị người ta giết thì làm sao?
Giang Nam chỉ có thể cười gượng.
Được rồi, dì Elisa thực ra là một người bệnh, nói chính xác thì bà mắc chứng ‘tâm thần ảo tưởng ngắt quãng’, cũng chính là chứng ‘loạn thần kinh’ nói trong y học.
Bà luôn ảo tưởng có người sẽ đến sát hại Giang Nam, chỉ cần vài phút không thấy Giang Nam, bà sẽ bất an hỏi mỗi người:
- Con trai tôi còn sống chứ? Con trai tôi còn sống chứ?
Nếu cả ngày không nhìn thấy Giang Nam, bà sẽ lê đôi chân tàn tật tìm kiếm khắp nơi, một mặt tìm, còn một mặt gào khóc đứt gan đứt ruột:
- Huhu, con trai tôi nhất định bị người ta giết chết rồi, Roddy đã chết rồi, oa oa…
Thực ra, ai lại tới giết Giang Nam nhỉ? Cái mạng tơi tả của hắn còn không đáng giá bằng một con chó!
Giang Nam gắng gượng nặn ra vài tia tươi cười, an ủi dì:
- Dì, yên tâm đi, hôm nay cũng chẳng có ai tới giết con, cô chủ Welen sai con giặt y phục thôi.
- Con còn sống là tốt rồi, Con còn sống là tốt rồi…
Elisa thở phào, bê một chiếc bát mẻ trên xe ba gác:
- Roddy, mệt mỏi cả ngay rồi, ăn cơm đi.
Nô lệ mỗi ngày chỉ có thể ăn một bữa cơm, Elisa lo lắng Giang Nam ăn không đủ no, mỗi ngày đều len lút nấu cho hắn một bát chén.
Song, cứ thoáng nhìn thứ trong bát đó đi, vài ngọn rau cải nát, một loại đất xốp màu vàng đất có thể ăn nhưng cực có khả năng dẫn tới các loại bệnh dạ dày, còn cả một đống bùn đen nhùng nhằng, đây chính là cháo Elisa nấu ra.
Chính bởi loại đất xốp trong cháo tên là Hoàng Kim Thổ nên Elisa đặt loại cháo này tên là ‘Cháo Hoàng Kim’.
Nói thực, Giang Nam uống không nổi loại cháo này, nhưng chợt nghĩ đến cảnh dì lê chân cụt đào đất, nhặt rau cải , gã liền ngửa cổ, ừng ực một hơi uống sạch ‘cháo Hoàng Kim’.
- Cháo dì nấu là cháo ngon nhất trên đại lục!
Elisa cười, khuôn mặt quỷ chằng chịt sẹo xoắn xít thành một nắm, bà lẩm bẩm:
- Uống hết là tốt rồi, Uống hết là tốt rồi, ngày mai, dì lại nấu một bát cháo Hoàng Kim nữa cho con…
Tính toán lại, Giang Nam biến thành Roddy đã nửa năm, trong nửa năm nay hắn mỗi ngày hầu như đều uống một bát ‘cháo Hoàng Kim’.
Nếu tính lên Roddy trước kia, nói chính xác thì thân thể Giang Nam đã bị ‘cháo Hoàng Kim’ thấm nhuần!
Đằng đẵng mười năm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT