Cô gái đã bỏ mũ xuống, nàng mỉm cười như đóa hoa rực rỡ. Khuôn mặt trắng nõn nà mang theo mị lực không thể diễn tả thành lời, trong đôi mắt tuyệt đẹp lóe lên thần quang mờ nhạt, cũng khiến cho người ta cảm thấy mơ mộng. Còn có cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kia, thật gợi cảm, làm người ta không khỏi cảm thấy muốn chiếm được nàng.
Hắn mở ô cửa kính quay đầu lại nhìn, cô gái này cũng không tệ. Có thể sánh với Liễu Yên Nguyệt, nhưng miệng lại nhẹ nhàng nói: “ Tiểu thư rất đẹp, nhìn có vẻ quen quen”.
Cô gái nghe thấy thế không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Tiên sinh nhất định biết tôi. Tôi là Thiên Nhan Duyệt, cảm ơn hôm nay anh đã giúp tôi”.
Tiêu Thu Phong lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Người đẹp ta bình thường đều thấy quen cả, nhưng lại không biết. Tên cô rất đẹp”.
Nụ cười trên mặt Thiên Nhan Duyệt trở nên cứng ngắc: “Anh, anh không biết tôi?”
Tiêu Thu Phong mỉm cười nói: “Yên tâm, chỉ cần cô trả tiền xe thì dù không biết tôi cũng có thể chở cô đi. Quên không hỏi, cô muốn đi đâu?”
Thiên Nhan Duyệt bị đánh bại, thì ra đúng là cả thành phố Thượng Hải này có người không biết nàng. Xem ra nàng đã thắng vụ cá cược này. Nàng tuy thắng nhưng không cao hứng chút nào.
Bao người nằm mơ được ở cạnh nàng, cho dù chỉ được một chữ ký, được nghe nàng nói một câu đã là may mắn. Nhưng người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai trước mặt này lại có thể không để ý đến sự tồn tại của nàng. Dù cho nàng là một cô gái bình thường, không có đạo hào quang kia thì nàng cũng tự tin mình cũng là một trang quốc sắc thiên hương.
“Đi đến học viện Bắc Hải, cảm ơn”.
Thiên Nhan Duyệt lần đầu tiên cảm thấy mất mát. Khác với đám người hâm mộ nàng, người đàn ông này làm cho nàng trải nghiệm hai thái cực khác nhau trong cuộc sống. Nàng bị đả kích nên chẳng còn chút sức mà nói chuyện nữa.
Tiêu Thu Phong cũng không ngờ rằng cô gái này lại cùng đường với mình. Đạp ga nhanh hơn, hồn nhiên coi nàng ta không tồn tại. Khiến Thiên Nhan Duyệt không khỏi mở miệng ra định mắng. Nàng được vạn người hâm mộ mà người đàn ông này lại không thèm để ý đến mình. Khiến nàng càng lúc càng cảm thấy tức giận.
Ngay cả nàng cũng không nhận ra, người đàn ông này có phải là từ xã hội nguyên thủy đến đây hay không. Hắn không xem Thần Vực, không đọc báo, không nghe nhạc sao?
Thực ra Tiêu Thu Phong có xem Thần Vực, cũng xem điện ảnh, Nhưng đối với ca sĩ, ngôi sao điện ảnh hắn chẳng có hứng thú. Đặc biệt là khi tiểu thư Na Na xuất hiện càng làm hắn e ngại, không có chút hảo cảm.
Cho nên đối với các ngôi sao này, hắn cũng chỉ cảm thấy quen mắt mà thôi, chứ cũng không nhớ nổi mình đã gặp ở đâu.
Lần đầu tiên Tiêu Thu Phong đến học viện Bắc Hải, nhưng khi tiến vào cửa đã có một cảm giác rất yên tĩnh, làm cho người ta cảm nhận được đây là nơi nuôi dưỡng tri thức. Có lẽ bởi vì có lễ hội điện ảnh, cho nên ngoại trừ sinh viên trong học viện. Người tiến vào cũng chỉ có khách mời mà thôi.
Nhưng cô gái trong xe có vẻ rất có mặt mũi. Xe vừa đến cửa, vệ sĩ canh cửa không cần nhìn vé mời, trực tiếp cho vào. Hơn nữa nhìn vẻ mặt xúc động của hắn, lắp bắp nói
Thiên Nhan Duyệt mỉm cười gật đầu chào hắn, lúc này mới cao ngạo quay đầu lại nhìn Tiêu Thu Phong. Muốn cho hắn biết, nàng được hâm mộ thế nào. Nhưng nàng lại phát hiện Tiêu Thu Phong căn bản không để ý đến cảm giác vinh dự thế này, chỉ là giương mắt nhìn trong đám người như đang tìm kiếm ai đó.
Tiêu Thu Phong nhìn thấy Liễu Yên Nguyệt, nàng cũng nhìn thấy xe của Tiêu Thu Phong. Một bên vẫy vẫy tay, một bên chạy tới. Nhưng xe vừa dừng lại thì người đầu tiên chạy tới không phải là Liễu Yên Nguyệt.
Ở bãi đỗ xe, rất nhiều nam nữ sinh viên đã chạy tới. Theo tiếng hét lớn vang lên, chỉ chưa đầy vài giây sau, xe Tiêu Thu Phong đã bị vây chặt.
“Các bạn, Nhan Nguyệt hôm nay có việc phải đi, rất xin lỗi mọi người. Mọi người trước hết để Nhan Nguyệt nghỉ ngơi một chút. Đợi sau khi lễ khai mạc chấm dứt, cô ấy nhất định sẽ tranh thủ thời gian ký tên cho mọi người”.
Lúc này một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi đang vội vàng đi vào. Xem bộ dạng đúng là một người quản lý. Mà ngay phía sau nàng ta có bốn năm vệ sĩ lực lương đi theo. Tất cả đều đeo kính đen, cách ăn mặc đó giống như sợ người khác không biết bọn họ là vệ sĩ vậy.
Người phụ nữa đi đến bên cạnh Thiên Nhan Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Nhan Nguyệt, nhanh lên một chút, lễ khai mạc sắp bắt đầu. Lúc này không nên lãng phí thời gian ở đây”.
Mặc dù người khác không nghe thấy, nhưng Tiêu Thu Phong lại nghe thấy. Người phụ nữ này rõ ràng không coi đám sinh viên vây quanh ra gì. Hắn mặc dù không hâm mộ ngôi sao nhưng cũng hiểu khát vọng hâm mộ của đám sinh viên này.
Thiên Nhan Nguyệt còn chưa kịp mở miệng đã bị kéo ra khỏi xe. Nhưng Tiêu Thu Phong đã lớn tiếng gọi lại: “Này, tiểu thư, cô quên trả tiền xe”.
Lúc trước hắn chỉ đùa nàng ta mà thôi. Nhưng giờ phút này hắn không vừa mắt người phụ nữ kia. Tự cho mình là quản lý của ngôi sao, nên cho rằng mình cao hơn người khác sao.
Hiện trường đang rất náo nhiệt lại bị lời nói của Tiêu Thu Phong làm cho yên tĩnh. Hầu như tất cả mọi người ở đây đều trợn to mắt tò mò nhìn Tiêu Thu Phong. Người này không phải kẻ ngốc đó chứ, đòi cả tiền xe của Thiên Nhan Nguyệt.
Thiên Nhan Nguyệt là siêu sao hàng đầu, bao nhiêu đàn ông muốn được gần bên nàng, tìm đủ các cơ hội. Từng có người bỏ ra hàng trăm vạn tệ chỉ để mong được ăn tối với nàng. Mà lúc này tên con trai được ngồi chung xe mới nàng, lại còn đòi tiền xe. Nếu truyền ra ngoài tuyệt đối là tin tức trên tất cả các mặt báo ngày mai.
Khuôn mặt trắng nõn của Thiên Nhan Nguyệt đỏ lên. Nàng không ngờ được rằng, người đàn ông này sau khi biết được thân phận của mình mà còn đòi tiền xe của mình trước mặt bao người thế này. Giống như là nàng là một cô gái ham chút lợi nhỏ vậy. Thật sự là làm nàng tức điên lên được.
Nàng tức, quản lý của nàng càng tức hơn. Đối với một ngôi sao mà nói, hình tượng còn quý hơn ngàn vàng, sao có thể cho người ta phá vỡ chứ. Lập tức nàng ta khinh thường nói: “A Hào, trả hai trăm tệ cho lái xe, không cần trả lại”.
A Hào chính là một trong các vệ sĩ, hắn vội vàng lấy tiền. Nhưng Tiêu Thu Phong lại cười cười, không thèm để ý đến ánh mắt khinh bỉ của mọi người, lạnh nhạt nói: “Hai trăm sao đủ, tiểu thư, chúng ta không phải đã thỏa thuận rồi sao, năm nghìn đô. Chỉ cần đùng năm nghìn, ta không muốn hơn”.
Mẹ nó, mọi người đều đổ mồ hôi. Năm nghìn đô tiền xe, không phải đi từ nước ngoài về đây đó chứ.
Tiêu Thu Phong ra vẻ xấu hổ nói: “Ta cũng biết là hơi đắt, nhưng cả hai bên đều tình nguyện. Hơn nữa lúc đó vị tiểu thư này cũng đồng ý. Nếu không có đủ, thì có thẻ tín dụng cũng được?”
Người quản lý hận đến nghiến răng, Thiên Nhan Nguyệt lại xấu hổ đến mặt đỏ bừng lên. Mặc dù Tiêu Thu Phong nói không thật, nhưng với thân phận của nàng sao có thể trước mặt mọi người mà tranh cãi về tiền xe được chứ. Nếu như vậy sau này nàng sao còn có mặt mũi đứng trong giới giải trí chứ.
“Cho anh, 5.000, mời đếm”.
Quả nhiên là người có tiền, cô quản lý rất nhanh lấy ra đưa cho Tiêu Thu Phong. Trong ánh mắt đầy phẫn nộ, không cần phải nói cũng biết muốn đè chết hắn.
Nhưng Tiêu Thu Phong không thèm quan tâm, cầm xấp tiền năm ngàn đô trên tay đập đập vài cái, hài lòng nói: “Tiểu thư, hy vọng lần sau có cơ hội ngồi xe của tôi. Tôi giảm 40%, chỉ lấy 3.000”.
Thiên Nhan Nguyệt làm sao nói chuyện này nữa, vội vàng rơi đi trong sự bảo vệ của đám vệ sĩ và quản lý. LÚc này đối với nàng mà nói, mặt mũi nào mà còn ở lại đây.
Đám người cũng tản đi, đến lúc này Liễu Yên Nguyệt mới nhẹ nhàng đi tới.
Còn chưa kịp nói nàng đã đưa tay che miệng cười khúc khích.
“Anh thật đúng là. Ngay cả người đẹp như Thiên Nhan Nguyệt cũng không để cho mặt mũi. Có lẽ cô ấy hận chết anh”.
Sau đó nàng chỉnh lại quần áo cho hắn, lại hỏi tiếp: “Cô ấy sao ngồi xe anh?”
Tiêu Thu Phong lắc đầu nói: “Làm sao anh biết được. Anh đang dừng xe trên đường thì cô tay chạy tới, bảo ta chở đi. Ta vừa thuận đường, vừa có thể kiếm tiền nên đành phải miễn cưỡng đáp ứng. Cô gái này nhìn không tệ, không ngờ rằng lại tính toán đến thế?”
Liễu Yên Nguyệt dở khóc dở cười, nói: “Thu Phong, anh thật giỏi đó. Tuy tiện đi dạo cũng có thể có người đẹp lên xe, còn kiếm tiền của người ta. Xem ra em phải thay chị kia quản anh thật chặt. Miễn cho anh lại gặp phải những chuyện như thế này”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT