Trong bản danh sách kia, Tiêu Thu Phong nhìn thấy một cái tên rất quen thuộc, là Tiễn Tông.

Nếu là người khác chắc chắn sẽ không biết tên này có gì khác thường. Nhưng Tiêu Thu Phong vừa nhìn cũng chỉ có thể cười khổ, thằng này đã nhiều năm như vậy vẫn dùng tên đó.

Tiễn Tông chính là Dâm Tặc, thực ra cao thủ Long Tổ chỉ có danh hiệu không có tên. Đương nhiên tên tạm thời không tính. Nhưng cái tên mà Dâm Tặc tạm thời đang dùng, Tiêu Thu Phong nhớ rất rõ, hắn trước kia đã dùng qua.

“Lão tử muốn làm tổ tông của tiền, như vậy có thể không cần chạy đông chạy tây nữa” Tiêu Thu Phong còn nhớ rõ Dâm Tặc đã chửi như vậy.

“Tiêu thiếu gia, sao vậy?” Phượng Hề thấy Tiêu Thu Phong cả kinh, cũng sửng sốt vội vàng hỏi.

Tiêu Thu Phong không có thời gian giải thích: “Tất cả mọi người lui đi, ở đây giao cho tôi là được”.

Đối mặt với sát thủ đỉnh cấp như Bạch Sắc, nhiều người cũng chỉ làm tấm bia cho hắn, lưu lại cũng không có nhiều tác dụng.

Phượng Hề không hỏi nữa, phất tay, truyền lệnh xuống, khi nàng xoay người lại, Tiêu Thu Phong đã đi vào cửa Tam Trọng Sơn.

“Bạch Sắc, anh tốt nhất không làm ảnh hưởng đến chuyện của Phong. Nếu không, tôi dù có liều cái mạng này cũng muốn cho anh biết, trên đời này không có người giết không chết, anh cũng vậy”.

Tiêu Thu Phong không nghe thấy, tất cả ý thức của hắn đều đang dung nhập thăm dò, cảm ứng sự tồn tại của Dâm Tặc, hi vọng mình không đến quá muộn. Nếu không cũng không thể làm gì khác hơn là nói tiếng xin lỗi. Bạch Sắc ám sát, đúng là không phải người như Dâm Tặc có thể tưởng tượng được, mặc dù Dâm Tặc cũng là cao thủ.

Trong bồn tắm ở Tam Trọng Sơn, Dâm Tặc rất thích nước nóng. Luồng nước nóng bốc hơi mang theo sương mù như tiên cảnh, hắn sắp bị cảm giác này làm buồn ngủ.

Nhưng sự cảnh giác của Dâm Tặc không hề buông lỏng. Cũng không biết vì sao, mấy ngày nay hắn đều có cảm giác không đúng, bốn phía luôn có những thân hình lúc có lúc không, chỉ là khi hắn chăm chú quan sát lại không thấy gì cả.

Chẳng lẽ là mình quá khẩn trương nên sinh ra ảo giác?

“Tiên sinh, muốn em phục vụ không?” Tiếng bước chân nhẹ nhàng làm Dâm Tặc bừng tỉnh. Nhưng hắn không hề di dộng, tiếng bước chân này đến từ một phụ nữ, hơn nữa rất nhẹ nhàng và ôn thuần.

Ngón tay thon thả đã đặt lên vai hắn, vuốt ve đầy khiêu khích. Cặp tay đó tuyệt đối rất mềm mại và thơm ngát, nghĩ đến người sau lưng cũng tuyệt đối hề kém.

Cái tên Dâm Tặc mặc dù không dễ nghe, nhưng cũng không háo sắc, khẽ lắc đầu từ chối nói: “Không cần cảm ơn”.

“Tiên sinh, em sẽ làm anh rất thoải mái, anh thử một lần kỹ thuật của em đi” Đôi tay đi xuống phía dưới, ngay lúc Dâm Tặc chuẩn bị ngăn cản, thì hai tay hơi biến đổi, nhanh như điện, trong nháy mắt đã duỗi đến dưới nách Dâm Tặc, ngón tay ngọc trắng mịn biến thành thiết câu sắc bén, đã chế ngự lực lượng nửa người hắn.

Thân hình Dâm Tặc nhanh chóng lui ra sau, nhưng cánh tay kia cũng đã không thể nào nâng lên được nữa. Nhìn lại, trước mặt là một phụ nữ đánh phấn đỏ hồng, dáng người cao gầy, mặc một bộ bikini gợi cảm nhất nhưng làm cho người ta không nhìn ra chút khác thường gì, nụ cười ngọt ngào trên mặt thật hấp dẫn.

Dâm Tặc không tin nổi, người vừa tập kích hắn chính là cô gái này.

“Cô là ai?”

Phụ nữ cười càng đẹp hơn, đôi mắt ôn nhu có thêm vài phần khiêu khích: “Tao là Bạch Sắc, hôm nay tao muốn giết mày”.

Khăn tắm của Dâm Tặc rung lên, khí kình đã che kín toàn thân. Hắn thật sự không thể tưởng tượng, sát thủ thứ ba trong truyền thuyết lại là một phụ nữ.

Giọng nói lại thay đổi, có chút cổ xưa, đó không phải là giọng của phụ nữ. Dâm Tặc giờ phút này đã hiểu là thuật biến ảo.

“Bạch Sắc tao giết người cho tới bây giờ đều quang minh chính đại. Chỉ là mày quá nguy hiểm, hơn nữa tao không nắm chắc sẽ xua tan được mê hương của mày, cho nên chỉ có thể để mày bị thiệt”.

Không có đao, cũng không có kiếm, thậm chí không có một hung khí, nhưng người phụ nữ này, không, phải nói là người biến thái này phát ra sát ý còn sắc bén hơn đao.

Má lúm đồng tiền mê người hiện ra, Dâm Tặc thấy vậy chửi thầm: “Con mẹ nó, buồn nôn” Nhưng là càng như vậy, hắn cũng cẩn thận, Bạch Sắc rất nổi tiếng, tất nhiên không bình thường, nói không chừng mạng của mình hôm nay sẽ mất ở đây.

Hoa sen màu đen đã vây quanh Dâm Tặc, nhưng Bạch Sắc cũng không quá để ý. Cầm một chiếc khăn lụa trong tay, chiếc khăn thơm phức như khăn tay của phụ nữ, nhưng đây là vũ khí của Bạch Sắc.

Bạch Sắc muốn giết người, bất cứ công cụ nào cũng có thể, dù là một chiếc khăn lụa.

Má lúm đồng tiền trên má hắn biến mất, hàn khí bao trùm, khăn lụa di chuyển giống như một con rắn nhỏ trong không khí, khó có thể phân biệt. Bốn đóa hoa sen màu đen lúc này đã bị đánh nát hai đóa, rơi vào trong nước, cả mặt nước đều biến thành màu đen.

Cánh tay của Dâm Tặc, ít nhất đã xuất hiện ba vết cắt, máu chảy ròng ròng.

Nhưng khí thế của hắn lại không hề giảm, nắm đấm giao nhau, có thể dưới tay Bạch Sắc mà toàn mạng trở về, đúng là một loại vinh dự.

“Không sai, đối thủ như vậy mới thú vị. Đáng tiếc, không thể cùng mày đánh một trận đúng nghĩa” Hắn là cao thủ, giữa cao thủ với nhau có một loại ăn ý, nhưng rất đáng tiếc hắn lại là sát thủ. Muốn làm một sát thủ đủ tư cách, rất nhiều thứ phải vứt bỏ, không có gì là công bằng, nếu không hắn sẽ mất mạng.

Sau ba chiêu, Dâm Tặc không còn chút khí lực, bất luận kẻ nào bị phế nửa người, cho dù lực lượng cường đại đến đâu cũng không thể sử dụng, bước chân của hắn đã có chút rung động.

Đây cũng không phải hiện tượng tốt.

“Dâm Tặc, xảy ra chuyện gì?” Ở thời khắc mấu chốt này, Phi Kiếm xông vào, vừa thấy Bạch Sắc, trường kiếm đã ra khỏi vỏ. Kiếm ý tràn ngập, chỉ vào Bạch Sắc mắng: “Mày là ai, thật to gan?”

“Mày không xứng hỏi” Bạch Sắc lạnh lùng hừ một tiếng, chiếc khăn trong tay đã vung lên, Phi Kiếm rất tức giận, kiếm khí rung lên, đã phát ra vô số đạo kiếm quang, một kiếm chiêu nghịch hành, Phi Kiếm đã ra tay.

Dâm Tặc dùng sức thở mạnh, trong lòng không khỏi an tâm. Thằng Bạch Sắc đáng chết, nam không ra nam, nữ không ra nữ này thật quá lợi hại. Cũng may Phi Kiếm tới nhanh, nếu không Dâm Tặc hắn có lẽ chết ở đây.

Sự buông lỏng này lại làm cho Dâm Tặc gặp nguy hiểm chết người.

Kiếm khí và khăn tay rõ ràng va chạm với nhau, nhưng ở trong nháy mắt đó, lại đánh về cùng một hướng nhanh như điện, nơi đó chính là ngực Dâm Tặc.

“Bọn mày…” Không có thời gian mắng chửi, Dâm Tặc khí kình đã không tập trung lại, làm sao có thể tránh né đòn tấn công nhanh như vậy.

Một tay còn sót lại đã bị kiếm đâm xuyên qua, mà chiếc khăn tay kia càng nện trên bụng hắn, làm thủng một lỗ, một vòi máu tươi phụt ra, thân hình Dâm Tặc đã bay ra ngoài sáu mét, va vào tường rơi xuống đất.

“Phi Kiếm, tại sao mày?” Dâm Tặc dùng hết khí lực toàn thân muốn đứng lên. Nhưng hai tay đều bị thương, các đốt bị gãy, hắn đã không có sức chống cự, dù phải chết hắn cũng muốn biết nguyên nhân.

Trong mắt lóe lên hào quang tàn khốc, Phi Kiếm không trả lời. Vung trường kiếm trong tay lên, bảy đạo kiếm hoa đã hình thành đòn sát thủ chết người, không để cho Dâm Tặc bất cứ cơ hội nào, mà hắn cũng không có nghĩa vụ giải thích.

“Quả nhiên là lòng dạ độc ác, giờ mới thấy”.

Kiếm quang như gặp phải cương khí cực mạnh phát ra những tiếng nổ vang dội. Thân hình Phi Kiếm lui về chỗ cũ, mà trước người Dâm Tặc là một người đàn ông làm Phi Kiếm rét lạnh.

Tiêu Thu Phong đã đến, nếu không cảm ứng được sát khí ở đây, nếu muốn trong tòa nhà ba mươi tầng tìm được Dâm Tặc đúng là không dễ. Nhưng hắn không nghĩ đến vừa xuất hiện đã thấy sự giết người tàn nhẫn như vậy.

Thằng Phi Kiếm này hắn đã sớm cảm thấy có vấn đề, nhưng lại không ngờ nó lại hung tàn đến thế.

“Giết nó” Nhớ đến một trận chiến oai hùng của Tiêu Thu Phong ở HongKong, tiếng của Phi Kiếm trở nên yếu ớt hơn, quát lên với Bạch Sắc.

Nhưng Bạch Sắc lại thu khăn tay lại, ôn hòa như một phụ nữ, khinh thường từ chối nói: “Xin lỗi, thù lao của tao thu được chỉ là dụ địch, cũng không phải giúp mày giết người”.

Tất cả những điều này, kế sách chỉ đặt ra để đối phó Dâm Tặc. Người chính thức ra tay giết Dâm Tặc lại là Phi Kiếm, đáng tiếc giờ phút này đã thất bại.

“Thù lao gấp bội, giết nó” Phi Kiếm toát mồ hôi lạnh.

Bạch Sắc không thèm để ý, lắc đầu: “Đề nghị này, tao từ chối không nhận”.

Tiêu Thu Phong không muốn dài dòng nữa, quát: “Bạch Sắc, anh có thể đi. Hôm nay tôi không giết anh, mạng của anh, tôi lưu lại cho Dâm Tặc”.

Bạch Sắc lại rất nghe lời, không nhìn Phi Kiếm ở bên cạnh một cái. Bọn họ mặc dù hợp tác, nhưng cũng không phải bạn bè. Hơn nữa hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, còn có giết chết kẻ mà bọn họ muốn giết hay không, điều này không quan hệ với hắn.

Hơn nữa người đàn ông này có một loại sát ý làm hắn sợ hãi.

“Hy vọng có một ngày, tôi có thể cùng anh đánh một trận công bằng, đây là nguyện vọng của tôi”.

Bạch Sắc trước khi rời đi chỉ để lại những lời này.

Tiêu Thu Phong cũng không phải không nghĩ đến lưu Bạch Sắc lại, nhưng hắn không nắm chắc. Khi lưu Bạch Sắc lại, cũng có thể làm Phi Kiếm chạy thoát. Hơn nữa so sánh với Bạch Sắc, Phi Kiếm càng đáng chết hơn, lúc này tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát.

Mà món nợ của Bạch Sắc, sau này sẽ từ từ tính, hắn chạy không thoát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play