“Thú Quyền Đồ? Hình vẽ trong cuốn sách hình đó, đều là về dáng vẻ của các mãnh thú. Mỗi một bức đền ẩn chứa một loại ý cảnh quyền pháp của quốc thuật. Lấy thú làm thầy, lĩnh ngộ tới quyền ý quyền chiêu, tự nhiên được gọi là Thú Quyền. Chỉ là không biết bộ Thú Quyền Đồ này là do vị tiền bối quốc thuật nào truyền lại.” 

Lưu Uy thấy lão Lý mù hiển nhiên biết về cuốn sách Thú Hình Quyền, không khỏi nhịn được trong lòng. Đương nhiên, lão Lý mù phải biết một ít chi tiết về công phu của Thú Quyền.

“Có được Thú Quyền Đồ này, cũng tính là vận khí của cậu nhỏ ngươi tốt. Cuốn sách hình này đang ở đâu? Cậu ngày mai cầm đến đây, tìm hiểu thêm về Độ Tượng Thức. Mười ba bức hình…mười ba bức hình…thiếu đi hai bức. Cũng tốt, với tu vi của cậu hiện tại, cho dù có được hai bức cuối cùng kia, cũng không có thể lĩnh ngộ được…”

Lão Lý mù tựa hồ không có ý định nói với Lưu Uy về lai lịch của Thú Hình Đồ, chỉ nói với Lưu Uy hai câu đầu, để cho Lưu Uy mang cuốn sách tới để tham khảo luyện tập. Hai câu tiếp theo chỉ là cảm thấy đáng tiếc thiếu mất hai hình trong Thú Quyền Đồ, nhưng dường như điều này lại là điều may mắn.

“Thú Hình Đồ hiện con đang để ở nơi ở. Ngày mai con sẽ mang tới! “ Lưu Uy hơi chút suy nghĩ, gật đầu nói.

Lão Lý mù muốn dạy Lưu Uy công phu, tất nhiên phải cần có một địa điểm. Cho nên sau này địa điểm để Lưu Uy luyện tập quốc thuật cần phải thay đổi. Chỗ này tất nhiên cách trường học của Lưu Uy rất xa, nhưng bây giờ cũng may là vừa kết thúc một học kỳ, từ ngày mai sẽ có ba ngày thi, sau đó sẽ bước vào kỳ nghỉ đông, đến lúc đó Lưu Uy có thể lại đây luyện tập quốc thuật.

“Ừ, ngày mai cậu cầm tới đây!”

Lão Lý mù gật gật đầu, lại hướng Lưu uy nói:” Bát Cực Định Thức của cậu rất không tốt, cậu cần phải hiểu rõ ca quyết Định Thức của Tiểu Giá Bát Cực. Đêm nay, cậu đứng Định Thức Thung của Tiểu Giá cả đêm…đứng cả đêm không sao chứ!”

Lão Lý mù vừa dứt lời, mặt Lưu Uy liền hiện lên sắc khốn khổ. Hắn không nghĩ lão Lý mù lại nghiêm đến mức đó, tự mình đứng Trạm Thung không tốt, đã muốn bắt mình đứng cả đêm. Ngày mai là thứ Hai, Lưu Uy có môn cần phải thi. Đêm nay không nghỉ ngơi tốt thì ngày mai tinh lực đâu mà làm bài thi.

“Quên đi. Tự làm tự chịu, không được oán người khác!”

Lưu Uy cắn răng, đứng đúng tư thế, bắt đầu tập Trạm Thung. Hắn lúc náy nói với lão Lý mù rằng mình luyện công không sợ khổ, nếu chỉ một đem đứng Trạm thung mà không làm được, coi như chính mình vả vào miệng mình.

“Mười đầu ngón chấn bấu vào đất, đỉnh đầu thanh thiên, ngực như trẻ con, trỏ đỡ Thái Sơn…đỉnh đầu thanh thiên…”

Lưu Uy đứng Định Thức Bát Cực rất tốt, kình lực của mười ngón chân như xuyên thấu qua đáy đôi giày thể thao, vững chắc bám vào mặt đất lót đá xanh. Cả thân thể như thành một cây cung đang giương, thân trên thẳng đứng, sinh ra một cảm giác đỉnh thiên lập địa, hai tay ôm vòng quanh, lấy hư làm thật, phảng phất như một đứa trẻ mới sinh ra được ba tháng tuổi.

Ngực trẻ con, dùng sức không thể cứng quá, giống như không dùng sức để ôm một đứa trẻ nhẹ nhàng để nó không bị đau, nhưng lại cũng phải dùng sức không được nhẹ quá, nếu không sẽ như em bé sẽ bị té xuống, chính là một loại kình lực diệu kỳ khó diễn tả được.

“Thời gian mình ở cô nhi viện, tiếp xúc với nhiều cô nhi bị bỏ rơi, tự mình biết được cảm giác ngực trẻ con, nên đối với Trạm Thung lần này đã có chút trợ giúp ! ”

Vừa đứng Trạm Thung, Lưu Uy vừa hồi tưởng lại cảm giác.

Lưu Uy bắt đầu luyện Trạm Thung, vô thanh vô tức, có khác biệt rất lớn so với luyện quyền lộ. Lão Lý mù dù sao cũng là người mù, nghiêng lỗ tai nghe ngóng một hồi lâu, bất quá chỉ nghe được tiếng hít thở của Lưu Uy. Còn Lưu Uy cụ thể đứng Định Thức Bát Cực như thế nào, lão hoàn toàn không biết.

Than nhẹ một hơi, lão Lý mù quay cái thân gù đi vào phòng nghỉ ngơi. Công phu Trạm Thung này, chỉ còn cách Lưu Uy mang lại Thú Quyền Đồ, theo Độ Tượng Thức trong đó mà tự lĩnh hội.

Lưu Uy đứng Trạm Thung suốt một đêm, lúc mới bắt đầu, tinh thần của hắn hãy còn sáng láng, trong đầu vẫn có thể hình dung đỉnh đầu thanh thiên, thần thái của ngực trẻ con. Một lúc sau, eo lưng bắt đầu đau, tinh thần cũng không theo kịp, nhìn trời đầy sao, Lưu Uy có chút hoảng hốt.

Thân thể còn đứng, nhưng đại não như từ từ rơi vào giấc ngủ, trong giấc mộng, chợt cảm thấy ngực ôm đầy sao, yếu quyết “ ngực trẻ con ” đã bị Lưu Uy ném đâu đi ngoài chín tầng mây, một bầu trời sao như đang xoay chuyển chầm chậm trong hai tay mình, hình thành một Chu Thiên Đại Trận vô cùng tự nhiên.

Tuy không có tiếng gà gáy sáng, nhưng thành phố vốn phức tạp ồn ào, đã đánh thức Lưu Uy dậy.

Mở mắt ra, rạng sáng bực lên rực rỡ, Lưu Uy trong lòng một chút lo. Trời sáng như thế này chắc phải hơn 7 giờ sáng, mà 8 giờ là thời gian chuẩn bị phát đề thi, sợ rằng đã không kịp.

Giờ này lão Lý mù tinh thần sáng láng đứng giữa sân tập Tam Thể thức. Tam Thể Thức của Hình Ý Quyền, có thể nói là công phu cả đời, phối hợp với pháp môn hô hấp đặc thù, thành một môn nội công, kiên trì luyện tập sẽ có tương trợ rất lớn cho khí lực cơ thể. Điểm này có một chút khác với Bát Cực Quyền, cũng là điểm khác nhau giữa Nội gia quyền và Ngoại gia quyền.

“ Trạm Thung lại còn có thể ngủ, lão mù này sống đến nay vẫn chưa từng nghe nói qua ! ”

Cảm giác Lưu Uy tỉnh lại, lão Lý mù nghiêng nghiêng đầu, mộng châm chọc nói, bất quá cũng không vì thế trách phạt Lưu Uy, chỉ nói : “ Cậu quay về đem Thú Quyền Đồ đến đây đi. Không nên đi xe mà hãy chạy bộ, công phu khinh thân của cậu còn kém, như vậy cũng là cách luyện tập tốt ! ”

“ Dạ. ”

Lưu Uy gật đầu, hắn cũng biết khinh công của hắn còn tệ, dù sao luyện võ đến bây giờ hơn một năm, hắn cũng chưa từng luyện qua thân pháp. Đương nhiên hắn cũng biết tầm quan trọng của khinh công. Tối hôm qua trên con đường hẹp, nếu khinh công của hắn khá hơn một chút, bộ pháp tinh diệu hơn một chút thì chắc có thể dễ dàng đột phá vòng vây của đám du côn mà thoát đi.

“ Tiền bối, con sáng nay phải thi môn Trung Y cơ sở , nên có lẽ sẽ quay lại trễ một chút. ” Sau khi suy nghĩ, Lưu Uy cũng đem việc thi cử của mình nói với lão Lý mù.

“Ha, cậu là sinh viên đại học? Học y? Tốt, tốt, tốt, võ thuật y học không phân thành hai nhà. Cậu học y, đối với việc học võ của cậu có chỗ tốt. Chúng ta luyện võ, không có học vấn thì sẽ làm cho người ta xem thường. Cậu là sinh viên đại học, lão mù này tính ra cũng thấy chút nở mặt. ” Lão Lý mù gật đầu tán thưởng nói.

Từ lúc Lưu Uy bái lão Lý mù làm thầy, đây là lần đầu tiên được lão Lý mù có lời tán thưởng. Mặc dù tán thưởng này không phải dành cho công phu của mình, nhưng cũng tốt hơn là không có. Lưu Uy tạm biệt lão Lý mù, tùy tiện mặc lại y phục xong, liền hướng trường học chạy đi.

Lưu Uy đứng trạm thung cả đêm, bây giờ không những cảm giác đau đớn gân cơ một chút cũng không có, ngược lại cảm thấy bên trong cơ gân xương cốt kình lực sung mãn, thân thể có chút ấm lên. Mặc dù trên chỉ mặc một lớp áo sơ-mi, nhưng không cảm thấy lạnh. Tối hôm qua quần áo Lưu Uy hầu như bị tên tóc vàng đâm rách, chỉ có cái áo này, miễn cưỡng có thể lấy mặc được.

“Trạm Thung, Trạm Thung, quả nhiên chính là căn bản của quyền pháp, bác đại tinh thâm, mặc dù ta đứng nguyên một buổi tối, nhưng cơ thể tố chất của ta trong hơn mười tiếng đồng hồ này, đã có sự tăng lên rất lớn!”

Lưu Uy vừa giữ nguyên tốc độ chạy, vừa âm thầm nghĩ ngợi.

Chạy hơn nửa tiếng thì Lưu Uy đã đến trước phòng thi, giờ vào phòng thi đã qua được hơn nửa giờ, các thầy giám khảo thấy Lưu Uy toàn thân đổ mồ hôi, trên đầu bốc lên một màng hơi nước, có chút nhíu mày, nhìn một chút thẻ sinh viên của Lưu Uy, sau đó cho Lưu Uy vào phòng.

Phòng thi là căn phòng nhỏ, chỉ có thể chứa được sáu mươi, bảy mươi người. Lớp Lưu Uy có khoảng bốn mươi sinh viên, vì khi thi mỗi người ngồi cách nhau một chỗ nên phòng thi dường như đã đầy, chỉ còn một chỗ ngồi trống ở phía trước, ngồi cách một ghế chung bàn là một nữ sinh.

Nữ sinh tóc đỏ nhạt dài ngang vai, khuôn mặt mười phần tinh xảo, đôi mắt to trong veo vô cùng, có mang một cỗ linh khí, vóc người thon dài, mặc chiếc áo màu phấn hồng, quàng một cái khăn màu trắng, mặc một cái váy lụa ngắn màu đen tuyền, trên mặt có một chút ngạo khí thản nhiên, làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng.

Nhìn qua, cô gái này trông như con gái của một nhà giàu, là một loại nhân vật được cưng chiều. Nhưng Lưu Uy biết cô gái này không có đơn giản chút nào.

Nữ sinh viên này tên là Lâm Diệu Đồng, là tổ trưởng của tổ Lưu Uy. Cha nàng chính là Lâm Đạo Minh, Tổng Giám đốc của tập đoàn Hàn Lâm, là tập đoàn lớn nhất thành phố J. Nghe nói nàng kỳ thi tốt nghiệp trung học, đạt thủ khoa môn văn của toàn thành phố, vốn hy vọng có thể bước chân vào những trường danh tiếng như đại học Thanh Hoa, nhưng nàng nói là đại học Trung Hoa không có gì khác biệt nhiều, nên mới vào trường đại học y để học cho gần nhà.

Lâm Diệu Đồng này, chẳng những theo học chuyên ngành Trung Tây Y kết hợp, còn theo học chuyên ngành thứ hai là quản lý thương nghiệp, hơn nữa thành tích toàn nằm ở vị trí đầu.

Hơn nữa, cô tổ trưởng sinh đẹp và đầy thực lực này, còn có một thân phận khác-Phó Hội trưởng Hiệp hội Đài Quyền Đạo thành phố J, cố vấn danh dự Hiệp hội Đài Quyền Đạo đại học Y.

Lưu Uy thấy trong phòng học chỉ còn mỗi chỗ này, không khỏi nhíu một chút mày.

Mấy dãy ghế phía sau, có một số nam sinh viên bình thường không có quan hệ tốt với Lưu Uy, đều nhìn Lưu Uy có chút hả hê chê cười. Bọn họ xem việc ngồi cùng với Lâm Diệu Đồng có thực lực to lớn này như là ngồi với một con cọp cái, giống như một kiểu chịu đựng, khi làm đề thi, cũng phải gánh thêm một chút áp lực.

“ Ha, chẳng lẽ Lâm Diệu Đồng này, có thể đánh ta hay cắn ta ? ” Lưu Uy chứng kiến mấy thằng bạn học nhìn mình có chút hả hê, không khỏi có lòng muốn tranh hơn thua, dứt khoát đến ngay chỗ ngồi gần Lâm Diệu Đồng ngồi xuống, chờ thầy giáo phát đề.

Lâm Diệu Đồng thấy Lưu Uy tiến đến ngồi chỗ gần mình, trong hai mắt có chút thần sắc khác thường, liếc mắt nhìn Lưu Uy một cái, thấy trên mình hắn chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, tuy kinh ngạc một chút nhưng rồi lại không để ý.

Đề thi phát ra, Lưu Uy rút ra cây bút bảo bối khi nào cũng mang theo người, bắt đầu giải bài.

Đề thi cũng không khó, chưa được một tiếng thì đã có một số người chỉ muốn vừa điểm đậu là được đứng lên nộp bài rồi ra khỏi phòng. Lưu Uy và cả Lâm Diệu Đồng là trong những sinh viên đang theo đuổi thứ hạng đầu đang còn chậm rãi làm tiếp một số câu khó trong đề thi.

Một tiếng rưỡi rất nhanh trôi qua, giám khảo bắt đầu đi vòng thu hồi hết tất cả các bài làm.

“ Lưu Uy, nghe nói hôm qua cậu đánh Tôn Cường ? Bây giờ bên ngoài đều nói cậu một quyền đánh văng Tôn Cường đến 4, 5 mét, nằm ngay tại chỗ. Hiện giờ học viên của câu lạc bộ Triệt Quyền Đạo đều muốn qua bên Hiệp hội võ thuật của các cậu. Chiều hôm qua Lý Văn Long đi khiêu chiến câu lạc bộ Không Thủ Đạo, mới miễn cưỡng ngăn được chuyện học viên bỏ đi này ! ”Ngay lúc Lưu Uy mới giao xong bài, thở dài một hơi, tổ trưởng mỹ nữ Lâm Diệu Đồng đột nhiên đi tới chỗ hắn, ngồi xuống bên cạnh, nhìn hắn có vẻ hăng hái, thấp giọng hỏi.

Lưu Uy chau màu một chút, hắn ghét nhất là loại người đã phao tin đồn loạn kiểu này. Ngày hôm qua hắn cùng Tôn Cường đáp thủ, đúng là đã đánh lui Tôn Cường, nhưng không phải là đã đánh cho Tôn Cường lui về sau 4, 5 thước, mà là một phần chính tự Tôn Cường bước lui chứ không phải do hắn đánh văng đi. Nói Tôn Cường bị hắn đánh gục tại chỗ không cựa quậy, càng là lời đồn vô căn cứ.

“Tổ trưởng, cậu đừng nghe lời nói bậy. Lời đồn tùy tiện này nghĩ ngay là biết không phải sự thật rồi ! ”

Lưu Uy xòe hai tay phân trần.

“Cho dù không phải sự thật, ít nhất ngươi cũng đã đánh bại Tôn Cường. Công phu của Tôn Cường ta biết, không chỉ là đơn giản chỉ có mấy thế quyền đâu ! ”

Lâm Diệu Đồng hồn nhiên cười, đột nhiên nói sang chuyện khác:” Được rồi Lưu Uy, vừa rồi xem ngươi vội vã chạy vào, lại tới trễ, bữa sáng hẳn là chưa ăn. Vừa lúc hôm nay ta thức dậy chậm, mất thêm thời gian trang điểm nên cũng chưa ăn. Ta mời ngươi đi ăn không sao chứ ? ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play