Vương Quốc Tử sợ đến nỗi loạng choạng ngã trên thảm hồng: "Ngươi.... ngươi là ai?"

Chu Phượng Đức ở trên giường nghe động, mở bừng mắt ra ngồi dậy, thấy tình cảnh này vội che ngực kêu lớn một tiếng lăn người co rúc vào trong.

Hắc y nhân chẳng nói một lời, hàn quang lóe lên, đoản kiếm đâm thẳng vào yết hầu Vương Quốc Tử.

"Xem đao!" Sau người hắc y nhân truyền đến tiếng quát, kình phong lăng lệ, một thanh đơn đao đã chém vào vai y.

Chiêu vây Ngụy cứu Triệu này bức hắc y nhân không kịp giết Vương Quốc Tử, buộc phải triệt hồi đoản kiếm nghiêng người đỡ. Đao kiếm giao nhau, keng một tiếng, chấn cho hắc y nhân lắc lư thân người, loạng choạng lùi hai bước. Khi đứng vững thân hình, định thần nhìn, thì thấy kẻ mới đến mang y phục Minh quân, thân hình hơi đơn bạc, tay cầm đơn đao cười tủm tỉm nhìn y.

Người này đương nhiên là Dương Thu Trì.

Nhìn chầm chầm Dương Thu Trì, thân hình của hắc y nhân hơi run. Vừa rồi hai người đối nhau một chiêu, tuy hắc y nhân trong lúc không kịp phòng bị phải nghênh chiến vội vàng, nhưng trong lòng y minh bạch công lực của mình kém hơn Dương Thu Trì một bậc.

Điều này cũng chả trách, Dương Thu Trì ngay từ rất sớm đã theo Tống Vân Nhi tập luyện nội công mà Liễu Nhược Băng dạy cho. Sau đó lại được Liễu Nhược Băng tự thân chỉ điểm, về phương diện này có thu hoạch đáng kể.

Vừa rồi Dương Thu Trì lên tiếng báo trước rồi mới xuất chiêu, hắc y nhân có điểm không hiểu dụng ý của hắn, không biết mục đích là vây Ngụy cứu Triệu, hay là căn bản không muốn thương hại mình.

Hắc y nhân chẳng nói chẳng rằng, giơ tay đâm ra một kiếm hướng vào Dương Thu Trì. Dương Thu Trì cử đao nghênh tiếp, hai người đều im lìm giao thủ binh khí leng keng mấy chục chiêu. Hắc y nhân đột nhiên dừng lại, lùi hai bước, kỳ quái nhìn Dương Thu Trì.

Lúc này, Vương Quốc Tử trên đất cuối cùng cũng phản ứng được, la hét điên cuồng: "Người đâu a! Cứu mạng a!" Rồi chạy ra ngoài cửa. Quận chúa Chu Phượng Đức ở trên giường cũng hét lớn theo.

Hắc y nhân thấy không có cách gì chiến thắng Dương Thu Trì, công mạnh mấy chiêu bức lui hắn, sau đó giơ tay phóng ra một đạo phi trảo chụp lên mái nhà, mượn lực vọt lên đỉnh phòng, cùng lúc đó tay y cũng vung bắn ra hai mũi phi tiêu chia ra bắn tới hậu tâm của Vương Quốc Tử đang chạy và tiểu quận chúa.

Thấy y xuất thủ, Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, nhưng lập tức phát hiện tình huống không ổn. Hắn kinh hỉ là vì động tác hắc y nhân phát phi tiêu cực giống Liễu Nhược Băng. Hắn biết không xong là vì hắn đã nhiều lần nhìn Liễu Nhược Băng phát ám khí, do đó khi hắc y nhân vừa động là hắn đoán có phi tiêu. Chỉ vì hắn không biết ra ám khí, cũng không có bản lĩnh bắt phi tiêu, đừng nói gì một lượt đến hai cái.

Rất may đầu óc Dương Thu Trì phản ứng rất nhanh, khi phát giác không ổn thì gần như hắc y nhân vừa phi đao ra, hắn đã tung người lên vung đơn đao đánh trúng vào tay trái của hắc y nhân. Tuy nhiên, hắn vẫn còn chậm một nhịp, vì tuy phi tiêu thứ hai bị đánh lệch đi cắm lệch vào cây ngang treo màng trước giường, phi tiểu thứ nhất đã bắn ra trước rồi. Rất may là Dương Thu Trì xuất thủ ảnh hưởng độ chính xác của hắc y nhân, cho nên phi tiêu đi hơi lệch cắm phập vào vai phải của Vương Quốc Tử. Vương Quốc Tử kêu thảm một tiếng ngã lăn xuống đất.

Dương Thu Trì đánh một chiêu tuy là dùng sống đao, nhưng hắc y nhân đang bay lên trên không, hơn nữa lực đạo của hắn dùng khá mạnh, nên hắc y nhân hô khẽ, hiển nhiên thụ thương không nhẹ, hắc ảnh loạng choạng phá tung mái ngói bay ra ngoài phòng.

Vương Quốc Tử hô cứu loạn đã đánh động hộ vệ tới. CHu Phượng Đức lúc này đã nhào tới ôm Vương Quốc Tử: "Phu quân, chàng làm sao rồi?"

Vương Quốc Tử không trả lời, đã sớm hôn mê đi.

Dương Thu Trì nhìn nhìn đỉnh phòng, sau đó mới chạy tới cạnh Vương Quốc Tử tra xét một chút, khẽ nói: "Rất may không trúng chỗ yếu hại, tính mệnh xem ra không hề gì, quận chúa không cần phải quá lo lắng."

Chu Phượng Đức còn chưa trấn tĩnh lại từ chuyện vừa rồi, hỏi: "Ngươi... ngươi là ai?"

"Hồi bẩm quận chúa, tại hạ Dương Thu Trì, là tuần vệ trong phủ."

"Ngươi... ngươi sao lại tiến vào phòng của ta?"

"Tôi tuần tra đến đây, phát hiện hắc y nhân đó trèo tường vào, tôi vội tiến lên tra xét, vừa khéo gặp y tập kích nghi tân, vội nhảy cửa sổ vào ngăn, đụng phải quận chúa, thỉnh thứ tội."

"Ngươi không có tội! Rất tốt, cứu được chúng ta, nếu không..."

Vào lúc này, bọn hộ vệ gõ cửa hỏi: "Quận chúa? Quận chúa sao vậy?"

Đây là tẩm cung của quận chúa, tuy có tiếng hô cứu, nhưng do hắc y nhận phá phòng mà ra chúng không nhìn thấy, lại không phát hiện địch tung, khi sự tình chưa rõ ràng, bọn họ đương nhiên không dám tùy tiện tiến vào.

Tiểu quận chúa nghe thế liền khóc định gọi họ vào, nhưng Dương Thu Trì xua tay lia lịa, tiếp đó chỉ vào ngực nàng.

Tiểu quận chúa cúi đầu xem, ai da một tiếng, lập tức thẹn đỏ cả mặt. Thì ra nàng khi còn ở trên giường đã bị Vương Quốc Tử cởi áo, trần cả ngực. Vừa rồi hắc y nhân xông vào, nàng chỉ giản đơn dùng tay che chắn, rồi trong cơn kinh hoảng đã quên chưa mặc áo vào, nên gò ngực trắng hồng đã hiển hiện trước mắt Dương Thu Trì.

Tiểu quận chúa vội chỉnh lý áo quần, nhưng nàng e là phải cảm tạ Dương Thu Trì tiếp, vì nếu không nàng gọi bọn hộ vệ từ ngoài tiến vào, sẽ có nhiều hộ vệ nhìn ngực trần của quân chúa, nàng e là không muốn sống nữa.

Dương Thu Trì vội đứng dậy bước đến cạnh cửa, quay lưng về phía tiểu quận chúa. Chờ nàng vội vã chỉnh lý quần áo xong, bấy giờ mới mở cửa, nói với các hộ vệ bên ngoài: "Ta là tuần vệ Dương Thu Trì, vừa rồi có thích khách tiềm nhập vào động phòng của quận chúa, phóng phi đao làm bị thương nghi tân. Các ngươi lập tức thông báo Vương gia và Lưu tướng quân, đồng thời gọi thái y đến!"

Hộ vệ vừa thấy Vương Quốc Tử nằm trên đất người đầy máu tươi im lìm bất động, tức thời hoảng hốt, lập tức chia ra đi báo cáo với vương gia và Lưu Dũng, cùng phái người khẩn cấp đi gọi thái y. Có hộ vệ biết trị thương do đao kiếm đã vội lấy kéo cắt y phục trên vài của Vương Quốc Tử, rút phi đao ra đắp thuốc kim sang lên.

Rút đao ra rồi, Vương Quốc Tử vì đau quá mà tỉnh lại, nằm phục dưới đất gào thảm.

Thái y còn chưa tới thì vương gia đã chạy tới trước, thấy con gái ôm con rễ óc òa, trong khi con rễ người đầy máu, liền hoảng hốt hỏi: "Sao... sao vậy hả? Tiểu phượng."

Tiểu phượng chính là tên lúc bé của Chu Phượng Đức. Nàng ngẩng đầu bi thương đáp: "Vừa rồi.. có hắc y nhân đến, chẳng nói lời nào cầm đao đánh giết... giết chúng con, rất may hộ vệ Dương... Dương Thu Trì chạy đến kịp lúc, đánh lui hắc y nhân. Hắc y nhânnà khi đào tẩu đã phóng hai mũi phi tiêu định giết con và Quốc Tử, rất may Dương hộ vệ ra tay, con gái mới may mắn thoát nạn. Nhưng chàng ấy vẫn bị trúng một tiêu." Nói xong, nàng đưa tay chỉ mũi liễu diệp phi tiêu đang cắm dính trên bức màn đại hồng.

Sở vương run rẫy ngẩn đầu nhìn, tức thì run bắn, luôn miệng xưng may mắn.

Lúc này, Lưu Dũng mang một lượng lớn hộ vệ đến, thấy tình cảnh này tức thời mặt tái ngắt. Khi biết Dương Thu Trì kịp thời xuất thủ cứu tính mệnh của quận chúa, trong khi đó nghi tân tuy thụ thương, nhưng không động tới chỗ yếu hại, tính mệnh xem ra không đáng lo, bấy giờ mới yên tâm một chút, vội vã hạ lệnh truy tìm hắc y nhân, nhưng y đã sớm không còn tung ảnh.

Hắc y nhân lần nữa xuất hiện, hơn nữa lại ở trong đại điển hôn lễ đả thương chú rễ, không khỏi khiến Sở vương tức giận vễnh cả râu, chẳng khách khí gì mắng cho Lưu Dũng một trận, khiến cho Lưu Dũng cứ ôm đầu chẳng dám nói gì.

Thái y cuối cùng cũng đến, kiểm tra xong nói không bị thương chỗ yếu hại, tính mệnh chẳng đáng ngại, liền cho đưa Vương Quốc Tử lên giường, rửa sạch vết thương trở lại rồi đắp thuốc bắt mạch, bốc thuốc rồi cho đi nấu để Vương Quốc Tử uống vào.

Sau khi uống thuốc không, Vương Quốc Tử bấy giờ mới giảm bớt tiếng kêu thảm dần, từ từ ngủ thiếp đi. Sở vương bấy giờ mới yên tâm, chuyển đầu nhìn Dương Thu Trì, nói: "Không tệ, ngươi cứu tiểu phượng và Quốc tử, phải hậu thưởng cho ngươi mới được." Tiếp đó quay sang Tôn quản gia nói: "Thưởng hắn bạc trắng... năm lượng... bốn..., à không, ba lượng! Thưởng hắn ba lượng bạc trắng, được rồi, ra hết đi!" Sở vương run run hàm râu trắng, tựa hồ như đau lòng xót dạ lắm vậy.

Dương Thu Trì tức đến xịt khói. Hắn cứu con gái và con rễ của lão, tổng cộng chỉ thưởng có ba lượng bạc hai mạng người, Sở vương này thật là... vắt cổ chày ra nước keo kiệt bủn xỉn vô cùng.

Dương Thu Trì quả là nghĩ không sai, Sở vương keo kiệt có danh trong lịch sử. Sau khi Trương Hiến Trung vậy công Vũ Xương, đô chỉ huy sứ cùng các quan địa phương dập đầu cầu ông ta xuất chút tiền chiêu mộ binh phòng thủ, nhưng lão già keo này không ngờ lấy cái áo màu vàng ngày xưa Chu Nguyên Chương phong cho chư vương thưởng cho nói: "Cần tiền phải không, nếu như nhìn được, thì đem món này đi bán lấy tiền làm quân lương!" Ai dám động vào cái áo này, và ai dám đem bán hay mua nó chứ? Quan viên địa phương chỉ biết khóc mà bỏ đi. Đến khi Trương Hiến Trung công phá thành trì bắt sống Sở vương xong, thì tra xét thu thập được vàng bạc dùng mấy trăm xe vận chuyển không hết. Trương Hiến Trung ngầm kêu may, liền đem Sở vương quẳng xuống sông dìm chết. Cũng nhân vì sự tích vẻ vang này, Sở vương được vinh hạnh bị bình là vị thân vương chết uất ức nhất trong thời Minh mạt.

Do đó, Dương Thu Trì cứu con gái và con rễ của lão ta, lại trước mặt nhiều người như vậy, lão già này bỏ ra ba lượng để cảm tạ đã coi như vận khí của Dương Thu Trì rồi.

Dương Thu Trì cầm ba lượng đi ra cười khổ lắc đầu. Nhưng mà hắn nghĩ, dù gì số ít ỏi này cũng là tiền, ba lượng so với không có chút gì xem ra quá ổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play