Đêm hôm đó, Tiêu Thu Phong không làm buồn lòng cha mẹ mà đưa Liễu Yên Nguyệt về nhà. Mặc dù không tiến vào Liễu gia, nhưng trước khi chia tay hắn cũng hôn lên đôi môi ngọt ngào của nàng một cái.

Tiêu Thu Phong là một người rất hiểu chuyện, không thể tránh khỏi vậy hãy đối mặt với nó. Người con gái này cũng xinh đẹp, cũng có thể coi như một loại diễm phúc. Ngược lại có tiện nghi liền chiếm mới là có lợi nhất. Còn về trách nhiệm hắn sẽ không phụ trách.

Liễu Yên Nguyệt tự mình đưa lên cửa cũng không thể trách hắn vô sỉ.

Đúng lúc dục niệm trong lòng dâng lên, thì Liễu Yên Nguyệt lại giống như ngày thường mang bữa sáng lên cho hắn. Điều này cũng làm cho Tiêu Thu Phong dở khóc dở cười. Từ khi bà mẹ biết được việc này, trong nhà sẽ không ai chuẩn bị bữa sáng cho hắn. Tóm lại mỗi ngày vừa rời giường bước xuống cầu thang liền nghe được một câu: “ Bữa sáng không có phần của con, muốn ăn đi tìm Yên Nguyệt đó”.

Ài, theo bọn họ vậy. Dù sao ăn của ai cũng không sao cả, không đói chết là được.

Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, bữa sáng mà bà xã hôm nay đưa lên có mùi vị là lạ. Tiêu Thu Phong mỉm cười nói: “ Yên Nguyệt tiểu thư, phiền em lần sau lúc mua thì nhìn rõ một chút, bánh này có thể ăn được sao?”

Bánh của bà xã đúng là bánh trái tim, chỉ là màu sắc không đẹp, chỗ đen, chỗ vàng. Không cần hỏi cũng biết đầu bếp hôm qua ngủ quên nên không nhìn lửa.

Mặt Liễu Yên Nguyệt đỏ ửng lên, xấu hổ cút đầu, lí nhí nói: “Không thể ăn, em xin lỗi, bánh này là em làm. Đây là lần đầu tiên em làm đồ ăn. Sau này em sẽ tự mình làm, làm nhiều một chút sẽ tốt dần lên”.

Mặc dù Tiêu Thu Phong nói không thể ăn, nhưng là nàng vẫn rất trân trọng. Làm mười hai cái bánh cũng chỉ có tám cái này mới có hình chiếc bánh. Buổi sáng bận hơn một tiếng, ngay cả em gái tham ăn muốn ăn một cái cũng bị nàng ngăn lại.

“ Em làm?”

Tiêu Thu Phong thiếu chút nữa sợ đến toát mồ hôi. Cô gái này đem hắn thành vật thí nghiệm, hắn có thể nói càng ăn càng không ngon không?

Liễu Yên Nguyệt khẽ gật đầu, nàng không dám nhìn Tiêu Thu Phong vì sợ bị mắng. Nàng cũng biết, món bánh này mùi vị kém hơn so với mua rất nhiều. Ngày mai nhất định phải tốt hơn một chút.

“Ừm, không tệ. Đại tiểu thư cũng sẽ xuống bếp làm bánh. Anh phải cho em mặt mũi chứ, không thể chê”.

Tiêu Thu Phong có chút cảm động, tình yêu hắn đã từng có. Nhưng cho tới bây giờ chưa có người con gái nào làm bữa sáng cho hắn, đây cũng coi như lần đầu tiên đi.

Cắn vài miếng đã giải quyết hết số bánh, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Liễu Yên Nguyệt, Tiêu Thu Phong cười tà: “ Ăn thì anh ăn rồi, nhưng lát nữa nếu đau bụng, đau dạ dày phải đi bệnh viện thì viện phí em phải trả đó”.

Liễu Yên Nguyệt hận không được xông tới véo véo cái bản mặt đáng ghét đó.

“Hừ, ăn không chết đâu mà lo”.

Liễu Yên Nguyệt cuối cùng cũng không làm như vậy, tức giận ném tập hồ sơ lên bàn hắn. Tức giận đến mức không thèm nhìn hắn một cái xoay người rời đi.

Tiêu Thu Phong lại cảm thấy rất thích thú, hắn cầm lấy tập hồ sơ. Vừa nhìn thấy liền khó hiểu kêu lên: “ Lễ hội của sinh viên điện ảnh có liên quan gì đến tập đoàn Phong Chính chứ?”

Nhìn kỹ mới biết thì ra mỗi năm một lần sinh viên điện ảnh đều tổ chức lễ hội ở Bắc Hải học viện. Mà tập đoàn Phong Chính chính là công ty tài trợ lớn nhất, đương nhiên sẽ nhận được thông báo. Toàn bộ trang phục trong lễ hội đều do công ty thời trang của tập đoàn Phong Chính cung cấp, coi như làm công tác quảng cáo.

Nghe nói Liễu Yên Nguyệt học ở Bắc Hải học viên ra, xem ra lấy việc công vào việc tư, cô nàng này rất biết cách.

Tuy nhiên lễ hội điện ảnh khổng lồ này sẽ có không ít ngôi sao đến. Nếu như bọn họ mặc quần áo do công ty thời trang của tập đoàn Phong Chính thiết kế. Thì tin rằng sẽ nhấc lên một trào lưu mới, từ điểm này mà nói cũng không có hại.

Nếu là quảng cáo vậy đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ các điều kiện. Tiêu Thu Phong lập tức múa bút thay đổi một ít điều kiện tài trợ trong này. Sau đó lập tức giao cho người quản lý một lần nữa đặt ra.

Khi Liễu Yên Nguyệt một lần nữa nhìn thấy bản kế hoạch này hai mắt trợn trừng lên, sững sờ một lát. Sau đó nhịn không được cười rộ lên.

“Anh ấy thật đúng là không làm điều gì có hại cho mình” Vừa nói nàng cầm lấy điện thoại trên bàn gọi đi.

“Viện trưởng, em là Liễu Yên Nguyệt. Là như thế này, chuyện lần trước mà chúng ta đã bàn cơ bản không có vấn đề gì. Tiền tài trợ tập đoàn Phong Chính còn có thể tăng lên một chút, chỉ là điều kiện tài trợ có chút thay đổi...”

Cho dù đã ra trường ba năm, nhưng nàng vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của Bắc Hải. Đông Nam tam mỹ, trong đó có một đóa thuộc về Bắc Hải. Liễu Yên Nguyệt vì vậy trở thành một người nổi tiếng của Bắc Hải học viện. Gặp phải những chuyện thế này, người mà viện trưởng có thể nghĩ đến đương nhiên không có nhiều, chỉ có thể mời nàng cứu tế.

Triệu Nhược Thần mấy ngày qua tâm trạng rất không tốt, trong lòng vừa tức lại vừa khẩn trương. Nhưng đồng thời nàng vẫn không thể tìm được đáp án.

Ngày đó sau khi ăn miếng bánh mì mà Tiêu Thu Phong ép ăn, nàng cả đêm không ngủ. Sau đó đám xã hội đen lại gây chuyện. Mà Tiêu Thu Phong lại làm cho nàng cảm thấy rất thần bí, dù cho nàng không muốn nghĩ đến hắn nữa cũng không được.

Ngày thứ hai khi trở lại Cục, chị Vũ dĩ nhiên nói chuyện này không cần tiếp tục tra xét nữa càng làm cho nàng thêm buồn bực.

Nàng vẫn muốn chị Vũ báo thù cho mình, cho nên nàng liều mạng khuyên bảo. Nhưng chị Vũ chỉ cười cười nói đây là lệnh của cấp trên. Nàng hỏi nguyên nhân chỉ nghe được hai chữ: Bí mật.

Chị Vũ đã đi, tổ chuyên án cũng được triệt tiêu, vụ án vũ khí cũng trở thành mê án. Về phần cấp trên sao lại làm như vậy cũng không phải là một cục trưởng nhỏ bé như nàng có khả ăng biết đến. Ngay cả chị Vũ quan hệt tốt nhất cũng không lộ ra nửa lời, nàng còn biện pháp gì nữa.

Trong lòng rất khó chịu cần phải tìm chỗ phát tiết. Cho nên khi một nhân viên cảnh sát mang một tên dê xồm bắt được trên xe bus đã bị Triệu Nhược Thần kéo vào trong phòng hỏi cung suốt hai tiếng đồng hồ. Khi ra, mặt hắn vẫn như bình thường, chỉ là hít vào nhiều mà thở ra thì ít.

Người đàn ông này chỉ là sờ sờ mông một cô gái ở đằng trước nên bị đánh hội động một trận, sợ đến mức hắn sắp vãi đái ra quần. Khi được cảnh sát đến cứu hắn liều mạng thừa nhận hành vi phạm tội của mình. Làm cho người cảnh sát vừa mới hỏi hắn dở khóc dở cười.

