Nước H sở dĩ muốn thương lượng là bởi vì sự giết chóc mấy ngày nay đã làm cho bọn họ hoảng sợ.

Tiêu Thu Phong không ra mặt. Tư Mã Lạc đưa ra yêu cầu lại không được đáp ứng. Bọn họ rất chú trọng đến thể diện của mình. Mà điểm mấu chốt chỉ là tuyên bố trên các phương tiện truyền thông nói Thiên Nhan Duyệt trong sạch. Các quan chức liên quan đến chuyện này không thể bị bắt hoặc thẩm tra. Tổng thống càng không thể tự mình công khai xin lỗi.

Nếu Tiêu Thu Phong đã đưa ra như vậy, Tư Mã Lạc đương nhiên không nhân nhượng. Người của chính phủ chỉ có thể mất hứng rời đi. Tin rằng yêu cầu của hắn rất nhanh sẽ được đưa đến cho người cấp cao hơn.

Bây giờ cần phải cho bọn họ một chút thời gian. Tiêu Thu Phong không phải là người giỏi chờ đợi. Người của chính phủ tuyệt đối không nghĩ ra cơ hội lần này đối với bọn họ mà nói rất quý giá. Nhưng bọn họ đã bỏ qua.

Bàn bạc không có kết quả mà ngược lại xung quanh khách sạn càng có thêm nhiều người hơn. Khi bạo lực ở Seoul ngày càng mạnh hơn, số người ở nơi này đã tăng lên gấp ba.

Không chỉ có vậy, theo tin mà Tư Mã Lạc nhận được, quân đội tiến vào Seoul càng lúc càng nhiều.

Xem ra những người này chưa thấm thía bài học đã nhận được. Phá hủy cục cảnh sát, giết chết cao thủ dị năng nước M mà bọn họ vẫn không cảm thấy đau lòng. Phải dùng đao đâm vào cơ thể bọn họ thì may ra mới biết thế nào là đau đớn.

Trong bầu không khí khẩn trương, báo chí không ngừng đưa tin. Điều này làm người dân Seoul hoảng loạn. Rất nhiều công ty, trường học đã tạm thời đóng cửa. Chờ đến khi chính phủ khống chế được tình hình.

Tiêu Thu Phong cũng cảm nhận được bọn họ định chơi một ván bài được ăn cả ngã về không. Binh lực hùng mạnh đã biến Seoul thành một pháo đài. Mỗi một cứ điểm quan trọng, mỗi một vị trí chiến lược đều tăng thêm gấp hai lần số người canh gác. Tất cả chỉ vì đối phó những kẻ giết người không rõ hành tung.

Lý Cường Binh đã gọi điện tới. Cảnh sát đã ba lần lục soát chỗ ẩn thân của bọn họ. Lý Cường Binh vội vã hỏi hành động tiếp theo.

Tư Mã Lạc cũng có chút nôn nóng chạy vào. Lúc này mặt hắn hơi tái lại, dường như có chuyện nghiêm trọng. Tiêu Thu Phong ngừng điện thoại, chưa kịp đặt câu hỏi thì Tư Mã Lạc đã nói: “Thu Phong, lần này bọn họ đã quyết đến cùng. Tao vừa nhận được tin tức, tổng thống tự mình ký vào lệnh Tuyệt Sát”

“Đối tượng chính là Thiên Nhan Duyệt và mọi người bên cạnh nàng. Mà tao cũng mới nhận được giấy trục xuất của bọn họ. Bọn họ muốn tao trước năm giờ chiều phải rời khỏi nước H”

Quả nhiên là đã rất nguy cấp. Không ngờ chuẩn bị chôn vùi tất cả chứng cớ, không để lại một người sống sót.

Tiêu Thu Phong không hề nôn nóng, nhìn Tư Mã Lạc rồi hỏi: “Mày nói chưa hết, sao không nói tiếp?”

Thực ra tin tức này đối với nước H mà nói là tuyệt mật. Tư Mã Lạc tại sao biết được. Đương nhiên là từ đảng đối lập. Tổng thống mặc dù là người đứng đầu nước H. Nhưng người kia cũng là thế lực ngập trời, có một số ghế nhất định trong chính phủ. Nếu không sao ông ta dám mơ tưởng đến chiếc ghế tổng thống chứ.

Tổ dị năng nước M bị tiêu diệt hoàn toàn làm cho người này sợ hãi. Ông ta cảm thấy phải tận dụng thời cơ. Cho nên trong nháy mắt khi tổng thống ký văn kiện đó, tin tức đó lập tức biến thành ngòi nổ thay đổi chính quyền.

Ông ta hiểu rằng đối phương có lực lượng cường đại, căn bản không sợ hãi bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì. Chuyện này càng mâu thuẫn không thể phá giải. Như vậy giết chóc đã không thể tránh. Mà ông ta cũng nghĩ ra một phương pháp có thể thu lợi trong cuộc chiến tranh này.

Tư Mã Lạc khẽ cười, nói: “Thu Phong, mày nói không sao. Tao đúng là có hẹn với người. Ông ta đưa ra một đề nghị cho tao, là làm cả Seoul, cả nước H thay đổi. Nhưng đây lại là lợi dụng mày”

Tiêu Thu Phong gật đầu. Giữa người và người chỉ khi nào cả hai bên cùng có lợi thì mới có thể là bạn. Khi bọn họ lợi dụng hắn, hắn chưa từng và cũng không cần lợi dụng bọn họ.

“Nói nghe xem?”

“Chỉ có một từ, giết....”

Giết, đúng là chỉ có một chữ. Nhưng giết chóc cuồng loạn như vậy sẽ có thể làm cho dân chúng Seoul hoảng loạn. Không khí chiến tranh lan tràn khắp Seoul. Như vậy lệnh giới nghiêm của chính phủ sẽ tăng lên. Khi đạt đến trạng thái chiến tranh thì uy tín của chính phủ sẽ không còn nữa.

Mà người kia sẽ nhân cơ hội này đứng ra tuyên bố thành lập chính phủ giải quyết nguy cơ lúc này. Đương nhiên ngoại trừ đám người Tiêu Thu Phong, sau lưng người kia cũng có một lực lượng quân đội không nhỏ ủng hộ. Nhưng không thể phủ nhận, giết chóc lần này đã tạo cơ hội cho ông ta đoạt lấy ghế tổng thổng.

“Chỉ cần người này đáp ứng yêu cầu của tao thì không có vấn đề gì. Nói mục tiêu cho tao”

Trong lòng Tiêu Thu Phong hiểu rõ nếu như lực lượng xã hội đen của nước H thuộc về hắn. Thì Tư Mã Lạc cũng đạt được rất nhiều lợi ích từ chuyện lần này. Ít nhất biến nước H thành phụ thuộc vào Trung Quốc, công lao này đủ để sánh bằng cả đời hắn phấn đấu.

Chuyện tốt đẹp đối với tất cả mọi người như thế này, hắn không có lý do gì mà không đáp ứng. Tiêu Thu Phong cũng không lo lắng người kia thất hứa. Người này nếu biết lợi dụng cơ hội như thế, như vậy ông ta phải hiểu rõ. Chỉ cần không hợp tác cùng hắn thì ngay sau đó sẽ có một người có cơ hội chiếm lấy ghế tổng thống.

Mà Tư Mã Lạc cũng không phải kẻ ngu ngốc. Hắn đương nhiên cũng có điểm nắm chắc. Điểm này không cần Tiêu Thu Phong phải dạy.

Mục tiêu đã xác định chính là ở trong một doanh trại quân đội nhỏ bên ngoài thành phố Seoul. Nói là doanh trại quân đội bởi vì nơi này do quân đội quản lý. Nhưng số người lại không nhiều, chỉ có ba bốn trăm người. Nhưng tác dụng quan trọng nhất của nó chính là điểm tập hợp vũ khí của quân đội.

Chuyện đầu tiên mà Tiêu Thu Phong làm chính là san bằng doanh trại quân đội này, sau đó thiêu hủy vũ khí, vật tư. Tiếp theo là dẫn quân đội rời khỏi Seoul, làm rối loạn trật tự trị an, giết người cướp của, đốt phá, chiếm đất làm vua. Những chuyện làm cho dân chúng hoảng loạn đều có thể làm.

Mặc dù Tiêu Thu Phong không phải người lương thiện gì. Nhưng khi thấy bản kế hoạch này, hắn không thể không nói người này đúng là một kiêu hùng. Vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn.

Đối với Seoul mà nói, vị trí được bảo vệ nghiêm ngặt nhất chính là phủ tổng thống, hầu như đã chiếm hơn phân nửa binh lực. Mà ngoại ô thành phố lại biến bỏ ngỏ. Tiêu Thu Phong ra lệnh một tiếng, cuộc chiến đẫm máu được bắt đầu từ doanh trại quân đội nhỏ bé này.

Binh chia làm hai đường. Khi Lý Cường Binh dẫn người tấn công doanh trại, Thiết Trụ đã gây hỗn loạn trong thành phố. Mà những nơi này, binh lực lại trống rỗng. Nếu không không có người trong nội bộ chính phủ chỉ dẫn, đúng là không dễ dàng như vậy.

Tiêu Thu Phong không đi đâu hết mà chỉ ở trong khách sạn chỉ huy từ xa. Mặc kệ cái lệnh tuyệt sát kia là thật hay không. Sự an toàn của Thiên Nhan Duyệt phải đặt lên hàng đầu. Cho nên ngoại trừ hắn, ngay cả Ruth cũng ở lại khách sạn để đề phòng tình huống đột nhiên phát sinh.

Khi tiếng súng vang lên trên bầu trời Seoul, Tư Mã Lạc cũng đang cẩn thận quân sát. Lần này không chỉ quan hệ đến Tiêu Thu Phong, mà còn quan hệ đến cuộc đời sự nghiệp của hắn.

Thành và bại, ảnh hưởng đến cả cuộc đời hắn.

Doanh trại quân đội có mấy trăm người không thể nào chống nổi. Ngoại trừ hơn mười binh lính chạy thoát còn hầu hết đều bị bắn gục. Máu nhiễm đỏ khắp nơi. Một ngọn lửa lớn bùng lên, nửa bầu trời Seoul chìm trong khói đen dày đặc.

Vật tư bị hủy, vũ khí bị cướp. Trang bị của đám lính đánh thuê càng thêm hiện đại.

Thiết Trụ cũng đã chiếm được con phố thứ ba. Ba con phố phồn hoa tấp nập nhất Seoul. Điều bọn họ cần làm chính là phá hoại.

Thiết Trụ cũng không phải động vật máu lạnh, nhưng đối với nước H này, hắn không có chút cảm tình. Hơn nữa xung đột quốc gia, đám người này quá ti tiện, hèn hạ. Chính phủ bọn họ liên tục ra các mệnh lệnh giết lính đánh thuê. Mà lính đánh thuê lại là những sát thủ máu lạnh. Bọn họ chỉ biết chấp hành mệnh lệnh mà chưa bao giờ cần biết người bị giết là ai?

Báo động đã tăng lên một cấp. Cả phủ tổng thống trở nên hoảng loạn. Mấy nhân viên thư ký không ngừng chạy ra chạy vào văn phòng tổng thống báo cáo tin tức.

Tổng thống là một người hơn sáu mươi tuổi, thân hình bình thường. Nói thật ra nếu không không phải bởi vì vẻ bình thường của ông ta thì ông ta đã không thể nào ngồi lên ghế tổng thống.

Nói đến đây để biết ông ta cũng chỉ là một con rối. Một con rối chỉ có một chút tự do.

“Tổng thống, doanh trại quân đội ba sáu chín bị đốt, ba trăm sáu mươi chín người bị giết”

“Tổng thống, phố phía Tây đã bị chiếm, tử thương vô số, con số cụ thể vẫn chưa thể thống kê”

“Tổng thống, hơn một ngày dân chúng đã vây quanh phủ tổng thống, mạnh mẽ yêu cầu chính phủ nhanh chóng xử lý chuyện này”

Mặt tổng thống đầy mồ hôi, hoảng sợ đứng lên, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện này sao lại lớn đến vậy?”

Mấy tên thư ký đều lộ ra vẻ thương xót. Tổng thống quốc gia mà đến nông nỗi này quả thực quá chua xót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play