Sóng trước chưa yên, sóng sau đã tới, nhưng không có mấy người biết Đông Nam đang bình tĩnh lại đang ẩn giấu một cơn cuồng phong bão tố có thể hủy diệt tất cả.
Tiêu Thu Phong không hề che dấu hành tung của mình. Một tuần sau hắn quyết định sẽ tổ chức tiệc mừng vì Thiên Nhan Duyệt. Điều này coi như tạo cơ hội cho những người muốn lấy lòng Tiêu gia mà không có cửa.
Chẳng qua chuyện này không cần Tiêu Thu Phong xử lý. Phượng Hề có thể chỉnh lại quan hệ ở Đông Nam gọn gàng ngăn nắp lại. Tất cả kẻ chống đối đều bị bốc hơi, bị giẫm chết. Giống như nàng đã nói, ở Đông Nam Tiêu gia không có bất cứ kẻ địch nào.
Nếu như Tiêu Thu Phong có thể vung đao chém núi vậy Phượng Hề chính là trợ thủ tốt nhất của hắn, xử lý các việc nhỏ nhặt giúp hắn.
Bốn nàng Lâm Ngọc Hoàn cũng bị gọi về. Bởi vì tôn trọng ý kiến của vợ chồng Tiêu Viễn Hà, bữa tiệc chúc mừng này sẽ được cử hành rộng rãi. Không chỉ là tăng thêm không khí vui mừng, chủ yếu hơn là làm cho Thiên Nhan Duyệt biết Tiêu gia coi trọng nàng như thế nào.
Thiên Nhan Duyệt khác với Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề. Nàng chỉ là một ngôi sao, ngoại trừ lúc trên sân khấu trông rất rực rỡ đó, nàng ở trên đó rất cô đơn. Nhưng không có mấy người có thể biết được nàng sau khi bỏ vầng hào quang đó đi, còn lại chỉ là một trái tim đang yêu, không thể giống như Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt cống hiến rất nhiều cho Tiêu gia.
Mấy hôm nay Thiên Nhan Duyệt không cao hứng, có lẽ có chút mất mát. Tất cả đều là do đêm đó Tiêu Thu Phong không đến đúng hẹn. Các cô gái đều là như vậy, mỗi lần đàn ông sơ sẩy, các nàng đều suy nghĩ miên man. Hơn nữa càng nghĩ càng quá.
Tiêu đại ca chỉ thương hại mình, anh ấy không yêu mình, phải không?”
Trên sân khấu, nàng lộng lẫy xinh đẹp trước mặt mọi người. Nhưng ở trong nhà, sắc đẹp của nàng lại chỉ có sự tinh khiết. Một chút buồn phiền hiện lên trong mắt nàng, làm cho khi người khác nhìn nàng có chút đau lòng.
Được mấy cô nàng nhiệt tình giúp đỡ, một bộ váy trắng muốt kết hợp với dáng người thon dài của nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười gượng. Nhưng lại làm cho người ta mê say. Người phụ nữ như thế này chính là kiệt tác của ông trời, không gì sánh nổi.
Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt cũng là phụ nữ, tâm sự này của Thiên Nhan Duyệt, bọn họ rất rõ ràng. Nhưng các nàng có giải thích cũng không có bao nhiêu tác dụng. Mà Phượng Hề càng không thể nào nói chuyện trong lòng Tiêu Thu Phong ra được. Thiên Nhan Duyệt quá thiện lương, quá dịu dàng. Mọi người ở Tiêu gia đều chỉ muốn làm cho nàng vui vẻ, hạnh phúc như một đứa trẻ.
“Chị Duyệt, chị thật đẹp. Nếu như em là con trai, nhất định theo đuổi chị” Liễu Yên Hồng vĩnh viễn không muốn buồn chán, nhìn người trong gương, nhìn khí chất thánh khiết đó, nàng rất hâm mộ. Nếu như có một ngày nàng có thể siêu phàm thoát tục như Thiên Nhan Duyệt, đó chính là điều rất hạnh phúc.
Hắc hắc, mình cũng có thể cho anh rể thấy mình không còn là đứa trẻ. Mình có thể hấp dẫn bất cứ người đàn ông nào.
“Đương nhiên, phải xem Nhan Duyệt là ai chứ. Chị có thể cam đoan, để Thu Phong thấy em, nhất định sẽ thất hồn lạc phách. Hôm nay Nhan Duyệt là nhân vật chính, không ai có thể đoạt lấy danh tiếng của em” Phượng Hề cũng rất đẹp, đó là khí chất cao quý người bình thường không có, dung hợp với sự lạnh lùng. Có thể nói chỉ có trước mặt người đàn ông đó mới thể hiện ra vẻ đẹp tiềm ẩn của mình.
Thiên Nhan Duyệt khẽ cười, quay đầu nhìn mình ở trong gương. Đó chính là nàng, sự xinh đẹp đó nàng không hề kiêu ngạo, không mơ ước xa vời. Trong lòng nàng, chỉ cần được Tiêu Thu Phong nhìn với ánh mắt trìu mến, có thể đã làm nàng thỏa mãn. Được Tiêu Thu Phong ôm làm cho nàng cảm thấy mình từ bỏ tất cả cũng sẽ không hối hận.
Liễu Yên Nguyệt ở bên cạnh cũng rất đẹp. Nhưng nàng lại mặc bộ quần áo truyền thống, làm cho sắc đẹp của nàng được che đi. Hoặc là chỉ có khi ở trong lòng Tiêu Thu Phong, khi mê loạn trong tình yêu người phụ nữ này mới thể hiện ra sắc đẹp của mình. Vẻ đẹp đó chỉ có một người có thể hưởng.
Trác Ngưng Tuyết là người thiệt thòi nhất. Bởi vì trong lòng nàng rất sợ Tiêu Thu Phong. Nàng biết, theo bố nuôi, nàng là con dâu Tiêu gia, là một người đã có chồng. Cho tới bây giờ thật sự không nghĩ ra nó sẽ như thế nào. Nhưng Tiêu Thu Phong quá tà ác, vượt xa tưởng tượng của nàng.
Mỗi lần nhìn thấy nụ cười dâm đãng của hắn đối với mình, nàng có một cảm giác như bị nhìn khắp cả thể xác và tinh thần. Cảm giác trần trụi đó không hề dễ chịu. Đến Tiêu gia hơn mười ngày nàng gầy đi. Dù cho Điền Phù thương yêu, quan tâm, mua thuốc bổ cho nàng uống. Nàng vẫn không thể béo lên, đây là tâm bệnh, không thuốc nào có thể chữa khỏi.
Người đến thực sự không ít, vượt quá dự tính của Tiêu Viễn Hà. Điền Phù lập tức gọi điện đến khách sạn Phù Dung của bà, bảo đưa người đến giúp. Mà Phượng Hề cũng bảo Quan Đao điều không ít người đến duy trì trật tự, tránh cho có mấy tên không biết điều đến quấy rối.
Lại nói chuyện náo nhiệt hôm nay, mọi người đều tham gia. Mặc dù Triệu Quang Bình và Tôn Khánh Dục không rõ vào lúc quan trọng như thế này mà Tiêu Thu Phong còn gióng trống khua chiêng như vậy làm gì. Nhưng bọn họ tin rằng nhất định có lý do.
Tư Mã Lạc sau khi truyền tin tức này cho Thái gia, Tư Mã gia lập tức hành động. Những điều Tiêu Thu Phong nói, không có lửa làm sao có khói. Bọn họ tin rằng đó là sự thật.
Hôm nay Tư Mã gia cũng đưa quà tới, cho dù sợ đến đâu, lo lắng đến đâu, có những thứ cũng không thể thay đổi. Tư Mã thái gia nhìn trúng suy nghĩ của Tiêu Thu Phong, trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được, khó khăn gì hắn cũng có thể gánh vác. Dũng khi đó đủ để làm cho người ta nể phục.
Quá xếp thành núi, đương nhiên do Tiêu Viễn Hà phụ trách tiếp đón. Bản tính con người là vậy, nghèo ở thành phố không ai hỏi, giàu ở tận núi cao cũng có người đến thăm. Với danh tiếng của Tiêu gia, cả Đông Nam có ai có thể sánh bằng. Người đến lấy lòng, nịnh nọt đương nhiên không dứt. Điều này làm cho Tiêu Viễn Hà biết được người lấy lòng cũng không phải dễ chịu.
Tiêu Thu Phong đương nhiên là người nhàn hạ nhất. Dù cho mọi người thấy hắn, cũng rất ít người dám đến trò chuyện. Bởi vì đối với kẻ ăn chơi trác táng như hắn, người quan hệ với hắn thực sự không nhiều lắm. Trước kia mọi người càng khinh bỉ hắn hơn. Huống chi mặt hắn lúc nào cũng lạnh lùng băng giá làm cho người ta không dám tới gần. Nếu so sánh thì Tiêu Viễn Hà vẫn nhiệt tình hơn nhiều.
Các nàng xuất hiện, không khí lập tức được đẩy lên cao trào. Anh Hoàng cũng phái ra không ít người tham gia yến hội này. Tuyên bố một ít phần thưởng, vinh dự, nhân vật trong năm, thành tựu trọn đời gì đó... có mười mấy hạng mục, đều là các vinh dự khá lớn trong làng giải trí.
Cũng may Thiên Nhan Duyệt đã tuyên bố rời khỏi làng giải trí, nếu không chắc chắn sẽ có vô số lời tán tụng, chúc mừng nàng, những phần thưởng đó thực sự rất mê người.
“Tiêu thiếu gia, ngoài cửa lại có khách tới” Một vệ sĩ vội vàng đi đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, nhỏ giọng nói: “Cô ta không phải người ở Đông Nam, cũng không có thiếp mời. Nhưng cô ta nói đến chúc mừng Thiên tiểu thư”
Tư Mã Lạc ở bên cạnh cười nói: “Điều này có gì kỳ lạ chứ. Với uy danh của Tiêu gia ở Đông Nam, có mấy người muốn đến quan hệ cũng là rất bình thường.
Nhưng trong lòng Tiêu Thu Phong lại không cho rằng như vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mời cô ta vào, tôi ra gặp”
Rất nhanh, mấy người từ từ đi theo vệ sĩ tiến vào. Bọn họ hấp dẫn ánh mắt của hầu hết mọi người. Bởi vì người đi đầu là một cô gái rất đáng chú ý. Sắc đẹp của nàng gần như vượt qua các từ ngữ có thể hình dung. Giờ phút này này ngay cả mấy nàng Phượng Hề cũng bị cướp đi vầng hào quang.
Điều này cũng khó trách vệ sĩ liếc mắt là có thể nhìn ra bọn họ không ở Đông Nam. Sắc đẹp tuyệt mỹ này tuyệt đối không phải bình thường. Cho dù không nhìn thấy thì cũng nghe nói qua, không thể nào không nhận ra.
Giống như Đông Nam tam hoa, ngoại trừ Trác Ngưng Tuyết thần bí, thì Liễu Yên Nguyệt và Lâm Thu Nhã ở Đông Nam có lẽ không có mấy người không nhận ra.
Tư Mã Lạc kinh hãi kêu lên một tiếng, có chút lắp bắp nói bên tai Tiêu Thu Phong: “Kinh trung nhất mộng”
Tiêu Thu Phong cười khổ. Hắn và người phụ nữ đã biết nhau từ lâu. Nhưng thật không ngờ khi gặp lại, cảnh còn người mất.
Chẳng qua làm cho hắn có chút kinh ngạc không phải là sự xuất hiện của Mộng Thanh Linh. Mà là hai lão già đi sát theo bảo vệ nàng. Nếu như không đoán sai, bọn họ chính là thành viên lão miêu. Bởi vì Tiêu Thu Phong cảm nhận được trong thân thể bình thường của bọn họ có một lực lượng siêu nhiên.
Lão miên không ngờ lại là vệ sĩ của nàng. Xem ra lời đồn thổi về nàng có lẽ là thật.
Tư Mã Lạc mồm mép lanh lợi trở nên có chút câu nệ, nhìn người phụ nữ này hắn nói chuyện cũng trở nên khó khăn: “Mộng... tiểu thư, chào cô. Tôi là Tư Mã Lạc, chúng ta... chúng ta đã gặp nhau”
“Tư Mã công tử, chào anh, đã lâu không gặp. Không mờ mà đến tin rằng Tiêu gia là chủ nhân sẽ không trách chứ” Nàng mỉm cười dịu dàng như một cơn gió thoảng thơm ngát thổi qua, người cảm nhận được đều say mê.
Phượng Hề và các nàng đều đã đi tới. Người nói đầu tiên lại là Liễu Yên Hồng. Nàng nhìn chằm chằm vào Mộng Thanh Linh. Mặc kệ người phụ nữ này đẹp thế nào, Liễu Yên Hồng cũng là phụ nữ nên sẽ không để ý đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT