Khi hai người đi ra, bốn người kia đã sớm rời đi, nhìn bộ dạng của Phượng Hề lúc này đúng là rất tức giận.
“Tiêu thiếu gia, anh tìm thời gian đeo nhẫn cho chị Phượng. Chị ấy nhất định sẽ cao hứng, không giận anh nữa” Lâm Ngọc Hoàn như con chim nhỏ dựa vào người Tiêu Thu Phong, bộ ngực đầy đặn co giãn mười phần không ngừng ma xát, trên mặt hiện lên dục vọng nhàn nhạt.
“Hơn nữa tối nay, Tiêu thiếu gia thuộc về Ngọc Hoàn. Giờ phút này anh chỉ có thể nghĩ đến Ngọc Hoàn mà thôi” Ánh mắt quyến rũ như mặt nước bắt đầu khởi động. Người phụ nữ này xem ra đã động tình, đúng là xinh đẹp động lòng người, giống như một quả táo chín mọng, đã có thể hái và nhấm nháp.
Tiêu Thu Phong có chút cảm động, ôm đầu nàng vào lòng mình, rất đứng đắn nói: “Ngọc Hoàn, em sẽ không hối hận chứ?”
Trên mặt hiện lên nụ cười miễn cưỡng, nhẹ nhàng lắc đầu. Lâm Ngọc Hoàn đem thân hình mình dựa vào lòng người đàn ông này, hình như muốn tận hưởng thêm sự ấm áp đó.
“Em biết, Tiêu thiếu gia có rất nhiều đàn bà, không có khả năng chỉ thuộc về một người. Nhưng Ngọc Hoàn không hối hận. giờ phút này, Ngọc Hoàn đã rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn ba chị em của em. Bởi vì Ngọc Hoàn đã có chỗ dựa, cuộc sống tương lai em không còn là người cô đơn nữa”
“Chỉ cần trong lúc Tiêu thiếu gia rảnh rỗi có thể nhớ đến trên đời này có một người phụ nữ là Ngọc Hoàn đang chờ đợi anh, em đã rất thỏa mãn”
Vô cùng cẩn thận, Tiêu Thu Phong nâng cằm nàng lên, hôn mạnh một cái lên đôi môi đó, tình cảm này cần phải nỗ lực. Người phụ nữ không cần gì hết làm cho đàn ông không thể không che chở nàng, ít nhất lúc ở bên cạnh nàng sẽ không có bất cứ gánh nặng trong lòng nào.
Tiêu Thu Phong không phải một kẻ háo sắc, nhưng giờ phút này hắn cũng không thể nào từ chối tình cảm này của Ngọc Hoàn. Với Tiêu Thu Phong mà nói, có lẽ từ chối sẽ tốt cho nàng. Nhưng hắn cũng không phải Lâm Ngọc Hoàn, đâu biết được nàng rốt cuộc muốn gì?
“Ngọc Hoàn có chiếc nhẫn này, có được vị trí trong lòng Tiêu thiếu gia là đủ rồi, những thứ khác Ngọc Hoàn không cần” Lời nói dịu dàng làm cho Tiêu Thu Phong càng thêm yêu nàng hơn.
Ôm nàng vào lòng, tối nay nàng sẽ chính thức trở thành người phụ nữ của hắn.
Trong Hồng Lâu có không ít phòng ngủ, nhưng mà không có mấy người ở đây. Mỗi người dựa theo thói quen của mình mà trang trí phòng ngủ của họ. Phòng ngủ của Lâm Ngọc Hoàn có màu xanh da trời, đi vào có cảm giác mát mẻ và thanh tĩnh. Giống như một mình đứng dưới bầu trời, hít thở không khí tự nhiên sảng khoái.
Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Tiêu Thu Phong, Lâm Ngọc Hoàn nhẹ nhàng nói: “Em thích màu xanh da trời”
Ngay cả chăn màn trên giường cũng là màu này, nhìn qua thật dễ chịu. Nhưng Tiêu Thu Phong đã hơi mệt lại không nằm trên đó mà bị Lâm Ngọc Hoàn kéo vào phòng tắm. Cũng không phải một mình hắn tắm. Lâm Ngọc Hoàn cởi bỏ quần áo ngay trước mặt hắn. Nàng không nói gì nhưng trong mắt mang theo một tia kích động và xấu hổ.
Từ từ, chiếc váy được cởi ra, đồ lót nàng mặc cũng là màu xanh da trời. Vài rặng mây trắng muốt tung bay di chuyển, da thịt trắng nõn mềm mại như nước, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt thản nhiên, rất nhanh tràn ngập phòng tắm.
Tiêu Thu Phong nằm trong bồn tắm rộng lớn, hắn hơi khép mắt lại nhưng không có nhắm tịt lại, cũng không chớp mắt. Bởi vì hắn lo lắng sẽ bỏ lỡ mất cảnh tượng này.
Đồ lót cỡ lớn mà cũng không quá thích hợp. Bộ ngực của nàng mang theo hương vị ngọt ngào đầy hấp dẫn, có chút không chịu nổi mà căng lên trong chiếc áo lót mỏng manh, không có một tia giả dối. Tiền vốn của người phụ nữ này thật lớn.
Bàn tay đưa ra sau lưng, tháo móc áo lót ra. Lâm Ngọc Hoàn tùy ý cho nó rơi xuống, rất xinh đẹp rõ ràng hiện ra. Mắt Tiêu Thu Phong sáng rực lên, làm cho hắn tận tình thưởng thức. Trên đời này cũng chỉ có hắn mới có quyền lực này.
Khi Lâm Ngọc Hoàn khom lưng cởi nốt chiếc quần lót, nhấc chân tiến vào bồn tắm, toàn thân Tiêu Thu Phong đã đầy lửa dục, dù nằm trong nước vẫn không thể nào chịu nổi.
Người phụ nữ này quá nóng bỏng, vưu vật trời sinh. Bất cứ người đàn ông nào cũng khát vọng có được. Giờ phút này, Tiêu Thu Phong biết Ngọc Hoàn thuộc về hắn.
Mạnh mẽ kéo nàng vào lòng, bàn tay không thành thật vuốt ve cơ thể nàng, một tiếng rên rỉ tuyệt vời như những nốt nhạc đẹp nhất vang lên một cách đứt quãng, hơn nữa càng lúc càng cao giọng.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Khi làn nước nhiễm một chút sắc đỏ, tình dục đã không thể khống chế, từ bồn tắm đến trên giường, một đêm này liên tục phát ra những tiếng rên cao vút, hình như không hề ngừng lại.
Rất nhiều người đã mất ngủ.
Trời còn chưa sáng, Tiêu Thu Phong đã bị một cảm giác rất kỳ quái đánh thức. Tứ chi hình như có một lực lượng rất mạnh, đang tích tụ. Sau mỗi lần giết chóc hắn đều có cảm giác này, đó là thời cơ tốt nhất để nội lực tăng lên. Nhưng thật không ngờ, sau một đêm phong lưu với Ngọc Hoàn, thân thể hắn cũng sinh ra phản ứng đặc biệt này.
Lâm Ngọc Hoàn trần truồng còn đang chìm trong giấc ngủ. Phụ nữ lần đầu tiên được yêu, Tiêu Thu Phong đoạt lấy không thể nghi ngờ không thể chịu nổi. Tiêu Thu Phong cũng là đàn ông, đối mặt với vưu vật mê hồn này thật sự không ai có thể chịu nổi, không cẩn thận lại muốn thêm mấy trận nữa.
Thu lực lượng ở tứ chi vào trong đan điền, dựng dục thành chân kình. Trong đầu dường như có một khí tức sắc bén như đao, đó là lực lượng của Đao tâm. Vào giờ phút này, hình như ở bên cạnh đao tâm vốn có màu trắng đã có thêm màu vàng.
Không biết vì nguyên nhân gì, nhưng Tiêu Thu Phong rõ ràng cảm nhận được, lực lượng của mình lại tăng lên vài phần.
Nhịn không được loại sung sướng này, Tiêu Thu Phong thoáng cái đứng lên. Hắn thật sự muốn thử xem đao tâm bạch hoàng kết hợp này sẽ có lực lượng như thế nào.
Trong hành lang, không một tiếng động, giờ phút này tất cả các nàng đang ngủ say.
Mà phòng bên cạnh lại là phòng của Phượng Hề. Nhớ đến lời trêu đùa của nàng hôm qua, Tiêu Thu Phong thực sự đẩy cửa. Nhưng không ngờ rằng người phụ nữ lại chỉ khép hờ mà không khóa cửa. Chẳng lẽ Phượng Hề thật sự để cửa phòng lại cho hắn, có thể cho hắn trộm hoa sao?
Tiêu Thu Phong cũng không phải tên trộm sắc, nhưng đối với Phượng Hề lại rất có hứng thú. Mặc dù không thể chiếm tiện nghi của nàng, nhưng nhìn căn phòng thơm mát của nàng cũng là một chuyện đáng để chờ mong.
Phượng Hề là đại tỷ Đông Nam, ngày bình thường rất thần bí, người phụ nữ cao quý như nàng thì phòng ngủ sẽ như thế nào?
Nhìn xung quanh một chút, rất im sắng, không có một bóng người, Tiêu Thu Phong chợt lóe tiến vào.
Nếu như nói phòng của Lâm Ngọc Hoàn là bầu trời yên tĩnh. Vậy phòng của Phượng Hề lại rất kích tình nóng bỏng. Bởi vì ngoại trừ tường, gần như tất cả đồ trong phòng đều có màu đỏ.
Ngay cả chăn màn trên giường cũng có màu đỏ, đỏ rất chói mắt nhưng người đang nằm trên giường lại làm cho người ta không thể rời mắt.
Nếu như nói hôm qua Phượng Hề rất đẹp, vậy lúc này nàng đang ngủ lại như tiên tử, làm cho người ta say lòng.
Phượng Hề lúc này không có một tia che dấu, vẻ đẹp thuần khiết thản nhiên hiện ra. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, đôi cánh tay ngọc để trần tản ra ánh sáng mát rịu, mang theo sự hấp dẫn lạ thường. người phụ nữ này lúc ngủ thật sự còn quyến rũ hơn nàng lúc tỉnh, thật sự còn đẹp hơn vài phần.
Phượng Hề ban ngày là một người phụ nữ lạnh lùng không dễ đến gần, dù cho là đẹp nhưng không ai có dũng khí cẩn thận thưởng thức vẻ đẹp này. Nhưng nàng lúc này lại lặng lẽ như một đứa trẻ, xinh đẹp mang theo sự dịu dàng đáng yêu. Lại giống như một cô gái mười bảy mười tám tuổi, làm cho người ta nhìn thấy nhịn không được muốn hôn.
Đến gần, Tiêu Thu Phong mới giật mình phát hiện trên mặt người phụ nữ này thế nhưng có giọt nước mắt mờ nhạt. Xem ra đêm qua nàng đã khóc, có phải vì chuyện chiếc nhẫn không?
Tiêu Thu Phong lắc đầu, người phụ nữ thật đúng là dễ giận, chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này có đáng giá không?
Lấy nhẫn từ trong túi ra, rất cẩn thận đeo vào ngón tay nàng, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, hôn lên đó. Nụ hôn này không mang theo một tia dục vọng. Mặc dù Phượng Hề trời sinh đã dễ dàng kích thích dục vọng đàn ông. Nhưng giờ phút này, trong lòng Tiêu Thu Phong chỉ có tình yêu.
Nếu như không phải đi vào phòng của nàng, hoặc hắn không nghĩ ra nàng thực ra cũng là một người phụ nữ bình thường, đều có hy vọng và khát khao giống những phụ nữ khác. Điểm khác duy nhất là nàng mạnh mẽ hơn những người khác, đó là nàng biết cách che dấu trái tim mình.
“Phượng Hề, hy vọng chị có thể hạnh phúc”
Tiêu Thu Phong lặng lẽ chúc phúc, sau đó rời đi.
Phượng Hề đêm qua đã mất ngủ bởi vì bên tai nghe được những âm thanh đầy dục vọng kia. Làm cho cả người nàng như nằm trên một đống băng và lửa cháy hỗn hợp vào nhau, rất khó chịu. Nàng thật giận người đàn ông này.
Hạ quyết tâm, ngày mai nhất định phải đuổi hắn đi, tốt nhất cũng mang con bé Ngọc Hoàn đi luôn, miễn cho nàng phải nghe đến tên của hắn, thật sự đáng giận.
Sau đó, nàng từ từ ngủ, mơ một giấc mơ rất đẹp nhưng cũng xấu hổ.
Người đàn ông đó đeo nhẫn cho nàng, còn dịu dàng hôn nàng, nụ hôn rất ngọt, rất ngọt….
Bên tai, thậm chí còn vang lên tiếng nói của hắn: “Anh yêu em, sẽ mang hạnh phúc đến cho em, hạnh phúc cả đời”
Phượng Hề rất vui, bởi vì nàng thật sự đã tìm được người nàng yêu, cả đời bên nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT