Ngoại trừ Hắc Dạ nhìn chằm chằm trận chiến này. Ở Bắc Kinh cũng có rất nhiều người đang quan sát. Chỉ là bọn họ dám tới gần, chỉ cẩn thận đứng bên rình coi, trận đấu siêu cấp này không phải bọn họ có thể thừa nhận. Hai anh em Hoàng gia mặc dù chạy ra được nhưng bọn chúng cũng không có cơ hội nào hết. Bị quân đội mà Đinh gia khống chế bắt sống. Lúc này chính là cơ hội tốt nhất đối phó Hoàng gia, Đinh Bổn Quân cũng không phải kẻ ngu sao có thể bỏ qua.
Số một tự mình hạ lệnh, sớm đã ra lệnh tối cao với toàn bộ quân đội Bắc Kinh. Tự nhiên có người tiếp nhận chức vụ của hai anh em Hoàng gia. Mặc dù có người không phục nhưng không có vấn đề gì. Chỉ cần ngày mai tin tức Hoàng gia thảm bại được truyền ra, mấy kẻ phản đối cũng sẽ trở nên đàng hoàng.
Lão Miêu cũng đã ra tay, nhưng rất đáng tiếc Hoàng Đạo Sinh mặc dù bị thương nặng nhưng bọn họ cũng không thể ngăn cản. Bốn Lão Miêu liên thủ nhưng một chết, hai bị thương mà không ngăn được Hoàng Đạo Sinh chạy trốn. Nếu như không phải Hoàng Đạo Sinh đang bị thương, bốn Lão Miêu sẽ biến thành bốn xác chết.
Nếu như không biết Tiêu Thu Phong cường đại như thế nào, chỉ từ việc Lão Miêu thảm bại, Số một cũng có thể tưởng tượng ra hắn cường đại như thế nào. Đây là điều người bình thường không thể nghĩ ra.
Chẳng qua không một ai biết trong trận chiến với Hoàng Đạo Sinh, lực lượng xa lạ trong cơ thể Tiêu Thu Phong đã có tác dụng quan trọng.
Kinh vệ quân rốt cuộc cũng tới. Chẳng qua bọn họ không hỏi gì, chỉ dọn dẹp chiến trường, mang các xác chết đi, rất nhanh ngôi trạch viện tan hoang đã khôi phục yên lặng. Bởi vì người quá nhiều nên chỗ ở cũng là cả một vấn đề. Cũng may hầu hết đều sinh ra ở trong sa mạc, có thể ngủ ở bất cứ đâu.
Tiêu Thu Phong ngủ thiếp đi làm mấy nàng rất sợ. Cũng may Vũ biết cách chữa bệnh, sau khi cẩn thận quan sát nói cho mọi người không có gì, lúc này tâm trạng mọi người mới được yên. Tư Mã Lạc và Triệu Nhược Minh cũng bị đuổi ra, trong phòng chỉ có mấy nàng và Tiêu Thu Phong nằm trên giường.
“Chị Vũ, thật sự làm em sợ muốn chết, chết nhiều người quá” Thảm cảnh đó đối với Đinh Mỹ Đình mà nói là lần đầu tiên, đây không phải phim mà là sự thật, nhìn đám người sống không ngừng ngã xuống, nàng muốn nôn cũng không nôn được.
Hai tay lúc này vẫn còn run lên, trán đầy mồ hôi, nàng không chịu nổi.
Mấy nàng Triệu Nhược Thần hiểu rõ tâm trạng của Đinh Mỹ Đình lúc này. Bởi vì trước đó bọn họ cũng đã có tâm trạng này, các nàng đã gặp phải những việc tàn khốc hơn.
“Mỹ Đình, em đã biết thân phận của Thu Phong, đây là những điều mà người phụ nữ của Tiêu gia phải chấp nhận. Nếu em cảm thấy quá nặng nề, có thể buông bỏ. Bởi vì đường tương lai trên vai chúng ta cũng sẽ gánh chịu trách nhiệm này rất nhiều. Đến lúc đó chỉ không chỉ có mình hạnh phúc”
Yêu một người chính là một loại trách nhiệm. Dù là nam hay nữ đều là giống nhau. Chấp nhận Tiêu Thu Phong, chính là chấp nhận tất cả, tình yêu, thù hận hòa vào làm một không hề phân biệt.
Nàng đi tới trước giường, nhìn Tiêu Thu Phong lặng lẽ ngủ trên giường, tình cảm ôn nhu từ từ tăng lên. Nàng biết dù đường tương lai khó đi như thế nào thì đó cũng là sự lựa chọn của nàng, nàng không hề hối hận.
Càng hiểu rõ người đàn ông này, đó chính là sự khảo nghiệm đối với nàng.
Nàng thầm nói với mình: “Mình sẽ không bỏ qua. Đinh Mỹ Đình, mày yêu Tiêu đại ca, mày sẽ chấp nhận tất cả áp lực của anh ấy, yêu anh ấy, quan tâm đến anh ấy. Mày nhất định phải luôn ở bên hắn, cả đời”
Làm cho cô gái thuần khiết như thế này thừa nhận, quả thực khá khó khăn. Nhưng Đinh Mỹ Đình không hổ là con cháu Đinh gia, có bản tính ngang ngạnh, không khuất phục. Nàng từ từ dẹp đi nỗi sợ hãi trong lòng, quên đi cảnh giết chóc máu tanh đó. Trong mắt nàng chỉ có tình yêu nồng nàn.
Đêm đó mấy nàng đều nghỉ ở trong căn phòng này. Ngoại trừ tiện chăm lo cho Tiêu Thu Phong, càng bởi vì nơi này đã bị phá hủy nặng nề, người quá nhiều không đủ chỗ ở. Mở cửa sổ ra nhìn thì thấy toàn là lều. Ngay cả Tư Mã Lạc cũng tò mò, cùng Triệu Nhược Minh thử ngủ lều của người Trung Đông.
Trận chiến này không mấy người biết. Nhưng những người nên biết đều đã biết. Bắc Kinh là một nơi tất cả đều nhìn chằm chằm vào, huống hồ là xảy ra chuyện lớn như thế này. Số một đã phát ra cấm lệnh tối cao của quốc gia, bí mật xử lý tất cả thế lực của Hoàng gia. Tin rằng rất nhiều gia tộc ở Bắc Kinh gặp đả kích nặng nề.
Chẳng qua việc này do Đinh Bổn Quân phụ trách, không quan hệ gì mấy với Tiêu Thu Phong. Vừa cảm thấy tỉnh lại, trước mắt đều là những ánh mắt quan tâm, làm cho hắn cảm thấy thoải mái. Bất cứ lúc nào có người quan tâm đến mình, đều là một loại hạnh phúc.
“Tiêu đại ca, Tiêu đại ca tỉnh rồi, Tiêu đại ca thực sự đã tỉnh” Đinh Mỹ Đình hưng phấn đến độ sắp phát khóc. Mặc dù Vũ nói Tiêu Thu Phong không nói gì nhưng nàng chưa từng thấy Tiêu đại ca ngủ say như vậy, ngay cả bên ngoài ồn ào như vậy cũng không làm hắn tỉnh lại.
“Tiêu đại ca, anh không có việc gì, không có việc gì chứ”
Vũ cười nói: “Mỹ Đình, nếu như em muốn biết anh ấy có chuyện gì hay không, thì phải cho chị xem chứ. Em cứ nắm lấy tay Phong như vậy, cho dù không có việc gì cũng bị em nắm đến bị thương đó”
Thấy Tiêu Thu Phong tỉnh lại, Vũ thực ra đã biết hắn chỉ hơi mệt, ngủ một giấc là tỉnh lại, người đàn ông này sẽ khỏe mạnh, không cần lo lắng. Cho nên nàng mới trêu cô em này.
Mặt Đinh Mỹ Đình đỏ lên, nhường vị trí này cho Vũ, vội vàng nói: “Chị Vũ, chị mau nhìn xem, mau nhìn xem Tiêu đại ca có bị nội thương không. Xem anh ấy có chỗ nào không ổn không?”
Vũ đã ôm lấy Tiêu Thu Phong, không để ý đến mấy cô nàng bên cạnh, hôn lên mặt hắn một cái, cười nói: “Được rồi, ông xã, khổ cho anh. Mau nói cho Mỹ Đình anh không có việc gì. Cô bé đó thực sự rất quan tâm đến anh. Đêm qua cô bé đó không ngủ, em đã nói không có việc gì mà cô ấy không tin”
Tiêu Thu Phong khẽ cười, hôn một cái, tỏ vẻ ngày mới đã đến.
“Mỹ Đình, anh không sao, đêm qua chỉ là vận công quá độ nên mệt mỏi mà ngủ như chết thôi” Vừa nói hắn lập tức dậy, giơ tay ra vận động một chút, còn nói thêm: “Xem xem, không phải sao, anh không có việc gì. Được rồi, giường này tặng cho em. Em ngủ đi, cô bé xinh đẹp thế này mà lại biến thành gấu mèo rất xấu đó”
Ruth và Triệu Nhược Thần đều cười cười, tiếng cười truyền đến tai mọi người bên ngoài. Mọi người biết Tiêu thiếu gia không có vấn đề gì.
Đinh Mỹ Đình đúng là rất mệt, bị Tiêu Thu Phong ôm lên giường, rất nhanh nàng đã ngủ thiếp đi. Lúc bốn người đi ra, trong viện đã đầy chặt người, rất náo nhiệt.
Mấy người này mới đến Bắc Kinh, toàn ăn là bánh bao. Mới buổi sáng mà không biết Tư Mã Lạc dùng biện pháp gì mà chuẩn bị được rất nhiều món ăn đặc sản của Bắc Kinh, mấy con vịt nướng thơm ngát tràn ngập trong viện.
“Tiêu thiếu gia”
“Tiêu thiếu gia tới”
Trong mọi người ở đây đều là các khuôn mặt quen thuộc. Labus và Lang Nha đang tranh nhau đùi một con vịt nướng, lúc này thấy Tiêu Thu Phong đến không khỏi xấu hổ. Nếu như người không biết còn tưởng rằng bọn chúng là ăn xin nữa.
“Labus, Lang Nha, đêm qua hai thằng mày biểu hiện rất xuất sắc, linh hoạt như thỏ, hung ác như Lang( chó sói) đây mới là tính cách của chiến sĩ. Tao muốn lưu bọn mày lại”
Labus cười nói: “Tiêu thiếu gia, chúng tôi nguyện ý lưu lại. Vịt nướng ở đây ngon hơn ở Hongkong nhiều, rất thơm ngon lắm”
Tất cả mọi người trong viện đều nở nụ cười, niềm vui sau thắng lợi đã đến. Sự xuất hiện của Tiêu Thu Phong nói rõ trận chiến này bọn họ đã toàn thắng.
Hoặc là chỉ cần có Tiêu thiếu gia, bọn họ bách chiến bách thắng.
“Được rồi, chỉ cần bọn mày thích, tao có thể đáp ứng. Các người có thể ăn hết các món ngon Trung Quốc. Nhưng các người phải biết rằng tao chuẩn bị thành lập Lang tổ. Muốn biến các người thành Lang, đánh đâu thắng đó, cường đại như thần binh. Cho nên sau khi ăn xong các món ngon, tao sẽ giúp các người giảm béo”
Cường đại như thần binh, đối với tất cả mọi người ở đây đều rất hấp dẫn, ngay cả Triệu Nhược Minh cũng vậy. Mặc dù trận đánh hôm qua hắn không yếu, ít nhất được chị gái khen gợi. Nhưng hắn biết mình còn kém Thần binh chiến đội quá xa.
“Tiêu thiếu gia, tôi đăng ký, tôi đăng ký” Lang Khuyển bỏ qua việc tranh đoạt, chạy về phía Tiêu Thu Phong. Đây là cơ hội ngàn năm có một. Mặc dù hắn từng thề phải khiêu chiến Tiêu Thu Phong, nhưng bây giờ có thể thấy khiêu chiến là không có khả năng. Như vậy trở thành thần binh tiếp theo chính là một sự mong chờ.
Rất nhanh hơn trăm cao thủ được điều đến từ Trung Đông đều giơ tay đăng ký. Ở Trung Đông, thần binh là huấn luyện viên cường đại nhất, được tất cả binh lính Ma quỷ binh đoàn tôn kính, bọn họ đương nhiên đều muốn trở thành người như vậy.
“Tiêu thiếu gia, Hoắc lão tới”
Một Thần binh chiến đội vội vàng đi vào, nhẹ nhàng bẩm báo với Tiêu Thu Phong. Tiêu Thu Phong vừa nghe được thì đã thấy Hoắc Phi Trữ bước nhanh vào. Ông rất khẩn trương, hơn nữa rất lo lắng.
Vừa thấy Tiêu Thu Phong, lão già vội vàng chạy tới, đi đến bên cạnh Tiêu Thu Phong. Mắt ông sưng đỏ, nước mắt như muốn chảy ra. Ông đã nghe được tin trận chiến hôm qua, cho nên mới sáng sớm đã chạy tới.
Người thân đúng là người thân, tuyệt đối không thể giống những người khác. Giống như bây giờ, tâm trạng của ông, Tiêu Thu Phong có thể cảm nhận được. Ông sợ mất đi, bởi vì bản thân Tiêu Thu Phong cũng như vậy.
“Ông ngoại, không có gì đâu. Ông xem, cháu không phải tốt lắm sao”
Chưa đợi ông nói, Tiêu Thu Phong đã cười an ủi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT