“….. Vâng, các bạn nghe đài, đây là đài phát thanh FM 95, mỗi ngày từ bảy giờ đến chín giờ tối, “Hoàng hôn vui vẻ” đều đợi bạn ở nhà. Tôi là Hàn Nhạc Nhạc. Cảm ơn mọi người đã nghe đài, hẹn gặp lại ngày mai.” Trên radio, tiếng Hàn Nhạc Nhạc ngọt ngào, tao nhã đang chào tạm biệt người nghe.

“Lương Đông Vân, khán giả có một nghi vấn.” Ngồi ở ghế lái phụ, Trần Hải Nguyệt không chịu an phận, quay sang nhìn anh.

Lương Đông Vân vẫn chú tâm lái xe, cười cười, nhìn cô là biết đã nhịn lâu lắm rồi, còn bày đặt người xem có nghi vấn nữa.

“Nói đi.”

Trần Hải Nguyệt không thèm so đo nụ cười chế giễu trên mặt anh, bắt đầu thăm dò: “À, chỉ là, Hàn Nhạc Nhạc vo ve bên cạnh anh nhiều năm như vậy, anh không phát hiện ra tâm tư của cô ta chút nào sao?”

“Sau khi Ngôn Tể Thời và Trịnh Phi ở chung anh mới hay gặp cô ấy, ngay từ đầu anh cứ nghĩ Trịnh Phi với cô ấy là một đôi.” Lương Đông Vân nhìn cô.

Được được, chấp nhận, không cần lúc nhắc đến Trịnh Phi phải nghiến răng nghiến lợi như vậy đâu.

Trần Hải Nguyệt tuy xấu hổ vẫn không chịu buông tha: “Nhưng sau đó anh cũng phải biết hai người là anh em kết nghĩa chứ? Chắc chắn là anh phải có dấu hiệu ám chỉ gì đó không phù hợp, bằng không sao lại có chuyện con gái ngoan nhà người ta cứ bám riết lấy anh hử?”

Trời đất chứng giám….

Lương Đông Vân nghĩ ngợi, lắc đầu: “Vốn dĩ anh với cô ấy cũng chưa bao giờ đi hai người với nhau, ngay cả nói chuyện cũng không nói gì.”

“Vậy thì đúng là thần kỳ,” Trần Hải Nguyệt kinh ngạc, “Anh không tử tế như Trịnh Phi, cũng không yêu nghiệt bằng Ngôn Tể Thời, sao cô ta có thể ngày ngày ở giữa 3 người bọn anh, lại chăm chăm đi thích cái đồ củi khô như anh nhỉ? Chẳng biết thích anh ở điểm nào nữa?”

Trần Hải Nguyệt vô cùng chắc chắn, hồi trung học Hàn Nhạc Nhạc không hề thích Lương Đông Vân, đừng hỏi cô vì sao, đây là trực giác của người thích buôn chuyện thôi.

Lương Đông Vân tức giận trừng cô một cái, tiếp tục lái xe: “Vậy không biết các hạ lại yêu thích ta ở điểm nào?”

….. Haizzz…

Hì hà hì hục đào cái hố, chẳng biết làm sao cuối cùng lại tự chôn mình thế không biết?

Biết mình nói sai, Trần Hải Nguyệt vội vàng nịnh nọt cười, nghiêng người sang giúp anh đấm lưng: “Vâng vâng vâng, em biết lỗi rồi, là em có tội, em là đồ bại hoại. Anh không tử tế nhất, cũng không yêu nghiệt nhất, anh đẹp trai, đẹp trai nhất!”

“Đẹp như thế nào?” Lương Đông Vân liếc xéo cô một cái, rõ ràng cố ý làm khó.

Trần Hải Nguyệt nắm tay ngồi thẳng dậy, cao giọng: “Có câu này vốn nghĩ phải sớm nói cho anh biết mới phải, đẹp trai, cũng là một loại tinh thần! Aizza, cuối cùng em với Hàn Nhạc Nhạc cũng có cùng quan điểm.”

Lương Đông Vân vừa lòng thu hồi ánh mắt, cười tươi roi rói.

*****

Rốt cục cũng đến trước cửa đài phát thanh, nhìn ra chỉ thấy một đám người đang vây xung quanh đó.

Ha ha, chuyện phát sinh, ta lại ở ngay hiện trường!

Trần Hải Nguyệt không đợi xe tắt máy, mở cửa xe, nhanh như chớp chạy ra ngoài, ra sức vươn lên tiền tuyến.

Chen lấn xuyên qua cả đám người, thấy Hàn Nhạc Nhạc đang bị một người phụ nữ ăn mặc cực kỳ quý phái chỉ vào mặt mà mắng, bên cạnh bà ta còn có khoảng 5 người đi theo, cả trai lẫn gái.

Trần Hải Nguyệt nhìn trong đám đông thấy có một cô bé, một tay dắt xe đạp, một tay cầm di động chăm chú ghi lại. Cô nương, đúng là tận tụy với sự nghiệp buôn chuyện vĩ đại.

Vừa cảm thán, cô vừa đi lại gần cô bé ấy, hỏi nhỏ: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Cô bé kia vẫn chăm chú quan sát sự việc đang diễn ra, hơi nghiêng người, hạ giọng, vừa thần bí vừa thích thú: “Vừa nãy bà kia tát Hàn Nhạc Nhạc một cái! Chị có biết Hàn Nhạc Nhạc không? Là MC “Hoàng hôn vui vẻ” ấy!”

“Hả? Vì sao đánh cô ta?” Chẳng lẽ Hàn Nhạc Nhạc làm kẻ thứ 3 xen vào nhà người ta?! Không thể nào!

Trần Hải Nguyệt há hốc mồm.

“Bà kia nói Hàn Nhạc Nhạc dụ dỗ chồng bà ấy.” Scandal của MC radio nổi tiếng, có video, có lời dẫn trực tiếp, post lên mạng, Wow, Ka ka….

Giọng nói chói tai của người phụ nữ kia vang lên nghe rõ mồn một: “…. Đừng tưởng chuyện xấu xa cô làm không ai biết nhé! Năm đó cô thực tập ở đài truyền hình cũng không thiếu cơ hội bắt chuyện với chồng tôi!”

Giọng Hàn Nhạc Nhạc run rẩy, nức nở: “Tôi không có! Là ông ta quấy rối tôi! Tôi mới phải chuyển sang đài radio này, bà còn muốn tôi phải thế nào ? »

Bà kia dường như bắt được nhược điểm, dùng tiếng địa phương châm chọc một cách độc địa : « Cô đúng là đồ mặt dày ! Gái tỉnh lẻ, không có chỗ dựa, gia thế cũng bình thường, vậy mà vừa tốt nghiệp đã làm được dẫn chương trình radio, ai biết là phải qua lại với bao nhiêu người mới đổi lấy được ! »

Hàn Nhạc Nhạc rõ ràng bị chọc cho nóng nảy, buột miệng nói tiếng địa phương : « Bà đừng ngậm máu phun người ! Tôi dùng chính khả năng của tôi để có được, từ biên tập điện thoại, từng bước một mới đường đường chính chính lên làm dẫn chương trình ! »

Trần Hải Nguyệt tin lời của Hàn Nhạc Nhạc. Trừ bỏ ân oán cá nhân ra, cha Hàn Nhạc Nhạc làm thầy giáo, mẹ cô ta là công chức, gia đình đúng thật là rất có gia giáo. Hơn nữa, cô ta từ hồi trung học đã là học sinh giỏi toàn diện, con cưng của thầy cô, lên đại học học trường top của tỉnh, rất nhiều nhân tài tốt nghiệp ở đây, với tư chất của cô ta, chỉ cần một bậc tiền bối nào đó giúp đỡ một chút, vị trí biên tập điện thoại cũng không phải không có khả năng.

« Có chuyện gì vậy ? » Lương Đông Vân đậu xe xong đi tới, đứng bên cạnh Trần Hải Nguyệt, nhíu mày nhìn người đang đứng giữa đám đông.

Trần Hải Nguyệt nhỏ giọng nói : « Hàn Nhạc Nhạc gặp phiền phức rồi. »

« Đường đường chính chính ? Cô không biết thẹn à ! Bốn chữ này cô có xứng không ? Nếu không phải cô tằng tịu với chồng tôi, vậy sao gái già đến nơi rồi mà vẫn chưa lấy chồng ? Tuổi còn trẻ, nói chuyện yêu đương quang minh chính đại không được sao ? Tôi cho cô biết, chồng tôi là nhà sản xuất của đài truyền hình, tôi nói một câu cũng đủ cho cô cút ngay khỏi đây ! » Bà kia đang trong cơn thịnh nộ, suy nghĩ rất lộn xộn.

Hàn Nhạc Nhạc tức giận đến mức run lên : « Tôi vốn rất ít giao thiệp với người bên đài truyền hình, đừng nói là đến chồng bà. Về phần tôi vì sao không kết hôn, đó là quyền tự do của tôi, tôi…. »

« Không giao thiệp ?! Không giao thiệp thì ngày nào ông ta cũng ôm radio đợi tiết mục của cô để làm gì ? Tự do, tự do cái gì ? Tự do làm ttam sao ?” Bà ta cười gằn, chỉ tay vào Hàn Nhạc Nhạc, quay sang nói với người bạn thân đứng bên cạnh: “Nghe đi, nghe đi, bình thường trên đài thì giả vờ eo éo nghe như chó chết, giờ ra ngoài này mở miệng vẫn giọng Y quê một cục!”

Mấy người kia rất phối hợp, cười ồ lên.

Khốn! Bà công kích người ta thì công kích, giọng Y diệt cửu tộc nhà bà à?

Trần Hải Nguyệt giận dữ.

Nghe nãy giờ, hiểu ra được một chút rồi.

Chồng bà già này thích tiết mục của Hàn Nhạc Nhạc, hơn nữa, ngày trước Hàn Nhạc Nhạc thực tập ở đài truyền hình, 80% là có tin đồn gì đó với ông ta.

Tuy rằng không phải đương sự, nhưng cán cân công lý trong lòng Trần Hải Nguyệt vẫn nghiêng về phía Hàn Nhạc Nhạc.

Xem dáng vẻ của bà ta, cũng không có gì là lương thiện. Nhất là bà ta dám kỳ thị giọng Y, nghe chói tai không chịu được.

Trong lòng đầy căm phẫn, Trần Hải Nguyệt nói nhỏ với Lương Đông Vân: “Anh đi giúp đỡ cô ta đi.”

Giúp như thế nào?

Lương Đông Vân còn chưa kịp thốt nên lời đã bị Trần Hải Nguyệt đẩy vào giữa nơi đầu sóng ngọn gió

Hàn Nhạc Nhạc vừa thấy Lương Đông Vân, nước mắt kìm giữ nãy giờ rốt cuộc cũng trào ra, khóc nức nở chạy lại bá lấy cánh tay Lương Đông Vân, nói với người phụ nữ kia: “Bà xem đi, bạn trai tôi tới đón tôi rồi.”

Bà ta, nhóm người đi cùng, còn có đám đông vây xung quanh đều im lặng….

“Oa, oa, là phim ngược! » cô nhóc vẫn chăm chú quay video phấn khích kéo áo Trần Hải Nguyệt.

….

Trần Hải Nguyệt tỏ vẻ không có gì.

“Sao lại thế này?” Lương Đông Vân vừa mở miệng, hào quang ngời ngời khiến cho ai cũng không dám nóng nảy.

Bà kia chần chờ một lúc, hỏi: “Cậu là bạn trai cô ta sao?”

Không phải. Trần Hải Nguyệt dùng khẩu hình, nói không ra tiếng.

Hàn Nhạc Nhạc trấn định lại, khôi phục giọng C bình thường quen dùng, nói với bà ta: “Đúng vậy, anh ấy là bạn trai tôi! Mẹ anh ấy là đối tác quảng cáo của đài truyền hình, tổng gim đốc “Nhất Chi Vân”- Triệu Nhất Chi! Chồng bà còn phải xem sắc mặt bạn trai tôi mới co cơm ăn, nếu tôi không lầm thì phải!”

Lương Đông Vân khẽ nhíu mày, không nói gì.

Trong đám đông vây quanh có người hô lên: “Triệu Nhất Chi là vợ trước của Lương Chính Thanh còn gì!” Kinh~…

Líu ríu, thì thầm, chit chit….

“Này,ai biết liệu cô có phải tùy tiện kéo người khác ra làm tấm chắn không! Nếu đây thật sự là bạn trai cô, sao chưa bao giờ cô đề cập đến,” người phụ nữ kia nghe mọi người nói vậy, nhụt chí không ít nhưng vẫn cố bám lấy vấn đề giọng nói: “Đừng tưởng đổi được giọng C là giấu được gốc nhà quê!”

Quê cái ông nội bà!

Trần Hải Nguyệt nghe không nổi nữa, chen từ trong đám người ra, kiêu hãnh nói: “Làm sao? Giọng C thì quý lắm à? Một chữ có được trăm đồng tiền không? Cô ấy không đề cập tới chuyện bạn trai là bởi vì tôi tạm thời chưa có đáp ứng đấy.”

“Cô là ai?” Mấy người bạn của bà kia quay ra nói lên nghi vấn của quần chúng.

Trần Hải Nguyệt không quên hiện trường vẫn có một cái camera, làm như không có gì nhưng cố tình quay lưng lại, chắc camera của cô nhóc kia rồi mới chi vào Lương Đông Vân nói: “Tôi là em gái anh ấy.”

Con gái Lương Chính Thanh trong truyền thuyết?!

Mấy người đứng ngoài chỉ nhìn thấy bóng lưng cô, đùn đẩy nhau, nghến chân nghến cổ.

Bà kia bán tín bán nghi hỏi: “Cô là em gái cậu ta, vậy vì sao không đồng ý cho bọn họ yêu nhau?”

Ai cần bà lo.

Trần Hải Nguyệt trừng bà ta: “Anh trai tôi tự nhiên bị người khác cướp mất, tôi không vui không được sao? Tôi làm bộ làm tịch, làm kiêu một chút thì phạm pháp à?” 555, Lương Thần, chị xin lỗi em, xin lỗi nhà nước, xin lỗi nhân dân. Con biết lỗi rồi, là con có tội, con là đồ bại hoại.

“Ai biết mấy người nói đúng hay không?” Trong đám người đi cùng bà kia, có người trừng mắt đe dọa.

Trần Hải Nguyệt nhấc tay lên, chỉ Hàn Nhạc Nhạc, chậm rãi nói: “Bà nói chồng bà làm sản xuất bên đài truyền hình, cho nên bà nói một câu có thể khiến cho cô ta cút khỏi đài phải không? Vậy, bà cũng nên biết, mẹ anh tôi là Triệu Nhất Chi, ba là Lương Chính Thanh, anh tôi nói một câu, cũng có thể khiến cho chồng bà cút khỏi đài truyền hình, khi đó thật giả hay không, chỉ mình bà biết. Phải không, anh?”

Sao cứ như vừa ra đạo luật “Ba tôi là giời” vậy nhỉ? Trần Hải Nguyệt nói xong, trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân.

Lương Đông Vân dở khóc dở cười nhìn Trần Hải Nguyệt.

Gọi “Anh” như thật ấy, cái cô này.

Bà kia bị Trần Hải Nguyệt trấn áp, hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Nhạc Nhạc, cắn chặt răng phun ra ba chữ: “Chúng ta đi!”

Miệng lưỡi của Trần Hải Nguyệt đánh lui cả người đàn bà đanh đá, ai muốn biết diễn biến thế nào, xem hồi sau khắc rõ….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play