Đợi đến khi Thần Nam mỉm cười, cảm giác bất an của Tử kim thần long mới biến mất, nó gào thét ầm ĩ: “tiểu tử hỗn xược kia, ngươi…đã bước vào lục giai rồi à?”.
“Đúng, thật là không ngờ”. Thần Nam có chút cảm khái, hắn vốn tưởng ít nhất cũng phải trải qua một trường sinh tử đại chiến, mới có thể đột phá. Không ngờ lần đến Phong Đô sơn này, hắn lại có thu hoạch lớn đến như vậy. Bây giờ hắn đã hiệu nội thiên địa có ý nghĩa như thế nào đối với một tu luyện giả, đó chính là căn nguyên, động lực để tiến đến vô thượng thiên đạo.
“Ê lươn, ta tĩnh tọa bao lâu rồi”
“Ba mươi ngày rồi”.
“A, vậy là Đông thổ đế vương chi chiến đã bắt đầu được ba ngày rồi? Vậy…chẳng phải bây giờ đã kết thúc rồi sao?”.
“Grào…không cần vội, dường như vẫn chưa kết thúc. Những ngày này, ta đi đến đâu cũng nghe thấy những tin đó. Lần này không chỉ các tu luyện giả tụ tập, mà có rất nhiều vương công quý tộc của Đông Tây đại lục cũng đến xem hội. Cuộc chiến đế vương lần này, quy mô rất lớn, vô tiền khoáng hậu, không thể kết thúc nhanh như thế được. Nói đến mới nhớ, rồng ta cũng muốn tham chiến, biết đâu lại có thể có được danh xưng long hoàng, hoặc là long đế, grào…”
Tử kim thần long mang theo Thần Nam, hóa thành một đạo tử điện, vẽ một đường trên không trung, nhắm hướng Tấn quốc bay đi.
Khi một người một rồng bay đến bên ngoài Tấn quốc đô thành, phát hiện chiến trường quyết đấu người đông như …tiết canh, không nhìn thấy đầu cuối. Tử kim thần long nhanh chóng thu nhỏ lại như một con giun, mắc ở trên đầu Thần Nam.
Nhìn biển người xem náo nhiệt, Thần Nam thực sự vô cùng kinh ngạc, đúng như Tử kim thần long nói, lần đế vương chi chiến của thanh niên đông thổ này, quy mô thật vô tiền khoáng hậu.
Thần Nam không chen vào trong đám người đó, mà một mình đứng ở phía sau. Đột nhiên, một tiếng ồ kinh ngạc vang lên ở phía xa, một hòa thượng đầu trọc lóc nhanh chóng phi đến.
“Thần Nam cuối cùng ngươi cũng đến…”
“Huyền Trang…”
Huyền Trang hòa thượng nhìn vẫn đặc biệt như thế, mặc dù lúc đánh nhau thủ đoạn đầy máu tanh, nhưng bình thường trông giống như một vị cao tăng đắc đạo, thể hiện một phong thái siêu trần thoát tục.
“Huyền Trang, tình hình đánh nhau thế nào rồi? Lí Nhược Lan, Mộng Khả Nhi, Đông Phương Trường Minh, Đỗ Hạo, bốn người đó ai thắng ai bại?”. Thần Nam hỏi.
Đỗ Hạo đoạt được danh hiệu thiện hạ đệ nhất đế, gọi là huyết đế.
“Cái gì, tên khốn đó trở lên lợi hại thế cơ à, Đông Phương Trường Minh, Lí Nhược Lan cũng thua cơ à” Thần Nam có chút kinh ngạc.
“Bọn họ không thua, bởi vì ba ngày nay, bọn họ vẫn chưa xuất thủ. Nghe nói nếu như ngươi không tham chiến, Lí Nhược Lan cùng Đông Phương Trường Minh sẽ không lên võ đài”.
Thì ra là như thế, bọn họ thật coi trọng ta. Ta đã nói mà, Đỗ Hạo không thể chiến thắng được cuồng nữ hiếu chiến đó, chứ chưa nói gì đến tên Đông Phương Trường Minh thâm sâu khó dò đó”.
Huyền Trang hòa thượng than thở: “Ngươi có lẽ còn chưa rõ tình huống, bây giờ Đỗ Hạo không còn là Đỗ Hạo của hai tháng trước. Hiện giờ hắn trở lên đáng sợ vô cùng. Cho dù là bọn họ đánh nhau, cuối cùng ai thắng ai bại, còn rất khó nói”.
“Cái gì, có chuyện gì vậy” Thần Nam có chút không hiểu.
Huyền Trang hòa thượng giải thích: “Tên khốn đó tự phế bỏ võ công đang có, tu luyện một bộ ma công mới có tên là Huyết ma chân kinh. Bây giờ tu vi của hắn thật thâm sâu khó dò. Nhìn thì hắn dừng lại ở ngũ giai đại thành, nhưng lại có thể thi triển thần thông thân ngoại hóa thân. Không ngờ hắn lại có thể tu luyện ra một huyết ma chân thân, thật là có chút phong độ vô địch. Hòa thượng ta lần này bế quan tu luyện đại phật thần thông, vốn cũng muốn tham chiến, nhưng sau khi nhìn thấy hắn, ta biết không phải là địch thủ của hắn”.
“Người của Đỗ gia quả nhiên cũng có cân lượng, không hổ danh là thanh niên cao thủ thiên tài của Đỗ gia” Thần Nam cảm thán nói : “Bây giờ hắn còn thủ tại lôi đài chăng? Ta muốn xem xem hắn có khả năng giết được ta không?”.
“A, ta quên không nói với ngươi, Đỗ Hạo đã thua rồi, nói gì thì nói, Đỗ Hạo thực sự là một nhân vật bi kịch. Thanh niên cao thủ thiên tài, vậy mà mỗi lần tu vi đề thăng, đều gặp phải một kẻ địch còn mạnh hơn, liên tục thảm bại. Nghĩ lại, chắc hắn bị Thần Nam đánh nhiều nhất”
“Đáng ghét, hòa thượng ngươi nói chuyện không phải là quá mâu thuẫn?”. Tử kim thần long cuộn trên đầu Thần Nam bất mãn nói: “ Ngươi không phải vừa nói Lí Nhược Lan tiểu thư không lên đài, Đỗ Hạo đã có được danh hiệu thiên hạ đệ nhất Huyết đế hay sao?”.
“Hai ngày trước Đỗ Hạo giết chết rất nhiều cao thủ lên đài khiêu chiến, bọn người Lí Nhược Lan lại không khiêu chiến với hắn. Những vị tiền bối đức cao vọng trọng chủ trì đại hội lần này liền tuyên bố Đỗ Hạo là đệ nhất đế vương. Chỉ là, vừa tuyên bố xong, hắn liền bị một con…e hèm…rồng đánh bại. Bây giờ con rồng đó đoạt được danh hiệu Thiên hạ đệ nhất Long đế. Rất nhiều người đang ngưỡng mộ phong thái của nó.
“A..” Tử kim thần long kinh ngạc, lượn đi lượn lại trên đầu Thần Nam: “Ngươi nói là một con rồng? Ta không tin, ta không nhớ ta có ai thân thích, không tin, loạn rồi…”
Tim Thần Nam nhảy lên vài hồi, sau đó nghi ngờ hỏi: “Ngươi không phải là muốn nói với ta, con rồng đó chính là Long bảo bảo của ta phải không?”.
Huyền Trang cười nói: “Chính là tên khốn đó. Tên tiểu quỷ đó thật lợi hại. Vừa đến nơi liền chẳng nói chẳng rằng, bay lên huy tiểu quyền đầu đánh tan thân ngoại hóa thân của Đỗ Hạo, sao đó một quyền đánh Đỗ Hạo hộc máu, bắn vọt ra ngoài. Nếu như không phải những người bên cạnh ngăn cản, có khả năng nó sẽ dùng hai tiểu quyền đầu màu hoàng kim đánh chết Đỗ Hạo”.
“Ngất! Thần Nam không còn gì để nói, tên tiểu quỷ đó thật cái gì không làm, lại trốn khỏi Côn Lôn, đến đây tranh đoạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất, danh xưng Long đế”.
“Grào…thật là đau lòng, đó thực sự là sự sỉ nhục của Long tộc chúng ta, tên tiểu đậu đinh đó lẽ nào chưa từng học qua võ học của Long tộc ta, nói gì thì nói cũng đừng chỉ biết vung nắm đấm như thế chứ”. Tử kim thần long làm ra vẻ trưởng bối giáo huấn vãn bối: “Tên tiểu đậu đinh đó thật là vô lý…”
Thần Nam nghi ngờ hỏi: “Tên khốn dó không phải là sau khi thành chủ lôi đài, một mực thủ tại đó."
Huyền Trang hòa thượng lại cười lớn nói:”Tiểu thần long đó thật là vui, bây giờ nó đang ăn nhậu say sưa ở trong đó? Nhưng người đó không phải là đang xem đánh nhau, mà chính là đang xem thần long ăn uống."
Ngất.
Thần Nam cảm giác tên tiểu quỷ đó thực là có cá tính, hắn nhanh chóng xuyên qua đám khán giả, đi vào bên trong tìm kiếm.
Khi Thần Nam, Huyền Trang hòa thượng cùng rẽ đám đông tiến vào, khán giả bên ngoài lập tức hoan hô vang dội, bởi vì cuối cùng cũng có người dám khiêu chiến với con thần long đáng yêu đó.
Nhưng, tên tiểu quỷ đang ăn uống say sưa ở giữa tràng lại không có phản ứng gì. Cả thân rồng dài một thước béo ịch, tòan thân lấp lánh kim sắc quang huy, trước mặt nó đặt ba con bò hấp, năm con đê nướng, còn hai đống cánh gà nướng mà nó thích nhất.
Tên tiểu quỷ đó mồm mép bóng nhẫy mỡ, thỉnh thoảng còn cầm bầu rượu bên cạnh nhấp vài ngụm.
“Long bảo bảo” sau khi đi đến trước mặt, Thần Nam gọi.
Tiểu long ngẩng đầu lên, cặp mắt sáng lộ ra nét mừng rỡ, ngọng nghịu nói: “A, Quang minh đại thần côn tại thượng, cuối cùng cũng gặp được Thần Nam. Lại còn có con lươn kia nữa, ta rất nhớ ngươi, rất muốn tìm ngươi thư giãn gân cốt”.
“Tiểu đậu đinh, ngươi thật là làm xấu mặt Long tộc, giao chiến với người khác lại chỉ biết vung nắm đấm. Long tộc chúng ta không có cái loại võ công lưu manh đó”.
Tiểu long đẩy đống thức ăn sang một bên, lau sạch miệng cùng đôi hoàng kim trảo, rồi mới lắc lư bay lên trên vai Thần Nam.
Thần Nam nghi ngờ hỏi: “Long bảo bảo, vì sao ngươi lại trốn khỏi Côn Lôn. Ta không phải đã nói, đợi ngươi hoàn toàn phục nguyên rồi mới đi tìm ta hay sao?”.
Tiểu long chớp chớp đôi mắt trong sáng ngây thơ vô tội nhìn Thần Nam nói: “Thân thể của ta gần như hoàn toàn hồi phục, ngươi không biết hay sao. Ta đã làm cho tên tiểu tử họ Đỗ hộc máu, còn nữa…ta rất nhớ các ngươi, do đó liền trốn đi.
Thần Nam đầy hoài nghi, nhưng nhìn thấy tên tiểu quỷ chớp chớp cặp mắt ngây thơ trong sáng, hắn đột nhiên bừng tỉnh. Tên tiểu quỷ này nhất định đã gây ra tai họa gì, chỉ dưới tình huống như thế, hắn mới làm ra cái vẻ đáng yêu như thế này.
“Nói, tóm lại là ngươi đã gây ra đại họa gì ở Côn Lôn”.
Tiểu long lắc đầu vô tội nói: “Ta không có, ta thực sự nhớ ngươi và con lươn kia”.
Thần Nam cười nói: “Nói nhanh đi, ta sẽ không trách ngươi”
Tử kim thần long cũng nhìn nó đầy chờ đọi, thực sự muốn biết “chiến tích huy hoàng” của nó ở đó.
“Ta…ta một quả trứng chim của bọn họ, kết quả là Côn Lôn đại loạn, ta liền trốn đi” Tiểu Long làm ra vẻ đứa trẻ làm sai, hai con mắt trong veo chớp chớp, lại chớp.
“Ta ngất” Thần Nam cảm thấy có gì không ổn, hỏi dồn: “Trứng chim gì, lại có thể làm cho Côn Lôn huyền giới đại loạn”.
“Ban đầu ta không biết, sau đó nghe bọn họ nói đó là trứng phượng hoàng” Tiểu long thầm thì nói.
Ngất
Trứng của thần điểu phượng hoàng, không ngờ lại bị tên tham ăn này nướng mất. thật là làm cho người ta không còn gì để nói. Ở phương Đông, thần điểu Phượng hoàng cũng giống như Thần long, chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, cùng Thần long được coi là hai đại thánh linh của Đông phương.
"A, chó chết! Cái thế giới này điên thật rồi” Tử kim thần long gào lớn: “Đó cũng là thánh linh cao nhất của các chủng tộc giống như Long tộc chúng ta. Phượng hoàng đã biến mất khỏi cái thế giới này trăm nghìn năm rồi. Ta biết Côn Lôn có một quả trứng thần điểu. Nghe đồn nếu như nở ra, sẽ lập tức được phong làm chúa tể của Côn Lôn Yêu tộc, ngươi…lại dám nướng ăn, trời ạ!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT