Mặc dù rất nhiều người đều coi Tiêu Thu Phong là Long Thần thứ hai. Nhưng khi hắn sử dụng Long biến tâm quyết, Hoàng Đạo Sinh vẫn kêu lên sợ hãi: “Long Biến...”

“Không sai, đây là Long Biến, dù Hắc ma thủ của mày đã đại thành cũng sẽ thua mà thôi”

Đối với võ công này, trong lòng Hoàng Đạo Sinh có một bóng ma rất lớn. Năm đó hắn được xưng người đứng đầu trong quân đội, nhưng lại thua trên tay Tiêu Mại Phi mới ra đời. Mà võ công hắn sử dụng chính là Long biến tâm quyết, giống hệt Tiêu Thu Phong.

Nhìn thân hình Tiêu Thu Phong, như Long Thần sống lại.

Hắc ma phệ hồn thủ của Hoàng Đạo Sinh đã luyện hóa mỗi một tia ánh sáng trên đời, giống như Hắc Dạ chỉ có thế giới tăm tối mới là nơi dành cho hắn. Khí tức lạnh lẽo tràn ngập cả hiện trường, làm cho sát khí của Phá phủ Trầm chu dâng lên, càng thêm điên cuồng. Những sát thủ này đều bị ma khí xâm nhập, lúc này bị kích thích mắt đỏ rực lên, không màng sống chết, chỉ biết giết chóc.

Ba huynh đệ Hoàng gia vừa đánh vừa lui. Mà sát thủ Phá phủ Trầm chu lại quấn lấy mọi người. Đội viên thần binh, mỗi người một chiến trường, sử dụng thủ đoạn máu lạnh, không hề nương tay, trạch viện đầy xác chết, máu chảy thành sông, nhưng giết chóc vẫn chưa chấm dứt.

“Con mẹ nó, những thằng này điên rồi, còn ghê hơn cả ông. Thực sự không biết chữ chết viết như thế nào sao?” Lang Nha nhắm bắn một thằng, nếu nói về bắn nhau, không mấy ai là đối thủ của hắn. Nhưng chém giết nhau, hắn không bằng cả Labus.

Mị Ảnh được bố trí ở ngoài cùng đã mạnh mẽ xông vào. Babi lao lên trước tiên, tay cầm một con dao đã đầy máu. Theo sau nàng là một đám phụ nữ được Ruth huấn luyện đặc biệt, lúc này đã không là phụ nữ nữa, thành những cái bóng, là cao thủ giết người.

“Giết hết chúng” Ruth không có thời gian nói gì, quát lên chói tai, vung kiếm như bay, đánh về phía mấy đội trưởng sát thủ. Nàng đã sớm phát hiện ra đám sát thủ này do mấy người đó khống chế, quyết định giết trước.

Các sát thủ Đồ Thần bắn tỉa xung quanh cũng không chậm trễ, chỉ cần có sát thủ riêng lẻ, một phát súng là mất mạng, tài bắn súng của những người này vô cùng xuất sắc.

Babi giơ tay lên, lạnh lùng quát: “Giết vào”

Mị Ảnh không ẩn thân nữa, sáu thành viên làm thành một tổ, tạo thành trận thế tứ phương, như một máy chém từ từ tiến tới. Mấy sát thủ muốn ngăn cản đều bị cắt thủng bụng, máu và ruột gan chảy ra, ngã xuống giãy dụa một lúc rồi mới tắt thở.

“Anh cả, bố sao rồi?” Ba anh em Hoàng Gia Minh được các thành viên Phá phủ Trầm chu liều mạng hỗ trợ đã đột phá vòng vây thần binh. Nhưng quay đầu nhìn thì thấy Hoàng Đạo Sinh đang bị Tiêu Thu Phong áp chế, không thể không chết, không thể nào rời đi.

Hoàng Gia Lôi lớn tiếng kêu lên: “Bố đã tu hành cảnh giới cao nhất của ma công là Thiên ma huyễn thuật. Không có gì, lão Nhị, chúng ta nhất định phải tập hợp tất cả lực lượng phá vòng vây ra ngoài thành. Tao lo rằng trong quân có biến, cần phải lập tức trở về”

Hoàng Gia Tinh cũng không ngu. Hoàng gia bị thương nặng như thế này, sẽ có rất nhiều người bỏ đá xuống giếng. Bây giờ quan trọng nhất chính là nắm lấy tất cả lực lượng, tất cả đều có thể làm lại.

Túy Quỷ cũng thấy, hét lên với Dạ Ưng” “Lão Ưng, không thể để chúng rời đi, không sẽ vô cùng nguy hiểm” Đến lúc này dù dùng mông cũng có thể nghĩ ra. Một khi hai đại tướng phương Bắc nắm giữ quân đội trở về nơi đó, hậu quả như thế nào, đó chính là trả thù.

Đây không phải điều bọn họ muốn thấy.

“Yểm hộ cho tao, giết” Dạ Ưng vừa nói, Túy Quỷ đã chắn trước mặt hắn, thay hắn mở đường máu. Dạ Ưng am hiểu nhất chính là thuật Phi tường. Hai người một trên không trung, một dưới mặt đất đã xông tới trước mặt ba huynh đệ, không nói một câu gì chém giết nhau, tập kích.

Hoàng Gia Minh nhìn hiện trường đầy máu, hai mắt đầy căm hận. Chỉ tiếc lực lượng của hắn có hạn, nếu không giờ phút này nhất định sẽ chém giết đám người đó, tiết mối hận trong lòng.

“Để em, anh cả, anh hai, hai anh có trách nhiệm nặng nề, em bảo vệ hai người rời đi, đi mau” Vừa nói hắn không để ý đến cơ thể bị thương, chắn trước mặt Dạ Ưng.

Hoàng Gia Tinh nhìn Dạ Ưng một cái, lớn tiếng nói: “Dạ Ưng, nếu mày dám làm Lão tam nhà tao bị thương, nhất định sẽ có một ngày tao cho mày chết không có chỗ chôn”

Nhưng không cho Hoàng Gia Tinh có một tia do dự, Lão Đại đã kéo tay hắn, lui lại thật nhanh rời khỏi chiến trường. Dù là những tay súng bắn tỉa cản đường cũng không thể giết chết bọn họ.

“Hoàng gia có kết quả này là do bọn mày gieo gió gặp bão. Tao chỉ làm việc bọn tao nên làm” Dạ Ưng nói: “Hoàng tam thiếu gia, chỉ cần mày không ra tay, tao tuyệt đối không làm mày bị thương. Tội của mày sẽ do quốc gia xét xử”

“Ha ha ha, nực cười. Ai dám phán tội tao. Thắng làm vua, thua làm giặc, từ trước đến nay luôn là như vậy. Dạ Ưng nghe nói mày là cao thủ giỏi nhất Long Tổ. Tối nay cho Hoàng Gia Minh tao thấy đi”

Một ngụm máu phun ra, trên mặt Hoàng Gia Minh hiện lên nụ cười tà dị, gần như chỉ trong nháy mắt khí thế hắn đã điên cuồng tăng lên. Lực lượng đột nhiên tăng mạnh này chính là ma công Thấu lực công pháp, hy sinh nửa đời mình, tăng lực lượng của bản thân lên một cách đầy bá đạo.

Đây có lẽ là thực lực chính thức của Hoàng Gia Minh được đám thanh niên Bắc Kinh xưng là cao thủ số một.

“Đến đi, chiến đi, Hoàng gia tao không bao giờ khuất phục, cúi đầu trước bất cứ ai” Khí thế này nếu như không phải có tâm tư hẹp hòi ích kỷ thì chính là may mắn của quốc gia, may mắn của dân tộc. Nhưng đáng tiếc Hoàng gia chỉ vì cái lợi của riêng mình, quá ích kỷ, làm nhiều chuyện xấu như vậy, còn bồi dưỡng nhiều cao thủ như vậy. Có thể thấy đã sớm có âm mưu.

Thuật phi tường của Dạ Ưng đã được vận chuyển đến cực hạn, không ngừng giết chóc, tuyệt đối không hề thua kém Cuồng túy quyền của Túy Quỷ. Nhưng Hoàng Gia Minh lúc này như một pho tượng đá cường đại không thể áp chế, cương khí hộ thân cường đại đến mức khó tin. Mặc cho Dạ Ưng công kích, hắn không hề động đậy.

“Bạo kích” Hai tay hợp lại, một cước đạp xuống mặt đất, thân hình như tên lửa đột ngột bay lên, lực lượng khổng lồ đánh thẳng vào Dạ Ưng. Hoàng Gia Minh mặc dù không thể đứng quá lâu trong không trung nhưng cú nhảy cao này lại làm cho Dạ Ưng nguy cơ chết người. Có thể nói nếu bị đánh trúng không chết cũng mất nửa mạng.

Vũ xuất hiện, hai thanh phi đao sắc bén trong nháy mắt bay thẳng vào yết hầu Hoàng Gia Minh. Hoàng Gia Minh hơi tránh ra, nhưng sức bật đã hết, từ giữa không trung tức giận hạ xuống. Lúc này hắn đã bỏ qua Dạ Ưng, lao về phía Vũ.

Quát to một tiếng: “Muốn chết” hai quyền cực mạnh như Phích lịch thần chưởng trong truyền thuyết, có thể phá núi, bá đạo đánh tới.

Thân hình Vũ di động vô cùng linh hoạt như cơn gió, không ngừng di chuyển và rời khỏi phạm vi công kích của quyền. Nhưng lúc này tất cả mọi người đều biết Hoàng Gia Minh Hoàng tam thiếu gia không còn vô dụng như bề ngoài nữa, mà lực lượng đã tăng lên làm cho hắn trở nên cường đại.

Tiêu Thu Phong hóa thân thành Long hình, đang chiến đấu với lực lượng của hắc ma. Không thể không nói lúc trước đã đoán đúng. Gia chủ Hoàng gia này đúng là có lực lượng càng thêm cường đại hơn Long Tương, hoặc là từ bề ngoài thì đúng là như vậy. Nhưng từ thái độ của mấy lão hồ ly này có thể biết kẻ nào cũng che giấu.

Thức thứ hai của Long biến tâm quyết đã được phát ra.

“Long Diệt Thiên”

Bắt đầu từ Hỏa Long, trong nháy mắt đã biến thành Thủy Long, khí tức trở nên băng giá, hàn khí lạnh không kém Ma Quỷ. Hỏa Long biến thành Băng Long, lực lượng vô phong chi cảnh khiến Long biến tâm quyết tiến hóa, có được chân thân biến ảo bất diệt.

“Thiên ma huyễn thuật” Ma công cường đại nhất cũng đã được thi triển. Thân hình Hoàng Đạo Sinh đã dung nhập vào trong bóng đêm, như khói như khí, ngay cả Tiêu Thu Phong cũng không tìm được một tia ba động, tư cảm mở ra, dưới ánh trăng mông lung mấy đạo khí đoàn mờ nhạt bao phủ bốn phía, như gió thổi qua vô cùng êm ái.

Nhưng đây là chân thân của Hoàng Đạo Sinh, không cần nghi ngờ.

“Long Biến....” Thức thứ ba của Long biến tâm quyết rốt cuộc ngưng tụ chân lực khổng lồ điên cuồng phát ra. Đối với Tiêu Thu Phong mà nói, đây là Trăn cảnh.

Giờ phút này năng lượng xa lạ không hề di động chút nào mấy ngày qua đang từ từ chuyển động trong cơ thể. Có lẽ cảm nhận được áp lực cường đại từ bên ngoài và nguy cơ của chủ nhân, lực lượng có ý thức này tự mình phát huy tác dụng, dung nhập vào trong thức Long Biến, làm cho uy lực tăng lên.

Hỏa Long biến mất, băng Long thay đổi. Trên người Tiêu Thu Phong lúc này dung hợp hai loại màu sắc một đỏ một trắng, vô cùng chói mắt. Càng làm cho người ta không ngờ đến đó là khí tức giết chóc trên người bị hai loại màu này phủ lên, dần dần bị hấp thu, sau đó hoàn toàn biến mất.

Cả người Tiêu Thu Phong lúc này giống như vì sao cô đơn trên bầu trời, lặng lẽ suy nghĩ về cuộc đời con người, không mang theo một tia khí tức võ công.

Ngay cả Hoàng Đạo Sinh lúc này cũng đã rõ ràng. Tiêu Thu Phong hình như có một lực lượng đang tiến hóa. Đây tuyệt đối không phải là vô phong chi cảnh, bởi vì ngay cả lực lượng Tu la ma cảnh của hắn cũng không dò xét được một tia ba động.

Chẳng lẽ lực lượng của hắn đột nhiên biến mất, không thể, điều này tuyệt đối không thể.

Mặc kệ như thế nào, giờ phút này hắn đã không có thời gian để nghiên cứu chuyện này. Chiêu đã phát ra, lực đã tới, trận chiến đỉnh cao này đã không thể tránh khỏi.

Khí kình như cuồng phong ập đến, mọi người xung quanh đều lui lại, mấy cây cối lâu năm trong trạch viện căn bản không chịu nổi loại lực lượng này tàn phá, đã phát ra tiếng “rắc rắc”

Chỉ là lực lượng này quá kinh hồn. Mọi người đều biết trận chiến tiếp theo sẽ là trận đánh điên cuồng nhất Bắc Kinh. Hai cao thủ võ học đạt đến cực điểm chỉ giây lát nữa sẽ phân ra thắng bại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play