Đêm nay, Seoul không hề yên ả. Nhưng rất kỳ lạ, sáng hôm sau không ngờ lại gió êm sóng lặng. Không có một tờ báo nào nói về việc hai bang phái xã hội đen bị tiêu diệt. Mà ngược lại, nhật báo Seoul chỉ nói là diễn tập quân sự.
Tư Mã Lạc cầm tờ báo, không khỏi lắc đầu cười khổ.
“Nước H này thật là tàn nhẫn. Chết nhiều người như vậy không ngờ còn có thể nuốt vào trong bụng. Không có bất cứ tin tức nào truyền ra ngoài” Chuyện như thế này, hắn đương nhiên không thể nào tiết lộ ra. Nếu không phải thừa nhận mình có quan hệ với vụ việc đêm qua sao.
Thực ra tin tức bị phong kín này cũng nằm ngoài suy đoán của Tiêu Thu Phong. Nhưng hắn vẫn cười cười, ôm Ruth trong lòng mà nói: “Vậy không phải quá dễ sao. Chúng ta là lớn một chút, bọn chúng muốn giấu cũng không được”
Thanh thế lớn như vậy, trong vòng một đêm giết hơn hai trăm người mà còn chưa phải chuyện lớn sao?
Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu, nói tiếp: “Được rồi, làm lớn thêm chút nữa. Ruth, em sắp xếp một chút, cho nổ cả cục cảnh sát đã giam Thiên Nhan Duyệt lại. Làm giữa ban ngày, hơn nữa phải làm cho vụ nổ thật lớn”
Tư Mã Lạc toát mồ hôi: “Thu Phong, việc này có phải quá lớn không?”
Giữa ban ngày cho nổ cục cảnh sát của người ta, đúng là gan lớn hơn trời.
“Bọn họ không phải muốn ỉm đi sao. Lần này tao xem bọn họ sẽ ỉm đi như thế nào? Hơn nữa tao muốn cho bọn họ biết, tất cả những việc xảy ra đều là để trả thù”
Mắt Ruth sáng rực lên, cười nói: “Vậy mới là đàn ông. Em nghĩ Nhan Duyệt thích ông xã, không phải là không có lý”
Đối với lời này, Tiêu Thu Phong coi như không nghe thấy gì.
Mặc dù tin Thiên Nhan Duyệt nhưng những chuyện này không thể để cho nàng biết. Bởi vì nàng rất hồn nhiên, nhân hậu. Tiêu Thu Phong không muốn cho nàng biết sự tàn nhẫn của thế giới ngầm này. Giống như Liễu Yên Nguyệt vậy, hai nàng thuộc về ban ngày. Mà Ruth và Phượng Hề lại thuộc về bóng đêm.
“Dù cho thành chông hay không, tất cả nhưng người tham gia nhất định phải lập tức rời khỏi đây. Ruth không thể cho bọn chúng nắm được bất cứ sơ hở nào” Chuyện này một khi diễn ra nhất định sẽ làm cả nước H chấn động. Chuyện này không phải là muốn ỉm đi là ỉm đi được. Vì có một câu trả lời cho người dân, Seoul không thể nào làm như vậy.
Ruth gật đầu nói: “Yên tâm, em biết”
Chuyện này không cần nhiều người tham gia, mà phải tốc chiến tốc thắng. Ruth chọn mười ba lính đánh thuê ưu tú nhất, trong đó có bốn người là thành viên Mị Ảnh.
Hành động của bọn họ do một tay Ruth tính toán, mọi tập kích đều bắt đầu ở trong cục cảnh sát.
Thành viên Mị Ảnh rất đẹp, đóng giả làm gái điếm, mặc quần áo gợi cảm. Thực ra bọn họ đâu có thể nhìn thấy bên dưới quần áo có giấu súng chứ?
Những lính đánh thuê còn lại thì đóng làm du khách, đánh nhau ở trong một nhà hàng. Nên chỉ trong chốc lát đã bị đưa vào cục cảnh sát.
Trong nháy mắt khi bọn họ bị đưa vào trong cục, hành động đã Ba Đế. Chiến sủng ai nghĩ đến mấy cô gái điếm này lại là sát thủ chứ?
Tên cảnh sát bắt bốn người bọn họ đến tận lúc chết vẫn trợn trừng mắt lên không thể nào tin nổi. Bởi vì súng của hắn đã nằm trong tay một người phụ nữ, ngực đang đẫm máu.
Trong văn phòng rộng rãi, mười sáu nhân viên chỉ trong vòng một phút đồng hồ đã bị giết sạch.
Đối với lính đánh thuê mà nói, giết người chỉ là một phương thức để sống sót. Hơn nữa đây còn là sứ mệnh của bọn họ.
Trong cục cảnh sát đương nhiên không sợ không có súng. Có rất nhiều súng để chọn, thật sự còn tiện hơn cả bữa tiệc tự chọn.
Tiếng súng đã kinh động cục cảnh sát. Bọn họ không thể nào tin nổi có người dám đánh vào tận đây. Tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên trong cục cảnh sát. Rất nhiều xe cảnh sát đi tuần tra đã bị trung tâm gọi về tăng viện.
Không ít kênh truyền thông cũng đã nhận được tin tức. Rất nhiều người bắt đầu tập trung trước cục cảnh sát Seoul.
Hơn ba nghìn cảnh sát Seoul, ngoại trừ đang nghỉ và hậu cần, trong cục còn có ba bốn trăm người. Mà ở xung quanh cũng đã có mấy trăm cảnh sát đang vây quanh tòa nhà. Chỉ là không ngừng có người bị ném xuống từ trên cửa sổ, ngăn cản hành động của bọn họ. Không một ai dám xông vào.
Quân đội đóng ở gần đó cũng đã nhận được tin tức. Một vạn lính tinh nhuệ rất nhanh chạy tới. Nhưng Ruth không cho bọn họ được yên. Súng bắn tỉa đã có đất dụng võ, bắt chết mấy tên lính. Đám sĩ quan chỉ huy hoảng sợ, phân ra một nửa binh lực truy bắt xạ thủ. Nửa còn lại khẩn cấp cứu viện cục cảnh sát.
Tình thế hỗn loạn đã làm cả Seoul kinh động. Tất cả đài báo đều bắt đầu đưa tin.
Mấy tên cảnh sát bắt Thiên Nhan Duyệt lúc trước đã bị ném ra ngoài cửa sổ. Ngay cả tên cảnh trưởng ra lệnh cũng bị bẻ gãy yết hầu, bị ném từ trên tầng ba mươi xuống. Sau lưng hắn dán một tờ giấy trắng rất lớn. Trên đó có viết mấy chữ to đùng: “Ngụy tạo chứng cớ, chết”
Hình ảnh này đã được Tv, inte truyền đi.
Sự kiện đầy bạo lực này đã làm cho mọi người đoán già đoán non về nguyên nhân của nó. Mà có không ít giới truyền thông cũng biết đây là do chuyện của Thiên Nhan Duyệt mà xảy ra. Gần như tất cả quan chức dính dáng đến vụ việc đều đã biến mất tăm, không nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào.
Giờ phút này đã bắt đầu dấy lên một cuộc tranh luận gay gắt.
Nhưng điều này không quá quan trọng. Trong ba chuyên gia đàm phán đã có hai người bị súng bắn chết, một người bị chặt đứt chân, từ trên tầng rơi xuống đất. Tình huống này có thể thấy không có thỏa hiệp, chỉ có giết chóc.
Đến lúc này, dân chúng đang ngắm nhìn nên quân đội cũng không dám cường công.
Từng viên đạn từ trên trời bắn xuống, bọn họ thậm chí không đến được gần. Những chiếc xe gần đó không ngừng nổ tung. Sự kiện đầy bạo lực này đã hơn xa cuộc khủng bố năm nào.
Nếu như đó là một nhát đao trí mạng, thì lúc này lại là một con đao cùn, từ từ mà cắt làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy đau nhức.
Không có ai dám tự ý hành động. Báo cáo đã được chuyển đến văn phòng tổng thống. Vì thể diện nên đã tạo ra chuyện đó. Nhưng thật không ngờ lại gặp phải cuộc trả thù đẫm máu như vậy.
Trải qua một tiếng bàn bạc, đã đưa ra kết luận: “Tốc chiến tốc thắng, áp chế đợt trả thù này”
Nhưng bọn họ không biết đây là một quyết định sai làm, càng làm cho nhiều người bị giết hơn.
Tin tức này ngay lập tức được chuyền đến tai chỉ huy cục cảnh sát. Quân đội lập tức bắt đầu hành động. Trong căn nhà ba mươi tầng đã diễn ra một trận chiến đẫm máu.
Mà tin tức này rất nhanh cũng rơi vào tay Tiêu Thu Phong. Trên khuôn mặt lạnh lùng tản mát ra sát khí nồng nặc. Thật không ngờ những người này lại máu lạnh đến thế. Ngay cả tính mạng của đồng nghiệp mình cũng không cần.
“Không cần nhiều lời. Giết hết tất cả, ném xuống dưới. Tôi muốn dưới đất chất đầy xác người”
Những lời này được phát ra, tất cả con tin trong nhà bắt đầu bị giết chết. Chỉ trong vòng một phút đồng hồ đã có mười mấy sinh mệnh bị cướp đoạt.
Hơn trăm người nhà đã chạy tới, tiếng khóc vang trời. Ở giữa ban ngày, đây tuyệt đối là một thảm kịch. Chính phủ sai lầm đã làm cho người thân bọn họ mất mạng.
Nhưng quân đội phải phục tùng mệnh lệnh. Những đợt tiến công không hề dừng lại, hơn nữa càng thêm mãnh liệt. Cho nên trước cửa cục cảnh sát, xác chết càng lúc càng nhiều hơn, vô cùng thê thảm. Chính phủ bọn họ không để ý đến tính mạng người dân nước mình. Tiêu Thu Phong đương nhiên càng không thèm để ý đến.
Vào lúc này, Phượng Hề đã phái một nhóm người thứ hai đến hỗ trợ. Tiêu Thu Phong lạnh lùng nói: “Nếu bọn họ không ngại nhiều, vậy hôm nay phải làm cho thật lớn”
Cục cảnh sát Seoul đang diễn ra cảnh giết chóc làm cho cả thành phố không được phòng ngự. Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cục cảnh sát. Tất cả lực lượng đều đã được điều đến hỗ trợ.
Hơn ba nghìn bang chúng theo mệnh lệnh của Tiêu Thu Phong phân tán khắp Seoul, tiến hành cướp bóc và phá hoại trên quy mô lớn. Mặc kệ là dùng đao hay dùng súng, có thể cướp cứ cướp, có thể phá cứ phá. Làm cho Seoul trở thành thành phố đầy bạo lực. Buồn cười nhất chính là một ít phần tử hiếu sự cũng tham gia vào. Cướp bóc hết các cửa hàng trong thành phố.
Làm xã hội đen, có gì chưa chơi qua chứ. Nhưng cướp bóc và đạp phá thế này lại là lần đầu tiên. Đương nhiên trong những cuộc cướp bóc, chết một số người cũng không có gì là lạ.
Dù như thế nào chuyện đã rất lớn. Khi quân đội một lần nữa được điều đến đây, tất cả những thứ có thể phá vỡ đều đã bị phá, có thể cho nổ đều đã nổ. Hơn ba nghìn bang chúng không có cơ hội nhìn thêm gì nữa, mang theo rất nhiều chiến lợi phẩm lặng lẽ rút đi. Nên dù cho có bị bắt cũng chỉ là người nước H.
Dù sao bọn họ len lén mà đến nên cũng lén lút mà đi.
Mười ba lính đánh thuê, giết chết đám con tin rồi cưỡi tàu lượn bỏ chạy. Mặc dù có hai người đã hy sinh, nhưng hành động đẫm máu này đã làm cho cả thế giới khiếp sợ.
Mà chính phủ cũng không thể nằm ngoài cuộc. Đã có rất nhiều người vô tội bị chết, người thân của những người này đã điên cuồng vây quanh chính phủ. Seoul càng lúc càng trở nên hỗn loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT