Khi nói lời này, ánh mắt Welen rất phức tạp, trong đôi mắt to long lanh có một phần tức giận, hai phần bi ai, lại còn có bảy phần là… khẩn cầu!
Đúng, là khẩn cầu! Welen cứ như thể một đứa bé bị hiểu lầm, gấp gáp muốn tìm một chỗ dựa thấu hiểu nội tâm nàng, nàng khát khao nhìn Giang Nam, phảng phất như đang chờ Giang Nam lớn tiếng nói: Tiểu thư Welen xinh đẹp, cách nhìn của ta khác hẳn đám ngu xuẩn này, ngài làm như thế nhất định có đạo lý của ngài, là thật, tôi hiểu ngài…
Nhưng…
Vì sao nàng khăng khăng một mực tìm nô lệ như Giang Nam để trút bầu tâm sự?
Trong nhất thời, ánh mắt hoài nghi của mọi người đổi tới đổi lui giữa Giang Nam và Welen.
Đáng tiếc, Giang Nam lại rất cụt hứng nói:
- Welen, tôi chỉ là nô lệ, được rồi, tôi không có tư cách bình luận hành vi của ngài.
- Tên ti tiện đáng chết, lão nương muốn ngươi nói một câu thật lòng khó như vậy sao?
Chát!
Welen giúp roi da, nhắm một roi lên đỉnh đầu Giang Nam, sau đó nàng chả buồn quay đầu lại tiến vào trường đấu:
- Bỏ đi, lão nương chẳng muốn giải thích với các ngươi! Quyết đấu vẫn như trước, muốn xem thì theo ta đi, không muốn xem thì… cút!
Lão quản sự thở dài, dẫn mọi người theo phía sau Welen.
Lúc này, Lola đã thay Welen báo danh, vài tên quản lý viên trường đấu vội vàng chạy ra ngoài, vừa thấy Welen chúng hệt như nhìn thấy người thân gần gũi nhất vậy.
- Ai da, tiểu thư Welen tự thân xuất chiến, đây thật là chuyện vui lớn của thành Thái Dương a, mau mời vào, mau mời vào, mọi thứ đều đã bố trí sẵn sàng cho ngài, một giờ sau, quyết đấu chính thức bắt đầu!
Welen còn đang bực bội, căn bản không thèm đáp lời quản lý viên, đi thẳng vào.
Đám quản lý viên cũng không giận, tít mắt cười tiếp tục hoan nghênh đám người Lola.
Thái độ của quản lý viên chẳng hề kỳ quái: nên biết, song song với việc Đồ Đằng Lôi Đài cung cấp nơi quyết đấu miễn phí thì… nó cũng bán vé kiếm tiền!
Welen là một trong số thập đại cường giả thành Thái Dương, thập đại cường giả xuất chiến, người xem nhất định sẽ ùn ùn kéo tới, có thể nói Welen chính là cơm áo gạo tiền, một thần tài của đám quản lý!
Dưới tâm tính ủng hộ này, đám quản lý viên lần lượt khom người về phía tùy tùng của Welen, trên mặt luôn tràn trề vẻ tươi cười nhiệt tình.
Nhưng đúng lúc Giang Nam đi ngang qua, nụ cười của đám quản lý viên lại đột ngột biến mất!
Một quản lý viên liếc qua y phục Giang Nam, bỗng biến sắc, vươn tay ngăn Giang Nam, lạnh lùng nói:
- Đứng lại, ngươi không thể vào!
Giang Nam ngơ ngác:
- Tiên sinh, vì sao?
Hệt như Welen đối đãi với quản lý viên lúc vừa rồi, quản lý viên cũng chẳng thèm đáp lời Giang Nam. ‘Cốc cốc’, hắn gõ lên bản đồ chỉ dẫn ở cửa vào, rồi lại chỉ vào một đoạn chữ bên trên.
“Khách nhân cầm vé khách quý xin mời đi thông đạo số 3… Khách nhân cầm vé hạng một xin mời đi số 5… Khách nhân cầm vé phổ thông xin mời đi hành lang…”
Đoạn câu này chính là một lời chỉ dẫn phổ thông, chỉ rõ khách giá vé khác nhau phải đi đường khác nhau, Giang Nam lướt mắt vài lần, thực sự không rõ điều này cùng với việc không cho phép mình vào trong có quan hệ gì.
- Tiên sinh, ngươi nên đổi một loại phương thức biểu đạt dễ hiểu hơn đi…
Giang Nam lắc đầu nói:
- Thôi được, ta vẫn chưa rõ!
- Tên ti tiện nhà ngươi vẫn chưa rõ sao!?
Quản lý còn chưa nói, Lola đã ở bên quát o, ả chỉ vào biển chỉ dẫn lớn tiếng nói:
- Nhìn rõ trên đó viết gì – khách ‘nhân’! ‘Nhân’!
Lola tức giận đến đỏ bừng cả mặt, hệt như Giang Nam ở trước mặt người ngoài khiến ả mất mặt vậy, trước tiên nói với quản lý viên:
- Tên nô lệ này của tôi không biết quy củ, mong ngài ngàn vạn lần đừng để ý.
Sau đó ngoái đầu tức giận mắng Giang Nam:
- Bây giờ ngươi rõ chưa? Đồ Đằng Lôi Đài là cho người xem, tên ti tiện nhà ngươi cũng tính là người sao? Nô lệ và súc vật… không thể tiến vào trường đấu Đồ Đằng!
Nô lệ và súc vật…
Tay trái Giang Nam khẽ run rẩy, một khúc Bạch Cốt Độc Nhận suýt nữa chồi ra.
Nô lệ và súc vật!
Còn có chuyện gì càng thêm sỉ nhục hơn điều này không? Nô lệ và súc vật không thể đi vào, con bà nó, ông mày đây ngay cả một con chó cũng không bằng sao!?
- Được rồi, tôi là nô lệ, được rồi, tôi không có tư cách được hưởng tôn nghiêm của con người!
Giang Nam mỉm cười nhàn nhạt, khom người nói:
- Đã vậy thì, thưa tiểu thư Lola tôn quý, tôi ở ngay đây chờ ngài được không?
- Đồ xấu mặt, ngoan ngoãn ở đây chờ!
Lola hừ một tiếng, xoay người đi vào trường đấu.
Nhưng đúng vào lúc Lola vừa xoay người, Giang Nam cúi đầu, trong ánh mắt lóe lên một tia quang mang sắc bén!
Lần này Giang Nam thực sự đã bị chọc giận hoàn toàn!
Nô lệ và súc vật không được vào trong!? Vì một điểm tôn nghiêm giáo sư còn sót lại duy nhất sâu trong tận đáy lòng, Giang Nam tự nhủ: “Khuất nhục này không hẳn thuộc về ta, ta đã là Đồ Đằng Sĩ rồi… Con bà nó, ông mày đây nhất định sẽ tiến vào trường đấu Đồ Đằng, tìm lại tôn nghiêm thuộc về chính mình!”
Nói xong, Giang Nam đi tới một xó xỉnh vắng lặng, bắt đầu đảo mắt xung quanh trường đầu.
Hắn muốn tìm biện pháp lẻn vào trường đấu!
Sau hơn hai mươi giây, mắt Giang Nam sáng rực lên, hắn nhìn thấy bên dưới bản đồ chỉ dẫn còn viết một câu: “Khách cầm vé phổ thông mời đi hành lang… Người thi đấu tham gia Đồ Đằng Lôi Đài, xin hãy liên hệ với quản lý viên, có thông đạo chuyên dụng cho người tham gia.”
Thông đạo người tham gia!
Nếu mình giấu tên tham gia Đồ Đằng Lôi Đài, lấy được thân phận người thi đấu, vậy có phải có thể tiến vào trường đấu hay không nhỉ?
Hơn nữa, mình đã là hạ phẩm Đồ Đằng Sĩ, nhưng vẫn không biết mình rốt cuộc ở hạ phẩm bao nhiêu cấp, chỉ cần giấu tên tham gia thi đấu, chẳng phải có thể tìm một đối thủ thích hợp, đấu một trận, từ đó xác định chuẩn xác cấp độ của mình hay sao?
Nghĩ đến đây, Giang Nam sờ sờ mũi, chỉ cần hắn cải trang sơ sài giống như kiếp trước đi khiêu chiến chuyên gia ở các nơi…
o0o
Vài phút sau, Giang Nam đã ăn mặc thành một hình tượng khác: trên người hắn mặc một chiếc áo ngắn chằng chịt vết vá, bên dưới là một chiếc quần nam màu vàng đất, đầu đội mặt nạ bảo vệ màu vàng sứt miếng, ngay cả mái tóc màu bạc nhạt bắt mắt kia cũng dùng thuốc nhuộm nhuộm thành màu xanh biếc!
Sau khi hắn nhìn hình tượng của mình trong một máng nước thì liền dở khóc dở cười.
Được rồi, hình tượng này đích xác hơi tức cười, nhưng ai có thể thấu hiểu nổi cay đắng trong này chứ? Giang Nam chỉ là một nô lệ, hắn nào có tiền đi mua trang bị xa hoa, ngay cả những thứ này còn là trong cơn giá lạnh âm dưới 20 độ, dùng hai tay moi từ trong đống rác ra!
Vô cùng may mắn chính là: hình tượng tuy mắc cười nhưng đủ để che giấu thân phận của Giang Nam.
Mặt khác, trang phục nô lệ cởi ra không thể quẳng đi, nên Giang Nam liền giấu chúng ở tận cùng bên trong đống rác.
4 giờ 30 chiều, cách thời gian quyết đấu của tiểu thư Welen còn có nửa giờ, Giang Nam lại đi tới cửa trường đấu lần nữa.
Vẫn là mấy quản lý viên nọ, chúng vừa thấy Giang Nam ăn mặc quái dị, một lời không nói liền tiến vào trong. Một quản lý viên đứng ra, cả giận quát:
- Đứng lại, đây không phải chỗ xin cơm, cút!
- Tiên sinh, hành vi trông mặt bắt hình dong là rất không hay!
Giang Nam phe phẩy ngón tay, sau đó hắn lại gõ lên bản đồ chỉ dẫn ở cửa.
Cốc cốc!
Giống hệt bộ dạng quản lý viên lúc vừa rồi.
Có điều lần này đến lượt viên quản lý nhìn không hiểu.
- Không nghe ta nói gì sao? Mau…
- Tiên sinh, năng lực hiểu biết của ngươi khiến ta lấy làm tiếc.
Ngón tay Giang Nam quét qua mấy chữ trên ‘người thi đấu’, hắn dường như tìm lại cảm giác khiêu chiến chuyên gia các nơi khi làm giáo sư ở kiếp trước, cười nhạt nói:
- Được rồi, ta tới tham gia lôi đài.
- Cỡ ngươi cũng muốn tham gia Đồ Đằng Lôi Đài? Ha ha..
Quản lý viên cười sặc sụa, nhưng đúng vào lúc tiếng cười vừa bật ra khỏi mồm thì đột nhiên nghẹn lại!
Nương theo ngón tay Giang Nam, bản đồ chỉ dẫn bằng sắt dày một tấc kia… đã bị toạc ra một vết rạn!
- Hoan nghênh ngài tới tham gia Đồ Đằng Lôi Đài!
Quản lý viên lập tức biến thành bộ dáng cực kỳ cung kính!
Sau đó hắn móc từ trong ngực ra một quyển sách nhỏ vỏ trắng, một bên vừa viết, vừa cung kính nói:
- Đồ Đằng Sĩ các hạ tôn quý, dựa theo quy tắc trường đấu, tôi trước tiên buộc phải kê khai tin tức cá nhân của ngài, xin hỏi tính danh của ngài? Cấp độ Đồ Đằng của ngài?
Liếc qua mặt nạ bảo vệ màu vàng của Giang Nam, hắn chợt tỉnh ngộ:
- Ồ, thật có lỗi, xem ra ngài muốn giấu tên tham gia Đồ Đằng Lôi Đài, điều này cũng có thể, tôi không hỏi bất cứ tin tức nào về ngài nữa. Có điều, vì để tiện chỉnh sửa ‘Đồ Đằng Phổ’, ngài ít nhất phải cung cấp một biệt danh có thể đại diện cho thân phận của ngài.
Nói xong, hắn đưa quyển sách nhỏ đến trước mặt Giang Nam, mời Giang Nam viết biệt danh của mình lên trên đó.
Mà Giang Nam chả buồn nghĩ ngợi, viết ngay lên đó hai chữ lớn… Giáo Sư!
- Giáo Sư?
Quản lý viên ngơ ngác, hắn lao vào trong trường đấu gào to:
- Người thi đấu thứ 37 vào sân ngày hôm nay, biệt danh… Giáo Sư!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT