Máu tươi vừa ra, trong không khí lập tức có thêm mùi tanh nồng. Cuộc giết chóc càng thêm cuồng bạo. Thần binh chiến đội đương nhiên ghi nhớ mệnh lệnh của Tiêu Thu Phong. Một đao phải giết chết, tuyệt đối không dùng đao thứ hai.

Bởi vì có rất nhiều cao thủ dị năng sau mỗi lần lực lượng bộc phát đều cần có thời gian. Mặc dù loại lực lượng đặc biệt này không dễ đối phó nhưng có thể cho hắn cơ hội phát ra dị năng.

Trong những người này có hai cao thủ ngũ hành. Thân hình như gió, cuốn lấy Lý Cường Binh và Thiết Trụ. Lực lượng dị năng này không quá cường đại nhưng bởi vì không nắm bắt được thân hình bọn họ nên mỗi một chiêu cũng không đánh được vào ai.

Một loại quang mang màu nhũ từ từ tiết ra, bao phủ thân hình nhỏ gầy của Phú Lâm Ba. Hắn lúc này trông như một pho tượng bằng ngọc thạch. Mà Diệt thế chi trượng trong tay ông ta cũng mang theo lực lượng hủy diệt cường đại, đọng lại trong không trung làm cho người ta hô hấp khó khăn.

Tiêu Thu Phong không hề khách khí, thân hình đến gần. Hai lực đao tâm đã tiện tay phát ra. Phú Lâm Ba vung trượng lên đỡ. Mặc dù không bị thương nhưng thân hình hắn cũng lui về phía sau ba bước. Xem ra nếu như không phải dựa vào cây trượng này thì hắn sẽ càng chật vật hơn.

Hiện trường truyền ra một tiếng kêu thảm thiết biểu hiện một cao thủ dị năng đã bị giết.

Phú Lâm Ba cũng cảm nhận được. Hắn hừ lên một tiếng, vung trượng lên, phát ra lực dị năng bài sơn đảo hải giống như một chiếc quạt máy cuốn bay cỏ trong trang viện vào cơn lốc xoáy. Cây cối gãy đổ, ngay cả cánh cổng gần đó cũng bị gió tập kích làm cho vỡ nát. Thân hình Tiêu Thu Phong chuyển động ngược lại, vũ phách chi lực đã được đưa vào trong tay, ngay cả tay áo cũng bị kim quang bao phủ. Tay nắm lại thành quyền, lực lượng kinh thiên động địa được phát ra.

Một quyền này đánh mạnh lên trên thân trượng. Thân trượng đúng là cực phẩm, năng lực chống cự kinh người. Nhưng Tiêu Thu Phong lại dùng đến chiêu Cách sơn đả ngưu, không tạo thành lực phản chấn mà cỗ lực lượng cường đại lại này thông qua cây trượng truyền lên người Phú Lâm Ba.

Hai chân lún vào sâu trong đất. Phú Lâm Ba mặc dù không lùi lại nhưng hai chân đã mất đi cảm giác. Lực lượng của Tiêu Thu Phong, Lý Cường Binh vĩnh viễn không thể nào sánh bằng. Mới tiếp một quyền này, Phú Lâm Ba đã phân ra cao thấp.

Cây trượng trong tay được vung lên, biến thành liễu kiếm, biến thành dây thường. Nó có thể biến thành bất cứ vũ khí nào mà Phú Lâm Ba nghĩ ra. Làm cho kẻ thù bị thương ở giây phút không ngờ đến nhất.

Nếu như không phải là Tiêu Thu Phong thì đúng là không ai có thể còn mạng thoát khỏi cây trượng trong tay hắn. Sự lợi hại của lão già này hầu như đã vượt quá phạm trù dị năng. Hắn được xưng là dị năng chi phụ không phải không có lý.

Một tiếng nổ lớn vang lên, nơi đây trở nên lộn xộn. Âm thanh truyền đi rất xa. Tiêu Thu Phong biết không bao lâu nữa sẽ có rất nhiều quân đội đến đây. Mà Phú Lâm Ba quấn lấy hắn, đúng là nhằm vào chỗ khó của người. Huống hồ nơi này bị lưới nguyên tố bao quanh nên người bình thường khó có thể đột phá.

Nếu như không nhanh chóng thu thập bọn họ, đến lúc bị quân đội bao vây vậy càng khó thoát thân hơn.

“Long Phá Thiên” Tiêu Thu Phong hét lên một tiếng, tránh khỏi thế công mãnh liệt của Phú Lâm Ba, nhảy vút lên cao. Phú Lâm Ba dựa vào khả năng của mình nên thân pháp cực nhanh, gần như có thể ngự phong mà động. Đây là một trong những người lợi hại nhất mà Tiêu Thu Phong từng gặp.

Tâm pháp Long biến tam tuyệt vừa động, thân thể Thần Long không cho Phú Lâm Ba đuổi theo. Hắn không còn cách nào khác là dùng hai tay chắn trước mắt để tránh bị kim quang làm tổn thương, thân hình lui lại, ngẩng đầu lên. Một con Kim Long đang vung trảo, lớn tiếng rít gào lao về phía hắn.

“Long Thần” Long Thần một trong tam long thần bí và cường đại nhất của phương Đông, không ngờ lại được gặp ở nơi này. Nhìn người này còn rất trẻ, tuyệt đối không phải Long Thần. Nhưng lực lượng cường đại này chỉ mạnh hơn chứ không hề kém Long Thần.

Là dị năng thần bí nhất trên thế giới, hắn đương nhiên biết lực lượng nào trên thế giới có thể gây uy hiếp cho mình. Thần Long vừa xuất hiện, hắn đã kêu lên sợ hãi.

Tuy rằng chưa có cơ hội đánh một trận với Long Thần. Nhưng có rất nhiều tài liệu về Long Thần. Hắn vẫn tin rằng Long Thần là đối thủ lớn nhất của hắn. Mà bây giờ, tất cả kỳ tích không ngờ lại xuất hiện trên người Tiêu Thu Phong.

Vũ khí trong tay đã biến thành cây trượng dài ba trượng, biến ra các nhánh, rồi biến thành một cây xanh biếc. Thần Long chưa đến, Phú Lâm Ba đã biến mất trong thân cây.

Tiêu Thu Phong không hề suy nghĩ, thân hình vòng quanh gốc cây, ngọn lửa nóng rực thiêu đốt tất cả sinh cơ. Lá xanh không ngừng rơi xuống, mùa xuân chỉ diễn ra trong nháy mắt rồi hóa thành cuối thu. Không gian giữa hai người đã bị chia cách với bên ngoài, tiếng giết chóc ầm ĩ bên ngoài, bọn họ không hề nghe thấy.

Ở nơi đây chỉ có bọn họ.

Lá xanh rụng hết, thân cây chỉ còn cành trơ trụi. Khi Tiêu Thu Phong chuẩn bị đốt cháy thân cây thì cành cây đã biến thành kiếm, đón gió mà động, hình thành liễu kiếm.

Đây đúng là lực lượng dị năng như ảo thuật mà lần đầu tiên Tiêu Thu Phong nhìn thấy.

Mặc dù không cường đại nhưng lại rất quỷ dị làm người ta khó có thể đề phòng.

Long trảo vung lên, trong không gian không ngừng phát ra tiếng “Đinh đinh” Những thanh kiếm bị đánh rơi liền biến thành cành khô rồi hóa thành tro bụi.

Mà giờ phút này, khí tức cường đại của Long Diệt Thiên đã cắn nuốt tất cả sinh mệnh. Lực lượng vũ chi phách của Tiêu Thu Phong được dung nhập vào trong long hình. Lực lượng Thần Long tăng lên, mỗi một chiêu, mỗi một thế đều được tăng cường vô tận.

Đây là đặc điểm tiềm tàng của vũ chi phách, có thể hấp thu lực lượng cần thiết từ trong chiến ý.

Kiếm bị đánh tan, thân cây biến mất. Đứng trước mặt vẫn là Phú Lâm Ba cầm cây trượng trong tay. Nhưng mặt hắn lúc này rất khó coi. Mái tóc dài đã bị đốt cháy một phần phát ra mùi khét lẹt. Nhìn qua rất chật vật.

Nhưng tia hận thù trong mắt càng thêm nồng nặc. Tiêu Thu Phong không thèm để ý đến sự oán hận đó. Lực lượng Long Diệt Thiên lại lao về phía Phú Lâm Ba. Cơn sóng cao vạn trượng trong nháy mắt bao phủ thân hình gầy yếu của lão già.

Nhưng cây trượng của hắn đã biến thành một con thuyền nhỏ. Phú Lâm Ba đứng im trên thuyền bất động. Nhưng hắn đã quên, Tiêu Thu Phong đã hóa thành Thần Long. Tất cả nơi này đều do Tiêu Thu Phong nắm giữ.

Sóng lớn không ngờ không đổ xuống, nó như bị một cái đinh giữ lại. Phú Lâm Ba bị cơn sóng biển đè lên không khỏi nặng nề rơi xuống.

Mà tam tuyệt của Long biến tam tuyệt là Long Biến đã hình thành Thủy Hỏa Chi Long, từ hai phía kéo tới, khí thế cường đại.

Cây trượng biến thành tấm chắn. Phú Lâm Ba vốn bình tĩnh đã trở nên nôn nóng, mở miệng hét lớn.

Một tiếng nổ rung trời vang lên, không gian của hai người bị nổ tung. Mấy người ở gần đó bị bắn bay ra ngoài. Ngay cả Lý Cường Binh cũng phải lui lại sáu bảy bước. Qua đó có thể thấy không gian do bọn họ hình thành cường đại đến mức nào.

Sau khi giao chiến với Tiêu Thu Phong, cả người Phú Lâm Ba run lên, miệng trào máu. Đôi mắt không con ngươi đen ngòm, hình thành một vẻ mặt quỷ quái.

Mặc dù không biết lão già muốn làm gì. Nhưng có thể khẳng định tiếp theo nhất định là một chiêu liều chết. Bởi vì vẻ điên cuồng đó làm cho Tiêu Thu Phong biết nguy hiểm đã cận kề.

Ảnh Tử thân pháp được thi triển đến mức tận cùng. Tiêu Thu Phong đã thấy được sự lợi hại của lão già này nên sẽ không cho hắn cơ hội. Đối với cao thủ dị năng mà nói giao chiến cận thân thì bọn họ giống như đứa trẻ, không chịu nổi một kích.

Phú Lâm Ba đang nhỏ giọng đọc chú ngữ. Một loại lực lượng màu lam nhẹ nhàng khởi động. Nhưng Ảnh Tử thân pháp của Tiêu Thu Phong đã được thi triển, lực lượng dung hợp đao tâm đã như những đóa hoa đào rơi xuống nhiễm đỏ những thanh đao, từng đợt, từng đợt phát ra.

Phú Lâm Ba phải né tránh nên không có thời gian đọc chú ngữ. Quang mang màu lam lập tức biến mất. Mà Tiêu Thu Phong đã tới trước mặt hắn, lực lượng căn bản nhất đã trực tiếp công kích, không ngừng nghỉ.

Dị năng là mượn lực lượng để sử dụng. Khi sử dụng đều cần một quá trình, dù cho có tác dụng của vũ khí dị năng thì Phú Lâm Ba cũng không thể nào nhanh như Tiêu Thu Phong. Chỉ sau mấy chiêu hắn đã thở hổn hển.

Máu không ngừng trào ra khóe miệng, bên dưới cổ nhiễm đầy máu.

Mà lực đao tâm không ngừng để lại những vết thương trên người hắn. Tấm chắn trong tay hắn liên tục ngăn cản cũng không kịp. Ngoài dị năng, hắn cũng chỉ được coi như cao thủ nhất lưu. Có lẽ lão già này đã quên lúc chiến đấu thì không có ai chờ hắn niệm chú ngữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play