Tá Đằng Tuyền Sanh sở dĩ có được sự can đảm này, không chỉ vì lực lượng trong tay hắn, mà bởi vì người phát ngôn của Hắc Dạ đã đồng ý trợ giúp hắn.

Nghe nói kẻ giết chết con trai mình, được Ngạo Thiên Minh xưng là Tiêu thiếu gia, mà Hắc Dạ phải đối phó, chính là người đàn ông này, cho nên bọn họ có chung một mục đích.

Tá Đằng Tuyền Sanh không phải đồ ngu, thực lực của con trai hắn, cho dù là hắn, cũng chưa chắn giành được phần thắng. Có một kẻ địch cường đại như vậy, mà hắn đủ dũng khí để tuyên bố, đương nhiên vì đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Họ cũng được gọi là Ảnh tử, là danh hiệu của Tiêu Thu Phong năm đó, nhưng không phải là một, mà là đến bốn mươi tám người.

Bốn mươi tám cao thủ Ảnh tử, so với bộ đội ninja của hắn, mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần. Điểm này, bản thân Tá Đằng Tuyền Sanh đã tự mình kiểm nghiệm qua.

Thái Thần đương nhiên là cự tuyệt hợp tác với bất luận kẻ nào, sự cao ngạo trong lòng ông, võ sĩ đánh đâu tháng đó. Cho nên bất kỳ kẻ địch nào, Sơn Khẩu Minh cũng có thể một mình đối mặt, nhưng Tá Đằng Tuyền Sanh không phải như vậy, hắn bất chấp thủ đoạn.

Hoặc có thể nguyên nhân là do hậu nhân, càng lúc càng âm hiểm hơn, mới có thể làm cho Sơn Khẩu Minh càng ngày càng xuống dốc. Một người, một tập đoàn, cần phải có một tinh thần, loại tinh thần này nếu bị hủy diệt, thì hắn, hoặc chúng, sẽ cách cái chết không xa bao nhiêu.

“Báo cáo gia chủ, chúng ta đã xâm chiếm hơn mười khu, giết hơn ba trăm kẻ địch, võ sĩ đội tổn thất bốn trăm năm mươi sáu người”Một tên ninja đang báo cáo tổn thất nhân số một cách cụ thể, tỷ lệ hy sinh này làm cho Tá Đằng Tuyền Sanh rất bất mãn, cao thủ chân chính còn chưa xuất hiện mà đã bị tổn hại nhiều võ sĩ như vậy.

Tá Đằng Tuyền Sanh tức giận hét lớn : “Phế vật, một HongKong nho nhỏ thế này, mà phải hy sinh nhiều võ sĩ thần thánh như thế, ra lệnh xuống, ngày mai bắt đầu đẩy nhanh tiến độ công kích, ta muốn Ngạo Thiên Minh hoàn toàn biến mất”

Mặc dù ở đây còn có bốn mươi tám cao thủ Ảnh tử, nhưng bọn họ đã nói rằng, chuyện của HongKong, bọn họ không nhúng tay, chỉ giải quyết một người tên Tiêu Thu Phong. Cho nên trận chiến này, Tá Đằng Tuyền Sanh cần phải tự mình động thủ.

Ninja nói : “Gia chủ, Ngạo Thiên Minh có những cao thủ siêu nhiên, nếu có thể diệt trừ chúng, thuộc hạ có thể bảo đảm sẽ san bằng Ngạo Thiên Minh trong vòng một ngày”

Có thể để cho một ninja cấp ba xưng là cao thủ, đương nhiên cũng không phải là người bình thường, Tá Đằng Tuyền Sanh quát : “Cao thủ gì, bất quá chỉ là lũ ô hợp, ngày mai ta nhất định sẽ chém giết bọn chúng, để rửa sạch lửa hận trong lòng ta”

“Khụ, gia chủ vô địch ….”

Âm thanh vô địch, cánh cửa mở ra, một tên võ sĩ kinh hoảng vọt vào, quỳ xuống.

“Gia chủ, gia chủ, bọn họ … bọn họ đã đến đây …”

“Bát cát!”Tá Đằng Tuyền Sanh giơ tay ra, tán cho tên võ sĩ kia một tát, quát : “Mày quả thật làm ô nhục tôn nghiêm của võ sĩ, nói, chuyện gì?”

“Ngạo ... Ngạo Thiên Minh phản công, bọn họ … lực lượng của bọn họ đột nhiên trở nên cường đại … rất cường đại …”Lời còn chưa nói xong, đao của Tá Đằng Tuyền Sanh đã xuyên qua thân thể hắn, bổ ra làm đôi.

Trên mặt hắn mang theo vài phần âm u lạnh lẽo, nếu Ngạo Thiên Minh đã có gan phản công, như vậy nói lên, người đàn ông kia đã đến, cừu hận ngày trước, hôm nay hẳn phải chấm dứt.

“Ra lệnh cho bộ đội, tập kết, tấn công…”

“Khụ …”

Tiêu Thu Phong quả thật không có thời gian, Đao đã vào Đông Nam, theo hắn còn có hơn ngàn người được vũ trang tinh nhuệ, mặc dù Triệu Quang Bình đã hạ lệnh giới nghiêm, hơn nữa Tôn Khánh Dục đã ra lệnh cho cục cảnh sát đợi lệnh xuất phát 24/24, nhưng cuối cùng hắn vẫn không yên tâm.

Đao là dạng người gì, hắn hiểu rõ, không chỉ có tâm tư trí mẫn, hơn nữa năng lực cực kỳ cao, phòng ngự khu vực phạm vi lớn, tuyệt đối không có tác dụng với Đao. Hơn nữa ở Đông Nam, không có cao thủ có thể so tài với hắn, một khi hắn đã Thượng Hải, kẻ khác quả thật khó lòng phòng bị.

Hết lần này đến lần khác, Sơn Khẩu Minh tấn công, làm cho Tiêu Thu Phong đặc biệt tức giận.

Ba ngày chém giết, Lý Cường Binh và Thần Binh đội viên đã rất mệt mỏi, nhưng Tiêu Thu Phong chỉ để cho họ nghỉ ngơi hai giờ, đợi Hồ Đầu an bài tất cả thỏa đáng, Ngạo Thiên Minh phát động cuộc huyết tẩy.

Mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng Tá Đằng Tuyền Sanh chọn nơi hẻo lánh để trú thân, bởi vì hắn muốn che dấu hành tung của mình, đã cho Tiêu Thu Phong một cơ hội.

Mặt trời vừa tắt nắng, một ngàn người tinh nhuệ của Ngạo Thiên Minh, còn có hơn trăm lính đánh thuê siêu cấp, tạo thành một đội ngũ công kích siêu cường. Mục tiêu của bọn họ, chính là những tên võ sĩ ở những khu phố đã chiếm đóng tại HongKong. Còn Tiêu Thu Phong dẫn theo Thần Binh Chiến Đội đối phó với Tá Đằng Tuyền Sinh.

Hôm nay nhất định là một ngày đầy máu.

Thập Tam Muội và Thanh Bình Nhi cũng không ở lại, nhìn toàn thể trên dưới Ngạo Thiên Minh, khi Tiêu Thu Phong phẩn nộ, đấu chí tận trời, trải qua mấy ngày vất vả, nội tâm của các nàng cũng không nhịn được sự cuồng động, tự mình dẫn người, công kích phân bộ của Sơn Khẩu Minh.

Các nàng không phải là những người đàn bà bình thường, nghĩa khí đã thấm vào tận trong máu, dưới bầu không khí như vậy, không ai cam tâm làm rùa rụt đầu, mặc dù Tiêu Thu Phong đã yêu cầu các nàng ở lại, nhưng các nàng vẫn kiên trì, cái này, cũng chỉ thế thôi …

Tá Đằng Tuyền Sanh thu nhận tin tức, cũng là lúc Ngạo Thiên Minh bắt đầu công kích, những người của Sơn Khẩu Minh lúc đầu chiến thắng, đang đắm mình trong cuồng hoa, bị Thập Tam Muội và Thanh Bình Nhi dẫn người chém giết, ứng phó không kịp, chết rất nhiều, tình hình chiến đấu ở năm khu đầu rất thuận lợi. Nhưng đến khu thứ sáu, số lượng ninja đã tăng lên.

Bước tiến bị cản trở, là do thân pháp quỷ mị của ninja, tựa như quỷ mị bàn. Mỗi lần xuất hiện, là lại có một thành viên của Ngạo Thiên Minh ngã xuống, nhưng điều này không làm ai sợ hãi lùi bước.

“Chúng ta là Ngạo Thiên Minh, trước mặt lão Thiên càng không chịu khuất phục, không cần để ý đến đám tiểu quỷ, các huynh đệ, có Tiêu thiếu gia, thắng lợi vĩnh viễn thuộc về chúng ta, thuộc về Ngạo Thiên Minh chúng ta, mọi người theo tôi, xông lên”

Thập Tam Muội dùng tên của Tiêu thiếu gia trong lời nói, làm kích động nhiệt huyết trong lòng mọi người, bởi vì không ai đã quên, ngày đó Tiêu thiếu gia đấu với Tá Đằng Tam Lang, loại tín niệm này, cả đời cũng không đổi, chết cũng không hối.

“Giết … giết …”Dưới sự dẫn dắt của Hồ Đầu, một ngàn thành viên của Ngạo Thiên Minh này, không sợ sinh tử tiến tới, đao léo lên, súng nổ, tiếng hét thảm vang lên … máu đã thành sông.

Tá Đằng Tuyền Sanh đã triệu tập ba trăm võ sĩ. Còn Tiêu Thu Phong cùng Lý Cường Binh và sáu Thần Binh đội viên đã chạy đến.

Tám người bọn họ, đã đứng trên sườn núi, nhìn thấy đám người đang tập hợp giữa sân, Tiêu Thu Phong thản nhiên cười : “Cường Binh, có thể đối phó bao nhiêu người?”

Mặc dù Lý Cường Binh đã huyết chiến một ngày, chém giết võ sĩ đã vượt quá ba mươi mạng, nhưng bây giờ đã chịu ảnh hưởng của sự cường đại từ Tiêu Thu Phong, không cam chịu yếu thế.

“Bao nhiêu? Tiêu thiếu gia thật sự rất coi trọng chúng, tôi có thể giết một trăm người”

Lý Cường Binh vừa nói xong, thần binh đội viên đã mở miệng.

“Tiêu thiếu gia, tôi có thể làm thịt năm mươi …”

“Tôi có thể đối phó ba mươi …”

Bọn họ không khoa trương, cũng không dối trá, đây là lực lượng thật sự của họ, trước mặt Tiêu Thu Phong, bọn họ luôn có đủ dũng khí.

Trong khoảng một phút ngắn ngủi này, ba trăm võ sĩ, đã bị tám người “mần thịt”. Trong mắt của họ, những tên võ sĩ này đã chết, chết từ lúc họ báo danh, lúc động thủ, họ chỉ chăm chú đếm số.

“Lão quỷ Tá Đằng giao cho tôi, các người còn chờ gì nữa?”

Lý Cường Binh là người động thủ đầu tiên, sau đó là sáu thần binh đội viên, Tiêu Thu Phong là người cuối cùng.

Từ ngày có được Vũ Chi Phách, chân khí nội thể của Tiêu Thu Phong đã không còn mênh mông, mà là thâm sâu khó lường. Loại nội liễm lạnh nhạt này, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ, cuối cùng có phải là một ngày tiến ngàn dặm không? Chí biết là, sức mạnh này, đã vượt qua sự thừa nhận lúc trước của hắn.

Trước kia cảm thấy mình rất mạnh, nhưng đứng trước Võ Chi Phách, hắn chỉ thấy mình như một con mèo nhỏ, đây cũng là một cảnh giới khác biệt.

Hắn đã không úy kỵ địch nhân trước mặt, ngay cả Tá Đằng Tuyền Sanh cũng không xứng làm đối thủ của hắn, chỉ là, hắn mơ hồ cảm nhận được, trong đám võ sĩ này, còn có một lượng lực ẩn dấu, hoặc có lẽ đây là thứ hắn phải đối mặt.

Nhưng không nói ra, sợ rằng sẽ đả kích tư tưởng của thần binh đội viên. Bất quá, nếu là cao thủ, vậy thì phải là của hắn. Nhưng tên võ sĩ này, dám tấn công vào lực lượng cường đại ở HongKong, Tiêu Thu Phong muốn biết, chúng rốt cuộc dựa vào cái gì?

Khi hắn đang trầm tư một chút, thì Lý Cường Binh đã như mãnh hổ xuất sơn, nhảy vào giữa đám võ sĩ, hét lớn : “Lão tử đến tống tiễn các ngươi lần cuối, còn không biết cảm ơn sao?”

Ngay sau đó, thần binh đội viên cũng nhảy vào. Trong khoảng thời gian ngắn, sự giết chóc mãnh liệt, đã ầm ầm xuất hiện, phá tan sự yên lặng hằng ngày của khu xóm nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play