Hít sâu một hơi, Lưu Uy sắp xếp lại cận thẩn mười ba bức hình trong tay. Đây là bạch hổ cương mãnh, phi báo nhanh nhẹn…tất cả đều ẩn tàng sau bức vẽ con hổ ngồi ở trang đầu kia, giống như một tuyệt thế cao thủ trên đỉnh cao phong, đột nhiên xuống tay rửa trong chậu vàng rồi ẩn tung biệt tích.
“Trong khung cảnh mơ hồ, một con hổ ngồi cùng các con vật khác tại một nơi, không biểu hiện ra bất kỳ khí thế gì của một chúa sơn lâm, trông như một loài vật ăn cỏ bình thường. Bất quá khi có một ai chọc giận nó, nó đột nhiên nổi giận, vươn ra móng vuốt vồ gục địch nhân.”
Lúc này, nhìn con hổ ngồi như đang bị mắc bệnh này, Lưu Uy đột nhiên có thêm một tầng cảm giác mới.
Bất quá Lưu Uy hiểu rằng với cảnh giới của mình hiện nay, hoàn toàn không có cách nào để nhìn ra quyền ý nằm trong bức họa hổ ngồi này.
“Các thú hình đồ (hình vẽ thú vật) này, ẩn chứa quyền ý vô cùng tận. Nhưng mà lại không có dạy phương pháp luyện tập thế quyền, cũng không có đả pháp cụ thể. Bất quá mua vào cuốn sách này, đôi khi dở ra xem một chút, cũng có thể có trợ giúp cho việc luyện quyền của ta.”
Lưu Uy lúc này có ham muốn là nhất định phải mua được quyển sách này.
“Này, huynh đệ, có vẻ coi trọng cuốn tuyệt thế thần công này quá hả! Đưa đây hai mươi đồng rồi cầm đi đi!”
Hán tử gầy gò thấy Lưu Uy cầm cuốn sách hình đó, hai tay run nhẹ không ngừng, bộ dáng yêu thích không chịu buông tay, liền tùy tiện nói ra một cái giá. Cuốn sách hình này Triệu Tam Nhi mua chỉ mất năm đồng, cũng đã từng xem qua trước, thấy cũng không phải là hồ lô bảo bối gì, bán rẻ một chút cho Lưu Uy như thế cũng đã kiếm được mấy đồng.
Lưu Uy mỉm cười, cũng không tính toán trả giá, từ trong túi lấy ra một tờ hai mươi đồng đưa cho nam tử gầy gò.
Chủ nhật, Lưu Uy cũng không đi đến công viên Bắc Hải để luyện quyền.
Tại phòng dưới đất của túc xá số 8 đại học y chính là nơi luyện võ của Hiệp hội võ thuật thuê sử dụng. Lúc này Lưu Uy tự tập riêng một mình, đang đứng trung bình tấn trầm ổn vững chắc, không ngừng luyện tập thủ pháp chữ “Đảm“ trong bài Lục Đại Khai quyền của Bát Cực Quyền.
“Đảm” là lực của quyền đánh theo vòng tròn, ra quyền từ trên đi xuống.
Ngay lúc đó, trong não Lưu Uy, liền tưởng tượng ngay ra đồ hình mãnh hổ hạ sơn
Mãnh hổ hạ sơn là một loại bá khí không có gì cứng mà không phá nổi, là quyền pháp phối hợp giữa lực đè và phá, cho người ta một cảm giác Thái sơn áp đỉnh (như bị núi đè lên đầu). Một chiêu đánh xuống làm cho địch nhân có ý chí không cứng rắn ngay lập tức sẽ phải kinh hãi run sợ, mất luôn đấu chí, dù có mười thành thực lực thì sáu thành cũng phát ra không được.
Quốc thuật đối chiến thì ba phần là dựa vào vũ công, bảy phần dựa vào đảm khí. Khi đảm khí đã mất thì sẽ tất thua chẳng nghờ.
Luyện tập một hơi hai tiếng đồng hồ, Lưu Uy mới dừng lại lau mồ hôi, nghỉ ngơi một chút.
“Bên trong quyền pháp của ta, có ẩn chứa một loại khí thế như mãnh hổ xuống núi, nhưng sợ rằng vẫn không bằng được một phần trăm trong bức họa kia. Bài quyền dù sao cũng chỉ là bài quyền lộ, không có đả pháp (cách chiến đấu) thì khí thế cũng không có thể hoàn toàn phát huy ra được!”. Sau khi nghỉ một lúc, Lưu Uy lại cẩn thận suy nghĩ về ý cảnh trong lúc đánh quyền vừa rồi.
“Hưm hô! Hưm……"
Một trận âm thanh tiếng hô truyền lại, Bát Cực Quyền chú trọng "hoán khí", khi luyện quyền cần phối hợp với tiếng hô. Bất quá khi Lưu Uy nghe thấy tiếng hoán khí của các học viên khác đó, không khỏi nhịn được phải lắc đầu. Không có hình mà cũng chẳng chứa ý! Đáng tiếc Lưu Uy chính mình cũng không phải là danh sư, không dám đường đường hướng dẫn những người này.
Các học viên này, đại đa số đều là sinh viên mới đại học năm đầu, đối với võ thuật cũng có ham thích. Đợi đến năm thứ hai đại học, phát hiện việc luyện tập võ thuật này một là không có tác dụng thực chiến đánh nhau, hai là không thể vui chơi thoải mái, nến cả đám sẽ không còn chút hứng thú nào, cũng sẽ ra khỏi hội. Chính vì nguyên nhân như thế, các học viên này làm sao có thể nắm được một “chân công phu", cũng sẽ không biết như thế nào là trọng yếu.
"Phó hội trưởng, phó hội trưởng, không hay rồi, người của Triệt quyền đạo xã đoàn đã đến đánh chỗ chúng ta rồi!" Lưu Uy lại cùng với một số học viên đang luyện tập đi quyền tiếp, mới không được tới nửa giờ thì từ bên ngoài đột nhiên truyền vào một tiếng kêu sợ hãi. Một học viên vóc người không cao, hơi mập vội vã từ bên ngoài chạy vào.
“Chuyện gì vậy?"
Lưu Uy nhướng mày, tay trái đặt trên vai của học viên đó đỡ một chút, giúp cho hắn ổn định lại thân hình. Nghe được ba chữ "Triệt Quyền Đạo", Lưu Uy bản năng cảm giác có chút không ổn. Câu lạc bộ Triệt Quyền Đạo là câu lạc bộ võ thuật lớn nhất trong đại học y. Người của câu lạc bộ này thích khiêu chiến khắp nơi. Triệt Quyền Đạo mà bọn họ luyện tập là môn môn quyền thuật chuyên về công phu đả đấu rất mạnh, khiêu chiến với các câu lạc bộ khác hầu như mỗi trận đều thắng. Đối với các câu lạc bộ võ thuật khác mà nói, ba chữ "Triệt quyền đạo" tựa như là cọp, nghe thấy là biến sắc.
Nghĩ vậy, Lưu Uy vội vàng đảo hai mắt khắp trong sân tập của hiệp hội võ thuật, thấy trong giờ phút này trong hiệp hội võ thuật trừ phó hội trưởng là mình thì trong ban quản trị hiệp hội một người khác cũng không có!
Hiệp hội võ thuật có một hội trưởng và ba phó hội trưởng. Phó hội trưởng đều là sinh viên năm hai. Lưu Uy bởi vì công phu Bát cực quyền ở đây cũng không tệ, cũng miễn cưỡng đội cái chức Phó hội trưởng đích trên đầu.
"Phó hội trưởng, không hay rồi! Vừa rồi ta từ lầu sáu xuống đến đây, nhìn thấy Trưởng câu lạc bộ Triệt quyền đạo Lý Văn Long đang dẫn theo một đám người đi tới phía chúng ta. " Học viên mập vừa thở hồng hộc nói.
"Triệt quyền đạo? Lý Văn Long?"
Lưu Uy nhất thời cảm thấy sự việc có chút khó giải quyết. Lý Văn Long người này từ nhỏ đã tập luyện Triệt quyền đạo, khí phách cao ngạo, học kỳ trước đã từng dẫn người tới khiêu chiến Hiệp hội Không thủ đạo (Karatedo). Không ngờ tới học kỳ này, hắn đương nhiên lại dẫn người đối đầu với hiệp hội võ thuật công phu Trung Quốc.
“Gọi điện thoại kêu Hội trưởng đến. Tất cả mọi người hãy nhớ, đợi đến khi người của Triệt Quyền Đạo tới, mọi người không cần giận dữ. Vạn sự trước tiên phải nhẫn nhịn. Tốt nhất là không cùng bọn họ xung đột. Mọi người đã rõ chưa?”
Biết được Triệt quyền đạo Lý Văn Long muốn tới phá, Lưu Uy suy nghĩ một chút rồi phân phó các học viên.
“Phó hội trưởng, bọn người lúc nào cũng khi dễ trên đầu chúng ta tới, chúng ta cũng không thể làm yếu đi danh tiếng của Hiệp hội võ thuật hiệp chúng ta a, nhất định phải cho bọn biết thái độ!"
"Đúng vậy, Triệt quyền đạo thì có gì đặc biệt hơn người, Lý Văn Long hắn cũng không phải là Lý Tiểu Long. Quá lắm thì chúng ta cùng nhau xông lên..."
Một chút máu nóng của thanh niên, tất cả học viên nhất thời đều la lên.
"Được rồi, chúng ta luyện võ lấy chữ "đức" là trước tiên, không lẽ các ngươi em đều đã quên rồi sao??Mọi người tất cả hãy bình tĩnh một chút, tất cả đợi lát nữa hội trưởng tới rồi hãy nói." Lưu Uy chỉ tay lên vách tường, nơi đó có treo một bộ tấm hoành phi lớn ghi chữ "đức", nhất thời thanh âm mọi người cũng giảm xuống.
Ngay lúc đó, một loạt tiếng bước chân vang lên phía bên ngoài phòng tập của Hiệp hội võ thuật.
Lưu Uy vội vàng hướng ra phía ngoài nhìn lại, chỉ thấy một nam tử người vóc người cũng không cao lớn, tóc hơi dài, da hơi sậm, dẫn theo một đám người đi đến.
Lưng thanh niên này có chút vồ lên, thân hình cảm giác như là một cây cung đang kéo căng, khuôn mặt dài góc cạnh rõ ràng, được bọn đi theo cung cung kính kính, làm cho người ta cảm thấy có một loại ngạo khí xem thường thiên hạ. Hai mắt lấp lánh, bộc phát ra hai tia tinh quang, nhìn vào bộ mặt đó làm cho người ta có chút không thoải mái!
"Lý Văn Long?" Lưu Uy khẽ giướng mắt lên.
Thanh niên lộ ra hào khí hiếp người này, hiển nhiên chính là Trưởng câu lạc bộ Triệt Quyền Đạo, đã tập Triệt Quyền Đạo hơn 10 năm là Lý Văn Long. Tuy thời tiết hiện giờ rất lạnh nhưng Lý Văn Long cũng chỉ mặc một bộ đồ thể thao mỏng, cổ áo để hở rộng, tay áo cũng kéo lên để lộ một thân cơ bắp gân cốt như rồng cuốn.
“Ngươi là người của hiệp hội võ thuật? Tiêu Hải ở đâu, kêu hắn ra đây!”
Ly Văn Long mắt bắn ra tinh quang nhìn bốn phía, nhìn khắp mọi người đánh giá xong thì đưa hai mắt nhìn lên người Lưu Uy, ngữ khí không nhanh không chậm hỏi. Sau lưng Lý Văn Long, một đám học viên Triệt Quyền Đạo cũng hăng hái chờ xem náo nhiệt, chờ Lý Văn Long ra tay dạy cho bọn ở hiệp hội võ thuật này một trận.
Lưu Uy bị hắn đưa mắt nhìn, cảm thấy như bị một đôi mắt rắn nhìn vào, cả người trên dưới đều cảm thấy có chút khó chịu, bất giác không khỏi phải động người một chút, tránh đi ánh mắt của Lý Văn Long.
“Hội trưởng không ở đây. Nếu các anh có chuyện gì muốn nói thì nói với tôi trước. Đương nhiên, các anh cũng có thể đứng ở đây để chờ hội trưởng đến.”
Lưu Uy trả lời không cứng cũng không mềm.
“A! Ngươi nói …?”
Lý Văn Long cười khẽ một tiếng, khóe miệng có một tia khinh thường, cũng không thèm trả lời Lưu Uy, hai tay cho vào túi quần, tùy ý đi vài bước tới lui trong sàn tập, hiển nhiên là muốn chờ hội trưởng Tiêu Hải đến. Lý Văn Long là trưởng câu lạc bộ Triệt Quyền Đạo, đối với tiểu nhân vật như Lưu Uy thì rất xem thường.
Lưu Uy nhìn thái độ dáng vẻ của Lý Văn Long như thế, biết là hắn sẽ đợi cho được Tiêu Hải đến, xem ra một lần đánh nhau cũng khó mà tránh.
Tiêu Hải, hội trưởng hiệp hội võ thuật, là sinh viên năm thứ ba của đại học y, được tổ truyền bát Cực Quyền, hỏa hầu thâm hậu. Khi Lưu Uy lần đầu tiên đến hiệp hội võ thuật thì Bát Cực Quyền của hắn chính là do Tiêu Hải dạy cho. Cái khác với Lưu Uy là Bát Cực Quyền của Tiêu Hải không chỉ có luyện pháp mà chỉ còn đả pháp, uy lực rất lớn. So với Lý Văn Long thì thực lực cũng không kém. Lưỡng hổ tương tranh, tất có một bị thương. Tuy đại học y không có ngăn cản các câu lạc bộ võ thuật gặp nhau so đấu thực lực, nhưng bây giờ là đã vào kỳ thi, nếu có ai bị thương cũng không hay.
Bất quá chuyện này cũng không phải là thứ Lưu Uy có thể giải quyết được, hắn bây giờ chỉ có thể đợi Tiêu Hải quay về để giải quyết.
“Thấy không! Tiêu Hải của hiệp hội võ thuật nghe thấy Lý đại ca của chúng ta tới, đã bị dọa chết khiếp đi rồi. Bọn người của hiệp hội võ thuật đều là võ múa may, nhìn là biết không dùng được. Triệt Quyền Đạo của chúng ta bất cứ ai tùy tiện ra tay, đều có thể đánh hạ bọn chúng” Chờ nửa tiếng mà không thấy Tiêu Hải tới, một số tên của câu lạc bộ Triệt Quyền Đạo nhịn không được đứng lên.
Lưu Uy cau màu hướng về phía thanh âm phát ra thì thấy một tên thân hình cao lớn, là học viên Triệt Quyền Đạo mặc trên người một bộ đồ thể thao đắt tiền, đang hướng đến các học viên khác khoe khoang khoác lác.
Học viên này đối với Lưu Uy có chút ấn tượng. hắn tên là Tôn Cường, là con nhà giàu, trong nhà tiền bạc không thiếu, đang giữ chức Phó trưởng câu lạc bộ Triệt Quyền đạo, chỉ là bản lãnh hơi kém một chút, ngay cả trưởng câu lạc bộ Triệt Quyền Đạo Lý Văn Long, cũng có ít điểm không thích con người của hắn.
“Cước bộ hư phù, tinh khí thì không có nội liễm. Công phu của Tôn Cường so với Lý Văn Long mà nói thì còn kém hơn rất nhiều.” Lưu Uy chỉ là nhìn Tôn Cường liếc mắt một cái, cũng không có nhìn lại hắn nữa.
“Ha! Cái hiệp hội võ thuật như thế này, ta xem bọn ngươi ngay cả câu lạc bộ Triệt Quyền đạo cũng đánh không qua, hiệp hội võ thuật tồn tại, đúng là sỉ nhục cho công phu Trung Hoa chúng ta. Nhưng mà chăm luyện quyền lộ (bài quyền), nhìn một chút có vẻ cũng được đó…” Nhìn thấy bên phía hiệp hội võ thuật không có ai thèm để ý tới mình, Tôn Cường câng câng tự đắc hét to lên.
Lý Văn Long đứng một bên, không những không ngăn lời nói khiêu khích của Tôn Cường, ngược lại còn cười khinh khỉnh đưa mắt nhìn đám người của hiệp hội võ thuật, như cố ý xem nhiệt náo phía hiệp hội võ thuật. Bên hiệp hội võ thuật nghe Tôn Cường nói, mọi người đều phẫn nộ tức giận, nhưng mà sợ uy thế của Lý Văn Long, đều không dám nói gì.
Than nhẹ một tiếng, Lưu Uy biết đã đến lúc mình không ra mặt không xong.
Bị Triệt Quyền Đạo đến tận nơi khiêu khích, lại còn nói nhiều lời sỉ nhục hiệp hội võ thuật, nếu trong hiệp hội võ thuật không có ai đứng ra phản ứng nói lại thì mặt mũi của hiệp hội võ thuật hoàn toàn biết mất.Nếu sự tình này không giải quyết thì xem ra, trong vòng không đến ba ngày thì học viên của hiệp hội võ thuật đều đi mất hết.
“Người tập võ, đánh nhau chỉ vì một lời nói. Đừng nói là Tôn Cường, ngay cả Lý văn Long nếu lên tiếng làm nhục hiệp hội võ thuật, cho dù mình biết đánh không lại, cũng phải đứng ra.”
Nghĩ vậy, Lưu Uy cố gắng ổn định tinh thần, hướng đám người Tôn Cường đi tới trước hai bước.
“Trong quốc thuật, quyền lộ (bài quyền) và đả pháp (thuật đả đấu) đều có tương trợ lẫn nhau, quyền lộ là căn bản của đả pháp, ngay cả quyền lộ không luyện tốt thì làm sao dám tập đả pháp!? Ngược lại, luyện tốt quyền lộ cũng không phải là không thể khắc địch chế thắng. Nếu bạn học có gì chưa rõ thì chúng ta cùng nhau thủ đáp thủ một chút, để cùng nhau ấn chứng xem!”
Đáp thủ (so tay) là một cách thức luận bàn trong quốc thuật. Do đả pháp của quốc thuật hung mãnh tàn nhẫn, thường ra tay là đi liền với sinh mạng, nên từ cận đại xuất hiện Đáp thủ như là một phương pháp luận bàn, thuộc về một loại phương pháp so tài có tính hòa bình.
Nghe Lưu Uy nói hai từ “Đáp thủ”, các học viên của hiệp hội võ thuật mắt liền sang bừng lên. Câu “Đáp thủ” mà Lưu Uy nói là chính là mở màn cho trận so tài giữa hiệp hội võ thuật và Triệt Quyến Đạo.
“Đáp thủ? Tiểu tử, là ngươi tự tìm khổ cho mình đó!”
Tôn Cường nghe thấy Lưu Uy chủ động yêu cầu so tài, có chút sửng sốt, nhưng sau đó lại cười một tia lạnh. Đối với một phó hội trưởng của hiệp hội võ thuật, Tôn Cường cũng không thèm để vào mắt, trong mắt hắn, quyền lộ của Lưu Uy như là một con tôm chân yếu run rẩy, không đáng để hắn phải sợ chút nào.
“Mời!”
Lưu Uy thủ một thế đơn giản trong Bát Cực Quyền, và Tôn Cường cũng đồng thời khoát tay song thủ tạo thành khởi thế của Vịnh Xuân Quyền.
Bát Cực Quyền pháp, còn gọi là Khai môn Bát cực quyền, có kỹ pháp trọng tâm là Lục Đại Khai, có nghĩa là sáu cách phá vỡ sự phòng vệ của đối phương. Bát Cực giao thủ, cương mãnh nhanh nhẹ, lấy công làm thủ, “không chiêu không thế, chỉ đánh xuống thôi” là câu dùng để hình dung Bát Cực Quyền thích hợp nhất.
Ngay khi hai tay của Lưu Uy và hai tay của Tôn Cường vung lên đồng thời giao nhau, khí thế của Lưu Uy đột nhiên biến đổi, dường như là một người đang hoàn toàn hiền hòa, nháy mắt biến thành một con mãnh hổ hung tợn.”
Hình Mãnh hổ hạ sơn.
Thân hình đột nhiên bước tới trước một bước, quyền hai tay duỗi dài đánh thẳng tới trước, ngay lập tức liền phá tan thế thủ của Tôn Cường, tiếp theo quyền tay phải của Lưu Uy vòng đánh ra, mang cả khí thế Thái sơn áp đỉnh, nhằm vào vai của Tôn Cường đập xuống. Đồng thời, cổ họng Lưu Uy bật ra một tiếng quát khẽ, nhưng bên tai Tôn Cường lại nghe như tiếng sét đánh. Trong giây lát, nắm tay của Lưu Uy không chỉ còn đơn giản là một cái nắm tay mà giống như một đầu hổ giương nanh múa vuốt, muời phần hung bạo.
“Bang!”
Một tiếng đột vang lên. Thân hình Tôn Cường trông như một cái bao bố rách, bị một quyền của Lưu Uy đánh văng ra trên mặt đất, vừa bị trúng đòn liền văng ra trên mặt đất đến bốn, năm mét, đập vào đất một cái, thân người như bị méo mó đi, trên mặt tràn đầy nỗi sợ hãi, muốn đứng lên nhưng người lại thấy tê rần, không còn một chút khí lực.
Một quyền, thắng bại liền phân, bốn phía đều khiếp vía!
Lý Văn Long đứng gần bên chứng kiến Tôn Cường thân thể to lớn cũng bị một quyền của Lưu Uy đánh văng đi, thân hình chấn động, hai tay trong túi quần thình lình rút ra ngoài, giấu trong mắt hắn một tia kinh hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT