Nhưng Thanh Bình Nhi vẫn nhớ rõ, ánh mắt trước khi chết của mẹ, giờ phút này, hai mắt của nàng, giống như mẹ nàng năm đó, tràn đầy oán hận.
Thanh Ngọc Đường biết, hắn đã mất đi con gái, mất đi tâm của con gái mình.
“Bang chủ, Tá Đằng tiên sinh mời người đi thương nghị sự tình” Một người vội vã tiến vào, cung kính báo cáo.
Mặc dù bình minh lúc này vẫn còn tối, nhưng trải qua một phen náo loạn như vậy, làm mọi người không ai cảm thấy buồn ngủ. Mặc dù bọn họ không nhận ra Tiêu Thu Phong, nhưng truyền thuyết của hắn, vẫn là cơn ác mộng, ẩn dấu trong lòng mỗi người.
Thanh Ngọc Đường gật đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của con gái, thở dài, không nói gì, rời đi.
Một tên đầu lĩnh thừa dịp này, tiến lại nói nhỏ với Thanh Bình Nhi : “Tiểu thư, bang chủ bây giờ đang làm một việc rất nguy hiểm, có lẽ là tự chịu diệt vong. Nếu có thể, thuộc hạ hy vọng người có thể rời khỏi nơi đây”
“Hắn chết hay không cũng mặc kệ, đây là lựa chọn của hắn. Nhưng hàng vạn huynh đệ của Thanh Trúc bang, tôi không thể mặc kệ, Tiểu Bình Đầu, nói với các anh em, bây giờ cơ trí một chút, nếu có bất cứ tin tức nào, cũng phải nói cho tôi biết, còn nữa, nội viện tăng thêm hộ viện, tôi không hy vọng tối nay lại xảy ra chuyện”
Thanh Bình Nhi quả nhiên không hổ là con gái của thủ lĩnh hắc bang, trong lòng không hề có ý định từ bỏ, cho dù trải qua thảm sự thế nào, nàng vẫn không gục ngã, ngược lại còn phát ra dũng khí, nàng tuyệt đối không để cho đám tiểu Nhật Bản kia sống bình yên. Mặc kệ là Sơn Khẩu Minh hay Khẩu Sơn Minh, nàng là đàn bà, mà đàn bà thì rất thù dai, những kẻ đã đắc tội với nàng, nàng đều nhớ rất kỹ, đương nhiên, những người giúp nàng, nàng đều ghi nhớ trong lòng.
Người kia gật đầu, rời đi rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại một mình Thanh Bình Nhi, ánh bình minh đã chiếu rọi khắp nơi, mặt đất có ngũ sắc quang mang, vạn vật trải qua một đêm dài ngủ say, giờ phút này đều bừng tỉnh.
Thanh Bình Nhi đứng cạnh cửa sổ, không khỏi đưa mắt nhìn về chổ mái hiên, nơi mà tối qua người đàn ông kia đứng… ma diệt bất định.
Nàng nhớ rất rõ, người đàn ông kia được gọi là Tiêu thiếu gia, là ân nhân cứu mạng của nàng, bởi vì chính anh ta đã đánh vỡ khung cửa sổ, đối với một người đi dò xét trong đêm, thì đây chính là một sự báo động không cần thiết, nhưng anh ta vẫn làm.
Điều đó không chỉ giúp nàng tránh được một kiếp, mà trong lúc nàng thất vọng nhất, đã hoàn thành lời hứa của nàng, trong nháy mắt đã chém chết tên súc sinh kia, nàng không quên được. Tất cả những người chứng kiến, không ai có thể quên.
Người đàn ông này, so với truyền thuyết, càng làm người ta khó quên hơn!
Thanh Ngọc Đường được mời vào trong phòng của Tắ Đằng, để chào đón khách nhân, Thanh Trúc bang đã cố ý biến phòng này thành kiểu tatami, mặc dù không xa hoa nhưng cũng rất thanh tịnh tố khiết, lại cho người ta thoạt nhìn, có cảm giác rất bình thản siêu thoát trữ nhiên.
Chỉ là, vẻ mặt âm u của những người này, đã làm ô nhiễm sự yên tĩnh nơi đây, từ hai tên võ sĩ gác cửa cũng có thể nhìn ra, bọn chúng đang phẫn nộ, chữ NHẪN mà bọn võ sĩ đạo tôn thờ bây giờ đã trở thành *** trôi sông.
“Thanh bang chủ, ông thật sự làm chúng tôi thất vọng …” Thanh Ngọc Đường vừa bước chân vào cửa, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Thanh Ngọc Đường cũng phẫn nộ, con gái xém chút nữa bị tao đạp, hắn đã hết sức nhẫn nại, cái chết của Tá Đằng Biên Quân, kỳ thật là do hắn tự chuốc lấy, tất cả đều do bọn cao thủ Sơn Khẩu Tổ vô năng.
Nhưng nghĩ cuối cùng vẫn chỉ là nghĩ, hắn không dám biểu lộ ra ngoài.
“Tá Đằng tiên sinh không hài lòng ở chổ nào, xin mời cứ nói ra, Thanh mỗ nhất định sẽ sửa” Thanh Ngọc Đường cũng có chút hối hận, nếu sớm biết đám người Sơn Khẩu Tổ là loại người như vậy, hắn chắc chắn sẽ không cùng bọn chúng hợp tác, càng không có quyết tâm vọng tưởng, chỉ là, sự tình đã đến nông nổi này, hắn đã không còn đường lui.
“Dũng sĩ của đại dân tộc chúng tôi, lại bị đối thủ của ông ám sát trong địa bàn của ông, trách nhiệm này, ông phải chịu toàn bộ, Thanh bang chủ, ông phải giao cho chúng tôi một …”
Thanh Ngọc Đường thật sự đã không nhịn nổi, đấu súng với Thập Tam Muội, hắn đã để chết hơn một ngàn huynh đệ, bây giờ còn muốn hắn giao cái gì nữa.
“Tá Đằng tiên sinh, cái chết của Biên Quân, tôi cũng rất đau buồn, nhưng tôi cũng đã nói với ông, kẻ này không phải người thường, chỉ là do ông không nghe, hơn nữa, bây giờ mọi người đều ngồi chung một chiếc thuyền, hẳn là cùng tiến cùng lui, trách nhiệm mọi người đều phải chịu, không phải do một mình Thanh mỗ tạo thành”
Mấy tên võ sĩ và ninja này quả thật rất có thực lực, ngày đó đánh với Thập Tam Muội ở Miếu Nhai, tất cả đều dựa vào đám này, nếu không chỉ bằng thực lực này, thì cuồng vọng tự đại, thật là ếch ngồi đáy giết, nếu không phải có Sơn Khẩu Minh thâm căn cố đế chống lưng, dựa vào một mình Thanh Ngọc Đường hắn, cho dù có một trăm lá gan, hắn cũng không dám làm phản.
Hơn nữa, hắn còn có minh hữu, không chỉ có Sơn Khẩu Minh, cho nên hắn cũng không quá lo lắng, bất quá vì sự an toàn của bản thân, nội viện về sau phải gia tăng thật nhiều hộ vệ.
Ánh mắt của Tá Đằng hiện rõ sự độc ác, trường đao trong tay phát ra tiếng “Soàn soạt “, còn hơi thở của hắn, tựa hồ như đang rít gào.
Đột nhiên, thân hình hắn chuyển động, giơ tay chém xuống, đao đã xuyên qua một cái bàn trà “Cạch ..” một tiếng, cái bàn nứt ra thành hai.
“Bát cát, Thanh Ngọc Đường, không quản ông dùng biện pháp nào, ta muốn nhanh chóng tìm được chổ của Thập Tam Muội, dẹp tan thế lực còn sót lại của Miếu Nhai, còn tên họ Tiêu kia, cũng phải chết …”
Tá Đằng tức giận tra đao vào vỏ, không ngừng kích động, bởi vì người trẻ tuổi kia lại biết chuyện của hai mươi lăm năm trước Sơn Khẩu Minh bị diệt, thoáng cái đã khởi động sự sỉ nhục của hắn.
Mặc dù thời điểm đó, hắn mới hai mươi tuổi, nhưng trường cảnh bi thảm như thế, cả đời hắn không quên được, trong trận chiến đó, có phụ thân của hắn, có chiến hữu của hắn, còn có hai người anh của hắn, toàn bộ đều chết trận, rất nhiều người bị chặt làm hai mảnh mà chết.
Mặc kệ người trẻ tuổi kia có thân phận gì, chỉ cần có quan hệ với sát thần năm đó, thì nhất định phải chết. Bởi vì Sơn Khẩu Minh phải dùng máu để tẩy đi những cừu hận không cách nào biến mất kia.
Thanh Ngọc Đường thối lui, chuyện của Thập Tam Muội, cho dù Tá Đằng không nói, hắn nhất định cũng sẽ tra, bởi vì hắn biết, trên đời này, Thập Tam Muội là người muốn giết hắn nhất.
Phần lớn người của Miếu Nhai đều chết trong tay hắn.
Tá Đằng thở hỗn hển ném trường đao đi, gọi điện thoại, chuyện này hắn muốn báo cáo với tổ chức, mặc dù hành động tại HongKong lần này do hắn phụ trách, nhưng trong Sơn Khẩu Minh, hắn cũng chỉ là một nhân vật hạng ba, ngay cả dòng họ Tá Đằng cũng phải dùng một người nhà để đổi mạng.
Thời điểm Tiêu Thu Phong trở về nơi ẩn thân của Miếu Nhai, sắc trời vừa sáng, khi hắn kể lại sự tình cho của Thập Tam Muội, bà đã có thể rời giường đứng dậy.
Xem bộ dáng của bà, ngày hôm qua đã được Tiêu Thu Phong điều trị, rồi trải qua thời gian nghỉ ngơi ngắn, thân thể đã hồi phục được vài phần, mở miệng mắng lớn : “Tên khốn nạn Thanh Ngọc Đường này, quả nhiên là hợp tác với đám tiểu Nhật Bản, cho dù hắn muốn chết, cũng không cần dẫn theo nhiều huynh đệ của Thanh Trúc bang như vậy”
Có lẽ do đã quá hiểu cá tính của những con người Nhật Bản, của Sơn Khẩu Minh, cho nên Thập Tam Muội vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, Thanh Ngọc Đường luôn luôn nhu nhược, tự nhiên lại điên cuồng như thế, sự thay đổi này, cũng giống như là phát điên vậy, cho dù là thành công, hắn cũng sẽ bị cả HongKong khinh bỉ, để lại tiếng xấu muôn đời.
HongKong không phải Đài Loan, đối với Sơn Khẩu Tổ, tuyệt đối không hoan nghênh.
“Thằng khốn kiếp này, lão nương thật sự muốn chặt đầu hắn xuống để xem bên trong có óc hay không? Ngay cả con gái của mình cũng không bảo vệ được, uổng công là đàn ông”
Sống hơn nhiều năm trong giới hắc đạo như vậy, Thập Tam Muội rất ít khi xem mình là phụ nữ, trong tâm tự hỏi, nếu quả thật con gái của bà bị chà đạp như vậy, bà sẽ là người đầu tiên đứng ra bổ tên cẩu tạp chủng đó xuống, hợp tác, hợp con mẹ mày, xéo hết.
Nhưng Thanh Ngọc Đường không phải là Thập Tam Muội.
Tiêu Thu Phong cười nói : “Tốt, bà không cần phải lo lắng, tên súc sinh kia đã bị tôi chặt đầu, coi như là đã rửa hận cho tiểu nha đầu kia”
Thập Tam Muội cả kinh vui vẻ, không khắc chế được nắm lấy tay Tiêu Thu Phong, nói : “Tiêu thiếu gia, người như vậy mới là một thằng đàn ông, là một thằng đàn ông chân chính, nếu Thập Tam Muội tôi trẻ lại hai mươi tuổi, nhất định sẽ gả cho người”
Tiêu Thu Phong giật mình, đổ mồ hôi, đối với đại thẩm hắn thật sự không chú ý, hơn nữa, còn có Phượng Hề nữa, một người chị … không dám nghĩ ngợi nhiều.
“Tôi chỉ là làm những việc nên làm, Thập Tam Muội, tôi đã lộ diện, Thanh Trúc bang nhất định sẽ tăng cường tìm kiếm vị trí của mọi người, các người cứ trốn ở đây cũng không phải thượng sách, tôi nghĩ chúng ta nên phản thủ vi công, đoạt lại quyền chủ động. Chỉ là bây giờ, tôi vẫn chưa tra ra tin tức của Bộ Xà, chuyện tình có vẻ rất kỳ quái!”
Bộ Xà cùng một trăm kẻ dưới tay, đột nhiên mất tích một cách bí ẩn, Tiêu Thu Phong rất khó hiểu, mơ hồ cảm giác được, trong này nhất định có âm mưu rất lớn, Bộ Xà là một kẻ thông minh, hẳn là sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhưng cuối cùng là hắn đang ở đâu??
Hồ Đầu đứng bên cạnh lên tiếng : “Tiêu thiếu gia nói đúng, chỉ cần người ra lệnh một tiếng, tôi có thể lập tức tập hợp lực lượng của Miếu Nhai, cùng Thanh Trúc bang chiến đấu. Lão tử không sợ con rùa đen rút đầu kia”
Có lẽ do ẩn trốn quả thật rất ngột ngạt, nên Hồ Đầu đã sớm không nhịn nổi.
Thập Tam Muội không phải là người không có đầu óc, lo lắng nói : “Thập Tam Muội ta không phải loại người sợ chết, nhưng Thanh Trúc bang rất tinh nhuệ, lại còn có lực lượng hùng hậu hỗ trợ, nếu chúng ta tay không chiến đấu, thì chẳng khác nào đưa đầu vào chổ chết. Tiêu thiếu gia, người có tính toán gì không? Thập Tam Muội nhất định sẽ nghe lời người”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT