Đinh Bổn Quân cười, cười như một con hồ ly.

Thực ra ông ta cũng là hồ ly, chẳng qua chính trực hơn người khác một ít mà thôi.

Hai ngày liền Tiêu Thu Phong không ra ngoài, hắn ở nhà chờ những người kia tìm tới cửa. Nhưng rất kỳ quái lại vô cùng yên tĩnh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Tư Mã Lạc ngủ cả hai ngày. Hắn cũng giống như Tiêu Thu Phong, cũng tưởng rằng có trò hay để xem. Nhưng đợi hai ngày chẳng có việc mẹ gì. Hắn cũng không rõ mấy thằng công tử Bắc Kinh rất kiêu ngạo, bị như vậy mà lại không có phản ứng gì.

Còn có Hoàng gia. Hoàng gia là ai? Hoàng Gia Minh bị người tát một cái, nhưng Hoàng gia lại không có phản ứng gì. Chẳng lẽ mấy kẻ đó đã thay đổi tính cách, bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Sơm biết như vậy hắn đã đến Bắc Kinh chơi đùa rồi.

Không lâu sau Tư Mã Lạc nhận được tin tức của lão già, chuyện ở trung tâm đó vẫn chưa xong. Nhưng các nhà đều lấy Hoàng gia làm đầu. Hoàng gia không có động tĩnh gì, bọn họ cũng nhịn. Có thể nói yên tĩnh hiện nay chỉ là trước cơn mưa bão mà thôi. Tin rằng rất nhanh sẽ có động tĩnh.

Tiêu Thu Phong cũng nhận được tin Triệu Quang Bình đến Bắc Kinh. Hơn nữa theo lệnh mà tới. Trong quân đội người có thể ra lệnh điều động ông không nhiều lắm. Đinh Bổn Quân chính là một trong số đó.

Chỉ quái lạ là ông không liên lạc với Tiêu Thu Phong. Là tư lệnh quân khu Đông Nam, ông đến Bắc Kinh rất bình thường. Nhưng là đồng minh Đông Nam, động tác này ông ít nhất cũng phải thông báo một tiếng. Cho dù có chuyện gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.

Dạ Ưng gọi điện tới đương nhiên là xin trợ giúp. Vì bọn họ phát hiện mấy chỗ nghi vấn. Nhưng đáng tiếc những chỗ đó dù là Long Tổ cũng không thể nào mạnh mẽ xông vào. Cho nên đành phải trông chờ vào Tiêu Thu Phong mà thôi.

Chỉ cần Tiêu Thu Phong muốn, cả Bắc Kinh này đúng là không đâu mà hắn không thể đi.

Tiêu Thu Phong nói với Lý Cường Binh một cái rồi ra ngoài. Hai cô nàng hai hôm nay rất an phận. Không biết Đinh Mỹ Đình dùng biện pháp gì mà làm cho thái độ của Liễu Yên Hồng thay đổi rất nhiều. Nhìn hai nàng chung sống hòa thuận với nhau, không còn ghen tuông như trước nữa, cũng không dùng giọng nói điêu ngoa châm chọc nhau.

Địa điểm gặp nhau là ở khu ổ chuột dành cho người nghèo. Thành phố phồn hoa đến đâu cũng có những góc tối. Hơn nữa cũng sẽ không làm cho người ta chú ý. Long Tổ hành động rất bí mật. Cho nên địa điểm gặp nhau, bình thường người khác không thể nghĩ ra, hoặc là nơi không dễ gì nghĩ đến.

Thấy ba người Dạ Ưng, ánh mắt đầu tiên của Tiêu Thu Phong là thấy được Vũ. Dáng người xinh đẹp, dù ở nơi nghèo khổ này cũng không thể che giấu hào quang xinh đẹp của nàng. Giờ phút này nàng đang đứng ở cửa đợi hắn.

Tiêu Thu Phong chưa kịp mở miệng, Vũ đã giải thích: “Em đến là để nghiên cứu Tinh mang trận. Thu Phong, em nghi ngờ Tinh mang trận rất có quan hệ với Tinh mang quyết mà anh nói. Tử sĩ xâm nhập được vào trong trạch viện là nhờ tác dụng của Tinh mang trận. Mà anh cảm nhận được sự tồn tại của chúng, cho thấy trên người anh có cái gì đó giống Tinh mang trận. Em muốn quan sát một chút”

Dạ Ưng đã đi tới, hắn không phải vì việc Tinh mang trận mà đến. Hắn nói: “Trước mặt chính là trang viên Hoàng gia. Thám tử của bọn tao phát hiện hành tung của Bộ Xà ở gần đây. Tất cả các khu vực ba con đường xung quanh bọn tao đã tra xét rõ ràng, không phát hiện được hắn. Bây giờ chỉ có Hoàng gia là không thể tra xét. Thu Phong, có lẽ mày phải đi xem một chút”

Túy Quỷ cũng nói: “Nếu Tinh mang trận xuất hiện, tử sĩ xuất hiện, như vậy nói rõ Tinh mang trận do cảnh trưởng Hắc Dạ nắm trong tay. Xem ra chúng ta càng lúc càng đến gần mục tiêu”

Dâm Tặc cũng nói tiếp: “Nhưng càng lúc càng nguy hiểm”

“Tao cũng không hy vọng cảnh trưởng là người Hoàng gia. Nếu không tiếp theo sẽ không còn là trò chơi nữa mà là chiến tranh” Dạ Ưng mang theo vài phần bất đắc dĩ. Có một số việc dù hắn biết rõ nhưng không muốn chuyện đó xảy ra.

Tiêu Thu Phong thật không suy nghĩ nhiều như vậy, vỗ vỗ vai hắn, an ủi: “Đó không phải lỗi của mày. Chỉ cần chứng thật vậy dù có chiến tranh cũng là ý trời, tự nhiên có người phải lo lắng. Đây là bổn phận của bọn mày, làm đúng bổn phận là được rồi”

Nói xong Tiêu Thu Phong đã xoay người: “Lâu rồi không chơi trò này. Hoàng gia có lẽ không chào đón tao”

“Thu Phong, anh cẩn thận một chút. Bọn em ở đây chờ anh. Nếu cần giúp, bọn em lập tức chạy tới” Vũ vội vàng đi lên, quan tâm nói.

Hoàng gia đối với Tiêu Thu Phong mà nói cũng không xa lạ gì. Năm đó trong các bài huấn luyện của Long Tổ có xâm nhập. Mà bài tập đó chính mà tiến hành trinh sát mấy khu vực canh phòng nghiêm ngặt nhất Bắc Kinh. Mà Hoàng gia là một trong số đó.

Trang viên Hoàng gia là kiến trúc cổ đại, chẳng qua ở một góc bí mật, trong nhà còn có hệ thống cảnh báo tối tân nhất, còn có các thiết bị hồng ngoại. Dù là cao thủ nếu như không biết hoàn cảnh địa hình nơi này không thể nào lẻn được vào.

So sánh với mấy năm trước, hệ thống giám sát càng tiên tiến hơn, xem ra đã được đổi mới. Nhưng vị trí thì không biến hóa nhiều lắm. Năm đó vì thuận lợi lẻn vào, Tiêu Thu Phong mất mấy tháng trời. Cho nên hắn vẫn nhớ tất cả phương vị của Hoàng gia.

Chẳng qua phòng vệ tuy nghiêm ngặt nhưng Tiêu Thu Phong không phải là Ảnh Tử năm đó. Hắn đã có biến hóa về chất. Muốn lướt qua hệ thống phòng ngự phức tạp này thật sự rất dễ dàng.

Trang viện chia ngoại viện, trung viện và nội viện. Nội viện là chỗ người nhà ở, mà ngoại viện là nơi tiếp khách; trung viện để người làm, bảo vệ của Hoàng gia ở. Điểm này năm đó Tiêu Thu Phong đã biết.

Nếu như nói Hoàng gia có bí mật vậy phải là ở hậu viện. Hơn nữa ở hậu viện còn có một căn nhà vô cùng yên tĩnh. Xung quanh căn nhà trống trơn, hơn nữa có chút kỳ quái căn nhà đó lại dùng các tài liệu hiện đại mà xây lên. Cả trang viện được xây bằng gỗ, nên trông rất khác lạ.

Năm đó Tiêu Thu Phong không có cơ hội tiến vào bởi vì bốn phía không có chỗ ẩn thân. Ngoại trừ mạnh mẽ xông vào, nhưng giữa ban ngày là không có khả năng. Hơn nữa lúc đó không phải cũng không có xung đột với Hoàng gia, nên hắn không có mạnh mẽ xông vào.

Nhưng có một số việc nằm ngoài suy đoán của hắn. Tiêu Thu Phong vừa vào trung viện, một loại khí tức rất lạ đã hấp dẫn hắn. Thân hình hơi động, hắn chuẩn bị tiến đến quan sát một phen.

Một thân hình đột nhiên biến mất. Nhưng Tiêu Thu Phong vĩnh viễn không thể quên, đó chính là Bộ Xà.

Phẫn nộ, khí kình nội liễm đã tiết ra ngoài. Thân pháp Ảnh Tử của Tiêu Thu Phong mang theo khí kình cường đại vận chuyển. Gần như trong nháy mắt đã đuổi theo. Không biết mấy năm qua Bộ Xà đã trải qua những cái gì mà tốc độ của hắn làm cho người ta kinh ngạc.

Trong lúc nóng vội đuổi theo Bộ Xà, Tiêu Thu Phong đã phạm sai lầm. Một loại lực lượng cường đại từ trong hậu viện đã cảm ứng được sự tồn tại của hắn. Khi Tiêu Thu Phong phát quyền nhanh như gió tấn công vào sau lưng Bộ Xà thì lực lượng đó đã tới, chặn đứng công kích của hắn.

Bộ Xà hình như biết là Tiêu Thu Phong, cũng biết hậu quả bị hắn bắt được, vội vàng quay đầu lại, nhân lúc có người ngăn cản liền chạy vào trong nhà, rất nhanh đã biến mất, ngay cả dùng cảm ứng tìm kiếm cũng không thấy gì.

Một tia sáng hiện lên trong đầu Tiêu Thu Phong, Tinh mang trận quả nhiên lại xuất hiện.

“Người đến là ai....” Theo một tiếng hét lớn, một thân hình cao gầy xuất hiện. Đó chính là Lão Nhị Hoàng gia mà Tiêu Thu Phong đã gặp mấy hôm trước.

Tiêu Thu Phong không dám chậm trễ, xông vào Hoàng gia đây là hành động không chính đáng. Hắn đương nhiên không để cho người Hoàng gia có cơ hội đối phó hắn. Thân hình hơi động, chỉ lưu lại bóng lưng ở Hoàng gia, thân hình rung lên vài cái đã biến mất. Mất đi cơ hội dò xét, hắn không ở lại làm gì nữa.

Lão Nhị Hoàng gia vội vàng đuổi theo ngươi nhưng một giọng nói lạnh nhạt đã vang lên: “Không cần đuổi, chúng ta không đối phó được người này”

Phía sau hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người. Gia chủ Hoàng gia Hoàng Đạo Sinh đứng ở đó. Không biết hắn đến từ lúc nào, không một tiếng động giống như quỷ mị.

“Bố, tại sao không cho con đuổi theo?” Lão Nhị rất tức, người này coi Hoàng gia không vào đâu, giữa ban ngày mà dám xông vào, thật sự làm cho người ta muốn giết.

Lão già lắc đầu: “Nếu tao đoán không sai, người có lực lượng cường đại như đối phương không quá năm người. Mà đến dò xét Hoàng gia chúng ta lại chỉ có mình Tiêu thiếu gia Đông Nam”

“Cái gì? Là hắn, bố, như vậy càng không thể bỏ qua cho hắn. Chỉ cần bắt được, dù hắn có ba đầu sáu nay con cũng phải giết chết”

“Bây giờ chưa phải lúc giết hắn. Hơn nữa có thể giết được hắn hay không cũng là một vấn đề. Bố chỉ kỳ quái, chuyện của lão Tam, chúng ta đã nhịn không nói gì. Tại sao hắn lại lẻn vào Hoàng gia, hắn muốn làm gì?”

Lão Nhị lúc này mới nhớ ra: “Bố, con nhớ ra rồi, thực ra vừa nãy hắn ẩn núp rất giỏi. Nhưng đột nhiên khí kình tiết ra làm cho con cảm ứng được. Điều này thật không bình thường. Hắn vào Hoàng gia chúng ta hình như là tìm ai đó. Lúc con đến hình như thấy hắn đang đuổi theo một người. Đáng tiếc con chỉ thấy lưng kẻ đó”

Mặt Hoàng Đạo Sinh như trẻ con, hình như đỏ lên, con mắt lóe lên một tia tà khí. Trầm ngâm một chút, có chút lo lắng, lạnh lùng nói: “Ra lệnh cho vệ đội tìm kiếm khắp nơi. Xem ra trong trang viện có kẻ xâm nhập. Tăng cường cảnh giới nội viện, bất cứ ai không có quyền tiến vào, giết không tha”

“Vâng, bố, con lập tức đi làm” Lão Nhị thi lễ, xoay người rời đi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play