Thái Thượng thần uy cái thế, lực áp chư cường, hiện trường có khá nhiều cao thủ cũng vây đánh mà vẫn không phải là đối thủ của y.
Không thẹn là nhân vật trong truyền thuyết có liên quan đến Thiên.
Không trung đại chiến kịch liệt vô cùng.
Thần Nam cảm giác bản thân dung nhập vào Hồng Hoang Kỳ, môt vùng cổ lão tinh không bao quanh hắn, dấy lên ngàn sao bổ vào Thái Thượng, phát ra cường giả khí tức nhuốm đầy thương tang bá khí.
Người ngoài chỉ thấy quanh hắn có một thế giới mông lung, hỗn độn lan tràn, sao trời lấp lánh, là một cổ lão thế giới chưa được khai phá.
Thoàng chốc, tinh giới cổ lão đó lại hóa thành lá cờ trài ra, rung phần phật khiến trời cao nét toác, mặt đất rung chuyển.
Như mộng như ảo, Hồng Hoang Kỳ cùng thế giới mông lung không ngừng chuyển đổi, Thần Nam ở trong lá cờ không thấy gì nhưng những người khác lại nhìn rất rõ, vô cùng kinh hãi.
“Ầm.”
Hủy diệt khí tức ngút trời tràn ra như sông rộng gầm gào khiến đất trời rung chuyển.
Lúc này Hồng Hoang Kỳ và Thần Nam là một, quét ngang quét dọc, cắt tan trời cao, bổ vào Thái Thượng. Một khe nứt vươn ra vô tận, chia thinh không thành hai nửa, hỗn độn ào ào cách đôi hai phiến không gian.
Lá cờ ầm ầm đánh trúng mình Thái Thượng, hất y văng xa, thân thể y xuất hiện vết nứt như sứ rạn, khiến y phẫn nộ gầm gào không ngớt.
Một đạo hào quang rực rỡ tràn ra như vầng dương sáng chói, chiếu sáng đại lục hắc ám, cách ly với hỗn độn phía dưới, mọi vết nứt trên thên thể y lành lại.
Y giận giữ nhìn Thần Nam ở ngoài xa, một thế giới mông lung nổ lên, một phiến cổ tinh không thoạt ẩn thoạt hiện, lá cờ chấn nhiếp hồn người trải ra, rung phần phật.
Thái thượng đại nộ, cán cờ gãy nát kia là nửa cán cờ Hồng Hoang Kỳ y thu giữ, lại lọt vào tay tiểu tử cổ quái kia, bị bất diệt linh quang không có thân thể khống chế, đương nhiên sào huyệt của y đã bị khoắng sạch.
Y suýt phát khùng.
Thủ mộ lão nhân từng nói nhưng y không tin, giờ tận mắt thấy, tức thì nộ hỏa bốc lên chín tầng trời, y là ai? Đường đường Thái Thượng! Thế gian ai dám trêu vào? Tên tiểu tử khốn kiếp, y thật sự nảy ra xung động muốn mắng người.
“Gào…”
Y gầm lên, bỏ qua tất cả, lao bổ vào Thần Nam, hận không thể lập tức xé tan hắn.
“Ầm, ầm, ầm.”
Hồng Hoang Kỳ rung mạnh, thiên địa động theo, Thái Thượng tuy thần uy cái thế nhưng Ma Thế bàn không có trong tay, dựa vào bất diệt thể điên cuồng tấn công Thần Nam, vốn không thể lập tức diệt được hắn ngay như tưởng tượng.
Phiến cổ tinh không mông lung đó lại chịu nổi sức mạnh vô tận của y, liên tục hấp thu, dung nạp như một tòa động không đáy, tuy hất Thần Nam ra xa nhưng hắn an nhiên vô dạng. Không có thân thể cũng có lợi thế riêng, thần thức chìm trong Hồng Hoang Kỳ, tuyệt thế hung khí uy chấn thiên cổ này vững chắc hơn nhục thể của hắn nhiều, dù gì cũng là thiên cổ đại sát khí đánh tan được tinh không.
Thái thượng phẫn nộ triệu hoán hóa thân nhưng không hề có phản ứng, qảu nhiên đã bị diệt.
“Gào...” y gầm lên vang trời, đó là sỉ nhục chưa từng có, bị người ta cướp nhà, diệt hóa thân, nếm mùi quá đau đớn.
Thái thượng nhất nộ, thật sự chấn động vạn dặm, tầng tầng song dấy lên trên cao, tựa hồ định san bằng hắc ám thế giới nhất, lúc này vô thượng cao thủ như y định hủy diệt tất cả.
“Giết.”
“Cùng xông lên.”
Nhưng người vây công Thái Thượng đều gầm vang, dốc sức lao tới.
Nguyệt Thần phát tay áo, khinh linh và phiêu dật khôn tả, Thái Thượng tuy công tham tạo hóa, nhưng đối diện với thê tử của Độc Cô Bại Thiên cũng không dám coi thường, thạm chí hơi trọng thị, sợ Độc Cô Bại Thiên trong truyền thuyết vẫn chưa chết sẽ ra tay.
Y nghĩ rất nhều, sợ Độc Cô Bại Thiên khống chế thân thể thê tử đột nhiên thi thố sát thủ với mình, lại sợ Nguyệt Thần nắm được đại sát khí do chồng để lại.
Cạnh đó, tam đại đệ tử của Độc Cô Bại Thiên không thẹn là cao thủ kiệt xuất, mạnh hơn hẳn các thiên giai cao thủ, mỗ người khống chế ba thanh thiên kiếm, tung hoành ngang dọc, chín thanh kiếm ẩn chứa nghịch thiên chi lực, tổ thành một kiếm trận sáng chói, phảng phất có thể nghịch chuyển thời không, hư không liên tục tan vỡ, hỗn độn lan tràn, xuất hiện một không gian thông đạo hỗn loạn, Thái Thượng cũng phải cẩn thận ứng phó mới không sa vào thông đạo bất ngờ xuất hiện đó.
Ma cầm chi âm của Tà Tôn chấn động màng tai, sáu dây đàn hóa thành sáu con Thiên Long giương nanh múa vuốt, gào hét toan xé nát Thái Thượng, nhưng y có pháp thân vạn cổ bất diệt, Thiên chi lực cũng khó lòng tổn hại.
Sau cùng Tà Tôn thi triển ma âm đoạt đi lục dục.
“Kiến dục!”
Một dây đàn bay lên không, Thiên Long mấy ngàn trượng cuồng loạn vũ động trên không, phát ra vô tận lôi điện, như lôi trụ quán thông thiên địa, phát ra hào quang chói lọ về bốn phương tám hướng.
Hai mắt Thái Thượng đau buốt, rồi thính dục, xúc dụ, ý dục xuất hiện, lục dục của y hư nhược hẳn, tinh thần và nhục thể tựa hồ không chống nổi. Bất quá với người khác, tan xương nát thịt, tịch diệt là tuyệt sát nhưng y chỉ thoáng chốc đã điều chỉnh xong xuôi, thực lực đáng sợ đến lạnh người.
Nhưng chỉ thoáng chốc đó cũng đủ phát sinh rất nhiều việc.
Thần tổ gầm lên, ma thể khổng lồ phảng phất xé toạc thiên địa, tuy linh hồn chưa tỉnh hẳn, công kích toàn bằng bản năng nhưng ma nguyên hùng hồn hơn hẳn các thiên giai cao thủ tầm thường, hai mắt y càng lúc càng thâm thúy, đại chiến càng lâu càng như tìm lại được ký ức từ xa xưa.
Chộp lấy cơ hộ thoáng qua, song trảo của y đột phá thời không, đột ngột phá tan không gian, xé tan thân thể Thái Thượng, móc lấy tâm tạng.
“Gào...”
Thái thượng đau đớn, trong sát na lục dục quay về, y gầm lên, chấn nát ma trảo của Thần tổ rồi nhanh chóng lui lại. Y khác hẳn các tu giả khác, công pháp chú trọng tu luyện nhục thể mà bỏ qua hiệu dụng của pháp tắc, nên khi nhục thể thụ thương nghiêm trọng, cũng là thống khổ khó chịu nhất.
Sau lưng y, Cửu Đầu Thiên Long vung Lượng Thiên xích như ngọn núi ép xuống, hung hãn đập mạnh vào lưng y, hất văng xa tít. Y vốn trọng thương, lại há miệng phun máu.
Thần Nam cũng nhân cơ hộ ngàn năm có một, thân hóa Hồng Hoang Kỳ hóa thành một đạo quang ảnh lao tới.
“Soạt, soạt, soạt.”
Hồng Hoang Kỳ phần phật rung lên, đón gió trải ra, bề mặt lá cờ rộng đến trăm dặm, Thái Thượng bị hất văng đi, cuốn vào lá cờ, cũng tức là Thần Nam.
Trong làn hào quang chói lòa, Hồng Hoang Kỳ lắc mạnh, thân ảnh Thái Thượng lại lăn lông lóc, trời cao nát từng mảng lớn.
“Ầm, ầm, ầm.”
Thái thượng gầm lên, Hồng Hoang Kỳ lắc lư, cổ tinh không mông lung nổi lên tựa hồ sắp vỡ, toàn thân Thái Thượng nứt nẻ, máu phun ra ào ào.
Y nóng lòng, gầm lên liên tục, nhanh chóng trị liệu thương thế nhưng chúng nhân hiển nhiên không chơ y cơ hộ, khó lắm mới chiếm được thượng phong nên phải toàn lực diệt y. Ngay cả Thần tổ cũng khôi phục được một chút linh trí, phát cuồng lao vào y.
Trong cả đám, chỉ có Thần tổ và Hồng Hoang Kỳ Thần Nam uy hiếp đến Thái Thượng hơn cả.
Quần chiến Thái Thượng!
Thái thượng lúc này sa vào nguy hiểm, nhếch nhác vô cùng, đầu tóc rối bờ, toàn thân nhuộm máu, chư cường thay nhau tấn công, liên tục xung kích.
“Gào…ta là bất tử.” Mạo hiểm tránh được một loạt công kích, nhìn Thần tổ và Thần Nam với vẻ vô cùng cẩn thận rồi điên cuồng gầm lên, những vết thương ghê rợn trên mình y nhanh chóng lành lại.
Lúc đó, một đao sáng chói đột phá thời không, từ đại lục hắc ám vô tận lao lên, tiến thẳng vào thiên ngoại hỗn độn.
Kinh thế nhất đao khiến phong vân biến ảo thiên địa thất sắc!
Mọi thiên giai cao thủ đều kinh hãi trước tuyệt thế nhất đao!
“Phập.” Sóng máu phun lên, trước ngực Thái Thượng trào ra vô tận huyết lãng, không dám tin vào mắt mình, lại có người xuyên qua thân thể y được.
Ma đao đáng sợ! Kinh tài tuyệt diễm nhất đao!
Một ma ảnh cao lớn bay lên, đoạt được một nguồn Sinh Mệnh nguyên tuyền, Cái Thế quân vương Hắc Khởi trải qua nhiều năm tu dưỡng đã khôi phục tuyệt thế phong thái năm xưa cùng cái thế đại thần thông.
Tuyệt vọng ma đao xuất ra, phá tan ngực Thái Thượng, không thẹn là đệ nhị cường trong Thái cổ thất quân vương.
“Hắc Khởi!” Thái thượng rít lên, huyết thủy từ ngực phun ra như suối, nhuộm đỏ trên không.
Biến cố đột ngột khiến tất cả kinh hãi.
“Mọi người giết Thiên, ta đâu chịu lạc hậu.” Cái Thế quân vương phát ra khí thế lăng lệ như một lưỡi ma đao kinh hồn, khác hẳn năm xưa.
Đó là Hắc Khởi đạt được đỉnh cao chân chính, cũng là thực lực thật sự của Thái cổ quân vương, ngay cả Thái Thượng cũng bị xuyên qua. Cái Thế quân vương quay lại, dùng máu Thái Thượng chứng minh cho thế nhân thấy huy hoàng xưa kia.
Thân thể Thái Thượng mơ hồ, nhưng thoáng chốc đột nhiên sáng chói.
“Muốn giết ta không đơn giản vậy đâu.”
Tuyệt thế Thái Thượng không thể nào chết đi đơn giản như vậy, y như nhập ma, mái tóc cuồng loạn vũ động, song mục hung quang bức nhân, toàn thân phát ra xung thiên sát khí, ô vân vây quanh lên tục uốn lượn như nước biển đang sôi lên, tràn ra ào ào.
“Gào...” Thái Thượng gầm lên, chấn động bát hoang, y điên cuồng phát huy tiềm năng, cảnh giới liên tục tăng lên, thân thể gần như vỡ tan liền định lại, sinh mệnh nguyên lực cuồng bá từ thân thể phát ra, sinh mệnh chi quang cháy rừng rực khôi phục thân thể y.
“Thái thượng bất tử!” Mái tóc y tung bay, trải khắp bát phương, lạnh lùng quát: “Kẻ chúa tể chúng sinh vĩnh sinh bất diệt!”
“Ầm, ầm, ầm.” Hư không tan tành, Ma Thế bàn đang dính lấy nhân hình binh khí bị y triệu hoán quay lại tay, ma bàn trong tay khiến khí tức hủy diệt trải khắp thập phương.
Hiển nhiên, Thái Thượng muốn liều mạng. Ma Thế bàn hiệu xưng ma toái cả thế giới, tuy trong tay y chỉ là vật phỏng chế nhưng uy lực ai cũng đã thấy, dẫu không thể khiến Lục đạo hóa thành hỗn độn nhưng để hủy dệt đại lục hắc ám lại có thừa.
Hủy thiên diệt địa đại chiến sắp bùng phát!
Những thiên giai cường giả quan chiến tựa hồ cảm giác thấy nguy hiểm nên bay hết về thiên ngoại hỗn độn, họ sợ đại lục hắc ám lại tan nát một lần nữa.
Trong lúc Thái Thượng điên cuồng, khí thế liên tục tăng lên thì Thần tổ lại xuất hiện vấn đề, thật ra đó không phải là linh hồn hoàn chỉnh, tròng mắt sâu thẳm mất hết ánh sáng, tựa hồ trở lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Quả không đúng lúc, vốn định để y dùng nhân hình binh khí chế trụ Ma Thế bàn.
Thần tổ bị Thần lão đại ở ngoài xa tiếp dẫn, không thể tham chiến nữa.
“Hắc, lão nhân gia đến rồi.” Cùng lúc thủ mộ lão nhân xuất hiện, hiếm kh lão không tỏ vẻ cười cợt, dáng vẻ già nua bay mất, hóa thành một thanh niên cao lớn, anh tư bột phát!
Thủ mộ lão nhân gầm lên khe khẽ, cầm nhân hình binh khí lơ lửng trên không vào tay, quát vang: “Những người khác tạm lui đi, Thần Nam, Hắc Khởi, các ngươi lên công sát hắn, ta bảo vệ thiên địa không vỡ tan.”
“Đến đi.” Thái thượng điên cuồng gầm lên “Các ngươi lên hết cho ta.”
Thủ mộ lão nhân cầm nhân hình binh khí, liên tục huy động, đạo đạo thần quang rợp trời giữ vững vùng thiên địa, đoạn chỉ nhân hình binh khí vào Ma Thế bàn, khống chế món đại sát khí!
Hắc Khởi tiến vào, Tuyệt vọng ma đao trong tay Cái Thế quân vương kinh diễm thiên hạ!
Thần Nam hóa thân Hồng Hoang Kỳ, vung mạnh lên, cổ tinh không nổi lơ lửng, đầy trời sao hóa thành thực chất, không còn là hư ảnh nữa, xếp trên trời cao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT