“Thì ra là Triệu tư lệnh đại giá quang lâm, thật sự là khách quý, là khách quý!”Ngày hôm qua đã thu nhận được tin tức của Vu, Triệu Quang Bình đã phục chức, trở về Đông Nam cầm quyền.

Sự lạnh lùng trên mặt đã mang theo vài phần xấu hổ, nếu không phải người đàn ông này lúc trước khuyên ông tạm thời nhẫn nhịn, phỏng chừng ông đã liều mạng với Hạng Hổ, đương nhiên sẽ không trở lại hôm nay.

“Tiêu thiếu gia, thật đáng cười, lần này tôi có thể trở lại Đông Nam, đều là do sự trợ giúp của người, cho nên đặc biệt đến bái phỏng, nếu không người ta lại cười Triệu Quang Bình là kẻ vong ân phụ nghĩa!”

Triệu Quang Bình quá khách khí, với thân phận của ông, cũng không nên như thế. Nhưng ở Đông Nam, đấu với Hạng Hổ, đánh cho Hạng Phi Ca tàn phế, loại bản lãnh này, làm cho người khác phải sợ hãi.

Tiêu Viễn Hà đứng bên cạnh cũng cảm thấy không tốt, vội vàng nói : “Triệu tư lệnh không cần phiền phức như vậy, tiểu tử này ngày thường không làm nên tích sự gì hết, chắc chắn cũng không giúp được nhiều, ông đừng khen nó quá, kẻo nó bay lên trời không biết chạm đất”

“Đúng đúng, Triệu tư lệnh đến Tiêu gia, chúng tôi đã rất vui mừng”Điền Phù bên cạnh cũng nói theo, đối với một thương gia mà nói, những kẻ tai to mặt lớn này rất ít lui tới, vì trong mắt bọn họ, thật sự không đủ cân lượng, cho nên không cần phải có giao tiếp nhiều.

Quan hệ giữa con người, trong cuộc sống có rất nhiều phương thúc để biểu đạt.

Triệu Quang Bình cười nói : “Không phải là tôi khoa trương, nhưng Thu Phong đích thật có bản lãnh. Nếu như thằng con tôi có được một nửa bản lãnh như anh ấy, tôi cũng rất thỏa mãn rồi, Tiêu thiếu gia, lúc này đây, tôi cũng muốn hỏi, không biết tình hình của Nhược Minh ra sao rồi?”

Quả nhiên là cha luôn nghĩ đến con trai, tình thế biến đối, người đầu tiên ông nghĩ đến chính là con trai mình, tựa hồ như đã quên rằng, ở kinh thành còn có một người con gái tên Triệu Nhược Thần.

Mặc dù hiểu được rằng con người luôn luôn có một sự ích kỷ như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Thu Phong cuối cùng vẫn cảm thấy khó chịu : “Nhược Minh bây giờ tốt lắm, hơn nữa sau này sẽ rất tốt, Triệu tư lệnh không cần phải lo lắng, bất quá ông hình như đã quên, còn có một người nữa cần ông quan tâm…”

Triệu Quang Bình nhẹ nhàng gật đầu, tựa hồ như hiểu rõ người này là ai, mặc dù vậy như ông vẫn làm ra vẻ kỳ quái hỏi Tiêu Thu Phong : “Tiêu thiếu gia hỏi con gái Nhược Thần của tôi sao, người nói không sai, Triệu gia quả thật nợ nó. Lúc đó cũng muốn nó trở về với tôi, nhưng nó không chịu, từ nhỏ đã có cá tính độc lập, tôi không cách nào khuyên bảo được nó”

Tâm tính của Triệu Nhược Thần, chưa người nào hiểu rõ bằng ông, bền gan vững chí, hơn nữa rất hào sảng, nhưng không ai biết rằng, thật ra nàng cũng là một người con gái, bản chất là một người con gái chân chính, nàng cũng có khát vọng được yêu, được người khác quan tâm, cần người khác che chở.

“Tiểu Phong, người lớn sao lại không quan tâm đến con của mình. Con thật là nhiều chuyện, Triệu tư lệnh thoạt nhìn mặc dù có chút nghiêm khắc, nhưng con gái của ông, đương nhiên là phát ra sự yêu thương từ bên trong”Nhìn thấy sắc mặt của Triệu Quang Bình không tốt lắm, Tiêu Viễn Hà lập tức đổi đề tài, đây là việc của gia đình người ta, cần gì con mình phải nhiều chuyện.

Nhưng Điền Phù bên cạnh đã nhớ đến việc xảy ra, nếu như không lầm, thì con gái của Triệu Quang Bình, chính là Triệu Nhược Thần, cũng là nữ cục trưởng xinh đẹp kia, và con mình đã nói qua, cũng là người đàn bà của nó.

“Triệu tư lệnh, ông có biết vì sao tôi lại giúp cho Triệu gia của ông không?”Tiêu Thu Phong không để ý đến lời nói của cha già, hỏi một câu ngoài ý muốn.

Triệu Quang Bình quả thật rất khó hiểu, ông đã nghĩ rất lâu mà vẫn chưa rõ ràng, nhắc đến quan hệ giữa Tiêu thiếu gia và Triệu gia, chỉ có tình huynh đệ giữa con mình và hắn, nhưng tứ đại công tử năm xưa, cũng chỉ là những kẻ ăn chơi trác táng, chỉ là bằng hữu rượu thịt, bọn họ thật sự để ý sao?

Nguyên nhân thì Triệu Nhược Minh đã biết, chỉ có Triệu Quang Bình vẫn lơ mô, giờ phút này Tiêu Thu Phong thản nhiên nói ra : “Tất cả đều bởi vì Nhược Thần, có lẽ nàng chưa nói qua ông, nàng vốn là người đàn bà của tôi”

Dù đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng Triệu Quang Bình lại không ngờ đến việc này, con gái lại là người đàn bà của hắn.

Ông ngây ngốc, nhưng đột nhiên tỉnh lại, nói : “Lúc tôi trở về, nó nói ở kinh thành còn một việc phải làm, hơn nữa nó còn phải đợi một người, Tiêu thiếu gia, người mà nó chờ đợi, không phải là người chứ ?”

“Chuyện của hai chúng tôi, mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng nàng ta đã đáp ứng, cho tôi một cơ hội theo đuổi nàng, tôi tin tưởng nàng sẽ làm được”

Triệu Quang Bình hưng phấn nở nụ cười, làm cho hai người lớn của Tiêu gia cảm thấy khó hiểu, không phải người này sẽ nổi giận sao? Nghe nói con gái mình có quan hệ với người khác mà lại cao hứng?

Nhưng bọn họ đã lầm, trên mặt Triệu Quang Binh rất thành khẩn nói : “Tiêu thiếu gia, cảm ơn người, tôi biết, người sẽ chăm sóc cho Nhược Thần, tôi rất yên tâm”

Đám hỏi gia tộc, cũng vì bất đắc dĩ, giờ phút này đám hỏi đó đã không còn giá trị, ông đương nhiên sẽ không tiếp tục, hơn nữa, người đàn ông trước mặt này, tựa hồ còn hữu dụng hơn so với Hoàng gia.

“Cũng khó trách, mấy ngày trước Nhược Thần đánh con trai của Long Tương, nhưng lão thủ trưởng đã ra mặt giúp nó, xem ra, mặt mũi của Tiêu thiếu gia quả thật không nhỏ!”

Trong lòng Tiêu Thu Phong sửng sốt, rõ ràng là ngây ngốc, Đinh Bổn Quân lại giúp cho Triệu Nhược Thần, nhưng làm sao lão biết hắn có quan hệ với nàng??

Bầu không khí ảm đạm ngày đó, lão hẳn là phải oán giận mới đúng, nhưng sao lại trợ giúp cho mình?

Nghĩ nhiều cũng không ra, tốt nhất là gọi điện thoại, Tiêu Thu Phong ngay trước mặt Triệu Quang Bình, móc điện thoại ra gọi cho Dạ Ưng.

“Dạ Ưng, nghe nói Nhược Thần xảy ra chuyện, nói cho tôi nghe một chút …”Không một chút khách sáo. Nhưng Triệu Quang Bình nghe rất rõ ràng, giọng nói trong điện thoại, chính là của thành viên Long Tổ, Dạ Ưng.

Long Tổ không thuộc về quân bộ, có quyền lực siêu thoát, không nói đến ông, ngay cả lão thủ trưởng, cũng không có quyền lực can thiệp vào công việc của họ, Long Tổ chỉ có một người ra lệnh.

Đó chính là No.1!!!!

“Anh cũng nghe rồi hả, chuyện này quả thật có tiếng vang, người đàn bà của anh thật sự rất khó hầu hạ, đánh luôn cả Long Thiên Hành, đệ nhất mỹ nam trong kinh hai cái bạt tai, cuối cùng Đinh thủ trưởng phải ra mặt thu dọn tàn cuộc, ngay cả Long Tương cũng lộ mặt, tựa hồ như đối với Nhược Thần có hảo cảm, muốn nàng làm vợ cho Long gia …”

Tiêu Thu Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe, thật không ngờ, chuyện lại xảy ra như vậy, nếu không phải Triệu Quang Bình trong lúc vô ý nói ra, hắn thật sự không chú ý, Triệu Nhược Thần ở trong kinh lại khổ sở như vậy.

Ở Long Tổ trước kia, mặc dù được Long Tương nhận làm con nuôi, nhưng hắn và Long Thiên Hành không được hòa hợp, có nhiều lúc tên kia ghen ghét hắn, bởi vì tên kia dù cố gắng thế nào, cũng không phải là đối thủ của hắn.

Mà bây giờ, nó lại càng không thể.

“Nếu như còn tái diễn, anh không cần lo lắng, cứ làm cho chuyện này loạn lên, chỉ cần hắn dám động đến Nhược Thần, tôi cam đoan hắn sẽ đi theo Hạng Phi Ca.

Hạng Phi Ca và Hạng Hổ đã về kinh, mà Hạng Phi Ca phải vào bệnh viện sống cả đời, chuyện này đối với mọi người, đã không còn là bí mật gì, chỉ là không biết ai, người xuống tay chính là Tiêu Thu Phong.

Dạ Ưng cũng sảng khoái không thôi, cười nói : “Thì ra là do anh làm, được đấy, lần sau có chuyện như vậy, sẽ chơi đến cùng với anh, đã lâu rồi không cùng anh kề vai tác chiến, tôi vẫn còn hoài niệm cảm giác ấy. Yên tâm, chỉ cần anh dám cưỡng gian, lão tử sẽ đi ra ngoài, thu dọn quần áo cho anh!”

Hai chiến hữu nói đùa với nhau, nhưng đã làm cho Triệu Quang Binh kinh hãi đến ruột gan, người này là ai. Long Thiên Hành không giống như Hạng Phi Ca, ngay cả lão thủ trưởng cũng phải ra mặt giúp đỡ. Nếu Long Tương tức giận phát uy, sợ rằng ngay cả kinh thành phải run động.

Long Tương mặc dù không phải là Bán Biên Vương, nhưng không hề thua kém chút nào.

Đinh gia là nguyên lão quốc gia, nắm trong tay hơn phân nửa hệ thống quân đội, nhưng bởi vì người nhà thưa thớt, làm ảnh hưởng đến thực lực. Vì thế trong kinh, tam đại gia tộc chỉ có Long gia, Hoàng gia, và Bàng gia.

Các thế lực, gia tộc này căn bản luôn thay đổi, ngày thường ở chung với nhau, chỉ là nói chuyện khách sáo, ân oán bên dưới, đều âm thầm tranh đấu.

Đó là một chiến trường không người chứng kiến, hơn nữa lại vô cùng kịch liệt.

Nếu nói Tiêu Thu Phong trước kia chỉ là một quân cờ, thì bây giờ, hắn muốn làm chủ bàn cờ.

Buông điện thoại xuống, Tiêu Thu Phong nói : “Triệu tư lệnh, có mối quan hệ của Nhược Minh và Nhược Thần, xem ra tôi cũng nên gọi ông một tiếng Triệu bá, chỉ hy vọng ông sau này làm việc gì, nên nhớ rằng, ông là cha của hai người. Chuyện của Nhược Thần, không cần phải lo lắng, chỉ cần ngày nào còn tôi ở đây, tôi sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất gì”

Triệu Quang Bình không hề tức giận, có lẽ do con người trải qua nhiều suy sụp, sẽ biết quý trọng những gì mình đang có, hơn nữa đối với con gái, ông đã phân biệt đối xử khác nhiều : “Người đã gọi một tiếng Triệu bá, sau này tôi cũng gọi người là tiểu Phong. Tiểu Phong, lời của con, chú sẽ nhớ kỹ, chú cũng là một người cha không đủ tư cách, thật sự không thể làm cho hai người được gì. Về phần hôn ước của Nhược Thần và Hoàng gia, không cách nào giải trừ, nếu con thật sự yêu Nhược Thần, thì tự mình xử lý, chẳng qua, mặc kệ thế nào, chú cũng ở bên cạnh con”

Liên quan đến danh dự gia tộc, đương nhiên không thể nói kết là kết, nói hủy là hủy. Bằng không, Triệu Quang Bình hắn lập tức trở thành một tiểu nhân vô thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play