“Ám kình, ám kình, không ngờ Lý Văn Long có thể luyện tới ám kình, nội kình có thể từ cánh tay truyền ra làm bị thương địch thủ, xem ra vừa rồi, ta còn có chút khinh địch!”

Lưu Uy lùi ba bước, dùng bàn tay trái xoa bóp cánh tay phải để giải cơn đau đớn như kim châm trên cánh tay phải.

Ám kình đả thương địch thủ, mặc dù khả năng xuyên thấu rất mạnh, nhưng so với minh kình có khác. Thông thường, cao thủ đối chiến, khi minh kình không có tác dụng mới dùng ám kình. Hơn nữa, sử dụng ám kình làm cho nội kình hao phí rất nhiều, bình thường cao thủ mới đạt mức ám kình, thi triển một hai lần thì sức lực sẽ cạn.

“Công phu luyện tinh hóa khí của Lý Văn Long, hẳn là không bằng ta. Hắn có thể xuất ra ám kình khi nãy, sợ rằng đã đến cực hạn!” Lưu Uy trong lòng thầm nghĩ.

Để tinh thông ám kình, không chỉ cần nỗ lực, ngộ tính mà còn cơ duyên.

Công phu luyện tinh hóa khí của Lý Văn Long mặc dù không bằng Lưu Uy, nhưng hắn luyện quốc thuật đã mười mấy năm, thời gian dài hơn so với Lưu Uy nhiều, đạt được ám kình cũng không phải là chuyện lạ.

Nhưng mà ám kình loại này, vào thời khắc mấu chốt, đánh lén địch thủ, cũng không có thể đánh ngã người.

Sự thật là, cho dù cao thủ hóa kình hàng đầu đánh nhau, sức lực sử dụng chủ yếu vẫn là minh kình. Ám kình cũng chẳng qua là một cách dụng kình đặc thù mà thôi, giống như một môn ngoại ngữ, hiểu được nhưng cũng không phải lúc nào cũng sử dụng, nhưng vào một số trường hợp đặc thù, sẽ đem lại tác dụng lớn.

Đương nhiên, cao thủ quốc thuật hàng đầu, có thể dùng minh kình đánh ra hiệu quả của ám kình, nhưng đây lại là chuyện khác.

Một lần ám kình đánh lui Lưu Uy, Lý Văn Long như vừa chạy 5.000 mét, mồ hôi đổ như tắm, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Một quyền kia của Lưu Uy, khí thế uy mãnh, nhưng tại thời khắc cuối cùng cảm thụ được ám kình của Lý văn Long nên đã thu hồi ba phần lực đạo, lực lượng còn lại vẫn tiếp tục đánh vào trên cánh tay của Lý văn Long, nhưng không còn khí thế cương mãnh thần tốc nữa nên uy lực cũng giảm xuống không ít.

Nhưng một quyền này, cũng làm cho Lý Văn Long chẳng thấy dễ chịu!

“Còn muốn đánh nữa sao?” Lưu Uy hạ cánh tay phải được xoa bóp nãy giờ, thử xoay hai lần, phát hiện không còn gì đáng ngại, lúc này mới hướng Lý Văn Long hỏi. Hai người lúc này không có thâm cừu đại hận gì với nhau, chỉ có ý chí tranh đấu mà thôi, không cần phải đánh đến mức sống chết.

“Ám kình của ta, chỉ có thể sử dụng một lần, huống hồ lại không gây tổn thương cho ngươi chút nào. Lưu Uy, người thực lực rất mạnh, ta không phải là đối thủ của ngươi!” Lý Văn Long thở hai hơi sâu, nỗ lực bình tâm, lắc lắc đầu, chậm rãi nói.

Nói xong, thanh niên tinh thông đả pháp của Triệt Quyền Đạo, Vịnh Xuân Quyền này nhẹ nhàng chuyển thân, nhảy xuống lôi đài, nhằm hướng thang lầu đi tới.

Mọi người vậy quanh lôi đài tự động nhường được cho hắn. Dù Lý Văn Long thất bại, nhưng hắn cũng đã thể hiện được thực lực, làm kinh hãi hầu hết mọi người ở đây.

“Phân định thắng bại chỉ trong mấy chiêu, đây mới đúng là đả pháp quốc thuật chân chính. Bất quá Lưu Uy này cuối cùng đã nương tay, không có ý làm bị thương Lý Văn Long, Lý văn Long cũng hiểu được nên tự mình nhận thua.” Không ít người không thấy rõ hư thực trong quyền cuối cùng của Lưu Uy, trong lòng tự đoán.

Còn những người như Lâm Đạo Minh, Chu Minh Dương thấy rõ ràng ám kình do Lý Văn Long tại thời điểm sau cùng xuất ra, bức lui Lưu Uy mới không bị bại thê thảm. Đối với Lý Văn Long có thể phát ra ám kình, bọn họ cũng có chút kinh ngạc.

“Ám kình, Lý Văn Long cũng đã đạt đến ám kình. Nếu không do Lưu Uy kia bức hắn xuất ra con bài cuối cùng, tương lai ta cùng Lý Văn Long đối chiến, bất cẩn, sẽ bị hắn đánh lén. Nhưng mà bây giờ không cần phải lo lắng nữa. Lý Văn Long bại dưới tay Lưu Uy, đã không còn cùng ta cơ hội thi đấu!”

Chu Minh Dương vừa nhẹ nhàng vuốt ve hai bàn tay trắng như ngọc, vừa nghĩ trong lòng.

“Tên tuổi trẻ Lưu Uy kia, quyền pháp như một dòng Bát Cực, bất quá trong quyền ý có cả quyền ý của Hình Ý Quyền, thế gia tinh thông cả Bát Cực lẫn Hình ý Quyền, không có mấy nhà. Không biết Lưu Uy hắn là con cái thế gia nào.”

Ánh mắt của Lâm Đạo Minh cứ dò xét trên người Lưu Uy.

Lưu Uy đánh bại Lý Văn Long khiến cho Lâm Đạo Minh chú ý, nhưng mà Lâm Đạo Minh chỉ đoán hắn là con cháu đệ tử của thế gia quốc thuật nào đó mà thôi, cũng không có suy nghĩ nhiều.

Một đệ tử thế gia võ thuật, đi làm heo bắt cọp (ý nói tới chỗ không phải phạm vi của mình để thi đấu là việc nguy hiểm), lên lôi đài thi đấu, chứng tỏ một chút thực lực của mình, cũng không phải là chuyện to tát gì. Lâm Đạo Minh cũng không có cảm giác nào bất ổn. Về thân phận thật sự của Lưu Uy, hắn cũng không nghĩ là sẽ tìm hiểu.

Có một số thế gia quốc thuật rất kiêng kỵ việc bị người khác điều tra. Một lần điều tra nhỏ, cũng có thể dẫn tới việc kết thù oán. Lâm Đạo minh tự nhiên không muốn làm như vậy.

Sau hồi thắng lợi, Lưu Uy đi xuống lôi đài nghỉ ngơi.

“Triệt Quyền Đạo của Lý Văn Long, chuyên về triệt tiêu quyền lộ của đối phương, phản kích trong phòng thủ, phòng thủ và phản kích kết hợp chặt chẽ, xong trong một hơi. Quyền lộ của Triệt Quyền Đạo chuyên về vô pháp vô hạn, với mục đích tất cả là để đánh bại đối phương, ra quyền tàn nhẫn nhanh nhẹn, chỉ tiếc là hôm nay ta không có thấy được uy lực chân chính của Triệt Quyền Đạo của Lý Văn Long.”

Thắng được một trận, Lưu Uy cũng không mừng rỡ, mà lại tĩnh tâm, suy nghĩ lại trận chiến lúc nãy, tìm hiểu những chỗ sở đoản của mình.

Trận đấu giữa Lưu Uy và Lý Văn Long chỉ diễn ra trước sau chưa đầy 10 chiêu, hầu hết là kỹ pháp của Vĩnh Xuân Quyền. Tới lúc cuối cùng, Lưu Uy dùng Tượng hình dồn ép Lý Văn Long, khí thế giống như núi non sụp đổ, căn bản không cho Lý Văn Long một chút cơ hội phản kích, do vậy công phu Triệt Quyền Đạo của Lý Văn Long, Lưu Uy chưa có lãnh giáo được chút nào.

“Thú hình, thú hình, mượn Thú hình tăng cường khí thế, trong lúc chiến đấu, cũng có thể phát huy được hiệu quả không ngờ. Công phu của Triệt Quyền Đạo, đơn giản, nhanh, hữu hiệu, không có động tác nào vô dụng, đáng tiếc đối mặt với Thú quyền của ta, vẫn còn chưa chịu nổi một kích…”

Một lúc suy nghĩ, Lưu Uy đối với quyền pháp đã lĩnh ngộ được thêm một tầng.

Chiêu pháp của quốc thuật, đại đa số đơn giản, thoạt nhìn như các thế quyền múa may, quyền thế có nhiều mà không thực dụng. Trên thực tế, mỗi động tác đều có một khí thế riêng, mượn khí thế đó thì uy lực của quyền pháp mới được tăng tiến, đạt tới mức sức người không có thể tưởng tượng.

Sức người dù sao cũng có giới hạn, người mạnh nhất cũng chỉ là một con người. Nhưng nếu mượn được khí thế của dã thú, khí thế của người đó có thể trở thành như dã thú, dùng thân dã thú đánh người, tự nhiên chiếm ưu thế.

Giống như Lưu Uy, vận dụng quyền pháo của Tượng hình, cả người hoá thân thành một con voi lớn, hắn dậm chân cũng như voi lớn dậm chân, đất muốn chấn động, hắn húc người một cái cũng giống như voi lớn húc người, cho dù bức tường đá cứng cũng phải long móng. Quyền ý như thế, đã không còn đơn giản chỉ là quyền pháp của con người!

Nghe đồn trong các cao thủ quốc thuật, có người có thể mượn cả khí thế sông núi, đại địa, quyền pháp dường như đã đạt đến cảnh giới tối cao, căn bản không có thể bị đánh bại!

Thời gian nghỉ ngơi đã xong, giọng nữ từ loa phóng thanh lại vang lên.

“Mời Lưu Uy, Vương Chung chuẩn bị”

Dưới sự an bài của Lâm Đạo Minh, vốn hai trận đầu để cho Lý Văn Long thi đấu, lộ ra thực lực, để cho Chu Minh Dương biết trước, bất quá Lý Văn Long bại dưới tay Lưu Uy, làm cho hai trận chiến đầu tiên, Lưu Uy liên tiếp phải tham gia.

Lưu Uy đối với đối thủ Vương Chung không biết chút nào. Lý Văn Long, Lưu Uy và Vương Chung này, là ba người ghi danh cuối cùng của hội thi, đương nhiên đượx xếp vào một nhóm. Vòng thứ nhất là Lưu Uy và Lý Văn Long, đương nhiên, Vương Chung này chưa lên sàn lần nào.

Nghe loa gọi tên mình, Lưu Uy hít một hơi dài rồi cất bước về phía lôi đài.

Lúc Lưu Uy bước lên đài thì đối thủ Vương Chung của hắn cũng như một ánh chớp “vu” một tiếng vọt lên trên lôi đài. Thấy Vương Chung kia, Lưu Uy nhất thời ngây người.

Vương Chung kia, chính là trung niên mù hắn đã gặp lúc tới Tập đoàn Hàn Lâm ghi danh ngày hôm qua.

“Người mù này cũng là cao thủ quốc thuật?”

Lông màu Lưu Uy chau lại. Thường nói trong giang hồ, có ba loại người không dễ đối phó. Một là đàn bà, hai là lão nhân, ba là người tàn tật. Những người này đều là người yếu thế trong xã hội, rất ít đi ra giang hồ, nhưng một khi bước ra giang hồ thì nhất định thực lực không phải là nhỏ.

Nhìn thấy đối thủ của mình là một trung niên mù, bản năng Lưu Uy chợt cảm thấy có chút không ổn!

"A, cậu nhỏ. Hôm qua còn chưa cám ơn cậu. Người mù ta mắt không tốt, lên cầu thang rất phiền phức, nếu không nhờ cậu nhỏ giúp thì sợ là ngày hôm qua ta đã không kịp thời gian ghi danh !"

Vương Chung này thân hình thẳng tắp như cây bút, trông như là thủ trưởng của cơ quan kiểm thuế, lúc nhìn Lưu Uy cười để lộ ra hai hàm răng trắng nõn. Vương Chung này so với lão Lý mù mà nói, quần áo hay thân thể đều mang dáng quí tộc.

“Vương Chung này nhận ra ta? “

Lưu Uy trong lòng cả kinh. Người mù Vương Chung này, chỉ có thể dùng cảm giác nghe và các loại cảm giác cảm nhận khác, nhưng đơn giản dùng cảm giác, đã có thể nhận ra Lưu Uy. Không thể nghi ngờ, công phu của Vương Chung đã đạt một cảnh giới cao.

“Vương Chung? Quả nhiên là hắn, hắn tới thành phố J làm gì? Chẳng lẽ người kia cũng đã tới thành phố J? Minh Dương, khi trận đấu này xong, người mời Vương Chung kia lên phòng làm việc lầu ở 8 gặp ta!” Lúc này, Lâm Đạo Minh thấy Vương Chung kia, hơi chau mày, trầm giọng dặn dò Minh Dương hai câu, tiếp theo nhằm hướng thang máy đi đến, chắc hẳn là muốn lên văn phòng trên lầu chờ gặp trung niên Vương Chung kia.

Chu Minh Dương sửng sốt, không biết tại làm sao Lâm Đạo Minh lại coi trọng người mù kia như vậy!

“Cậu nhỏ, hôm qua cậu giúp ta, hôm nay ta cũng sẽ nhường nhịn cậu. Xem đây!”

Trong lúc Chu Minh dương còn đang sững sờ, Vương Chung đột nhiên ra tay, thân hình như điện, nháy mắt đã đến trước người Lưu Uy, đồng thời hai tay biến thành trảo, hướng hai vai Lưu Uy chộp tới. Lưu Uy cảm nhận được quyền thế của Vương Chung, trong lòng cả kinh, phảng phất như một đầu hung ưng (một con chim ưng trống), từ chín tầng trời lao xuống tập kích, căn bản không thể nào tránh được!

“Không tốt!”

Lưu Uy biết, một khi bị hai trảo của lưu Uy nắm được, mình sẽ tất bại chứ chẳng sai. Trong lúc hiểm nguy, thân thể chợt run lên, hai tay biến thành chùy nhằm hai trảo của Vương Chung đập tới, khí thế đột nhiên dâng cao, trông như hổ lên núi, cùng hùng ưng chống đỡ một đòn.

Thú quyền, thế Mãnh Hổ Thượng Sơn!

“Di! Quyền thế thật mạnh!”

Vương Chung đối với chiêu thức lấy cứng chọi cứng của Lưu Uy, khẽ kêu lên một tiếng, hai tay trảo lập tức biến thành chưởng, hai bàn tay như hai cái lá cây đang rơi, đáp nhẹ lên hay nắm đấm của Lưu Uy, làm tiêu tan tám phần quyền ý của Lưu Uy, tiếp theo phiếu hốt hạ xuống, tốc độ nhanh như điện, ấn vào ngực Lưu Uy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play