Tên này đúng là không thấy quan tài không đổ lệ.

“Cục trưởng, ta có tin tức báo cáo với Cục trưởng” Lý Hải Bân lao vào, dáng vẻ rất khẩn trương.

Biết tâm trạng của cục trưởng mấy ngày gần đây không được tốt, nếu không phải có chuyện lớn Lý Hải Bân cũng sẽ không vào.

Đang lo không có chuyện gì, nhàn đến phát chán rồi đây.

“Có chuyện gì?” Triệu Nhược Thần hỏi.

“Đám xã hội đen gần đây đánh nhau rất ác liệt. Chúng tôi vừa mới phát hiện ở Sơn Câu hơn trăm xác chết. Toàn bộ đều là người Thiết Huyết Đoàn. Cục trưởng, chúng ta có phải nên lập tức hành động. Nếu không tình huống này sẽ càng ngày càng diễn ra nhiều hơn”.

“Bốp” một tiếng, Triệu Nhược Thần vỗ mặt bàn lớn tiếng mắng:

“Mấy người này thật sự càng lúc càng to gan. Đội trưởng Lý, anh phân phó cho anh em cấp dưới giám sát mọi động tĩnh của Thiết Huyết Đoàn cả ngày lẫn đêm cho tôi. Phi báo đội chuẩn bị sẵn sàng nhận lệnh. Tôi sẽ báo cáo cấp trên nhờ quân đội hỗ trợ, áp chế đám người ngông cuồng không coi pháp luật vào đâu này”.

Cái gọi là chính tà bất lưỡng lập đã là tiêu chuẩn sống của Triệu Nhược Thần. Nàng đã sớm muốn bắt hết đám xã hội đen ngoài vòng pháp luật này. Nhưng là khi nàng trở thành cục trưởng mới biết được có một số việc không đơn giản như nàng nghĩ.

“Cái gì là chính, cái gì là tà. Cái gì là trắng, cái gì lại là đen?”

Ông già cười cười nói: “Con gái ngoan, cha sống hơn nửa đời người còn không phân biệt được. Con sao có thể hiểu được chứ? Làm những chuyện con đáng làm, con đủ tư cách làm cảnh sát”.

Ông già luôn luôn nghiêm khắc với nàng, khi nàng đưa ra vấn đề này lại chỉ lạnh nhạt trả lời như vậy. Lúc đó, Triệu Nhược Thần cảm thấy rất mơ hồ, suy nghĩ của cha nàng dường như không quá trong sạch.

Lúc này Triệu Nhược Thần đã quyết định sẽ dọn dẹp sạch sẽ đám ngưu quỷ xà thần này đi. Để nơi nàng quản lý trở thành một vùng đất yên bình.

Lời trợ giúp rất nhanh được đưa đến trong tay Triệu Quang Bình. Trong hệ thống chính trị ở Đông Nam, Triệu Nhược Thần là con gái của Tổng tư lệnh Đông Nam quân khu Triệu Quang Bình cũng không phải là một điều bí mật. Cho nên dù cho cấp trên của Triệu Nhược Thần cảm thấy đề nghị của nàng không ổn vẫn vứt vấn đề khó này sang cho Triệu Quang Bình.

Triệu Quang Bình khoảng sáu mươi tuổi, nhìn sơ qua giống như một ông già tiều tụy. Người như thế này mà xuất hiện ở thành phố rất dễ dàng bị người ta không để ý tới. Nhưng trong doanh trại Đông Nam, hắn chính là kẻ một tay che trời. Quân nhân kiêu ngạo nhất cũng vô cùng cẩn thận trước mặt vị Tổng tư lệnh này.

Nhìn bản kế hoạch cùng thư xin quân đội viện trợ, Triệu Quang Bình khẽ lắc đầu. Mặc dù hắn rất kỳ vọng vào con gái mình, nhưng con gái dù sao vẫn là con gái. Có chút tiềm chất nhưng huấn luyện không ra. Nó đã không còn trẻ con nữa, nhưng suy nghĩ vẫn quá đơn thuần.

“Thông báo xuống bên dưới, thông qua bản kế hoạch hành động này. Quân đội toàn lực hỗ trợ, tất cả nghe Triệu cục trưởng chỉ huy”.

Nếu nó đã có tâm nguyện này thì Triệu Quang Bình sẽ thỏa mãn nó một lần. Có lẽ đây là lần cuối cùng, Triệu Quang Bình thầm suy nghĩ, con gái đã không còn nhỏ nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play