Mặc dù Thiên Nhan Duyệt không nói ra rốt cuộc là ai. Nhưng từ ánh mắt đầy trìu mến của nàng, bọn họ biết bạn trai mà nàng nói chính là Tiêu Thu Phong.
“Tất cả các cô gái trong nước chúng tôi không ai không muốn trở thành bạn gái của tổng giám đốc. Thiên tiểu thư, ở nước H, ngoại trừ tổng giám đốc của tôi không ai có thể giúp được cô”
Mặt Lý Nghệ Dương trở nên khó coi. Nhưng người đàn ông trung niên bên cạnh hắn đã mở miệng nói. Đây là bước thứ hai trong kế hoạch của bọn họ. Nhưng thật không ngờ người phụ nữ này lại không uống rượu mời mà lại muốn uống rượu phạt.
Thực ra với thân phận của hắn, muốn người phụ nữ nào chẳng được. Nhưng đây là cuộc chiến vì danh dự của đất nước, lại có thể chơi đùa siêu sao nổi tiếng trên thế giới, hắn không phản đối.
Mang tâm trạng chơi đùa nên không quá để ý. Nhưng người phụ nữ này lại không nể mặt hắn, không để ý đến hắn. Hắn đã có chút tức giận.
Bởi vì chỉ cần hắn thu phục được người phụ nữ này, truyền thông sẽ ngừng đả kích Thiên Nhan Duyệt, chuyện này sẽ lập tức chấm dứt ở đây. Nhưng không ngờ người phụ nữ này lại làm cho hắn cảm thấy mất tôn nghiêm.
Chuyện liên quan đến siêu sao người Trung Quốc Thiên Nhan Duyệt, vì tránh bị dư luận khiển trách, vì lợi ích của nước H và Lý gia, chuyện này sẽ càng thêm có lợi.
Nhưng rất đáng tiếc Thiên Nhan Duyệt không cho bọn họ cơ hội.
“Các người có thể đi. Nơi đây không cần các vị quan tâm. Chuyện này hiển nhiên sẽ có người phải bị trừng phạt” Tiêu Thu Phong đã không chịu được mấy người luôn tự cho mình là này nọ. Nhìn vẻ cao ngạo của Lý Nghệ Dương giống như tập đoàn Tam Tinh đứng đầu thế giới vậy.
Người đàn ông trung niên ngẩn người. Nhưng Lý Nghệ Dương đã ra hiệu cho ông ta, ngăn ông ta phản ứng. Lý Nghệ Dương cười nói: “Tôi thấy thời thế đã thay đổi. Thiên tiểu thư, nếu như có việc gì cần đến tôi, lúc nào cũng có thể đến. Tôi luôn chào đón cô”
Cuối cùng liếc nhìn hai người một cái rồi xoay người đi, lặng lẽ biến mất. Nhưng không ai để ý đến hắn. Thiên Nhan Duyệt thậm chí không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Không tiễn”
Lý Nghệ Dương cùng đám vệ sĩ rời đi, nơi đây lập tức trở nên yên tĩnh. Tư Mã Lạc từ đầu đến cuối không nói được một câu. Nhưng điều mà hắn đang nghĩ thật ra không ít.
Tư Mã Lạc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, cười nói: “Thu Phong, chuyện này không phải là tao tìm phiền phức đến cho mày. Xem ra bọn họ đã xuất động cả nước. Ngay cả tập đoàn Tam Tinh cũng can thiệp vào chuyện này. Xem ra nếu muốn lấy lại trong sạch cho Thiên Nhan Duyệt, thật đúng là không dễ dàng”
Thiên Nhan Duyệt không quá để ý, xấu hổ nhìn Tiêu Thu Phong một cái, nói: “Chỉ cần Tiêu đại ca tin tưởng em, thì dù cho cả thế giới không tin, em cũng không sợ. Cùng lắm em sẽ làm một người bình thường. Đây thực ra cũng là tâm nguyện của em”
Tiêu Thu Phong mỉm cười với nàng, an ủi nàng. Nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt hắn làm cho Tư Mã Lạc biết, cả người Tiêu Thu Phong đang đầy sát khí.
“Vì Tiểu Duyệt, dù cho giết hết bọn chúng, tao cũng không ngại. Tao đã giết rất nhiều người, giết thêm mấy người nữa cũng không đáng gì”
Tư Mã Lạc cả kinh, nhưng Thiên Nhan Duyệt đã dựa vào người hắn. Đôi mắt mang theo sự hạnh phúc nói: “Tiêu đại ca, cảm ơn anh. Tiểu Duyệt luôn tin rằng anh chính là người tốt nhất đối với em”
Cả đời này nàng chỉ thích người đàn ông này. Từ lần đầu tiên gặp mặt bị Tiêu Thu Phong đòi tiền xe, xấu hổ mà xuống, nàng đã biết đây là số mạng của nàng. Thực ra khi nàng biết được ông chủ sau lưng luôn giúp đỡ mình, trong lòng đã nhận định Tiêu Thu Phong chính là lựa chọn mà nàng không bao giờ hối hận.
Bàn Tay Vàng không phải Tiêu Thu Phong, không bao giờ vì một người phụ nữ là Thiên Nhan Duyệt mà thương tiếc, mà hạ thủ lưu tình. Ông ấy rất nhiều tiền nhưng không thể nào đầu tư một cách vô nghĩa cho nàng.
Người của Tiêu Thu Phong tối hôm đó đã đến. Số người không nhiều, chỉ có ba mươi mấy người. Do Tiểu Lục Tử chỉ huy. Tất cả đều là tinh anh trong tinh anh của Đông Nam.
Ngoại trừ Tiểu Lục Tử, những người này đều không trải qua cuộc chiến ở Sơn Khẩu Minh. Nhưng dù chỉ nghe thấy, máu huyết đã sôi trào. Giờ phút này có cơ hội cùng Tiêu thiếu gia náo loạn Seoul, mỗi người trong bọn họ đều mừng như điên. Ba mươi người này đã phải đánh bại rất nhiều người mới có cơ hội đến đây.
Nhóm thứ hai và nhóm thứ ba bởi vì số người hơi nhiều nên không thể thông qua con đường bình thường, cho nên thời gian sẽ chậm hơn một chút.
Nhìn những người đã đến, Tư Mã Lạc rõ ràng cảm nhận chiến ý đang dâng lên trong lòng. Giờ phút này đi theo bọn họ, hắn cũng rất muốn tận mắt chứng kiến, Tiêu Thu Phong rốt cuộc có lực lượng như thế nào.
“Tiêu thiếu gia, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, chúng tôi có thể tấn công vào phủ tổng thống” Từ Nhật Bản trở về, lực lượng của Tiểu Lục Tử đã tăng lên rất nhanh. Chiến ý nồng nặc, không sợ chiến tranh, hắn chỉ sợ không có việc gì.
Tiêu Thu Phong khoát tay, cười nói: “Chúng ta phải làm một chuyện trước đã. Ngày mai chúng ta sẽ đi đến hang ổ gia tộc Chánh Thái Huyền. Muốn cho bọn chúng biết, Tiệt Quyền Đạo chẳng là mẹ gì”
Chuyện này, Tiêu Thu Phong cũng không có truyền bá ra. Nhưng sáng hôm sau rất nhiều báo chí đều đưa tin tức này. Cao thủ Trung Quốc khiêu chiến với môn võ truyền thống của Đại Hàn Dân Quốc. Giữa trưa sẽ đánh một trận, không chết không ngừng.
Đây đương nhiên là do Tư Mã Lạc tiết lộ ra. Đó là vì ủng hộ sĩ khí, cũng làm cho Chánh Thái Huyền không thể từ chối. Ở tình huống này nếu không chiến chính là nhu nhược.
Nếu muốn làm phải làm thật vang rội. Tiêu Thu Phong giờ phút này đã không muốn nói đạo lý với bất cứ ai, cũng không cần nghe bất cứ lời giải thích nào, càng không muốn lãng phí thời gian một cách vô ích đi điều tra nguyên nhân chuyện của Thiên Nhan Duyệt. Điều mà Tiêu Thu Phong cần chính là sự giết chóc tàn nhẫn nhất. Làm cho người đứng sau lưng chuyện này biết chỉ cần không làm sáng tỏ sẽ có rất nhiều người chết.
Tiêu Thu Phong thật sự muốn nhìn xem tôn nghiêm của Đại Hàn Dân Quốc có cứng như hòn đá không, thà chết không chịu khuất phục không?
Mà trận chiến với Chánh Thái Huyền ngày mai chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Tất cả những kẻ làm ra chuyện này đều phải chết thật thê thảm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT