-“Đây là cái gì?” – Đường Mãn Nguyệt cất cao giọng , run run nắm chặt một quyển sách trong tay

Mộc Phi Trần vẫn thản nhiên tự tại sờ sờ cái mũi. Nàng làm sao có thể tìm thấy nó ?

-“Chàng .. chàng …” – Chất vấn nam nhân trước mắt không được , nàng trực tiếp cầm quyển sách đó quăng lên người hắn.

Hắn dường như vẫn xem như không có việc gì, khẩu khí nhẹ nhàng nói –“Ân, chỉ là một chút “bí kíp” khuê phòng (Cung Xuân Đồ) mà thôi.”

Thật sự là không biết mắc cỡ a! Đường Mãn Nguyệt căm giận nhìn vào quyển sách. Vì cái món đồ đó mà hại nàng “mất ngủ” cả mấy ngày liền, cũng bởi vì chủ nhân của nó quá phi thường ham học hỏi a .. thật là khiến cho người ta tức điên lên mà!!!

Nhìn sắc mặt của nàng, ngữ điệu mang một loại hiên ngang lẫm liệt mà nói –“Nếu nàng đã không thích vậy thì ta hủy nó đi.” – Vừa nói, hắn xuất chưởng vào quyền sách, trong nháy mắt chỉ còn những mảnh vụn bay phất phơ trong không trung.

Đường Mãn Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng thật sự nếu để ý sẽ thấy ánh mắt của hắn hiện lên chút giả dối.

Hủy thì hủy, dù sao hắn cũng nhớ hết toàn bộ vào đầu rồi. =.=

-“Vẫn chưa tìm được sao?” – Bọn họ đã đi quanh ngọn núi này gần cả tháng qua, rốt cuộc chừng nào có thể rời đi a? Tuy rằng phong cảnh trong núi thật sư rất đẹp nhưng nếu trong miệng những “người vô lương” nào đó thì chính là — “Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa.” , cũng chính là nói đây chính là nơi thích hợp nhất để vụng trộm yêu đương cho nên vẫn tốt hơn hết là đên quay lại nơi có nhiều người sinh sống a.

-“Làm sao vậy?”

-“Ta đã lâu không được ngủ trên giường đệm.” – Thanh âm mang theo chút oán hận. Nàng cơ hồ mỗi ngày đều bị đè ép a, gần nhất cũng là trong núi rừng, quả thật là nằm ở đâu cũng cứng như đá a.!

Mộc Phi Trần che miệng cười trộm, còn mắt đảo quanh, nghiêm trang mở miệng nói –“Kì thật gần đây nàng cũng đã thịt hơn trước rất nhiều rồi, ta ép quả thật cảm thấy thoải mái a.”

Đường Mãn Nguyệt tức giận, cầm lấy cành cây ném đến hắn! Nam nhân này thật vô sỉ !!!

Hắn cười nhẹ tránh nhánh cây khô đang hướng đến, nhanh chóng đem nàng ôm vào lòng –“Ta thật cao hứng khí có thể giúp nàng bồi bổ khí huyết đã mất .” – Giữa núi rừng trùng điệp như vậy quả là liều thuốc tốt, khó trách tiểu sư muội lại đề nghị bảo hắn mang Mãn Nguyệt để an dưỡng thân thể …

Mấy ngày nay hắn đều dấu dược thảo vào bên trong đồ ăn không để cho nàng nhìn thấy thuốc, lại còn lấy nước suối cho nàng uống, quả nhiên có thể làm cho thân thể nàng trở nên đẫy đà một lần nữa, sắc mặt cũng hồng nhuận lên.

-“Hôm nay đi nơi nào tìm Hà Thủ Ô?”

-“Nha, đi theo ta.”

Đường Mãn Nguyệt hoài nghi đi theo hắn đến một góc rừng.

Đường Mãn Nguyệt đem nàng đến một góc cây đã bị nhổ gốc ra, lộ ra phía dưới là một khoảng đất rộng chừng mười thước bên trong có một cây Hà Thủ Ô, rốt cuộc nàng cũng phát hiện ra bản thân vừa bị người nào đó đùa giỡn.

-“Mộc — Phi —Trần”

Hắn quả thật đã sớm tìm được nhưng vẫn không nói, căn bản là khiến cho nàng ngây ngốc ở lại đây để hắn ức hiếp a.

-“Ha ha.”

-“Chàng đứng lại đó cho ta.” – Tức chết nàng, đúng là xú nam tử ý nghĩ xấu đầy mình.

-“ Đuổi theo ta nào, ta xem nàng có bắt được ta không a.” – Trong ánh mắt của hắn lỗ ra vẻ tà ác, thật khiến cho người ta tức giận đến thét lên mà.

Đường Mãn Nguyệt vấp té, xấu hổ cùng với giận dữ nảy sinh –“đi chết đi.”. Đúng là cái nơi thâm sơn rừng già cho nên hắn vẫn không ngại gì cả, nhất dịnh nàng phải mau chóng xuống núi a, nhất định …

Xem nàng té xuống mặt đất mà nửa ngày vẫn không nhúc nhích, Mộc Phi Trần chấn động, vội chạy lại đỡ nàng

-“Chàng .. cái tên hỗn đản này.” – Nàng thuận thế mà vung quyền như mưa vào ngực hắn.

Hắn hứng chí vẫn để yên cho nàng đánh, cuối cùng ôm lấy nàng, trấn an –“Nếu chỉ là tiểu thư nơi khuê không thì không giống với nàng, phải không, nương tử?”

Đường Mãn Nguyệt bị hắn gọi một tiếng “nương tử” mà chấn động, một lúc sau không nói gì.

-“Sau khi xuống núi chúng ta sẽ thành thân.”

-“Ân.”

-“Không biết nhạc phụ đại nhân có ghét ta là người giang hồ lỗ mãng hay không ?- Aiz, Thật sự là hao tổn tâm trí mà!”

-“Chàng không phải là đã nghĩ ra đối sách rồi sao?” – Nàng hừ một tiếng.

-“Ta có sao?” – Hắn lộ ra biểu tình “rất kinh ngạc” nhìn nàng.

Nàng cắn tay hắn, oán hận nói-“Chàng không phải là dùng trăm phương ngàn kế để cho ta có thai sao?” – Vừa rồi hắn nhắt đến chuyện kết hôn nàng liền hiểu được “thất chữ bát phân”(hiểu được bảy tám phần) này

-“Aiz nha.” – Hắn vẻ mặt kinh hỉ -“Nương tử đại nhân, nàng đúng là thông minh a, như vậy vi phu về sau phải làm sao đây?Không thể nào gạt nàng đi làm chuyện xấu được rồi.”

-“Cái gì?” – Nàng nhéo tay hắn, mắt phượng mang đầy vẻ nguy hiểm nhìm chằm chằm hắn-“Chàng muốn đi làm chuyện xấu gì?.”

Mộc Phi Trần lập tức cầu xin tha thứ -“Nương tử thủ hạ lưu tình, vi phu cũng chỉ là nói chơi mà thôi” – Hắn vẻ mặt đầy ủy khất-“Nha có hãn thê như thế thì tại hạ làm sao còn có thể ngoại tình ăn vụng được a,”

Xem bộ dạng giải nai của hắn khiến cho nàng bật cười

-“Yêu nghiệt tác quái a!”

Hắn ôm nàng cười ha ha. Nếu có thể ở cùng nàng như vậy hắn cũng chấp nhận.

-“Bây giờ xuống núi được không?”

Hắn trầm ngâm một chút, sau đó nghiêm túc nhìn nàng –“Mãn Nguyệt” – khẩu khí thêm vài phần trầm trọng –“Nàng đã nhìn thấu dụng ý của ta, chúng ta chi bằng khi nào “làm thành người” thành công thì xuống tốt hơn a.”

-“Đi chết đi” – Nàng liền đẩy hắn ra, không quên bối cho hắn mấy cước

-“Aiz nha, chúng ta là lão phu thê, nàng nhẹ tay một chút a,” – Hắn lại tiếp tục trưng ra bộ dạng ủy khuất

-“Hôm nay xuống núi.”

-“Xuống núi rất nhiều người, thân thiết không tiện, vẫn là nên thành công rồi hẵng xuống.” – Hắn không chút khuất phục, dị thường kiên định .

-“Chàng … Ô ..” –ời còn chưa nói xung đã bị người nào đó báo đạo nuốt láy

Đường xuống núi .. vẫn còn rất dài a …

***

Nhìn người tấp nập trên phố xá, Đường Mãn Nguyệt như tìm lại được cảm giác quay về với nhân gian …

-“Khách quan, thịt vịt nướng Hương Tô của ngài đây.”

Mùi thịt quen thuộc bay vào mũi khiến cho nàng nôn khan

Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân mà nàng có thể quay trở về nhân gian…

-“Chàng cố ý.” – Biết rõ nàng ngửi thấy mùi dầu liền buồn nôn vậy mà lai mang thịt vịt nướng Hương Tô đến, đúng là tâm địa hiểm ác a.

Mộc Phi Trần vẻ mặt vô tội, nhướng mày nói –“Nương tử, vi phủ làm sao có thể làm vậy với nàng, bây giờ nàng chính là một người ăn mà bổ hai người cho nên ta muốn chọn món tốt cho nàng.”

-“Nôn..”- Nàng xoay mặt quay đi.

-“Nương tử.” – Hắn vẻ mặt xấu xa nhìn nàng, bước qua giúp nàng xoa lưng, thanh âm nhỏ giọng chỉ có hai người mới có thể nghe được –“Ngày mai chúng ta bái đường thành thân thì tốt hơn.”

Nàng quay đầu trừng mắt nhìn hắn… Hắn .. hắn… dám cư nhiên dùng cái món đầy dầu mỡ đó để bức hôn nàng sao? Còn có Thiên Lý không a.

-“Nương tử, phải cẩn thận thân mình a.” – Vẻ mặt thân thiết đầy sủng nịch ai nhìn thấy cũng điều cảm thấy hâm mộ.

Đường Mản Nguyệt gắt gao ôm trụ thắt lưng hắn, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói –“Ngài mai thành thân.” – Nàng lúc trước nhất định là bị quỷ ám rồi, nếu không làm sao động lòng trước cái tên nam nhân ác liệt này. Nàng cũng chỉ là nói nếu phụ thân gật đầu nàng mới có thể gả cho hắn, hắn liền dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ a!!!

-“Tốt” – Mộc Phi Trần vẻ mặt rất thỏa mãn

Không bao lâu sau, tiểu nhị mang đến một chén canh cùng rau xanh, nàng bỏi vì mấy ngày nay luôn nôn ọe nên vẫn chưa ăn được cái gì, cuối cùng thì cũng có thể an lành ăn một bữa cơm a.

***

Cho dù không biết tính cách kia của Mộc Phi Trần rốt cuộc như thế nào nhưng hiện tại nàng cũng đã biết…

Vật phẩm thành thân chỉ trong vòng một ngày hắn đều thu xếp ổn thỏa, cùng bạn hữu mượn phòng, điều động nhân thủ, còn khiến cho đối phương chi trả hết tất cả chi phí vật dụng a …. Thật sự là hắn rất là “nghĩa khí” !!!

Làm nàng ban đầu nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là nghĩa khí của bạn hữu, giờ mới hiểu, nguyên lai sau lưng đống nghĩa khí này là một bụng chua xót….=.=

Thượng Quan Thông – Thập nhị thiếu gia của của võ lâm Thượng Quan gia, bởi vì cưới sư muội của Mộc Phi Trần mà bây giờ lại trở thành một nam nhân đáng thương phải cấp tơ lụa cho Mộc Phi Trần.

Năm đó nghe nói Quan Thông cùng hắn khiêu chiến ba lượt tranh tài nhưng như thế nào cũng không chịu ra tay ngược lại Thập Nhị thiếu gia cùng Dung Nhân Cốc lại kết thêm một nghiệt duyên a, hắn ba lần điều tiến đến để thăm Bạch Bảo Châu…

Đường Mãn Nguyệt vốn định tặng cho Thượng Quan Thông một cái nhìn đồng cảm nhưng vừa nhìn thấy sư muội Bạch gia thiên chân xinh đẹp, má lúc đồng tiền. Kỳ thật Thượng Quan Thông này cũng rất hạnh phúc chỉ là do nghe người ngoài đồn đại làm cho hắn nghe qua thật đáng thương mà thôi.

Trầm Thất Xảo – tiểu sư muội của Mộc Phi Trần, nàng cũng với vị hôn phu là Phong Thần Ngọc – thoạt nhìn thật đúng là một khất cái mỹ vương mà nàng từng nghe, nay lại được gặp mặt.

Tiểu sư muội ngoại trừ đưa cho nàng –tín vật của Cái Bang còn tặng thêm cho nàng mấy cái bình cổ chứ đầy quái dược, cuối cùng còn nói nhỏ -“Nếu tỷ có thể tra tấn sư huynh thì liền dùng sức tra tấn nga, mọi người bọn muội điều ủng hộ tỷ.” =.=

Xem ra Mộc Phi Trần quả thật khiến cho người ta kính trọng không nổi!!! >”
Ôn học Nhĩ – nhị sư đệ của Mộc Phi Trần, đã vỗ ngực cam đoan chỉ cần nàng cần hắn liền cho mượn thê tử miễn phí để giúp nàng làm ám khí. Kỳ thật, nàng rất muốn trả lời –“Ta không có ý định mưu sát chồng” – Tuy rằng lúc ấy còn chưa bái đường.

Mà người thần kì nhất chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi – tam sư đệ của Mộc Phi Trần, lại trực tiếp ném cho nàng một câu –“Nếu tỷ muốn giết hắn, ta sẽ vô điều kiện mà giúp đỡ” =.=

Bởi vậy, Đường Mãn Nguyệt đã rút ra kết luận — buổi hôn lễ này trước khi xuống núi hắn đều đã chuẩn bị tốt, nếu không tất cả sư đệ sư muội đều không thể tụ họp đông đủ như vậy.

Khó trách hắn dùng bất cứ thủ đoạn nào để bức hôn nàng. Hắn rõ ràng chỉ được cái mạnh miệng kì thật e rằng hắn chỉ sợ mất mặt thôi.

Nhưng là .. Đường Mãn Nguyệt nhíu mày. Nàng có biểu hiện ra ý không muốn gả sao?

Không có đâu, nhưng như thế nào khiến hắn lại bức hôn nàng?

Vấn đề này đại khái chỉ có Mộc Phi Trần mới trả lời được, cho nên không để ý đến việc trước khi thành thân không thể gặp mặt trượng phi của mình, nàng liền trực tiếp chạy đến ở Tây Sương phòng của Mộc Phi Trần. Qủa thật là cả đứa nhỏ cũng có rồi thì còn gì quan trọng lễ giáo có hay không , mệt chết đi …

-“Chàng vì sao muốn bức hôn ta?”

Tựa hồ hắn đã sớm đoán ra được là nàng sẽ hỏi, Mộc Phi Trần ngay cả biểu tình giật mình cũng không có lấy một cái, thản nhiên cười –“Nàng muốn biết sao?”

-“Ân” – Dùng sức gật đầu.

Hắn đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn ngọn núi phía xa, sâu kím nói –“Nghe nói qua sự tình lần trước, cha nàng đã quyết định chọn lựa một người để làm trượng phu cho nàng, để cho nàng mau chóng lấy chồng.”

Nếu như cha nàng đã quyết định làm như vậy thì khẳng định sự việc lần trước cũng dọa đến phụ thân cùng nương.

-“Tuyển ai?”

Quay đầu liếc nhìn nàng một cái, Mộc Phi Trần cười có chút cổ quải –“Aiz, nương tử a, chúng ta đúng là tương thông a. Vi phu còn chưa nói nàng liền đoán được nhạc phụ đã tuyển được người tốt.”

-“Nếu không phải cha đã chọn được người thì chàng làm sao vừa xuống núi liền ép ta thành thân.” – Hắn là người trong giang hồ, lãng tử không coi trọng lễ giáo. Nếu không để mọi người điều biết bọn họ thành thân tin tưởng sẽ gặp nhiều rắc rối.

-“Ta lúc trước có dùng bồ câu đưa tin cho lão nhân gia, nhưng lão nhân gia “trảm đinh tiệt thiết” (chém đinh chặt sắt :ý nói quyết tâm sắt đá) không muốn ta quay về.”

Đường Mãn Nguyệt nghe vậy liền nở nụ cười –“Bởi vì cha ta dụng tâm lương khổ”

Mộc Phi Trần nhướng mày-“Là sao?”

-“Thừa cơ hội này muốn chặt đứt tâm tư của tiểu Hầu gia,cũng muốn chặt đứt tâm tư quay về của ta, đồng thời cũng muốn nói cho ta biết nữ nhi xuất giá như nước hắt ra ngoài.”

Hắn có chút khó có thể tin –“Là ý này sao?”

- “Đương nhiên.”

-“Khó có thể lý giải.”

-“Bởi vì ông ấy là ta cha, cũng không phải cha chàng.”

-“Ngày mai là được.”

Nghe hắn nói như vậy, Đường Mãn Nguyệt không khỏi thở dài

-“Làm sao vậy? Không muốn sao?”

Nàng lắc đầu. đi đến bên cạnh hắn –“Trước kia chính mình lúc bị gả đi sẽ có người đi theo hộ tống, nhưng cũng không ngờ được bây giờ lập gia đình cũng không có một người thân nào bên cạnh.”

-“Nàng từng muốn gả cho dạng người nào?” – Hắn rất ngạc nhiên, nhưng cũng cố ý muốn che dấu một chút tâm tư đang rối loạn.

Nàng mỉm cười –“Vậy chàng thừ nói xem một thiên kim tiểu thư nơi khuê phòng thì muốn gả cho dạng người như thế nào?”

Mộc Phi Trần giật mình, ánh mắt kinh ngạc, Đường Mãn Nguyệt tươi cười rời đi.

Hồi lâu, một đạo âm thanh trêu tức trên cây đại thụ vang lên –“Thì ra đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a.”

“Sư tổ.”- Mộc Phi Trần hơi hơi nhíu mi,quả thật không thích bị người khác chế nhạo

-“Ta cũng đã gặp qua cháu dâu nhìn thấy tiểu tử nhà ngươi thân thể khỏe mạnh nên lão nhân gia ta cũng phải đi, không tiễn.”

Thân ảnh ấy mạnh mẽ bay vút đi, Mộc Phi Trần cười nhẹ. Người nhà hắn chúc phúc, hắn đã nhận được , hắn nhất định sẽ sống rất hạnh phúc….

***

Thành thân là việc vui, vì thế phải chúc mừng.

Nhưng đối với Thượng Quan Thông mà nói , thời điểm lúc hắn thành thân cũng chưa từng được nhìn thấy hôn lễ long trọng như vậy—-bởi vì lúc ấy hắn đang đuổi theo tân nương tử hồi Dung Nhân Cốc.

Không nghĩ rằng đại đệ tử của Dung Nhân Cốc – Mộc Đại Thiếu làm hôn lễ lại bắt hắn làm bà mối.

Hắn có chút ảo não nhìn chằm chằm vào bông hoa đỏ thẫm trước ngực. Là ai quy định bà mối trước ngực phải mang một bông hoa như vậy? Hơn nữa bông hoa này còn cao qua cả cằm hắn, chỉ còn chừa lại… hai mắt để hắn nhìn tình hình trong đại sảnh mà thôi.

Hắn không phải là bị người trong Dung Nhân Cốc đùa giỡn đấy chứ ? Thượng Quan Thông không thể không tin tưởng điều này.

Mộc Phi Trần mặc hỉ phục, ngực mang hoa hồng, vẻ mặt tươi cười bước vào hỉ đường, trong phòng mọi người đều chúc tụng nhưng cũng có một số ít nữ tử miễn cưỡng cười vui.

Chú rể thần thái xuất trần, anh tuấn tiêu sái, nhận được lời chúc tụng tứ phương.. Giờ lành đã đến, một người chăm sóc đang dìu tân nương từ ngoài viện đi vào.

Mộc Phi Trần mỉm cười, chờ đợi tân nương đi đến.

Một đạo thanh âm bỗng nhiên cất lên khiến cho mọi người đều ồ lên

-“Nguyệt nhi.”

Ánh mắt mọi người nhất thời đều tĩnh lặng .. Có trò hay nga.

-“Nàng thật sự muốn gả cho hắn sao?, nàng nhớ rõ hắn sao?”

Cảm giác được có người tới gần, Đường Mãn Nguyệt đầu vẫn đội khăn voan theo bản năng bước lùi về sau.

Một thanh ảnh chợt phi thân, nháy mắt một cái đã thấy chú rể đang ở bên cạnh tân nương, vẻ mặt mọi người đều rung lên , một lòng muốn xem kịch đang diễn a.

-“Tử huynh, hôm nay là ngày mừng của Mộc mỗ, nếu huynh muốn đến uống chén rượu mừng thì ta đây rất hoan nghênh nhưng nếu muốn tính chuyện khác vậy thật có lỗi a.”

-“Nguyệt nhi vẫn còn là vị hôn thê của ta.”

Mọi người ồ lên. Mộc đại thiếu đến việc cướp cô dâu cũng làm.. có điều, cũng không kỳ quái chút nào, hắn là loại người không có gì là không dám làm mà.

-“Nhạc phụ đại nhân đã muốn giải trừ hôn ước của ngươi.”

-“Nhưng Đường đại nhân cũng không đồng ý hôn sự của các ngươi.”

Tự định chung thân sao!? Bạo a!!!

Bạch Bảo Châu đứng bên người Thượng Quan Thông không nhịn được mà lẩm bẩm –“Không thể tưởng được đại sư huynh còn dụ dỗ con gái nhà lành, aiz.”

Thượng Quan Thông khóe mắt hơi run, không dám nói. Người trong Dung Nhân Cốc … Aiz, thói quen.

-“Cho dù nhạc phụ đại nhân không đồng ý nhưng ít ra Mãn Nguyệt nguyện ý gả cho ta.” – Vẻ mặt của Mộc Phi Trần cũng không thay đổi.

-“Không có khả năng, nàng ấy căn bản cái gì cũng đều không nhớ” – Tử Minh thần sắc đau thương , lòng bàn tay nắm chặt.

-“Vậy ngươi nhất định biết vì sao nàng ấy không nhớ được.” – Mộc Phi Trần trên mặt vẫn tươi cười như trước nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

Tử Minh nhìn chằm chằm vào Đường Mãn Nguyệt đang mặt hồng y, vẻ mặt hiện lên chút thê lương, lẩm bẩm nói –“Nguyệt nhi, ta thay nàng giết Ngọc Phượng Thục, nếu ta sớm biết như vậy, ta sẽ không nghe theo ả ta.”

Mộc Phi Trần lạnh lùng nói –“Chỉ tiếc rằng ngàn vạn lượng cũng khó mua được hai chữ “sớm biết” ấy.”

Tử Minh không để ý đến hắn, nói tiếp –“Nguyệt nhi, ta chỉ muốn nàng gọi ta một tiếng.”

Gió nhẹ thổi tới gợi lên hồng voan, một tiếng than nhẹ trong gió phiêu đưa.

-“Minh ca, bất luận ta có mất đi trí nhớ hay không, ta cũng không muốn gả cho ngươi.”

-“Nguyệt nhi—“

-“Minh ca, thật xin lỗi, chúng ta dù sao cũng bỏ lỡ mất rồi.”

Tử Minh thân mình chấn động, vẻ mặt hoảng hốt. Đúng là đã bỏ lỡ rồi sao? Nếu trước đây nếu hắn không hành sự như vậy thì có lẽ hôm nay cũng không có kết cục như vậy.

Mộc Phi Trần hàm ý không rõ liếc mắt nhìn Đường Mãn Nguyệt một cái. Bỏ lỡ sao? Lời này đáng để suy nghĩ sâu xa a.

Bạch Bảo Châu hưng phấn kéo ống tay áo của trượng phu, nàng bán vào trượng phu, bên tai nhỏ giọng nói –“Aiz nha, nguyên lai địa vị của đại sư huynh trong lòng của tẩu tử cũng không phải bền chắc như vậy.”

Thượng Quan Thông hơi nhếch môi, nhưng vẫn không hé răng

-“Nguyệt nhi, nàng thật sự không tha thứ cho ta sao?” – Tử Minh lộ ra vẻ mặt thống khổ

Đường Mãn Nguyệt muốn vén hồng voan lên nhưng lại bị một bàn tay to chặn lại, chỉ có thể tiếp tục nói chuyện cách hồng voan –“Minh ca, ta không hận ngươi. Thật sự là vậy , nhưng ta cũng không có khả năng gả cho người, dù sao chuyện đã phát sinh cũng không phải là ta làm nó xảy ra.” – Nàng vẫn còn nhớ rõ ngày hôm ấy, cũng nhớ rõ cả lời thề của chính mình .. vĩnh viễn…

-“Một nước cờ sai mà thua cả ván cờ, đây là đáp án của nàng sao?” – Thân mình Tử Minh hơi lảo đảo, lung lay như sắp đổ.

Nàng trầm mặc không nói gì , chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi.

-“Nguyệt nhi… Phốc—“ – Tử Minh đột nhiên phun máu từ trong miệng ra, ngã xuống phía trước nhiễm đỏ một mảng.

Đường Mãn Nguyệt trong lòng giật mình, định vén hồng voan lên nhưng lại bị người bên cạnh ôm vào lòng.

-“Khăn voan này hôm nay chính là để ta vén”

-“Hắn làm sao vậy?”

-“Nàng quan tâm hắn sao?” – Ngữ khí Mộc Phi Trần không giấu nổi sự ghen tuông trong đó.

-“Ngày thành thân ta không thích có người xảy ra chuyện” –Ngữ khí Đường Mãn Nguyệt thập phần lo lắng. Nàng tuyệt không muốn hy vọng mỗi lần hồi tưởng đến ngày thàn thân đều nhớ đến tình cảnh lúc này.

Lời của nàng như nhắc nhở Mộc Phi Trần, cho dù là hắn ghét Tử Minh nhưng nếu như tên đó chết thì nhất định có điềm xấu a, Mãn Nguyệt cũng sẽ không tha thứ cho hắn .

-“Tử huynh, tại hạ có dược này, ngươi cứ ăn trước một viên an thần là được.”

Aiz nha nha, sắc mặt Mộc đại thiếu biến hóa cực nhanh, thật sự là làm cho người ta xem thế là đủ nga.

-“Minh ca, thân thể quan trọng hơn.”

Tử Minh nhỉn viên dược trong tay Mộc Phi Trần, lại nhìn thân ảnh đang bận hỉ phục trước mặt hắn, chần chừ trong giây lát cuối cùng cũng nuốt vào.

-“Giờ lành đã đến, chú rể và tân nương mau vào hỉ đường” – Người săn sóc cho cô dâu bên cạnh thúc giục.

Mọi người không hẹn trừng mắt mà cùng liếc nhìn nàng ta một cái. Thời khắc mấu chốt này còn quan tâm cái gì là giờ lành!

Đường Mãn Nguyệt kéo vạt áo của Mộc Phi Trần, hắn lập tức cúi đầu ghé sát lỗ tai vào nàng.

Chỉ thấy Mộc Phi Trần vẻ mặt rất nghe lời thê tử sau đó gật gật đầu, đi đến trước mắt Tử Minh –“Mãn Nguyệt nói, nếu Tử huynh không thích ngày hoàng đạo hôm nay thì nàng có thể đổi ngày khác thành thân.”

-“Đổi ngày thành thân sao?” – Tử Minh bi thương nói –“Nguyệt nhi, trở về được không?”

Đường Mãn Nguyệt trầm mặc.

Mộc Phi Trần cười yếu ớt –“Con người sống luôn hướng về phía trước, chuyện trước kia tóm lại cứ xem như là mây khói, không bằng Tử huynh cứ buông tha đi.”

Đây mới đúng là cách nói chuyện của Mộc đại thiếu a!

-“Chàng im miệng lại.”

Nga nga nga , có người chọc cô dâu tức giận , Mộc đại thiếu chuẩn bị tiếp chiêu a — Mọi người vẫn đang chờ mong

-“Minh ca, ngươi trở về nơi thuộc về ngươi đi, giang hồ phong sương không thích hợp với ngươi”

-“Vậy nàng cũng thích ứng với chốn giang hồ này sao?”

-“Ta chỉ biết hầu môn thâm trạch không thích hợp với ta.”

Một mảng trầm mặc…

Gió nhẹ nhàng thổi, lá cây sàn sạt mà vang nhưng hỉ đường lại lặng ngắt như tờ.

-“Ta cũng muốn nhìn lại ngươi một lần!” — Nàng nói –“Phi Trần”

Mộc Phi Trần không tình nguyện hừ lạnh một tiếng, sau đó vén hồng voan của nàng lên

A Thê nô (nô lệ của thê tử) Thê nô a !! Trăm phần trăm chính xác a!

Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, Tử Minh vui mừng nở nụ cười. Nàng không có việc gì, nàng vẫn là Nguyệt Nhi đáng yêu trong trí nhớ của hắn .. vậy là đủ rồi…

Hai người nhìn theo bóng dáng của Tử Minh rời đi, không nói gì.

-“Giờ lành đã đến, mau mau…” – Người phục hồi tinh thần đầu tiên cũng chính là người săn sóc dâu.

Vì thế hỉ đường lại tiếp tục nhộn nhiệp, trò hay kết thúc hôn lễ lại được tiến hành…

Mọi người đều có một vị trí và cương vị riêng, khoăn van lại một lần nữa được hạ xuống.

-“Nhất bái thiên địa.” – Người chủ trì tiếng nói di thường vang dội.

- “Nhị bái cao đường.”

-“Phu thê giao bái”

Không đợi đến khi đưa vào động phòng thì tình huống lại xuất hiện a…

-“Nôn..” – Tân nương bắt đầu nôn khan.

Mọi người ồ lên

-“Làm sao vậy? Nơi này đâu có mùi dầu mỡ, làm sao có thể nôn khan được?” – Chú rể khó hiểu nhíu mi.

-“Nha , nguyên lại là có người muốn có chỗ dựa, khó trách tại sao tẩu tử lại đáp ứng cho sư huynh, ta đã nói mà, sư huynh đúng là đồ gian tà.!” – Bạch Bảo Châu cười nói.

Thượng Quan Thông sắc mặt vẫn lạnh một tầng.

Nếu không phải thân mình không khỏe thì Đường Mãn Nguyệt đã cười thành tiếng rồi.

Mọi người trong phòng đều có đủ loại thần sắc nhưng ai ai cũng phấn khích.

Nghe đồn Mộc đại thiếu thành thân quả nhiên là sự kiện lớn a , không uổng công bọn họ đến đây.!!

-“Người chủ trì nhanh đem bốn chữ cuối cùng nói ra đi, để cho tẩu tử ta còn về phòng nghỉ ngơi phụ nữ có thai cần được tịnh dưỡng a.” – Lần này là Trầm Thất Xảo nói

Mộc Phi Trần liếc nhìn Trầm Thất Xảo một cái .

-“Xem ra động phòng chúng ta không thể nháo được rồi.” – Ngọc Phong Thần thở dài.

-“Mãn Nguyệt có thể uống được rượu, không sợ.” – Trầm Thất Xảo an ủi.

-“Không hổ danh là su huynh a, chưa vào động phòng đã làm cha , sư đệ ta quả thật rất bái phục.” – Một tiếng cười sảng khoái từ bên ngoài truyền vào.

-“Xem diễn xong rồi sao còn chưa lên tiếng?” – Mộc Phi Trần cười đến nỗi làm người ta kinh hãi…

-“Sư huynh đừng gắt ta, ta cũng là phải đi lấy lễ vật nên mới đến trễ a,.” – Một bóng người màu lam rốt cuộc cũng bước vào hỉ đường, tướng mạo quả là tuấn mỹ vô trù, đôi mắt đa tình khẽ đảo qua làm cho tim người ta không kìm được mà đập loạn.

-“Lễ vật gì?” – Mộc Phi Trần nhướng mày.

Nụ cười của Ôn Học Nhĩ so với sư huynh hắn càng sán lạn hơn. Đây mới đúng là lấy gian tà đối với gian tà a! Mọi người cũng có thể hiểu được người nào đó ở Hoàng Sơn bị mất danh hiệu đệ nhất mỹ nam tử nên đành phải buồn bực dùng thủ đoạn trả thù sau lưng , có phần hơi mất phong độ a!

-“Đây là Đoạt Mệnh Truy Hồn Sa của Bình nhi, đưa lên làm lễ vật cho tẩu tử.”

Dọa người a!!

Mọi người ở hỉ đường đều không nhịn được mà ồ lên. Ngày mừng mà lại đưa lễ vật đại hung sao? Đồng môn sư huynh đệ của bọn họ rốt cuộc có thâm cừu đãi hận gì?

Thượng Quan Thông vẫn không nói gì mà nhìn lên nóc nhà. Aiz , người trong Dung Nhân Cốc không có một ai là bình thường cả!!!

- “Quả nhiên là hảo lễ vật.”

Mộc Phi Trần vẫn còn cười được đã vậy còn thật tâm đem lễ vật giao đến tay thê tử , điều này khiến cho người ta cả kinh a.

- “Đưa vào động phòng.”

Người chủ trì cuối cùng cũng hô lên bốn chữ cuối cùng mời khiến tâm lý mọi người thở phào!!!

Thành thân .. đúng là sự kiện vui a !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play